Chương 113: Ngoại truyện 1 (tiếp)
Sương Hoa
02/11/2015
Tình yêu cách ngàn
năm khi đó, cho dù không đến mức buông thả tất cả nhưng cũng có lúc nồng đậm. Tình yêu, quả nhiên không thể so với hương thơm của rượu. Nghĩ như vậy đột nhiên ta nhớ tới một cô gái thích uống rượu, ý cười bên môi
càng sâu sắc.
Nàng thích uống rượu như vậy, cũng là không phải không có đạo lý!
Hắn phục hồi lại tinh thần, hình như trong mắt có chút đau khổ: "Đi theo ta!"
Chúng ta sóng vai đi vào phía trong. Bước chân của hắn rất chậm, rất chậm, từ Nam Thiên Môn đến điện Xích Hà mà đi mất non nửa canh giờ, ta cũng không thúc giục, vì ta biết, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta "sóng vai mà đứng" rồi!
Phải đi rất lâu, trước cửa Lăng Tiêu Bảo Điện có một người hầu tiến lên, sau khi hỏi rõ chúng ta có phải đến cầu kiến thiên đế không, hắn để chúng ta chờ dưới bậc thềm, xoay người vào trong điện!
Gió thổi động tầng mây, ánh mặt trời chiếu vào quần áo xanh biếc của ta, chúng ta đứng sóng vai trước thềm ngọc của Lăng Tiêu Bảo Điện, lòng ta cũng không bình tĩnh nổi!
Thật lâu sau, người hầu kia mới xuất hiện, nói với chúng ta: "Bệ hạ đang chơi cờ với Thái Bạch Kim Tinh ở ngự hoa viên, mời phu nhân cùng tôn thần qua đó!"
Người hầu muốn dẫn đường cho chúng ta nhưng hắn lại nói đã biết đường, không cần làm phiền người hầu, để hắn đưa ta đi.
Ta biết, hắn có chuyện muốn nói cùng ta. Có đôi khi, ta cực kỳ hiểu tính tình của hắn!
Chúng ra xuyên qua những cung điện ngọc ngà xinh đẹp ở thiên đình, cũng như nhiều năm trước ở Tây Hoang --- đi một lúc, bỗng nhiên xung quanh nổi gió, mây tản đi, trong không khí có mùi ẩm ướt!
Quả nhiên, hắn thở dài một tiếng, xoay người, làm như đau khổ, làm như oán hận chặn đường đi của ta: "Nàng... Luôn vô tình như vậy?"
Ta lùi về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với hắn: "Nên buông xuống!"
Hắn nghe thấy câu nói này, tinh thần suy sụp, giống như đã già đi mười tuổi, đột nhiên lại lộ vẻ bình tĩnh: "Sao lại đối xử với ta như vậy?"
"Đều là lỗi của ta!" Ta không muốn dây dưa với hắn, trong tình yêu vốn không có ai đúng ai sai, huống chi, dù dự tính ban đầu của ta là gì, đúng là ta đã lợi dụng tấm lòng của hắn: "Buông xuống đi!"
"Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Cho nên người ngươi yêu không nhất định phải ở cùng một chỗ với ngươi, nhưng người ở cùng một chỗ với ngươi chắc chắn phải là người có duyên."
"Không cần lại làm tổn thương đến người vô tội như vậy, hãy đối xử với thê tử ngươi thật tốt, nàng là người tốt." Làm một quý phu nhân trên thiên đình, nữ tử kia đúng là không thể bới móc được điều gì, "Ta nghe nói hôm qua nàng vừa sinh cho ngươi một bé trai nữa, vài ngày sau ta sẽ qua đưa lễ vật!"
Ta cười nói xong, xoay người vòng qua hắn đi về phía trước, sau đó, không quay đầu!
Ta không phải Lang Quang, trái tim của ta sớm bị mài mòn theo năm tháng, ta không thể liều lĩnh theo cái gọi là tình yêu giống nàng. Huống chi, ta và hắn khác Lang Quang và Quân Thương. Giữa chúng ta vẫn bị ngăn cản bởi cung Huyền Vũ và một nữ tử ung dung tao nhã, đoan trang hiền thục cùng với những đứa con của nàng.
Hắn không làm được giống Quân Thương, mà ta, cũng tuyệt đối không thể như Lang Quang!
Mọi vật trên thế gian đều được an bài!
