Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 456: Tính sổ (2)
Tiêu Thất Gia
18/09/2018
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lâm Qua thật sự không rõ vì sao Ninh Hân lại coi trọng Vân Thanh Nhã, vì hắn, ngay cả tính mạng nàng cũng từ bỏ!
Nếu không yêu đến tột cùng, nàng cũng không thể nào làm ra hành động điên cuồng như thế.
Ninh lão ngừng lại một chút và nói: "Ta cũng không cho rằng Vân Thanh Nhã có chỗ nào không tốt, theo ý ta, tiểu tử đó rất nỗ lực, không hề vì cường quyền mà cúi đầu, ta tán thưởng khí khái cứng cỏi của hắn! Hơn nữa, người của Vân gia cũng không kém như ngươi nói đâu."
“Không sai, đúng là thực lực của họ không mạnh, chỉ là một tướng quân ở Long Nguyên quốc thôi, nhưng thông qua việc điều tra trong nửa năm vừa rồi, ta chợt phát hiện cả nhà họ đều xứng đáng được người ta ngưỡng mộ."
Ngay từ đầu, Ninh lão đã điều tra mọi chuyện về Vân gia, ông cũng vì muốn hiểu thêm về Vân Lạc Phong, nào ngờ trong lúc điều tra, ông lại bị thuyết phục bởi khí khái cứng cỏi của những con người bên ấy.
Nghe thấy mấy lời tán thưởng của Ninh lão, Lâm Qua cười lạnh một tiếng: “Khí khái cứng cỏi? Không có thực lực, uổng cho một thân thể đầy khí phách, thế thì có tác dụng gì nhỉ? Cho dù Vân Thanh Nhã có khí khái cứng cỏi đến đâu, chẳng phải cũng bị Y Thành ta uy hiếp khiến cho không tài nào nhìn thấy ánh mặt trời trong vòng mười năm đó ư? Nếu ta là hắn, mười năm sống không bằng chết, thà rằng tự sát còn hơn, ta thấy hắn rõ là nhát gan, bằng không cũng chẳng tham sống sợ chết."
“Ngươi sai rồi.” Ninh lão thản nhiên liếc nhìn Lâm Qua: “Vân Thanh Nhã không tự sát vì không đành lòng để Vân Lạc đã mất đi Đại nhi tử lại còn mất luôn cả hắn! Nếu hắn thật sự vì thế mà tự sát, có lẽ ta cũng không tán thưởng hắn như vậy, từ việc hắn vì tình thân mà nhẫn nhịn mười năm, ta mới vô cùng ngưỡng mộ tiểu tử này."
Dường như trông thấy sắc mặt Lâm Qua ngày càng khó coi, Ninh lão tiếp tục nói: "Về phần những người khác ở Vân gia... Lão già Vân Lạc kia ngu trung (trung thành một cách ngu ngốc) với Hoàng đế, nhưng hắn là một nam nhi đầy tâm huyết. Năm đó, quân vương của địch quốc coi trọng nhi tức (con dâu) nhà hắn - Bạch Linh, lại dùng chiến tranh để bức ép giao nhi tức nhà mình ra! Ở quốc gia nam quyền tối thượng này, hắn đã nghĩa vô phản cố* lệnh cho nhi tử xuất chiến chứ không dùng nhi tức để bảo vệ mình bình an."
*Làm việc nghĩa không được chùn bước
“Tiểu tử Vân Dương kia cũng không phải là người thật sự hiểu biết, nhưng hắn có thể thống lĩnh binh quyền trăm vạn người của Long Nguyên quốc, cùng nhiều tướng sĩ vào sinh ra tử, chắc chắn là một anh hùng hào kiệt, hào khí ngất trời!"
Đối với những người Vân gia, lời nói của Ninh lão tràn đầy sự thưởng thức, khuôn mặt ông nở nụ cười: "Chẳng qua trong số những người ấy cũng không có ai khiến ta bội phục như Vân Lạc Phong."
“Sự tồn tại của nha đầu ấy đúng là một truyền kỳ, trên người nàng có quá nhiều bí mật không thể cho ai biết! Dường như chỉ cần nàng tồn tại, bất cứ trở ngại nào cũng được lưỡi dao cắt bỏ! Ngươi không hiểu được cảm giác này đâu, giống như... nghe tin nàng tới Ninh gia, ta đã biết nhất định cháu gái ta sẽ bình an vô sự."
Khi nói đến Vân Lạc Phong, vẻ mặt Ninh lão trở nên ôn hòa, nhưng lúc ông liếc sang Lâm Qua, ánh mắt hắn vẫn lộ ra cái nhìn sắc bén.
“Ha ha!” Lâm Qua nhếch khóe môi mỉa mai, trong mắt chứa đầy sự khinh thường: "Chỉ là một phủ Tướng quân mà thôi, lão lại đi tôn sùng như thế, trên đại lục này, nắm đấm mới là thứ tối thượng, thế lực Vân gia không mạnh, nhất định sẽ bị ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân!"
Ninh lão không ngờ gia hỏa này vẫn khư khư cố chấp như vậy, sắc mặt ông không khỏi lạnh hẳn đi: "Lâm Qua, tin tưởng ta, nha đầu Vân Lạc Phong không phải vật trong ao, sẽ có một ngày nàng hóa thành rồng, sau này không chừng các ngươi còn phải dựa vào hơi thở của nàng để sống đấy."
Nha đầu này chẳng những có thiên phú trác tuyệt, ngay cả y thuật cũng vô cùng cao siêu, có lẽ không bao lâu nữa, nàng sẽ từ kim lân hóa rồng, bay lượn đến tận chân trời.
