Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 934: Vân Tiêu rời đi (3)
Tiêu Thất Gia
27/11/2018
“Chủ tử, ta chờ nguyện cùng người chinh phục đại lục Vô Hồi!”
Đúng vậy!
Mục tiêu của bọn họ không phải một quốc gia nho nhỏ, mà là khắp đại lục này ……
Nhưng có thể nói ra lời nói như thế, khắp thiên hạ này chỉ có một mình Vân Lạc Phong!
Thiếu nữ cuồng vọng kiêu ngạo, nếu như ông trời đắc tội nàng, nàng cũng sẽ chống lại trời! Huống chi đây chỉ là một phiến đại lục?
Rốt cuộc Quân Phượng Linh hiểu rõ, vì sao nhi tức của mình sẽ có nhiều thuộc hạ trung thành như vậy. Là bởi vì mỗi một câu thiếu nữ này nói đều có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc của người khác.
Cũng như khiến người ta tin tưởng nàng vô điều kiện ……
Nghĩ vậy, nàng nhìn thiếu nữ đứng ở bên trong đám người.
Chỉ thấy thiếu nữ bạch y thắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại*, dường như gương mặt lại có tư thái kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, thân thể đứng thẳng trong gió nhẹ, cuồng ngạo mà khí phách.
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long*
* Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng.
Nữ tử như vậy, cuối cùng sẽ trở thành một con rồng cường đại ngao du đến cuối chân trời.
Bất giác Quân Phượng Linh thấy may mắn trong lòng, may mắn nhi tử nhà mình có thể phát hiện Vân Lạc Phong giữa biển người mênh mông…… Hơn nữa còn có được tình yêu của nàng.
“Thông gia của ta ở đâu?”
Lão gia tử trừng mắt, nhìn khắp nơi xung quanh.
Lúc ông nhận được tin thì cũng biết mẫu thân Vân Tiêu còn sống, nên hiện tại người ông muốn gặp nhất chính là thông gia……
“Vân lão gia tử.”
Quân Phượng Linh hơi mỉm cười, tiến lên nói: “Ta chính là mẫu thân của Tiêu nhi, hẳn là ta nên cảm tạ người, bồi dưỡng tôn nữ ưu tú nên ta mới có nhi tức hoàn mỹ như vậy.”
“Đó là đương nhiên,” đuôi của lão gia tử đều muốn phất lên tới trời cao,” Đương nhiên tôn nữ của ta là cô nương ưu tú nhất.”
Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là ông ấy phải có cái đuôi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vân Lạc Phong đang nhìn lại, lão gia tử vội vàng ho khan hai tiếng, thu hồi kiêu ngạo đầy mặt: “Kỳ thật, đứa nhỏ Vân Tiêu này ta vừa gặp lần đầu đã thấy rất thích, sớm muốn tác hợp hai đứa với nhau, thông gia, hiện tại vừa vặn gặp được ngươi, nhanh chóng làm hôn sự cho chúng nó, cũng tránh cho ta luôn nhọc lòng vì suy nghĩ, đúng rồi, hài tử Vân Tiêu kia đâu? “
Mặt Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, thở dài, nói: “Vân Tiêu rời đi rồi, phỏng chừng phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về, chờ sau khi trở về thì làm hôn sự.”
“Như vậy à,” lão gia tử có chút uể oải, “Vậy chờ một thời gian nữa rồi thành thân, dù sao cháu cũng không được dây dưa nữa, Vân Tiêu trở lại thì lập tức làm hôn sự.”
“Như vậy là tốt nhất.”
Quân Phượng Linh cùng lão gia tử ăn khớp với nhau, cười đến mi mắt cong cong.
“Tiêu nhi cũng nói, chờ người tới thì lập tức tổ chức hôn lễ, hiện giờ thân nhân hai bên tụ hợp, đúng là bọn chúng cũng nên làm rồi,” Quân Phượng Linh cười đi đến bên người lão gia tử, “Một khi đã như vậy, sau này chúng ta chính là người một nhà, lão gia tử có thể xem Diệp gia như chính nhà mình, không cần khách khí.”
Kế tiếp, hai người ngóng trông con cái thành thân, liền không coi ai ra gì bắt đầu bàn luận hôn sự……
Vân Lạc Phong khẽ cong khóe môi, nhìn lên không trung xanh thẳm, đáy mắt xuất hiện sầu lo.
Vân Tiêu, rốt cuộc khi nào chàng mới trở về?
Sau khi lão gia tử cùng Quân Phượng Linh thỏa thuận thì theo người Diệp gia trở về Diệp gia.
Điều khiến Vân Lạc Phong không ngờ tới chính là, lão gia tử sẽ cùng lão cổ hủ Diệp Thiên ăn khớp với nhau, tức khắc hai người trở thành trà hữu, mỗi ngày lấy trà mời khách, dường như chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Vì thế, Vân Lạc Phong liền xảy ra bi kịch, linh trà trong nhẫn không gian đều bị bóc lột dã man.
Đặc biệt là Diệp Thiên, so với lão gia tử keo kiệt thì ông ấy hào phóng hơn nhiều, thế nhưng dùng Linh Trà tới chiêu đãi khách nhân, thế cho nên mỗi ngày Diệp gia đều có người tới cọ* trà, ngay cả hoàng đế cũng hạ cố đến chơi mấy lần, cũng chỉ vì uống một ngụm Linh Trà……
Đúng vậy!
