Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 835: Người Diệp gia tới (5)
Tiêu Thất Gia
21/11/2018
Nếu như lúc trước,
Diệp Kỳ chịu nghe lời đại ca thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng ta càng không bị người ta che mắt lâu đến thế --
Nghĩ đến đây, Diệp Kỳ lại nhìn cả nhà hòa thuận vui vẻ trong đại sảnh, cô đơn xoay người đi, dần dần rời khỏi viện.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Vân Lạc Phong chầm chậm quay đầu lại, nhìn chăm chú vào bóng dáng Diệp Kỳ càng lúc càng xa...
Con người kỳ lạ thế đấy; nếu không bị đả kích thì vĩnh viễn cũng không tỉnh ngộ.
Nếu không nhờ chuyện của Tiết Nhu Nhi, Diệp Kỳ vẫn sẽ là một cô nương tùy hứng, không biết bản thân mình sai ở chỗ nào!
……
Diệp gia.
Trong rừng sâu hun hút, cánh cửa phòng vốn đóng chặt bỗng từ từ mở ra. Không bao lâu sau, một lão già mặc y phục màu lục bước ra chầm chậm.
Sau khi nhìn thấy lão, tất cả những ai đang chờ ngoài cửa đều quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: "Chúc mừng gia chủ xuất quan!"
Lão già khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua một vòng rồi dừng lại trước một nam nhân: "Huyền Nhi, trong mấy năm ta bế quan có chuyện gì xảy ra hay không?"
“Phụ thân.” Diệp Cảnh Huyền vâng vâng dạ dạ: "Kể từ khi người bế quan, các trưởng lão trong giao tộc đã nhất trí quyết định sung quân đại ca đến Diệp Thành!"
Ý nghĩa của việc sung quân chính là đuổi khỏi Diệp gia!
Đương nhiên, Diệp Cảnh Huyền muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên Diệp Cảnh Thần, nhưng hắn ta vẫn biết rằng cho dù mình nói dối thêm cũng sẽ bị nhìn thấu, không bằng nói thẳng sự thật.
May thay lão già chỉ nhíu mày, không vì vậy mà trách cứ Diệp Cảnh Huyền, chỉ cất tiếng thở dài bất đắc dĩ mà thôi.
“Bọn họ rời khỏi cũng tốt, sống ở Diệp Thành tốt hơn ở lại Diệp gia!"
Nếu không phải Quân Phượng Linh chẳng thể sinh nở, lão cũng không giao vị trí thiếu chủ cho Diệp Cảnh Huyền! Dù sao đi nữa, thân là gia chủ Diệp gia, làm sao có thể không con?
Nhưng thực tế, so với đứa con thứ hai này, lão vẫn thương Diệp Cảnh Thần thành thục ổn trọng hơn!
Đây cũng là lý do mà Diệp Cảnh Huyền ghen ghét Diệp Cảnh Thần!
Diệp Cảnh Huyền rũ mắt xuống, vẻ vâng vâng dạ dạ trước đó đã thay đổi, cái nhìn âm độc hiện lên nơi đáy mắt.
Rời khỏi Diệp gia, đối với đại ca mà nói, tức là có thể sống những ngày yên bình sao?
Không! Hắn ta tuyệt đối không bỏ ta! Chỉ cần đại ca còn sống, hắn ta không thể an tâm làm thiếu chủ Diệp gia!
“Phụ thân.” Diệp Cảnh Huyền ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Còn có một việc, con muốn bẩm báo người. Hiện giờ Vấn Nhi và công chúa hoàng thất qua lại thân thiết, bệ hạ cũng đã đồng ý hôn sự này, chỉ chờ phụ thân xuất quan để chọn ngày đính hôn cho bọn chúng ạ."
Công chúa hoàng thất Giang Mộng Dao - đệ nhất mỹ nhân Hoàng Thành, dung mạo xinh đẹp có một không hai, thiên phú dị bẩm, ngay cả y thuật cũng cực kỳ xuất chúng! Có thể có một nhi tức hoàn mỹ như vậy, khó trách Diệp Cảnh Huyền kiêu ngạo đến thế.
“Ồ?”
Quả nhiên, nghe được mấy lời ấy, cõi lòng lão già chợt động: "Không tệ, việc này thật sự không tệ, được hoàng thất ưu ái còn quan trọng hơn Diệp gia mở rộng thế lực."
Trong lòng Diệp Cảnh Huyền vui vẻ, chỉ cần có thể bước lên cùng một chiếc thuyền với hoàng thất, cho dù năng lực Diệp Cảnh Thần mạnh tới đâu cũng không có khả năng đoạt quyền của hắn ta!
“Huyền Nhi, trong khoảng thời gian ta bế quan, có người nào đi qua sau núi không?" Lão già hơi nhíu mày, hỏi với vẻ vân đạm phong thanh.
Diệp Cảnh Huyền tất cung tất kính nói: “Phụ thân, người yên tâm, phía sau núi là cấm địa Diệp gia chúng ta, không kẻ nào có lá gan tới đó."
“Phải không? Ta đây lại muốn đến sau núi xem thử."