Lâm Qua thật sự không rõ vì sao Ninh Hân lại coi trọng Vân Thanh Nhã, vì hắn, ngay cả tính mạng nàng cũng từ bỏ!
Nếu không yêu đến tột cùng, nàng cũng không thể nào làm ra hành động điên cuồng như thế.
Ninh lão ngừng lại một chút và nói: "Ta cũng không cho rằng Vân Thanh Nhã có chỗ nào không tốt, theo ý ta, tiểu tử đó rất nỗ lực, không hề vì cường quyền mà cúi đầu, ta tán thưởng khí khái cứng cỏi của hắn! Hơn nữa, người của Vân gia cũng không kém như ngươi nói đâu."
“Không sai, đúng là thực lực của họ không mạnh, chỉ là một tướng quân ở Long Nguyên quốc thôi, nhưng thông qua việc điều tra trong nửa năm vừa rồi, ta chợt phát hiện cả nhà họ đều xứng đáng được người ta ngưỡng mộ."
Ngay từ đầu, Ninh lão đã điều tra mọi chuyện về Vân gia, ông cũng vì muốn hiểu thêm về Vân Lạc Phong, nào ngờ trong lúc điều tra, ông lại bị thuyết phục bởi khí khái cứng cỏi của những con người bên ấy.
Nghe thấy mấy lời tán thưởng của Ninh lão, Lâm Qua cười lạnh một tiếng: “Khí khái cứng cỏi? Không có thực lực, uổng cho một thân thể đầy khí phách, thế thì có tác dụng gì nhỉ? Cho dù Vân Thanh Nhã có khí khái cứng cỏi đến đâu, chẳng phải cũng bị Y Thành ta uy hiếp khiến cho không tài nào nhìn thấy ánh mặt trời trong vòng mười năm đó ư? Nếu ta là hắn, mười năm sống không bằng chết, thà rằng tự sát còn hơn, ta thấy hắn rõ là nhát gan, bằng không cũng chẳng tham sống sợ chết."
“Ngươi sai rồi.” Ninh lão thản nhiên liếc nhìn Lâm Qua: “Vân Thanh Nhã không tự sát vì không đành lòng để Vân Lạc đã mất đi Đại nhi tử lại còn mất luôn cả hắn! Nếu hắn thật sự vì thế mà tự sát, có lẽ ta cũng không tán thưởng hắn như vậy, từ việc hắn vì tình thân mà nhẫn nhịn mười năm, ta mới vô cùng ngưỡng mộ tiểu tử này."
Dường như trông thấy sắc mặt Lâm Qua ngày càng khó coi, Ninh lão tiếp tục nói: "Về phần những người khác ở Vân gia... Lão già Vân Lạc kia ngu trung (trung thành một cách ngu ngốc) với Hoàng đế, nhưng hắn là một nam nhi đầy tâm huyết. Năm đó, quân vương của địch quốc coi trọng nhi tức (con dâu) nhà hắn - Bạch Linh, lại dùng chiến tranh để bức ép giao nhi tức nhà mình ra! Ở quốc gia nam quyền tối thượng này, hắn đã nghĩa vô phản cố* lệnh cho nhi tử xuất chiến chứ không dùng nhi tức để bảo vệ mình bình an."
*Làm việc nghĩa không được chùn bước
“Tiểu tử Vân Dương kia cũng không phải là người thật sự hiểu biết, nhưng hắn có thể thống lĩnh binh quyền trăm vạn người của Long Nguyên quốc, cùng nhiều tướng sĩ vào sinh ra tử, chắc chắn là một anh hùng hào kiệt, hào khí ngất trời!"
Đối với những người Vân gia, lời nói của Ninh lão tràn đầy sự thưởng thức, khuôn mặt ông nở nụ cười: "Chẳng qua trong số những người ấy cũng không có ai khiến ta bội phục như Vân Lạc Phong."
“Sự tồn tại của nha đầu ấy đúng là một truyền kỳ, trên người nàng có quá nhiều bí mật không thể cho ai biết! Dường như chỉ cần nàng tồn tại, bất cứ trở ngại nào cũng được lưỡi dao cắt bỏ! Ngươi không hiểu được cảm giác này đâu, giống như... nghe tin nàng tới Ninh gia, ta đã biết nhất định cháu gái ta sẽ bình an vô sự."
Khi nói đến Vân Lạc Phong, vẻ mặt Ninh lão trở nên ôn hòa, nhưng lúc ông liếc sang Lâm Qua, ánh mắt hắn vẫn lộ ra cái nhìn sắc bén.
“Ha ha!” Lâm Qua nhếch khóe môi mỉa mai, trong mắt chứa đầy sự khinh thường: "Chỉ là một phủ Tướng quân mà thôi, lão lại đi tôn sùng như thế, trên đại lục này, nắm đấm mới là thứ tối thượng, thế lực Vân gia không mạnh, nhất định sẽ bị ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân!"
Ninh lão không ngờ gia hỏa này vẫn khư khư cố chấp như vậy, sắc mặt ông không khỏi lạnh hẳn đi: "Lâm Qua, tin tưởng ta, nha đầu Vân Lạc Phong không phải vật trong ao, sẽ có một ngày nàng hóa thành rồng, sau này không chừng các ngươi còn phải dựa vào hơi thở của nàng để sống đấy."
Nha đầu này chẳng những có thiên phú trác tuyệt, ngay cả y thuật cũng vô cùng cao siêu, có lẽ không bao lâu nữa, nàng sẽ từ kim lân hóa rồng, bay lượn đến tận chân trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.