Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 989: Long Nguyên âm hiểm (5)
Tiêu Thất Gia
30/11/2018
Edit: Sahara
Nửa canh giờ phải trị khỏi được cho mười bệnh nhân, chuyện này cũng chỉ có những lão già ở ngự y viện mới làm được mà thôi.
Dù Vân Lạc Phong là thiên tài, nhưng tuổi còn trẻ như thế, thì lấy đâu ra được cái bản lĩnh này?
Cho nên, mấy người bọn họ đều tin rằng, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ bị đào thải ngay ở tầng đầu tiên.
"Ái phi, nàng cứ chờ mà xem, nếu Vân Lạc Phong còn một hai không chịu đi ra ngoài, Dược Tháp chắc chắn sẽ nổi giận!" Long Nguyên cười lạnh một tiếng, chuyển tầm mắt về phía đại môn của Dược Tháp, chậm rãi mở miệng.
Tuy nhiên, vừa nhìn lại, thì tức khắc cả khuôn mặt của hắn đều biến sắc....
Chỉ thấy Dược Tháp kia không hề đem Vân Lạc Phong quăng ra ngoài giống như là hắn tưởng tượng, mà là đang từ từ đóng cửa lại.
Một khi Dược Tháp đóng cửa, tức là đã chứng minh tất cả những người bị đào thải đều đã đi ra ngoài hết rồi.
"Dược Tháp này có phải là đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không?" Lăng Quý Phi chợt ngẩn ra, sau đó lại cắn môi nói.
Tức thì, đôi con ngươi sắc bén của Long Nguyên liền bắn về phía những thí sinh vừa mới bị đào thải ra khỏi Dược Tháp: "Những người bị đào thải ngoại trừ các ngươi còn có ai nữa hay không? Có người nào trốn trong Dược Tháp không chịu ra ngoài không?"
Mấy thí sinh kia đều ngẩn người, sau đó lần lượt lắc lắc đầu.
"Không có, những người bị đào thải chỉ có mấy người chúng ta mà thôi!"
Sắc mặt Long Nguyên càng thêm khó coi: "Các ngươi có nhìn thấy Vân Lạc Phong hay không?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thật sự chỉ có mấy người chúng ta bị đào thải mà thôi! Không còn người nào khác nữa!"
Không có Vân Lạc Phong?
Sao có thể?
Long Nguyên gắt gao siết chặt nắm tay, sắc mặt càng thêm xanh mét.
Nửa canh giờ thời gian cũng đã trôi qua rồi, tại sao Vân Lạc Phong vẫn còn chưa bị đào thải kia chứ?
Cũng giống như Long Nguyên, những người khác cũng đều trợn tròn hai mắt.
Vân Lạc Phong không có bị đào thải?
Nói cách khác, nữ tử này đã thành công thông qua tầng một, tiến lên tầng thứ hai?
Thanh Mộc cùng Cát Dương quay sang hai mắt nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ ở trong mắt đối phương.
Nếu Vân Lạc Phong thật sự thông qua, vậy đã trực tiếp chứng minh thiên phú của người này không có ai có thể sánh được!
"Thanh Mộc, ông đoán xem, Vân cô nương có thể lên được đến tầng thứ mấy?" Cát Dương đã bình ổn lại được cảm xúc của mình, hơi hơi mỉm cười, hỏi Thanh Mộc.
Thanh Mộc cũng cong môi cười, đáp: "Độ khó của trận pháp khó ở tầng thứ tư đã vượt qua trận pháp bình thường ở tầng thứ tám, cho nên, ta đoán Vân cô nương có thể sẽ lên đến được tầng ba, hoặc giả tầng bốn cũng không chừng!"
Hít!!!
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người chung quanh đều hít lấy một ngụm khí lạnh.
Mức độ khó khăn ở tầng thứ tư của trận pháp khó đã vượt qua mức độ khó khăn ở tầng tám của trận pháp bình thường?
Ấy vậy mà Thanh Mộc đại sư còn nói Vân Lạc Phong có thể sẽ đến được tầng bốn?
Trong đám đông, không biết có người nào lại đột nhiên cất lên giọng nói đầy trào phúng.
