Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 935: Vân Tiêu rời đi (4)
Tiêu Thất Gia
27/11/2018
Ban đêm.
Ánh trăng như nước, sau khi Vân Lạc Phong trở lại phòng thì liền đóng cửa lại, dùng linh hồn truyền âm gọi Hỏa Hỏa tới.
Một lúc lâu sau, Hỏa Hỏa mang vẻ mặt buồn ngủ mông lung đẩy cửa bước vào, trong đôi mắt to đáng yêu tràn đầy mệt mỏi.
“Chủ nhân, xảy ra chuyện gì?”
“Hỏa Hỏa,” Sắc mặt Vân Lạc Phong ngưng trọng, “Tối nay chúng ta phải rời khỏi Diệp gia.”
“Hả?”
Hỏa Hỏa sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: “Chủ nhân, người phải đi?”
“Không sai, gần đây ta càng ngày càng bất an, cảm giác Vân Tiêu sẽ xảy ra chuyện! Cho nên, ta cần phải rời khỏi Diệp gia!”
Thời gian một tháng mà nàng ước định với Vân Tiêu còn chưa tới, nhưng nàng cũng không thể chờ đợi thêm nữa, bất luận như thế nào cũng phải đi ra ngoài tìm hắn!
“Chủ nhân, người đây là tính toán rời nhà trốn đi? Không nói với nhóm người Diệp Cảnh Thần một tiếng?”
“Nếu bọn họ biết thì nhất định sẽ không cho ta rời đi,” Vân Lạc Phong nhẹ nâng mặt lên, “Bởi vậy, ta tính toán để lại một lá thư.”
“Được,” Vẻ mặt Hỏa Hỏa trở nên trịnh trọng, “Bất luận người đi chỗ nào, ta đều đi theo người.”
“Chúng ta lập khắc xuất phát.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại.
Vân Tiêu, nhất định chàng phải chờ ta! Chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được chàng!
“Nhưng mà chủ nhân, đại lục này to lớn như thế, ngươi biết đi chỗ nào tìm hắn chứ?” Hỏa Hỏa chớp mắt, tò mò hỏi.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta tin tưởng bằng cảm giác của mình, ta sẽ tìm được hắn, cho dù tìm không thấy, ta cũng sẽ tìm mãi, lên trời cao xuống Hoàng Tuyền, cũng không buông tay!”
Thấy Vân Lạc Phong đã quyết tâm như vậy, Hỏa Hỏa không nói thêm gì nữa, nàng yên lặng đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kiên định của thiếu nữ.
“Chủ nhân, chúng ta đi thôi.”
Trước đó Vân Lạc Phong đã để hành lý của mình vào trong nhẫn không gian, lần này bọn họ không phải chuẩn bị cái gì nhiều cả, trực tiếp đi ra ngoài.
Nhìn Diệp gia đại trạch lần cuối, Vân Lạc Phong quay đầu lại, đi về phía bóng đêm mênh mông trước mắt……
Ngày kế, một tiếng khóc rống truyền khắp toàn bộ đại viện Diệp gia khiến tất cả mọi người hoảng sợ, vội vàng chạy vào phòng Vân Lạc Phong.
Giờ phút này, trong phòng, Lâm Nhược Bạch cầm một lá thư trong tay, lệ rơi đầy mặt, khóc lóc thảm thiết.
“Sư phụ, ngươi đã đồng ý là không bao giờ ném ta đi nữa, hiện tại lại đem quên ta rồi, cho dù người phải đi, cũng phải dẫn ta đi chứ.”
Dường như Lâm Nhược Bạch bị uất ức đến cùng cực, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống.
Quân Phượng Linh kinh ngạc một chút, bước nhanh tới lấy lá thư trong tay Lâm Nhược Bạch đi, lúc nhìn thấy nội dung trong đó, nàng nhịn không được thở dài một tiếng.
“Quân nhi, Phong nhi có nói đi nơi nào không?” Diệp Cảnh Thần lo lắng hỏi.
Quân Phượng Linh cười khổ một tiếng: “Nó đi tìm Tiêu nhi, bảo chúng ta đừng lo lắng quá, nó sẽ nhanh chóng trở về.”
“Quân nhi,” Diệp Cảnh Thần vỗ vỗ lưng Quân Phượng Linh, trấn an nói, “Vừa rồi ta phái người đi xem, Hỏa Hỏa cũng không ở đây nữa, tuy rằng bình thường Hỏa Hỏa nhát gan, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng thực lực lại rất mạnh, có nàng ta bảo hộ, Phong nhi sẽ không gặp nguy hiểm, nàng yên tâm đi.”
“Không được!” Quân Phượng Linh lắc lắc đầu, “Ta yên tâm không được, Diệp ca, chàng phái người đi tìm bọn họ đi!”
Hai người kia, thật sự là người nào cũng không để người khác bớt lo……
“Được,” Gương mặt của Diệp Cảnh Thần tràn đầy dịu dàng, “Bây giờ ta lập tức hạ lệnh, bảo mọi người đi tìm bọn họ! Nàng đi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện bên này có ta xử lý.”
