Quỷ Dữ Mượn Danh Thiên Thần Để Yêu
Chương 42: " Tôi không cần em nữa,...cút "
Sở Ly
14/06/2023
Bùi Mặc cố gắng đè nén dục hoả không ngừng thiêu đốt, đem thân thể cao lớn
áp xuống. Bởi vì ánh mắt dã thú kia của hắn khiến Vận Nhi không cách nào kiềm nén được, nước mắt lại trào ra, trong cơ thể nhỏ bé cảm giác như
bị xé rách hoà trộn với cảm giác sưng tấy khiến cô vô cùng đau đớn.
" Đừng khóc, bé con,..." Bất giác, Bùi Mặc không tự chủ được đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại lần nữa quay lại.
Dần dần...
Chăm chú quan sát phản ứng của cô, Bùi Mặc biết mình cũng không cần khắc chế bản thân nữa, thô ráp thở gấp một tiếng, bắt đầu tăng tốc vận động.
Thân thể Vận Nhi bất giác xụi lơ như mặt nước phẳng lặng…
Không khí của Vận Nhi bị Bùi Mặc hút hết khiến cô cảm thấy khó thở, tay cô đập lên ngực Bùi Mặc mong hắn thả ra.
Hắn không những không thả ra mà còn siết chặt cô hơn cuồng nhiệt hôn cô, tới lúc sắc mặt trở nên kém đi hắn mới dần buông lỏng.
Ghé sát vào tai cô, giọng hắn nóng như lửa chứa đầy dục vọng như đang khiển trách cũng như đang thăm dò: “ Vận Nhi, em có chuyện gì giấu anh sao “
“ Không...em không có ạ “, Vận Nhi mở to mắt óng ánh nước vội vã đáp.
Bùi Mặc đứng phất dậy mặc vồi lại quần áo không thèm nhìn lấy cô một cái liền rời đi.
Vận Nhi hai tay ôm lấy bả vài nhìn theo tấm lứng người đàn ông, nước mắt chảy dài, là cô khiến hắn buồn rồi sao, là cô làm hắn mất hứng rồi sao, là cô làm hắn tức giận,…Vận Nhi cũng không biết tại sao hôm nay cô lại như vậy nhưng cũng là vì sự khác thường của Bùi Mặc, hắn trở nên đáng sợ hơn ngày thường như một con sói đói muốn thô bạo nuốt chửng cô.
…
Trong căn phòng sách u tối, Bùi Mặc ngửa người ngồi trên sofa hai tay hắn siết chặt đến nỗi gân xanh gân tím nổi rõ trên bề mặt da tay, hai mắt hắn nhắm nghiền lại như thể đang rất kiềm chế.
cốc...cốc...cốc....
“ Lão đại, tôi có chuyện cần báo “, A Trạch gương mặt căng thẳng bước vào, trên tay hắn là một cái máy tính bảng, đi đến chỗ Bùi Mặc, hắn lập tức ngồi dậy ánh mắt sắc lạnh tập trung xem gì đó trong cái máy.
“ Lão đại, có lẽ thằng bé đó đã phát hiện ra không ít chuyện rồi,...”, Bùi Mặc giật lấy cái máy quăng mạnh xuống sàn, ánh mắt hắn bây giờ như là ác quỷ những tia máu đỏ hiện rõ lên vô cùng đáng sợ, Bùi Mặc nghiến răng ken két, hắn đã rơi vào trạng thái mất kiểm soát, quay về phía cái bàn nhỏ hấc đổ chậu hoa vỡ toang, đồ đạt trong phòng đều bị hắn điên loạn đập phá,...mọi thứ trở nên hỗn đỗn, ngay cả A Trạch cũng chưa bao giờ chứng kiến Bùi Mặc còn có thể tức giận đến mức này, đây là vì...
Vận Nhi bất ngờ đi vào, mắt cô đã sưng húp lên vì khóc nhiều, nhìn cảnh tượng trong phòng cũng biết được Bùi Mặc đang rất căm giận, đảo mắt nhìn cả căn phòng một vòng, Vận Nhi run rẩy lên tiếng: “ Mặc,...Mặc...”.
Bùi Mặc quay ngoắc nhìn lấy cô, ánh mắt hắn thật đáng sợ như dã thú, ánh mắt hắn chứa sự thù hận tột độ khi nhìn cô, khiến Vận Nhi kinh ngạc sợ hãi bất giác lùi về sau, Bùi Mặc nghiến chặt răng, gương mặt hắn đỏ bừng.