"Vân Lạc Phong kia có thể thông qua được tầng thứ nhất chẳng qua là nhờ có vận khí tốt thôi, không có nghĩa là ở những tầng tiếp theo cô ta cũng sẽ may mắn như vậy, vì vậy, chắc chắn là ở tầng kế tiếp Vân Lạc Phong sẽ bị đào thải!"
Thời gian cứ từng giây từng phút một trôi qua, không bao lâu sau, nửa canh giờ tiếp theo cũng đã hết.
Đại môn Dược Tháp lại lần nữa mở ra, lại có thêm vài thí sinh, có nam có nữ, uể oải xuất hiện ở ngay cửa. Tuy nhiên, trong số những người đó, vẫn không hề có thân ảnh của Vân Lạc Phong.
"Chuyện này không thể nào có khả năng!"
Long Nguyên đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đại môn của Dược Tháp: "Nửa canh giờ ở tầng thứ hai cũng đã kết thúc, những người không thể chữa khỏi cho bệnh nhân ở tầng hai cũng đã bị đào thải, vậy tại sao vẫn không nhìn thấy Vân Lạc Phong?"
"Bệ hạ.... " Lăng Quý Phi chần chờ suốt nửa ngày mới cất tiếng hỏi: "Có phải Dược Tháp đã xảy ra vấn đề gì hay không? Vì vậy mà còn chưa kịp đuổi hết người bị đào thải ra ngoài thì đã đóng cửa rồi?"
Long Nguyên vừa nghe thấy lời này, liền chuyển tầm mắt về phía những thí sinh đang uể oải vì bị đào thải, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy Vân Lạc Phong hay không?"
Mấy người kia ngẩn người, sau đó liên tục lắc lắc đầu.
"Vân Lạc Phong hình như... Không có ở cửa!"
Nếu như Dược Tháp xảy ra vấn đề, không có đuổi hết người bị đào thải ra đã đóng cửa, thì tại sao những người này lại không có nhìn thấy Vân Lạc Phong?
Đặc biệt là, trong số những người bị đào thải ở tầng hai này còn có cả người của Lam Tường Quốc, cho nên, càng không có khả năng giúp Vân Lạc Phong gian lận.
Nửa canh giờ phải trị khỏi được cho mười bệnh nhân, chuyện này cũng chỉ có những lão già ở ngự y viện mới làm được mà thôi.
Dù Vân Lạc Phong là thiên tài, nhưng tuổi còn trẻ như thế, thì lấy đâu ra được cái bản lĩnh này?
Cho nên, mấy người bọn họ đều tin rằng, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ bị đào thải ngay ở tầng đầu tiên.
"Ái phi, nàng cứ chờ mà xem, nếu Vân Lạc Phong còn một hai không chịu đi ra ngoài, Dược Tháp chắc chắn sẽ nổi giận!" Long Nguyên cười lạnh một tiếng, chuyển tầm mắt về phía đại môn của Dược Tháp, chậm rãi mở miệng.
Tuy nhiên, vừa nhìn lại, thì tức khắc cả khuôn mặt của hắn đều biến sắc....
Chỉ thấy Dược Tháp kia không hề đem Vân Lạc Phong quăng ra ngoài giống như là hắn tưởng tượng, mà là đang từ từ đóng cửa lại.
Một khi Dược Tháp đóng cửa, tức là đã chứng minh tất cả những người bị đào thải đều đã đi ra ngoài hết rồi.
"Dược Tháp này có phải là đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không?" Lăng Quý Phi chợt ngẩn ra, sau đó lại cắn môi nói.
Tức thì, đôi con ngươi sắc bén của Long Nguyên liền bắn về phía những thí sinh vừa mới bị đào thải ra khỏi Dược Tháp: "Những người bị đào thải ngoại trừ các ngươi còn có ai nữa hay không? Có người nào trốn trong Dược Tháp không chịu ra ngoài không?"
Mấy thí sinh kia đều ngẩn người, sau đó lần lượt lắc lắc đầu.
"Không có, những người bị đào thải chỉ có mấy người chúng ta mà thôi!"
Sắc mặt Long Nguyên càng thêm khó coi: "Các ngươi có nhìn thấy Vân Lạc Phong hay không?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thật sự chỉ có mấy người chúng ta bị đào thải mà thôi! Không còn người nào khác nữa!"