Ánh trăng như nước, sau khi Vân Lạc Phong trở lại phòng thì liền đóng cửa lại, dùng linh hồn truyền âm gọi Hỏa Hỏa tới.
Một lúc lâu sau, Hỏa Hỏa mang vẻ mặt buồn ngủ mông lung đẩy cửa bước vào, trong đôi mắt to đáng yêu tràn đầy mệt mỏi.
“Chủ nhân, xảy ra chuyện gì?”
“Hỏa Hỏa,” Sắc mặt Vân Lạc Phong ngưng trọng, “Tối nay chúng ta phải rời khỏi Diệp gia.”
“Hả?”
Hỏa Hỏa sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: “Chủ nhân, người phải đi?”
“Không sai, gần đây ta càng ngày càng bất an, cảm giác Vân Tiêu sẽ xảy ra chuyện! Cho nên, ta cần phải rời khỏi Diệp gia!”
Thời gian một tháng mà nàng ước định với Vân Tiêu còn chưa tới, nhưng nàng cũng không thể chờ đợi thêm nữa, bất luận như thế nào cũng phải đi ra ngoài tìm hắn!
“Chủ nhân, người đây là tính toán rời nhà trốn đi? Không nói với nhóm người Diệp Cảnh Thần một tiếng?”
“Nếu bọn họ biết thì nhất định sẽ không cho ta rời đi,” Vân Lạc Phong nhẹ nâng mặt lên, “Bởi vậy, ta tính toán để lại một lá thư.”
“Được,” Vẻ mặt Hỏa Hỏa trở nên trịnh trọng, “Bất luận người đi chỗ nào, ta đều đi theo người.”
“Chúng ta lập khắc xuất phát.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại.
Vân Tiêu, nhất định chàng phải chờ ta! Chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được chàng!
“Nhưng mà chủ nhân, đại lục này to lớn như thế, ngươi biết đi chỗ nào tìm hắn chứ?” Hỏa Hỏa chớp mắt, tò mò hỏi.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta tin tưởng bằng cảm giác của mình, ta sẽ tìm được hắn, cho dù tìm không thấy, ta cũng sẽ tìm mãi, lên trời cao xuống Hoàng Tuyền, cũng không buông tay!”
Thấy Vân Lạc Phong đã quyết tâm như vậy, Hỏa Hỏa không nói thêm gì nữa, nàng yên lặng đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kiên định của thiếu nữ.
“Chủ nhân, chúng ta đi thôi.”
Trước đó Vân Lạc Phong đã để hành lý của mình vào trong nhẫn không gian, lần này bọn họ không phải chuẩn bị cái gì nhiều cả, trực tiếp đi ra ngoài.
Nhìn Diệp gia đại trạch lần cuối, Vân Lạc Phong quay đầu lại, đi về phía bóng đêm mênh mông trước mắt……
Ngày kế, một tiếng khóc rống truyền khắp toàn bộ đại viện Diệp gia khiến tất cả mọi người hoảng sợ, vội vàng chạy vào phòng Vân Lạc Phong.
Giờ phút này, trong phòng, Lâm Nhược Bạch cầm một lá thư trong tay, lệ rơi đầy mặt, khóc lóc thảm thiết.
“Sư phụ, ngươi đã đồng ý là không bao giờ ném ta đi nữa, hiện tại lại đem quên ta rồi, cho dù người phải đi, cũng phải dẫn ta đi chứ.”
Dường như Lâm Nhược Bạch bị uất ức đến cùng cực, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống.
Quân Phượng Linh kinh ngạc một chút, bước nhanh tới lấy lá thư trong tay Lâm Nhược Bạch đi, lúc nhìn thấy nội dung trong đó, nàng nhịn không được thở dài một tiếng.
“Quân nhi, Phong nhi có nói đi nơi nào không?” Diệp Cảnh Thần lo lắng hỏi.
Quân Phượng Linh cười khổ một tiếng: “Nó đi tìm Tiêu nhi, bảo chúng ta đừng lo lắng quá, nó sẽ nhanh chóng trở về.”
“Quân nhi,” Diệp Cảnh Thần vỗ vỗ lưng Quân Phượng Linh, trấn an nói, “Vừa rồi ta phái người đi xem, Hỏa Hỏa cũng không ở đây nữa, tuy rằng bình thường Hỏa Hỏa nhát gan, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng thực lực lại rất mạnh, có nàng ta bảo hộ, Phong nhi sẽ không gặp nguy hiểm, nàng yên tâm đi.”
“Không được!” Quân Phượng Linh lắc lắc đầu, “Ta yên tâm không được, Diệp ca, chàng phái người đi tìm bọn họ đi!”
Hai người kia, thật sự là người nào cũng không để người khác bớt lo……
“Được,” Gương mặt của Diệp Cảnh Thần tràn đầy dịu dàng, “Bây giờ ta lập tức hạ lệnh, bảo mọi người đi tìm bọn họ! Nàng đi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện bên này có ta xử lý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.