“ Em qua đây cho tôi,...tôi nói qua đây cho tôi“
Hắn gào lớn như thể muốn ăn sống cô, A Trạch cũng run bần bật đứng bên cạnh, hắn cũng tự động né sang một bên nhường đường cho cô vào.
Vận Nhi tuy sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ bước đến chỗ hắn, bây giờ bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt người đàn ông lóe lên tia thất vọng, hắn nhìn cô với ánh mắt thất vọng cùng căm phẫn, lần này cô gây ra chuyện lớn rồi sao,...chỉ đơn giản là vì cô né tránh hắn hay là vì hắn đã biết chuyện của Châu Tuấn.
“ Mặc,...anh đừng...đừng tức giận ạ, em xin lỗi...em sẽ không né tránh anh nữa, chúng ta...tiếp tục nhé ạ...á “
Vận Nhi nấc lên từng tiếng, đau khổ hai tay bấu chặt lại nhau vì sợ run rẩy vừa nói, vừa hết câu cũng là lúc cô bị hắn siết chặt cánh tay, lực đạo hôm nay của hắn chưa bao giờ cô trải qua, rất đau....đau như thể cánh tay nhỏ này vừa bị hắn chặt đứt rồi, Vận Nhi khóc càng lúc càng to, ánh mắt hắn nhìn cô thì càng lúc càng chứa sự phẫn nộ to lớn.
“ Em dám lừa tôi, em dám nói dối tôi,...tại sao, Vận Nhi “
Bùi Mặc chính hắn còn không ngờ hắn còn có lúc phát điên đến mức không kiểm soát được bản thân như lúc này, chính hắn còn tự thấy bản thân như dã thú nhưng vì sự căm giận quá lớn hắn không kiểm soát nổi mình nữa rồi.
Đều tại cô, cô gái nhỏ này luôn khiến hắn phải vượt qua giới hạn, luôn muốn bức hắn phát điên thì cô mới vừa lòng.
Vận Nhi điên cuồng lắc đầu, bây giờ cô biết hắn vì sao lại giận đến mức này rồi, chuyện cô muốn giấu đúng là không thể giấu nổi, nơi đây là của hắn, mọi thứ đều trong tầm mắt hắn sao cô có thể tự cho mình là đúng mà đi giấu giếm hắn,...Vận Nhi mày thật ngu ngốc biết bao.
“ Em sai rồi, Mặc....em thật sự sai rồi,...anh đừng tức giận, anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được “.
Vận Nhi chắp hai tay cúi gầm đầu, khóc nức nở cầu xin hắn, bộ dạng cô bây giờ vô cùng đáng thương cũng rất đáng giận, khiến hắn chỉ càng lúc càng điên loạn hơn, hắn cười khẩy gật gật đầu, cất giọng lạnh: “ Được,...tôi toại nguyện cho em,...đi theo tôi “.
Bùi Mặc trong cơn phẫn nộ siết mạnh lấy cánh tay cô kéo đi thật nhanh, những bước chân của hắn bình thường cô đã không đuổi kịp bây giờ lại càng không theo kịp, cứ như thể hắn hoàn toàn nhấc cô lên vậy, đi quá nhanh cô cảm giác như chân mình đã không chạm đất.
Bùi Mặc kéo thẳng cô đi ra đến cổng lớn, trời về khuya xung quanh căn biệt thự toàn là rừng núi nên đáng sợ vô cùng còn có tiếng gió hú, tiếng thú dữ sâu bên trong khu rừng khe khẽ gầm lên, Vận Nhi như bay mất hồn phách cô không định hình được bản thân đang bị Bùi Mặc đưa đi đâu và làm gì.
A Trạch cũng như bay đuổi theo, ngay cả cậu ta cũng thấy sợ hãi thay cô nhưng chẳng dám mở miệng nói lời nào.
Ra đến cổng lớn hắn phấc mạnh cánh tay cô khỏi tay hắn khiến Vận Nhi xém thì ngã nhào, còn chưa kịp mở miệng, Bùi Mặc đã gào lên “ Tôi không cần em nữa,...cút “.
Vận Nhi như thể sét đánh ngang tai, cô mở to mắt kinh ngạc chầm chầm bước về phía hắn, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, đây là ngay cả linh hồn cũng đã tan vỡ, trái tim cô bị hắn bóp nát rồi sao? Thật sự quá đau, cô chưa từng có cảm giác đau đớn đến mức còn hơn cả cái chết như bây giờ. Hắn vừa nói gì....’ không cần cô nữa ‘, còn có...’cút ‘...
