Quỷ Dữ Mượn Danh Thiên Thần Để Yêu
Chương 43: Biệt Thự Châu Gia
Sở Ly
14/06/2023
Trở vào nhà, Bùi Mặc ngồi trong phòng sách châm một điếu thuốc, làn khói mờ ảo, lượn lờ khắp căn phòng, ánh mắt hắn lạnh ngắt nhìn chăm chăm
trên trần nhà, giờ phút này hắn chưa thể nhận ra bản thân đã ngu ngốc
đến mức nào, đã làm ra chuyện lớn gì,...hắn đuổi cô gái nhỏ của hắn đi
rồi, người mà hắn không từ thủ đoạn để giữ bên cạnh bây giờ chính hắn
lại không cần nữa, cô gái nhỏ ngày đêm lẽo đẽo dính lấy hắn không rời
thật sự bị hắn đuổi đi rồi...
...
Vận Nhi bước đi không mục đích trong màn đêm tĩnh mịch, nước mắt rơi suốt đường cô đi, cuối cùng chỉ còn lại hốc mắt ửng đỏ sưng phù, cô nghĩ có lẽ nước mắt mình cũng đã cạn khô.
Hai chân cô lạnh lẽo đến tê dại, ngay cả cơ thể cũng nguội lạnh, nhưng như thế nào cũng không lạnh buốt bằng lòng cô.
Hôm nay đúng là ngày đại nạn của cô rồi, trước khi được Bùi Mặc cưu mang cô là cô nhi ít ra còn được ăn ngon mặc ấm bây giờ cô bị hắn vứt bỏ rồi lại trở thành một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, còn thảm hơn so với ở cô nhi viện.
Trời càng về khuya gió đêm lạnh buốt liên tục thổi đến, nơi đây lại là ngoại ô thành phố nên ngoài cây cỏ sông núi ra chẳng còn thấy gì khác nữa, bóng đêm nơi này rất đáng sợ, chính cô cũng không biết đường đâu mà rời khỏi đây, bây giờ có muốn quay lại biệt thự cũng không thể nữa rồi, cô từ trước giờ là một người mù đường, dù có đi lại nhiều lần cũng không thể nào nhớ nổi.
Vận Nhi đi đến rả rời hai chân, cô quyết định ngồi xuống một tảng đá lơn, ngước cao nhìn bầu trời đêm, trăng hôm nay thật đẹp.
Bây giờ cô ngoài việc ngồi đây thì không biết đi đâu, bóng đêm một lúc một bao trùm lấy con đường cô đang đi, cô sợ lắm không dám bước tiếp nữa.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ánh trăng kia đang dần đi xuống nhưng vẫn còn tỏa sáng đến vậy, Vận Nhi thở hắc một hơi, đưa mắt nhìn đến con đường phía trước chỉ thấy mỗi một màu đen thăm thẳm, nhìn lâu một chút cô còn tự mình tưởng tượng ra những bóng đêm mờ mịt ảo ảo đang vẫy gọi cô, Vận Nhi đứng phấc dậy đập đập mạnh hai bên đầu gối, hít sâu một hơi rồi tiếp tục bước tiếp mặc dù bây giờ cô vô cùng sợ hãi.
Đi đến khi chính cô cũng không biết nơi mình đang đứng là đâu nữa, chỉ cảm thấy chân đã va phải một thứ gì đó rất lớn, cô ngã xuống rồi bất tỉnh.
...
Biệt thự Châu gia
Châu Tuấn ngồi bên giường, ánh mắt rũ xuống, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia, cô gái đang bất động trên giường, gương mặt trắng bệch như thể người chết,…nếu đêm đó Châu Tuấn không bất thình lình ra ngoài, nếu đêm đó không phải vì muốn gặp cô mà đến, thì không biết Vận Nhi sẽ trở nên thế nào.
Cậu ta nhớ rõ đêm đó nhìn thấy cô nằm bên đường cơ thể lạnh cóng như một tảng băng, cứ ngỡ thật sự đã chết rồi.
Vận Nhi đã hôn mê hơn hai ngày hai đêm, nhiệt độ cơ thể vẫn lạnh ngắt như vậy, Châu Tuấn mấy ngày này cũng cật lực chăm sóc cô, ngay cả cậu cũng có dấu hiệu đổ bệnh.
