Chương 20
Mộng Khê Tiểu Phi
28/10/2016
Sáng hôm sau, Hà Du Nhiên bộ dáng có chút cáu kỉnh, tự mình lấy bữa
sáng. Tống Đạm Bạc bắt đầu trêu ghẹo cậu: “Bạn nhỏ Hà tức giận rồi à?
Bạn nhỏ Hà không muốn để ý đến Tống Cát Cát ta đây rồi ư?” Hà Du Nhiên
lườm anh một cái, không thèm để ý đến anh. “Ha ha, cậu cũng thật là một
tiểu hài tử không chịu lớn. Vừa bướng bỉnh, lại vừa tùy hứng. Không phải cậu thích nhìn bạn nhỏ Tống gia nhà chúng tôi ư, tôi cho cậu xem, cho
cậu xem tất, có được hay không a?” Hà Du Nhiên liếc Tống Đạm Bạc, mở
miệng nói: “Ai thèm nhìn, hắn ta lớn lên rất xấu.” “Ha ha, hắn xấu xí mà cậu còn thích hắn?” “Ai thích hắn?” “Vậy cậu tại sao lại tức giận?”
“Em……..” “Không phủ nhận được ư? Ha ha.”
“Chán ghét, Tống Cát Cát đáng ghét nhất, bắt nạt một đứa trẻ như em.” “Cậu đúng là vẫn so với tôi nhỏ hơn 7 tuổi, đệ đệ nhà cậu so với đệ đệ nhà tôi cũng kém mấy phân.” “Ô ô.” “Đừng khóc đừng khóc mà. Tôi thật không có cảm giác thành công, càng dỗ càng gay go, này còn khóc to hơn. Được rồi được rồi, đừng khóc đừng khóc. Cha cậu nếu biết tôi bắt nạt cậu khiến cho cậu khóc, sẽ đem tôi đày đến biên cương, đến lúc đó Tống Cát Cát không thể cùng Tiểu Du chơi đùa vui vẻ rồi.” “Ai muốn cùng sói xám lớn chơi đùa?” “Ha ha, được rồi, tôi là sói xám đáng ghét, được chưa? Cậu còn giả vờ khóc lóc, tôi thật sự bắt đầu hoài nghi tâm lý tuổi tác của cậu rồi đấy. Cậu thật sự nghĩ bản thân vẫn còn là trẻ con à? Được rồi, bảo bảo ngoan đừng khóc.”
“Tiểu Hà, ngày hôm qua có chuyện quan trọng không nói với cậu.” “Có chuyện gì?” “Cục trưởng cử tôi đi đến tỉnh để báo cáo vụ án, đồng thời thỉnh cầu cảnh lực trợ giúp.” “Không phải chỉ cần gọi điện nói cho lãnh đạo tỉnh biết là được sao, sao lại còn chỉ định anh đi một chuyến?” “Ha ha, cậu sợ tôi bỏ cậu ở nhà một mình ư, một mình khiến cậu sợ à?” “Không có! Em cũng không phải con nít.” “Bởi vì như vậy có thể khiến cấp trên đánh giá cao hơn tinh thần làm việc, đến thời điểm có thể mượn nhân lực nhiều hơn chút. Tôi và cục trưởng đã bàn qua, lần này mang cậu đi cùng. Bởi vì cậu là Hà cục, à không, là con trai của Hà phó phòng, thời điểm thân phận của cậu có thể giúp đỡ chút ít.” “Được rồi. Em cùng anh đi tỉnh thành.”
Bởi vì tính khẩn cấp của vụ án, cả hai sáng sớm ngày hôm sau liền lên đường đi tới tỉnh thành. Tống Đạm Bạc báo cáo vụ án lên lãnh đạo tỉnh rất thuận lợi, đồng thời cũng khiến lãnh đạo coi trọng cao hơn. Sở lãnh đạo tỉnh lập tức điều động binh lính, rất nhiều cảnh lực chuẩn bị xuất phát đến thành phố lớn thứ hai của tỉnh trợ giúp cảnh lực địa phương. Đêm đó, Hà phó phòng mời Tống Đạm Bạc đến nhà mình làm khách. Theo Tống Đạm Bạc quan sát, Hà Du Nhiên cùng người nhà quan hệ cũng không quá thân mật. Hà phó phòng phát giác ra nghi hoặc của Tống Đạm Bạc, liền giải thích: “Đứa nhỏ này từ bé đã có tính cách độc lập tự cường, không quá thích cùng người khác thân cận, nó trung học phổ thông liền bắt đầu trọ ở trường, một tuần chỉ ở nhà một ngày.”Tống Đạm Bạc nghĩ thầm, không phải chứ, tiểu tử này còn không thích cùng người khác thân cận ư? Cậu ta đã đủ dính người rồi! Hà phó phòng cười trêu nói: “Tôi xem tiểu tử này đúng là rất thích cùng cậu thân cận, nó gọi cậu là Tống ca đúng không? Ha ha, tôi thấy nó đối với cậu còn thân hơn cả người nhà. Đạm Bạc, cậu phải chăm sóc đứa con cưng này của tôi thật tốt a. Tôi đem đứa con cưng này giao cho cậu.” “Ha ha, không dám không dám, tôi tính cách ngu dốt, không thể đảm nhận trọng trách nặng nề vậy a.” “Đạm Bạc, cậu như vậy thật quá xa lạ khách sáo rồi.” “Được rồi, Đạm Bạc nhất định toàn tâm toàn ý quan tâm chăm sóc Du Nhiên.” Tống Đạm Bạc nhìn thấy Hà Du Nhiên đứng ở phía sau phòng Hà phó phòng làm mặt quỷ, lại trừng mắt nhìn, có vẻ như rất thỏa mãn an bài của cha mình. Tống Đạm Bạc nghĩ thầm, chăm sóc tiểu tử này, cái này thật sự là một trọng trách a.