“Mặc, anh đừng như vậy,...đừng đuổi em đi mà,...em sai rồi, thật sự là sai rồi “
“ Em dám bao che cho hắn để nói dối tôi, em coi trọng hắn hơn tôi vậy tôi giữ em lại làm gì, đi mà tìm hắn,...biến khỏi mắt tôi “, Bùi Mặc khi nói ra lời này, ánh mắt hắn lại kiên định đến vậy, đây là thật sự muốn đuổi cô?.
Giờ khắc này, lòng Vận Nhi tựa như bị hàng mũi đao cùng một lúc đâm vào, đau đớn, khó thở,...tuyệt vọng.
Bùi Mặc dứt câu liền quay lưng đi được vài bước thì bì Vận Nhi lao đến ôm chặt, cô vùi đầu vào lưng hắn bất chấp mà lắc đầu từ chối, cô không muốn đi, không muốn rời khỏi hắn.
“ Mặc,..em chỉ muốn ở cạnh anh,...em sai rồi,...em không dám nữa,..xin anh đừng đuổi em ạ “, Cô đau xót ôm chặt hắn từ phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào bờ lưng lãnh đạm của hắn, nước mắt đứt đoạn rơi.
“ Cút,...”, cô vừa dứt lời, Bùi Mặc thô bạo đẩy mạnh cô.
“ á...”, Vận Nhi ngã mạnh ra phía sau, lúc này cô đập mạnh vào cánh cổng lớn cơ thể như vỡ ra ngàn vụn.
Bùi Mặc ngay sau đó liền đi nhanh vào trong, hắn không đau lòng, không xót thương cũng không thèm nhìn lấy cô một cái, Vận Nhi cười lạnh tự chế giễu bản thân,...Vận Nhi, mày như vậy mà do mày tự chuốc lấy.
Vốn dĩ hắn đối với cô không tồi nhưng cô lại hết lần này đến lần khác khiến hắn thất vọng.
Thời khắc nhìn thấy bóng lưng của Bùi Mặc như thể ma quỷ khuất dần trong bóng đêm, cô quyết định...buông xuôi.
Vận Nhi khẽ nhắm mắt rồi lại mở mắt, trong ánh mắt cô chỉ còn lại sự trống rỗng và hững hờ, quay người một lúc hoàn toàn rời xa nơi này.
" Đừng khóc, bé con,..." Bất giác, Bùi Mặc không tự chủ được đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại lần nữa quay lại.
Dần dần...
Chăm chú quan sát phản ứng của cô, Bùi Mặc biết mình cũng không cần khắc chế bản thân nữa, thô ráp thở gấp một tiếng, bắt đầu tăng tốc vận động.
Thân thể Vận Nhi bất giác xụi lơ như mặt nước phẳng lặng…
Không khí của Vận Nhi bị Bùi Mặc hút hết khiến cô cảm thấy khó thở, tay cô đập lên ngực Bùi Mặc mong hắn thả ra.
Hắn không những không thả ra mà còn siết chặt cô hơn cuồng nhiệt hôn cô, tới lúc sắc mặt trở nên kém đi hắn mới dần buông lỏng.
Ghé sát vào tai cô, giọng hắn nóng như lửa chứa đầy dục vọng như đang khiển trách cũng như đang thăm dò: “ Vận Nhi, em có chuyện gì giấu anh sao “
“ Không...em không có ạ “, Vận Nhi mở to mắt óng ánh nước vội vã đáp.
Bùi Mặc đứng phất dậy mặc vồi lại quần áo không thèm nhìn lấy cô một cái liền rời đi.
Vận Nhi hai tay ôm lấy bả vài nhìn theo tấm lứng người đàn ông, nước mắt chảy dài, là cô khiến hắn buồn rồi sao, là cô làm hắn mất hứng rồi sao, là cô làm hắn tức giận,…Vận Nhi cũng không biết tại sao hôm nay cô lại như vậy nhưng cũng là vì sự khác thường của Bùi Mặc, hắn trở nên đáng sợ hơn ngày thường như một con sói đói muốn thô bạo nuốt chửng cô.