Không có Vân Lạc Phong?
Sao có thể?
Long Nguyên gắt gao siết chặt nắm tay, sắc mặt càng thêm xanh mét.
Nửa canh giờ thời gian cũng đã trôi qua rồi, tại sao Vân Lạc Phong vẫn còn chưa bị đào thải kia chứ?
Cũng giống như Long Nguyên, những người khác cũng đều trợn tròn hai mắt.
Vân Lạc Phong không có bị đào thải?
Nói cách khác, nữ tử này đã thành công thông qua tầng một, tiến lên tầng thứ hai?
Thanh Mộc cùng Cát Dương quay sang hai mắt nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ ở trong mắt đối phương.
Nếu Vân Lạc Phong thật sự thông qua, vậy đã trực tiếp chứng minh thiên phú của người này không có ai có thể sánh được!
"Thanh Mộc, ông đoán xem, Vân cô nương có thể lên được đến tầng thứ mấy?" Cát Dương đã bình ổn lại được cảm xúc của mình, hơi hơi mỉm cười, hỏi Thanh Mộc.
Thanh Mộc cũng cong môi cười, đáp: "Độ khó của trận pháp khó ở tầng thứ tư đã vượt qua trận pháp bình thường ở tầng thứ tám, cho nên, ta đoán Vân cô nương có thể sẽ lên đến được tầng ba, hoặc giả tầng bốn cũng không chừng!"
Hít!!!
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người chung quanh đều hít lấy một ngụm khí lạnh.
Mức độ khó khăn ở tầng thứ tư của trận pháp khó đã vượt qua mức độ khó khăn ở tầng tám của trận pháp bình thường?
Ấy vậy mà Thanh Mộc đại sư còn nói Vân Lạc Phong có thể sẽ đến được tầng bốn?
Trong đám đông, không biết có người nào lại đột nhiên cất lên giọng nói đầy trào phúng.
"Vân Lạc Phong kia có thể thông qua được tầng thứ nhất chẳng qua là nhờ có vận khí tốt thôi, không có nghĩa là ở những tầng tiếp theo cô ta cũng sẽ may mắn như vậy, vì vậy, chắc chắn là ở tầng kế tiếp Vân Lạc Phong sẽ bị đào thải!"
Thời gian cứ từng giây từng phút một trôi qua, không bao lâu sau, nửa canh giờ tiếp theo cũng đã hết.
Đại môn Dược Tháp lại lần nữa mở ra, lại có thêm vài thí sinh, có nam có nữ, uể oải xuất hiện ở ngay cửa. Tuy nhiên, trong số những người đó, vẫn không hề có thân ảnh của Vân Lạc Phong.
"Chuyện này không thể nào có khả năng!"
Long Nguyên đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đại môn của Dược Tháp: "Nửa canh giờ ở tầng thứ hai cũng đã kết thúc, những người không thể chữa khỏi cho bệnh nhân ở tầng hai cũng đã bị đào thải, vậy tại sao vẫn không nhìn thấy Vân Lạc Phong?"
"Bệ hạ.... " Lăng Quý Phi chần chờ suốt nửa ngày mới cất tiếng hỏi: "Có phải Dược Tháp đã xảy ra vấn đề gì hay không? Vì vậy mà còn chưa kịp đuổi hết người bị đào thải ra ngoài thì đã đóng cửa rồi?"
Long Nguyên vừa nghe thấy lời này, liền chuyển tầm mắt về phía những thí sinh đang uể oải vì bị đào thải, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy Vân Lạc Phong hay không?"
Mấy người kia ngẩn người, sau đó liên tục lắc lắc đầu.
"Vân Lạc Phong hình như... Không có ở cửa!"
Nếu như Dược Tháp xảy ra vấn đề, không có đuổi hết người bị đào thải ra đã đóng cửa, thì tại sao những người này lại không có nhìn thấy Vân Lạc Phong?
Đặc biệt là, trong số những người bị đào thải ở tầng hai này còn có cả người của Lam Tường Quốc, cho nên, càng không có khả năng giúp Vân Lạc Phong gian lận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.