“ ư…”
Vận Nhi cựa nhẹ mình, không biết cơn đau thế nào mà hai mày cô cau chặt lại, còn cảm giác hơi khó thở, đến cả mở mắt cũng khó khan, Châu Tuấn nắm lấy bàn tay vuốt vuốt, vui mừng lên tiếng: “ Vận Nhi, cậu tỉnh rồi à “
Vận Nhi tuy nghe được rõ lời cậu nhưng cơ thể không đụng nổi, mắt vẫn chỉ mới hé mở, miệng cũng như bị dính chặt, cô im lặng thật lâu định hình lại các giác quan trên cơ thể mình, mắt dần mở to hơn cô đã nhìn thấy Châu Tuấn đang lo lắng ngồi ngay bên cạnh, hai khuỷu tay chống lên giường đau đớn ngồi dậy, dựa lưng vào giường bất giác cô thở mạnh một tiếng.
Đầu đau như búa bổ, đảo mắt một vòng căn phòng, đưa tay vỗ nhẹ hai bên đầu,…đây là nơi nào, cô vẫn còn sống sao?.
“ Đây là đâu? “
“ Đây là nhà của mình, là Châu gia “
Châu gia?...trước đây cô cũng đã từng đến một lần, Vận nhi đưa mắt nhìn lại cả căn phòng lần nữa, đúng là có hơi quen thuộc nhưng sao cô lại ở Châu gia…
Vận Nhi dùng ánh mắt ngờ hoặc nhìn chăm chăm lấy Châu Tuấn, khiến cậu ta có chút ngượng nghịu, bỗng đứng lên đi về phía cửa phòng trước khi rời đi còn nói: “ Mình mang bữa sáng lên cho cậu, ở Châu gia không có cỡ đồ con gái như cậu nên cậu mặc đỡ sơ mi của mình nhé, mình sẽ bảo người hầu ra ngoài mua cho cậu ít bộ đồ mới “.
Vận Nhi chỉ ậm ừ gật đầu, cô vận chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình, tại sao lại ở Châu gia, làm sao Châu Tuấn biết mà đưa cô về đây,…nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu khiến cơn đau càng tang hơn, Vận Nhi thở dài không muốn nghĩ đến nữa.
Hơn hai mươi phút sau, Vận Nhi mặc qua loa trên mình cái áo sơ mi màu xanh ngọc của Châu Tuấn bước ra đã thấy cậu ta ngồi trên sofa trên bàn là vài món ăn gì đó trông rất ngon, Vận Nhi không nói lời nào đi đến trước mặt cậu, người con gái trước mắt hiện ra quá đỗi xinh đẹp khiến Châu Tuấn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đôi chân thon dài này, còn có sự mờ mờ ảo ảo bên trong lớp áo kia, vì cô không thể dùng lại đồ lót cũ nên bất đắc dĩ phải thả rộng, vải áo sơ mi này cũng rất dày không quá lộ liễu.
Nhưng thật sự là chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào có vẻ đẹp mê người như vậy, quyến rũ lại ngọt ngào, nét đẹp này của cô sẽ khiến người khác phạm tội mất.
Ánh mắt của tên con trai này khiến cô ngượng đến đỏ cả mặt, hai tay ôm chặt bả vai, hét lên: “ Cậu nhìn gì đó “.
Châu Tuấn bị bóp phải tim đen, liền tránh né cúi đầu đứng phấc lên, có thể thấy rõ cậu ta đang lúng túng thế nào, bây giờ tim đang đập rộn ràng như thể lễ hội, vừa ấp úng nói vừa ròi đi: “ Không,…cậu ăn sáng đi “
Đến khi bóng lưng Châu Tuấn hoàn toàn khuất xa căn phòng, cô mới dám thở phào thả lỏng ngồi xuống ăn bữa sáng của mình.
…
Châu Khởi Đồng ngồi đọc báo ở phòng sách thấy cậu con trai đi xuống liền cất giọng: “Con giữ con bé ở đây có ổn không, đừng để Bùi Mặc tìm đến lần nữa “
“ Là anh ta không cần cậu ấy nữa, hơn nữa anh ta không biết cậu ấy đang ở đây đâu, bố đừng lo,…con sẽ không để cậu ta trở về với tên tàn bạo đó nữa”
Châu Khởi Đồng nhìn cậu thở dài bất lực.
