Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 834: Người Diệp gia tới (5)
Tiêu Thất Gia
21/11/2018
Đối mặt với nam nhân
ôn nhuận như ngọc ngay trước mắt, Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Do đó ta
mới nói rằng, một khi hiệu buôn đổi chủ, Dược dịch Tụ Linh sẽ không còn
xuất hiện nữa."
Diệp Cảnh Thần trợn to mắt một hồi lâu, hóa ra người bán Dược dịch Tụ Linh chính là Vân Lạc Phong ư? Buồn cười hơn, đệ đệ mình còn muốn cướp hiệu buôn này?
So với Diệp Cảnh Thần, Quân Phượng Linh bình tĩnh hơn rất nhiều. Bà vỗ vai Vân Lạc Phong, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài.
“Nhi tức của ta có bản lĩnh, mỗi lần đều khiến bà bà như ta đây phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa. Nhưng Phong Nhi à, ta tự hào vì con đấy."
Quân Phượng Linh rất kiêu ngạo. Quả thật mà nói, trên đời này còn ai có thể so với bà chứ - có một nhi tức bản lĩnh như vậy?
Xem ra ánh mắt nhi tử nhà mình không tệ, chẳng giống đệ đệ của Diệp Cảnh Thần - Diệp Cảnh Huyền. Bởi vì nhi tử nhà hắn ta được công chúa ưu ái nên suốt ngày kiêu ngạo như chim công.
*Ở đây có thể giải thích theo tích Quạ và Công: Quạ giúp công có được bộ lông sặc sỡ, công vì quá kiêu ngạo khoe khoang nên quên mất sơn lông cho bạn mình.
Công chúa gì chứ, làm sao sánh bằng nhi tức nhà mình?
“Phong Nhi.” Diệp Cảnh Thần cười gượng, vuốt tóc Vân Lạc Phong và nói: "Con thật sự làm phụ thân sợ đấy, nhưng tuyệt đối không thể để những kẻ khác nhìn thấy con nắm mấy thứ đồ đó trong tay. Nếu không sẽ khó tránh khỏi việc bị người ta thăm dò."
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, nở nụ cười tà ác: "Nếu mọi người đã biết Dược dịch Tụ Linh từ đâu mà có, đến lúc đấy chúng ta chơi chút trò lường gạt rồi mới giao hiệu buôn cho hắn ta; mặt khác, trước khi giao ra hiệu buôn, chúng ta lấy hết toàn bộ dược liệu quý giá trong đó, không chừa cho hắn ta một món nào."
Diệp Cảnh Thần trợn mắt há hốc mồm, ông vốn tưởng rằng tức phụ nhà mình đủ độc rồi, không ngờ núi này cao có núi khác cao hơn, Vân Lạc Phong lại độc địa tới mức này.
Đến khi đó, tên khốn Diệp Cảnh Huyền lấy được hiệu buôn rỗng tuếch rồi, chắc chắn ngay cả cõi lòng cũng muốn gào khóc.
“Diệp ca.” Quân Phượng Linh nhướng mày cười nhạt: “Trước kia, ta có thể không để bụng thân phận Diệp gia của chàng, nhưng hôm nay chúng ta đã có hài tử, ta phải cho hài tử một tương lai tốt đẹp. Do đó, ta muốn chàng trở về lấy lại những thứ thuộc về chàng."
“Hơn nữa…” Quân Phượng Linh ngừng lại một chút, khẽ nheo mắt: "Nếu Diệp Cảnh Huyền biết chúng ta có hài tử, hắn sẽ không dễ dàng buông tha! Chúng ta đành phải tiên hạ thủ vi cường*! Nếu chàng không muốn làm gia chủ Diệp gia, vậy thì đợi sau khi lấy lại quyền lực rồi sẽ chuyển giao cho những người khác! Ta quyết không cho phép hài tử của mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm!"
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để giành thế mạnh
Đó cũng là nguyên nhân khiến bà muốn quay về đoạt quyền!
Bất kỳ kẻ nào cũng có thể làm gia chủ Diệp gia, chỉ duy Diệp Cảnh Huyền là không được! Nếu không, dựa theo tính cách âm hiểm của hắn ta, tất sẽ khiến cả nhà mình vĩnh viễn không có ngày lành!
“Được!” Diệp Cảnh Thần khẽ gật đầu: "Ta nghe theo nàng, vì con của chúng ta, ta sẽ trở về Diệp gia lấy lại quyền lực!"
Quân Phượng Linh cười cười, bàn tay vỗ nhẹ lên bụng, gương mặt tỏa sáng rạng rỡ.
Đó là ánh sáng chói lọi của tình mẹ!
Nhìn khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc của Quân Phượng Linh, trong lòng Vân Lạc Phong âm thầm hạ quyết tâm. Cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải thay phu thê Diệp Cảnh Thần giải quyết mớ phiền toái tiềm ẩn kia.
Không biết từ lúc nào, Diệp Kỳ đã xuất hiện ở ngoài sảnh, nhưng cũng không thể trách được, nàng ta đã nghe hết tất cả những gì mà phu thê Diệp Cảnh Thần nói...
Nghĩ đến Dược dịch Tụ Linh do Vân Lạc Phong lấy ra, khuôn mặt nàng ta trở nên vô cùng xấu hổ, thảo nào ngày đó đại ca không đồng ý lấy Dược dịch Tụ Linh ra, thì ra là do Vân Lạc Phong.
Đổi lại là mình, nàng ta cũng sẽ không đưa dược dịch cho kẻ đối nghịch...
Diệp Kỳ cắn chặt môi, trải qua nhiều ngày suy nghĩ, nàng ta hiểu ra rất nhiều chuyện! Quả thật đúng như câu mà Vân Lạc Phong nói với mình.