…
Trong căn phòng sách u tối, Bùi Mặc ngửa người ngồi trên sofa hai tay hắn siết chặt đến nỗi gân xanh gân tím nổi rõ trên bề mặt da tay, hai mắt hắn nhắm nghiền lại như thể đang rất kiềm chế.
cốc...cốc...cốc....
“ Lão đại, tôi có chuyện cần báo “, A Trạch gương mặt căng thẳng bước vào, trên tay hắn là một cái máy tính bảng, đi đến chỗ Bùi Mặc, hắn lập tức ngồi dậy ánh mắt sắc lạnh tập trung xem gì đó trong cái máy.
“ Lão đại, có lẽ thằng bé đó đã phát hiện ra không ít chuyện rồi,...”, Bùi Mặc giật lấy cái máy quăng mạnh xuống sàn, ánh mắt hắn bây giờ như là ác quỷ những tia máu đỏ hiện rõ lên vô cùng đáng sợ, Bùi Mặc nghiến răng ken két, hắn đã rơi vào trạng thái mất kiểm soát, quay về phía cái bàn nhỏ hấc đổ chậu hoa vỡ toang, đồ đạt trong phòng đều bị hắn điên loạn đập phá,...mọi thứ trở nên hỗn đỗn, ngay cả A Trạch cũng chưa bao giờ chứng kiến Bùi Mặc còn có thể tức giận đến mức này, đây là vì...
Vận Nhi bất ngờ đi vào, mắt cô đã sưng húp lên vì khóc nhiều, nhìn cảnh tượng trong phòng cũng biết được Bùi Mặc đang rất căm giận, đảo mắt nhìn cả căn phòng một vòng, Vận Nhi run rẩy lên tiếng: “ Mặc,...Mặc...”.
Bùi Mặc quay ngoắc nhìn lấy cô, ánh mắt hắn thật đáng sợ như dã thú, ánh mắt hắn chứa sự thù hận tột độ khi nhìn cô, khiến Vận Nhi kinh ngạc sợ hãi bất giác lùi về sau, Bùi Mặc nghiến chặt răng, gương mặt hắn đỏ bừng.
“ Em qua đây cho tôi,...tôi nói qua đây cho tôi“
Hắn gào lớn như thể muốn ăn sống cô, A Trạch cũng run bần bật đứng bên cạnh, hắn cũng tự động né sang một bên nhường đường cho cô vào.
Vận Nhi tuy sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ bước đến chỗ hắn, bây giờ bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt người đàn ông lóe lên tia thất vọng, hắn nhìn cô với ánh mắt thất vọng cùng căm phẫn, lần này cô gây ra chuyện lớn rồi sao,...chỉ đơn giản là vì cô né tránh hắn hay là vì hắn đã biết chuyện của Châu Tuấn.
“ Mặc,...anh đừng...đừng tức giận ạ, em xin lỗi...em sẽ không né tránh anh nữa, chúng ta...tiếp tục nhé ạ...á “
Vận Nhi nấc lên từng tiếng, đau khổ hai tay bấu chặt lại nhau vì sợ run rẩy vừa nói, vừa hết câu cũng là lúc cô bị hắn siết chặt cánh tay, lực đạo hôm nay của hắn chưa bao giờ cô trải qua, rất đau....đau như thể cánh tay nhỏ này vừa bị hắn chặt đứt rồi, Vận Nhi khóc càng lúc càng to, ánh mắt hắn nhìn cô thì càng lúc càng chứa sự phẫn nộ to lớn.
“ Em dám lừa tôi, em dám nói dối tôi,...tại sao, Vận Nhi “
Bùi Mặc chính hắn còn không ngờ hắn còn có lúc phát điên đến mức không kiểm soát được bản thân như lúc này, chính hắn còn tự thấy bản thân như dã thú nhưng vì sự căm giận quá lớn hắn không kiểm soát nổi mình nữa rồi.
Đều tại cô, cô gái nhỏ này luôn khiến hắn phải vượt qua giới hạn, luôn muốn bức hắn phát điên thì cô mới vừa lòng.
Vận Nhi điên cuồng lắc đầu, bây giờ cô biết hắn vì sao lại giận đến mức này rồi, chuyện cô muốn giấu đúng là không thể giấu nổi, nơi đây là của hắn, mọi thứ đều trong tầm mắt hắn sao cô có thể tự cho mình là đúng mà đi giấu giếm hắn,...Vận Nhi mày thật ngu ngốc biết bao.
“ Em sai rồi, Mặc....em thật sự sai rồi,...anh đừng tức giận, anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được “.