Châu Tuấn ngồi xuống bên cạnh, nói tiếp: “Bố, bố điều tra thế nào rồi ạ,..Bùi Mặc đó chắc chắn không đơn giản, con nghi ngờ anh ta có liên quan đến những việc phi pháp,…có thể anh ta chính là tên trùm đó “
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, ánh mắt của Châu Tuấn rất mạnh mẽ cũng rất chắc chắn, Châu Khởi Đồng liền có chút suy nghĩ mờ ám.
...
Vận Nhi bước đi không mục đích trong màn đêm tĩnh mịch, nước mắt rơi suốt đường cô đi, cuối cùng chỉ còn lại hốc mắt ửng đỏ sưng phù, cô nghĩ có lẽ nước mắt mình cũng đã cạn khô.
Hai chân cô lạnh lẽo đến tê dại, ngay cả cơ thể cũng nguội lạnh, nhưng như thế nào cũng không lạnh buốt bằng lòng cô.
Hôm nay đúng là ngày đại nạn của cô rồi, trước khi được Bùi Mặc cưu mang cô là cô nhi ít ra còn được ăn ngon mặc ấm bây giờ cô bị hắn vứt bỏ rồi lại trở thành một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, còn thảm hơn so với ở cô nhi viện.
Trời càng về khuya gió đêm lạnh buốt liên tục thổi đến, nơi đây lại là ngoại ô thành phố nên ngoài cây cỏ sông núi ra chẳng còn thấy gì khác nữa, bóng đêm nơi này rất đáng sợ, chính cô cũng không biết đường đâu mà rời khỏi đây, bây giờ có muốn quay lại biệt thự cũng không thể nữa rồi, cô từ trước giờ là một người mù đường, dù có đi lại nhiều lần cũng không thể nào nhớ nổi.
Vận Nhi đi đến rả rời hai chân, cô quyết định ngồi xuống một tảng đá lơn, ngước cao nhìn bầu trời đêm, trăng hôm nay thật đẹp.
Bây giờ cô ngoài việc ngồi đây thì không biết đi đâu, bóng đêm một lúc một bao trùm lấy con đường cô đang đi, cô sợ lắm không dám bước tiếp nữa.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ánh trăng kia đang dần đi xuống nhưng vẫn còn tỏa sáng đến vậy, Vận Nhi thở hắc một hơi, đưa mắt nhìn đến con đường phía trước chỉ thấy mỗi một màu đen thăm thẳm, nhìn lâu một chút cô còn tự mình tưởng tượng ra những bóng đêm mờ mịt ảo ảo đang vẫy gọi cô, Vận Nhi đứng phấc dậy đập đập mạnh hai bên đầu gối, hít sâu một hơi rồi tiếp tục bước tiếp mặc dù bây giờ cô vô cùng sợ hãi.
Đi đến khi chính cô cũng không biết nơi mình đang đứng là đâu nữa, chỉ cảm thấy chân đã va phải một thứ gì đó rất lớn, cô ngã xuống rồi bất tỉnh.
...
Biệt thự Châu gia
Châu Tuấn ngồi bên giường, ánh mắt rũ xuống, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia, cô gái đang bất động trên giường, gương mặt trắng bệch như thể người chết,…nếu đêm đó Châu Tuấn không bất thình lình ra ngoài, nếu đêm đó không phải vì muốn gặp cô mà đến, thì không biết Vận Nhi sẽ trở nên thế nào.
Cậu ta nhớ rõ đêm đó nhìn thấy cô nằm bên đường cơ thể lạnh cóng như một tảng băng, cứ ngỡ thật sự đã chết rồi.
Vận Nhi đã hôn mê hơn hai ngày hai đêm, nhiệt độ cơ thể vẫn lạnh ngắt như vậy, Châu Tuấn mấy ngày này cũng cật lực chăm sóc cô, ngay cả cậu cũng có dấu hiệu đổ bệnh.
“ ư…”
Vận Nhi cựa nhẹ mình, không biết cơn đau thế nào mà hai mày cô cau chặt lại, còn cảm giác hơi khó thở, đến cả mở mắt cũng khó khan, Châu Tuấn nắm lấy bàn tay vuốt vuốt, vui mừng lên tiếng: “ Vận Nhi, cậu tỉnh rồi à “
Vận Nhi tuy nghe được rõ lời cậu nhưng cơ thể không đụng nổi, mắt vẫn chỉ mới hé mở, miệng cũng như bị dính chặt, cô im lặng thật lâu định hình lại các giác quan trên cơ thể mình, mắt dần mở to hơn cô đã nhìn thấy Châu Tuấn đang lo lắng ngồi ngay bên cạnh, hai khuỷu tay chống lên giường đau đớn ngồi dậy, dựa lưng vào giường bất giác cô thở mạnh một tiếng.