Cả đời này, người thân vĩnh viễn sẽ không hãm hại nàng ta!
Diệp Cảnh Thần trợn to mắt một hồi lâu, hóa ra người bán Dược dịch Tụ Linh chính là Vân Lạc Phong ư? Buồn cười hơn, đệ đệ mình còn muốn cướp hiệu buôn này?
So với Diệp Cảnh Thần, Quân Phượng Linh bình tĩnh hơn rất nhiều. Bà vỗ vai Vân Lạc Phong, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài.
“Nhi tức của ta có bản lĩnh, mỗi lần đều khiến bà bà như ta đây phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa. Nhưng Phong Nhi à, ta tự hào vì con đấy."
Quân Phượng Linh rất kiêu ngạo. Quả thật mà nói, trên đời này còn ai có thể so với bà chứ - có một nhi tức bản lĩnh như vậy?
Xem ra ánh mắt nhi tử nhà mình không tệ, chẳng giống đệ đệ của Diệp Cảnh Thần - Diệp Cảnh Huyền. Bởi vì nhi tử nhà hắn ta được công chúa ưu ái nên suốt ngày kiêu ngạo như chim công.
*Ở đây có thể giải thích theo tích Quạ và Công: Quạ giúp công có được bộ lông sặc sỡ, công vì quá kiêu ngạo khoe khoang nên quên mất sơn lông cho bạn mình.
Công chúa gì chứ, làm sao sánh bằng nhi tức nhà mình?
“Phong Nhi.” Diệp Cảnh Thần cười gượng, vuốt tóc Vân Lạc Phong và nói: "Con thật sự làm phụ thân sợ đấy, nhưng tuyệt đối không thể để những kẻ khác nhìn thấy con nắm mấy thứ đồ đó trong tay. Nếu không sẽ khó tránh khỏi việc bị người ta thăm dò."
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, nở nụ cười tà ác: "Nếu mọi người đã biết Dược dịch Tụ Linh từ đâu mà có, đến lúc đấy chúng ta chơi chút trò lường gạt rồi mới giao hiệu buôn cho hắn ta; mặt khác, trước khi giao ra hiệu buôn, chúng ta lấy hết toàn bộ dược liệu quý giá trong đó, không chừa cho hắn ta một món nào."
Diệp Cảnh Thần trợn mắt há hốc mồm, ông vốn tưởng rằng tức phụ nhà mình đủ độc rồi, không ngờ núi này cao có núi khác cao hơn, Vân Lạc Phong lại độc địa tới mức này.
Đến khi đó, tên khốn Diệp Cảnh Huyền lấy được hiệu buôn rỗng tuếch rồi, chắc chắn ngay cả cõi lòng cũng muốn gào khóc.
“Diệp ca.” Quân Phượng Linh nhướng mày cười nhạt: “Trước kia, ta có thể không để bụng thân phận Diệp gia của chàng, nhưng hôm nay chúng ta đã có hài tử, ta phải cho hài tử một tương lai tốt đẹp. Do đó, ta muốn chàng trở về lấy lại những thứ thuộc về chàng."
“Hơn nữa…” Quân Phượng Linh ngừng lại một chút, khẽ nheo mắt: "Nếu Diệp Cảnh Huyền biết chúng ta có hài tử, hắn sẽ không dễ dàng buông tha! Chúng ta đành phải tiên hạ thủ vi cường*! Nếu chàng không muốn làm gia chủ Diệp gia, vậy thì đợi sau khi lấy lại quyền lực rồi sẽ chuyển giao cho những người khác! Ta quyết không cho phép hài tử của mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm!"
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để giành thế mạnh
Đó cũng là nguyên nhân khiến bà muốn quay về đoạt quyền!
Bất kỳ kẻ nào cũng có thể làm gia chủ Diệp gia, chỉ duy Diệp Cảnh Huyền là không được! Nếu không, dựa theo tính cách âm hiểm của hắn ta, tất sẽ khiến cả nhà mình vĩnh viễn không có ngày lành!
“Được!” Diệp Cảnh Thần khẽ gật đầu: "Ta nghe theo nàng, vì con của chúng ta, ta sẽ trở về Diệp gia lấy lại quyền lực!"
Quân Phượng Linh cười cười, bàn tay vỗ nhẹ lên bụng, gương mặt tỏa sáng rạng rỡ.
Đó là ánh sáng chói lọi của tình mẹ!
Nhìn khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc của Quân Phượng Linh, trong lòng Vân Lạc Phong âm thầm hạ quyết tâm. Cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải thay phu thê Diệp Cảnh Thần giải quyết mớ phiền toái tiềm ẩn kia.
Không biết từ lúc nào, Diệp Kỳ đã xuất hiện ở ngoài sảnh, nhưng cũng không thể trách được, nàng ta đã nghe hết tất cả những gì mà phu thê Diệp Cảnh Thần nói...
Nghĩ đến Dược dịch Tụ Linh do Vân Lạc Phong lấy ra, khuôn mặt nàng ta trở nên vô cùng xấu hổ, thảo nào ngày đó đại ca không đồng ý lấy Dược dịch Tụ Linh ra, thì ra là do Vân Lạc Phong.
Đổi lại là mình, nàng ta cũng sẽ không đưa dược dịch cho kẻ đối nghịch...
Diệp Kỳ cắn chặt môi, trải qua nhiều ngày suy nghĩ, nàng ta hiểu ra rất nhiều chuyện! Quả thật đúng như câu mà Vân Lạc Phong nói với mình.
Cả đời này, người thân vĩnh viễn sẽ không hãm hại nàng ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.