Vận Nhi chắp hai tay cúi gầm đầu, khóc nức nở cầu xin hắn, bộ dạng cô bây giờ vô cùng đáng thương cũng rất đáng giận, khiến hắn chỉ càng lúc càng điên loạn hơn, hắn cười khẩy gật gật đầu, cất giọng lạnh: “ Được,...tôi toại nguyện cho em,...đi theo tôi “.
Bùi Mặc trong cơn phẫn nộ siết mạnh lấy cánh tay cô kéo đi thật nhanh, những bước chân của hắn bình thường cô đã không đuổi kịp bây giờ lại càng không theo kịp, cứ như thể hắn hoàn toàn nhấc cô lên vậy, đi quá nhanh cô cảm giác như chân mình đã không chạm đất.
Bùi Mặc kéo thẳng cô đi ra đến cổng lớn, trời về khuya xung quanh căn biệt thự toàn là rừng núi nên đáng sợ vô cùng còn có tiếng gió hú, tiếng thú dữ sâu bên trong khu rừng khe khẽ gầm lên, Vận Nhi như bay mất hồn phách cô không định hình được bản thân đang bị Bùi Mặc đưa đi đâu và làm gì.
A Trạch cũng như bay đuổi theo, ngay cả cậu ta cũng thấy sợ hãi thay cô nhưng chẳng dám mở miệng nói lời nào.
Ra đến cổng lớn hắn phấc mạnh cánh tay cô khỏi tay hắn khiến Vận Nhi xém thì ngã nhào, còn chưa kịp mở miệng, Bùi Mặc đã gào lên “ Tôi không cần em nữa,...cút “.
Vận Nhi như thể sét đánh ngang tai, cô mở to mắt kinh ngạc chầm chầm bước về phía hắn, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, đây là ngay cả linh hồn cũng đã tan vỡ, trái tim cô bị hắn bóp nát rồi sao? Thật sự quá đau, cô chưa từng có cảm giác đau đớn đến mức còn hơn cả cái chết như bây giờ. Hắn vừa nói gì....’ không cần cô nữa ‘, còn có...’cút ‘...
“Mặc, anh đừng như vậy,...đừng đuổi em đi mà,...em sai rồi, thật sự là sai rồi “
“ Em dám bao che cho hắn để nói dối tôi, em coi trọng hắn hơn tôi vậy tôi giữ em lại làm gì, đi mà tìm hắn,...biến khỏi mắt tôi “, Bùi Mặc khi nói ra lời này, ánh mắt hắn lại kiên định đến vậy, đây là thật sự muốn đuổi cô?.
Giờ khắc này, lòng Vận Nhi tựa như bị hàng mũi đao cùng một lúc đâm vào, đau đớn, khó thở,...tuyệt vọng.
Bùi Mặc dứt câu liền quay lưng đi được vài bước thì bì Vận Nhi lao đến ôm chặt, cô vùi đầu vào lưng hắn bất chấp mà lắc đầu từ chối, cô không muốn đi, không muốn rời khỏi hắn.
“ Mặc,..em chỉ muốn ở cạnh anh,...em sai rồi,...em không dám nữa,..xin anh đừng đuổi em ạ “, Cô đau xót ôm chặt hắn từ phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào bờ lưng lãnh đạm của hắn, nước mắt đứt đoạn rơi.
“ Cút,...”, cô vừa dứt lời, Bùi Mặc thô bạo đẩy mạnh cô.
“ á...”, Vận Nhi ngã mạnh ra phía sau, lúc này cô đập mạnh vào cánh cổng lớn cơ thể như vỡ ra ngàn vụn.
Bùi Mặc ngay sau đó liền đi nhanh vào trong, hắn không đau lòng, không xót thương cũng không thèm nhìn lấy cô một cái, Vận Nhi cười lạnh tự chế giễu bản thân,...Vận Nhi, mày như vậy mà do mày tự chuốc lấy.
Vốn dĩ hắn đối với cô không tồi nhưng cô lại hết lần này đến lần khác khiến hắn thất vọng.
Thời khắc nhìn thấy bóng lưng của Bùi Mặc như thể ma quỷ khuất dần trong bóng đêm, cô quyết định...buông xuôi.
Vận Nhi khẽ nhắm mắt rồi lại mở mắt, trong ánh mắt cô chỉ còn lại sự trống rỗng và hững hờ, quay người một lúc hoàn toàn rời xa nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.