Đầu đau như búa bổ, đảo mắt một vòng căn phòng, đưa tay vỗ nhẹ hai bên đầu,…đây là nơi nào, cô vẫn còn sống sao?.
“ Đây là đâu? “
“ Đây là nhà của mình, là Châu gia “
Châu gia?...trước đây cô cũng đã từng đến một lần, Vận nhi đưa mắt nhìn lại cả căn phòng lần nữa, đúng là có hơi quen thuộc nhưng sao cô lại ở Châu gia…
Vận Nhi dùng ánh mắt ngờ hoặc nhìn chăm chăm lấy Châu Tuấn, khiến cậu ta có chút ngượng nghịu, bỗng đứng lên đi về phía cửa phòng trước khi rời đi còn nói: “ Mình mang bữa sáng lên cho cậu, ở Châu gia không có cỡ đồ con gái như cậu nên cậu mặc đỡ sơ mi của mình nhé, mình sẽ bảo người hầu ra ngoài mua cho cậu ít bộ đồ mới “.
Vận Nhi chỉ ậm ừ gật đầu, cô vận chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình, tại sao lại ở Châu gia, làm sao Châu Tuấn biết mà đưa cô về đây,…nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu khiến cơn đau càng tang hơn, Vận Nhi thở dài không muốn nghĩ đến nữa.
Hơn hai mươi phút sau, Vận Nhi mặc qua loa trên mình cái áo sơ mi màu xanh ngọc của Châu Tuấn bước ra đã thấy cậu ta ngồi trên sofa trên bàn là vài món ăn gì đó trông rất ngon, Vận Nhi không nói lời nào đi đến trước mặt cậu, người con gái trước mắt hiện ra quá đỗi xinh đẹp khiến Châu Tuấn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đôi chân thon dài này, còn có sự mờ mờ ảo ảo bên trong lớp áo kia, vì cô không thể dùng lại đồ lót cũ nên bất đắc dĩ phải thả rộng, vải áo sơ mi này cũng rất dày không quá lộ liễu.
Nhưng thật sự là chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào có vẻ đẹp mê người như vậy, quyến rũ lại ngọt ngào, nét đẹp này của cô sẽ khiến người khác phạm tội mất.
Ánh mắt của tên con trai này khiến cô ngượng đến đỏ cả mặt, hai tay ôm chặt bả vai, hét lên: “ Cậu nhìn gì đó “.
Châu Tuấn bị bóp phải tim đen, liền tránh né cúi đầu đứng phấc lên, có thể thấy rõ cậu ta đang lúng túng thế nào, bây giờ tim đang đập rộn ràng như thể lễ hội, vừa ấp úng nói vừa ròi đi: “ Không,…cậu ăn sáng đi “
Đến khi bóng lưng Châu Tuấn hoàn toàn khuất xa căn phòng, cô mới dám thở phào thả lỏng ngồi xuống ăn bữa sáng của mình.
…
Châu Khởi Đồng ngồi đọc báo ở phòng sách thấy cậu con trai đi xuống liền cất giọng: “Con giữ con bé ở đây có ổn không, đừng để Bùi Mặc tìm đến lần nữa “
“ Là anh ta không cần cậu ấy nữa, hơn nữa anh ta không biết cậu ấy đang ở đây đâu, bố đừng lo,…con sẽ không để cậu ta trở về với tên tàn bạo đó nữa”
Châu Khởi Đồng nhìn cậu thở dài bất lực.
Châu Tuấn ngồi xuống bên cạnh, nói tiếp: “Bố, bố điều tra thế nào rồi ạ,..Bùi Mặc đó chắc chắn không đơn giản, con nghi ngờ anh ta có liên quan đến những việc phi pháp,…có thể anh ta chính là tên trùm đó “
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, ánh mắt của Châu Tuấn rất mạnh mẽ cũng rất chắc chắn, Châu Khởi Đồng liền có chút suy nghĩ mờ ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.