Lão già cảm thấy lòng mình không yên, do đó sau khi nói xong mấy câu kia, lão không hề chần chừ gì nữa, đi thẳng ra phía sau núi.
Nghĩ đến đây, Diệp Kỳ lại nhìn cả nhà hòa thuận vui vẻ trong đại sảnh, cô đơn xoay người đi, dần dần rời khỏi viện.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Vân Lạc Phong chầm chậm quay đầu lại, nhìn chăm chú vào bóng dáng Diệp Kỳ càng lúc càng xa...
Con người kỳ lạ thế đấy; nếu không bị đả kích thì vĩnh viễn cũng không tỉnh ngộ.
Nếu không nhờ chuyện của Tiết Nhu Nhi, Diệp Kỳ vẫn sẽ là một cô nương tùy hứng, không biết bản thân mình sai ở chỗ nào!
……
Diệp gia.
Trong rừng sâu hun hút, cánh cửa phòng vốn đóng chặt bỗng từ từ mở ra. Không bao lâu sau, một lão già mặc y phục màu lục bước ra chầm chậm.
Sau khi nhìn thấy lão, tất cả những ai đang chờ ngoài cửa đều quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: "Chúc mừng gia chủ xuất quan!"
Lão già khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua một vòng rồi dừng lại trước một nam nhân: "Huyền Nhi, trong mấy năm ta bế quan có chuyện gì xảy ra hay không?"
“Phụ thân.” Diệp Cảnh Huyền vâng vâng dạ dạ: "Kể từ khi người bế quan, các trưởng lão trong giao tộc đã nhất trí quyết định sung quân đại ca đến Diệp Thành!"
Ý nghĩa của việc sung quân chính là đuổi khỏi Diệp gia!
Đương nhiên, Diệp Cảnh Huyền muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên Diệp Cảnh Thần, nhưng hắn ta vẫn biết rằng cho dù mình nói dối thêm cũng sẽ bị nhìn thấu, không bằng nói thẳng sự thật.
May thay lão già chỉ nhíu mày, không vì vậy mà trách cứ Diệp Cảnh Huyền, chỉ cất tiếng thở dài bất đắc dĩ mà thôi.
“Bọn họ rời khỏi cũng tốt, sống ở Diệp Thành tốt hơn ở lại Diệp gia!"
Nếu không phải Quân Phượng Linh chẳng thể sinh nở, lão cũng không giao vị trí thiếu chủ cho Diệp Cảnh Huyền! Dù sao đi nữa, thân là gia chủ Diệp gia, làm sao có thể không con?
Nhưng thực tế, so với đứa con thứ hai này, lão vẫn thương Diệp Cảnh Thần thành thục ổn trọng hơn!
Đây cũng là lý do mà Diệp Cảnh Huyền ghen ghét Diệp Cảnh Thần!
Diệp Cảnh Huyền rũ mắt xuống, vẻ vâng vâng dạ dạ trước đó đã thay đổi, cái nhìn âm độc hiện lên nơi đáy mắt.
Rời khỏi Diệp gia, đối với đại ca mà nói, tức là có thể sống những ngày yên bình sao?
Không! Hắn ta tuyệt đối không bỏ ta! Chỉ cần đại ca còn sống, hắn ta không thể an tâm làm thiếu chủ Diệp gia!
“Phụ thân.” Diệp Cảnh Huyền ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Còn có một việc, con muốn bẩm báo người. Hiện giờ Vấn Nhi và công chúa hoàng thất qua lại thân thiết, bệ hạ cũng đã đồng ý hôn sự này, chỉ chờ phụ thân xuất quan để chọn ngày đính hôn cho bọn chúng ạ."
Công chúa hoàng thất Giang Mộng Dao - đệ nhất mỹ nhân Hoàng Thành, dung mạo xinh đẹp có một không hai, thiên phú dị bẩm, ngay cả y thuật cũng cực kỳ xuất chúng! Có thể có một nhi tức hoàn mỹ như vậy, khó trách Diệp Cảnh Huyền kiêu ngạo đến thế.
“Ồ?”
Quả nhiên, nghe được mấy lời ấy, cõi lòng lão già chợt động: "Không tệ, việc này thật sự không tệ, được hoàng thất ưu ái còn quan trọng hơn Diệp gia mở rộng thế lực."
Trong lòng Diệp Cảnh Huyền vui vẻ, chỉ cần có thể bước lên cùng một chiếc thuyền với hoàng thất, cho dù năng lực Diệp Cảnh Thần mạnh tới đâu cũng không có khả năng đoạt quyền của hắn ta!
“Huyền Nhi, trong khoảng thời gian ta bế quan, có người nào đi qua sau núi không?" Lão già hơi nhíu mày, hỏi với vẻ vân đạm phong thanh.
Diệp Cảnh Huyền tất cung tất kính nói: “Phụ thân, người yên tâm, phía sau núi là cấm địa Diệp gia chúng ta, không kẻ nào có lá gan tới đó."
“Phải không? Ta đây lại muốn đến sau núi xem thử."
Lão già cảm thấy lòng mình không yên, do đó sau khi nói xong mấy câu kia, lão không hề chần chừ gì nữa, đi thẳng ra phía sau núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.