Mục tiêu của bọn họ không phải một quốc gia nho nhỏ, mà là khắp đại lục này ……
Nhưng có thể nói ra lời nói như thế, khắp thiên hạ này chỉ có một mình Vân Lạc Phong!
Thiếu nữ cuồng vọng kiêu ngạo, nếu như ông trời đắc tội nàng, nàng cũng sẽ chống lại trời! Huống chi đây chỉ là một phiến đại lục?
Rốt cuộc Quân Phượng Linh hiểu rõ, vì sao nhi tức của mình sẽ có nhiều thuộc hạ trung thành như vậy. Là bởi vì mỗi một câu thiếu nữ này nói đều có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc của người khác.
Cũng như khiến người ta tin tưởng nàng vô điều kiện ……
Nghĩ vậy, nàng nhìn thiếu nữ đứng ở bên trong đám người.
Chỉ thấy thiếu nữ bạch y thắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại*, dường như gương mặt lại có tư thái kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, thân thể đứng thẳng trong gió nhẹ, cuồng ngạo mà khí phách.
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long*
* Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng.
Nữ tử như vậy, cuối cùng sẽ trở thành một con rồng cường đại ngao du đến cuối chân trời.
Bất giác Quân Phượng Linh thấy may mắn trong lòng, may mắn nhi tử nhà mình có thể phát hiện Vân Lạc Phong giữa biển người mênh mông…… Hơn nữa còn có được tình yêu của nàng.
“Thông gia của ta ở đâu?”
Lão gia tử trừng mắt, nhìn khắp nơi xung quanh.
Lúc ông nhận được tin thì cũng biết mẫu thân Vân Tiêu còn sống, nên hiện tại người ông muốn gặp nhất chính là thông gia……
“Vân lão gia tử.”
Quân Phượng Linh hơi mỉm cười, tiến lên nói: “Ta chính là mẫu thân của Tiêu nhi, hẳn là ta nên cảm tạ người, bồi dưỡng tôn nữ ưu tú nên ta mới có nhi tức hoàn mỹ như vậy.”
“Đó là đương nhiên,” đuôi của lão gia tử đều muốn phất lên tới trời cao,” Đương nhiên tôn nữ của ta là cô nương ưu tú nhất.”
Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là ông ấy phải có cái đuôi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vân Lạc Phong đang nhìn lại, lão gia tử vội vàng ho khan hai tiếng, thu hồi kiêu ngạo đầy mặt: “Kỳ thật, đứa nhỏ Vân Tiêu này ta vừa gặp lần đầu đã thấy rất thích, sớm muốn tác hợp hai đứa với nhau, thông gia, hiện tại vừa vặn gặp được ngươi, nhanh chóng làm hôn sự cho chúng nó, cũng tránh cho ta luôn nhọc lòng vì suy nghĩ, đúng rồi, hài tử Vân Tiêu kia đâu? “
Mặt Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, thở dài, nói: “Vân Tiêu rời đi rồi, phỏng chừng phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về, chờ sau khi trở về thì làm hôn sự.”
“Như vậy à,” lão gia tử có chút uể oải, “Vậy chờ một thời gian nữa rồi thành thân, dù sao cháu cũng không được dây dưa nữa, Vân Tiêu trở lại thì lập tức làm hôn sự.”
“Như vậy là tốt nhất.”
Quân Phượng Linh cùng lão gia tử ăn khớp với nhau, cười đến mi mắt cong cong.
“Tiêu nhi cũng nói, chờ người tới thì lập tức tổ chức hôn lễ, hiện giờ thân nhân hai bên tụ hợp, đúng là bọn chúng cũng nên làm rồi,” Quân Phượng Linh cười đi đến bên người lão gia tử, “Một khi đã như vậy, sau này chúng ta chính là người một nhà, lão gia tử có thể xem Diệp gia như chính nhà mình, không cần khách khí.”
Kế tiếp, hai người ngóng trông con cái thành thân, liền không coi ai ra gì bắt đầu bàn luận hôn sự……
Vân Lạc Phong khẽ cong khóe môi, nhìn lên không trung xanh thẳm, đáy mắt xuất hiện sầu lo.
Vân Tiêu, rốt cuộc khi nào chàng mới trở về?
Sau khi lão gia tử cùng Quân Phượng Linh thỏa thuận thì theo người Diệp gia trở về Diệp gia.
Điều khiến Vân Lạc Phong không ngờ tới chính là, lão gia tử sẽ cùng lão cổ hủ Diệp Thiên ăn khớp với nhau, tức khắc hai người trở thành trà hữu, mỗi ngày lấy trà mời khách, dường như chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Vì thế, Vân Lạc Phong liền xảy ra bi kịch, linh trà trong nhẫn không gian đều bị bóc lột dã man.
Đặc biệt là Diệp Thiên, so với lão gia tử keo kiệt thì ông ấy hào phóng hơn nhiều, thế nhưng dùng Linh Trà tới chiêu đãi khách nhân, thế cho nên mỗi ngày Diệp gia đều có người tới cọ* trà, ngay cả hoàng đế cũng hạ cố đến chơi mấy lần, cũng chỉ vì uống một ngụm Linh Trà……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.