“Chán ghét, Tống Cát Cát đáng ghét nhất, bắt nạt một đứa trẻ như em.” “Cậu đúng là vẫn so với tôi nhỏ hơn 7 tuổi, đệ đệ nhà cậu so với đệ đệ nhà tôi cũng kém mấy phân.” “Ô ô.” “Đừng khóc đừng khóc mà. Tôi thật không có cảm giác thành công, càng dỗ càng gay go, này còn khóc to hơn. Được rồi được rồi, đừng khóc đừng khóc. Cha cậu nếu biết tôi bắt nạt cậu khiến cho cậu khóc, sẽ đem tôi đày đến biên cương, đến lúc đó Tống Cát Cát không thể cùng Tiểu Du chơi đùa vui vẻ rồi.” “Ai muốn cùng sói xám lớn chơi đùa?” “Ha ha, được rồi, tôi là sói xám đáng ghét, được chưa? Cậu còn giả vờ khóc lóc, tôi thật sự bắt đầu hoài nghi tâm lý tuổi tác của cậu rồi đấy. Cậu thật sự nghĩ bản thân vẫn còn là trẻ con à? Được rồi, bảo bảo ngoan đừng khóc.”
“Tiểu Hà, ngày hôm qua có chuyện quan trọng không nói với cậu.” “Có chuyện gì?” “Cục trưởng cử tôi đi đến tỉnh để báo cáo vụ án, đồng thời thỉnh cầu cảnh lực trợ giúp.” “Không phải chỉ cần gọi điện nói cho lãnh đạo tỉnh biết là được sao, sao lại còn chỉ định anh đi một chuyến?” “Ha ha, cậu sợ tôi bỏ cậu ở nhà một mình ư, một mình khiến cậu sợ à?” “Không có! Em cũng không phải con nít.” “Bởi vì như vậy có thể khiến cấp trên đánh giá cao hơn tinh thần làm việc, đến thời điểm có thể mượn nhân lực nhiều hơn chút. Tôi và cục trưởng đã bàn qua, lần này mang cậu đi cùng. Bởi vì cậu là Hà cục, à không, là con trai của Hà phó phòng, thời điểm thân phận của cậu có thể giúp đỡ chút ít.” “Được rồi. Em cùng anh đi tỉnh thành.”
Bởi vì tính khẩn cấp của vụ án, cả hai sáng sớm ngày hôm sau liền lên đường đi tới tỉnh thành. Tống Đạm Bạc báo cáo vụ án lên lãnh đạo tỉnh rất thuận lợi, đồng thời cũng khiến lãnh đạo coi trọng cao hơn. Sở lãnh đạo tỉnh lập tức điều động binh lính, rất nhiều cảnh lực chuẩn bị xuất phát đến thành phố lớn thứ hai của tỉnh trợ giúp cảnh lực địa phương. Đêm đó, Hà phó phòng mời Tống Đạm Bạc đến nhà mình làm khách. Theo Tống Đạm Bạc quan sát, Hà Du Nhiên cùng người nhà quan hệ cũng không quá thân mật. Hà phó phòng phát giác ra nghi hoặc của Tống Đạm Bạc, liền giải thích: “Đứa nhỏ này từ bé đã có tính cách độc lập tự cường, không quá thích cùng người khác thân cận, nó trung học phổ thông liền bắt đầu trọ ở trường, một tuần chỉ ở nhà một ngày.”Tống Đạm Bạc nghĩ thầm, không phải chứ, tiểu tử này còn không thích cùng người khác thân cận ư? Cậu ta đã đủ dính người rồi! Hà phó phòng cười trêu nói: “Tôi xem tiểu tử này đúng là rất thích cùng cậu thân cận, nó gọi cậu là Tống ca đúng không? Ha ha, tôi thấy nó đối với cậu còn thân hơn cả người nhà. Đạm Bạc, cậu phải chăm sóc đứa con cưng này của tôi thật tốt a. Tôi đem đứa con cưng này giao cho cậu.” “Ha ha, không dám không dám, tôi tính cách ngu dốt, không thể đảm nhận trọng trách nặng nề vậy a.” “Đạm Bạc, cậu như vậy thật quá xa lạ khách sáo rồi.” “Được rồi, Đạm Bạc nhất định toàn tâm toàn ý quan tâm chăm sóc Du Nhiên.” Tống Đạm Bạc nhìn thấy Hà Du Nhiên đứng ở phía sau phòng Hà phó phòng làm mặt quỷ, lại trừng mắt nhìn, có vẻ như rất thỏa mãn an bài của cha mình. Tống Đạm Bạc nghĩ thầm, chăm sóc tiểu tử này, cái này thật sự là một trọng trách a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.