Hôm nay, ta đánh cờ với thiên đế trong ngự hoa viên, hình như thiên đế đang phiền lòng, ta đã nhường cờ mà vẫn bị thua!
Cuối cùng, hắn đẩy bàn cờ tướng, cười nói: "Tài đánh cờ của phu nhân đã hơn xưa, trẫm không đánh lại được!"
Ta vừa thu lại quân cờ, vừa nhìn nam tử áo trắng cao nhất trước mặt: "Không phải bệ hạ không đánh lại được, mà tâm bệ hạ không ở chỗ này!"
Thiên đế cười ha ha: "Phu nhân nói cũng đúng!" Thế nhưng ánh mắt hắn lại trầm xuống: "Phu nhân đã nhường nhiều lần, ta có để phu nhân phải thất vọng không?"
"Ta nhường là việc của ta, bệ hạ đi nước của bệ ha, có gì phải thất vọng?" Ta cười yếu ớt: "Có một số việc không thể quá gò ép, cứ để thuận theo tự nhiên đi."
"Không thể quá gò ép, để thuận theo tự nhiên? Tốt, rất tốt." Thiên đế vỗ tay cười, nhưng ánh mắt lại không cười, "Phu nhân nói những lời này là để giải thoát cho trẫm sao?"
"Bệ hạ anh minh cơ trí, không cần một yêu tinh nho nhỏ như ta giải thoát." Ta hứng thú nhìn hắn: "Ta sợ bệ hạ cứ làm như vậy vừa hại mình lại vừa hạ người! Nhân gian có một câu tuy không lịch sự tao nhã nhưng vô cùng đúng."
"Câu gì?"
"Chó cùng rứt giậu!"
Khi ta nói ra câu này, ánh mắt nam tử đối diện chợt tối, khí thế lạnh lùng, đúng là khí chất thiên tộc uy nghi bốn phía: "Phu nhân đang uy hiếp trẫm?"
"Không dám!" Ta nhìn bốn phía, cong môi với hắn, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy bệ hạ, cũng là ở nơi này đúng không?"
"Đúng!"
"Khi đó bệ hạ nghìn tuổi nhưng cũng chỉ giống đứa bé mười ba mười bốn tuổi ở nhân gian, cho nên bệ hạ trong mắt ta ngày hôm nay, dù sao cũng uy nghi hiển hách, quyền thế lớn, lại vẫn là đứa nhỏ cùng ta đánh cờ ngày hôm ấy."
Sắc mặt hắn dịu lại, giật mình thở dài: "Đúng vậy! Xem ra đối với phu nhân, chúng ta đều là tiểu bối rồi!"
"Bệ hạ!" Ta thấy trên mặt mắt hiện rõ vẻ cô đơn, trong lòng khẽ động, thật ra làm thiên đế cũng không tốt lắm, ở chỗ cao khó tránh sự cô độc, đây là điều mà người thường không chịu được!
Nam tử áo trắng nghe thấy tiếng gọi thân thiết của ta, ngẩng đầu mỉm cười: "Nếu là về. . . . . . chuyện của nàng, phu nhân không cần nói nữa , phu nhân. . . . . . Yên tâm đi! Trong lòng trẫm hiểu rõ... Tuyệt đối sẽ không để cho. . . . . . Để cho nha đầu kia, chó cùng rứt giậu!"
Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã cực thấp, nhưng ta vẫn nghe ra nỗi cô đơn bất đắc dĩ trong đó!
Nhưng ta, ta biết Lang Quang đã không có việc gì rồi. . . . . . Mà ta, cũng nên trở lại núi Di Ly của ta rồi!
Còn người kia, từ nay về sau chỉ còn là một ký ức được ta chôn sâu... Bây giờ chúng ta có thể gặp qua đã đủ vừa lòng rồi!
Nàng thích uống rượu như vậy, cũng là không phải không có đạo lý!
Hắn phục hồi lại tinh thần, hình như trong mắt có chút đau khổ: "Đi theo ta!"
Chúng ta sóng vai đi vào phía trong. Bước chân của hắn rất chậm, rất chậm, từ Nam Thiên Môn đến điện Xích Hà mà đi mất non nửa canh giờ, ta cũng không thúc giục, vì ta biết, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta "sóng vai mà đứng" rồi!
Phải đi rất lâu, trước cửa Lăng Tiêu Bảo Điện có một người hầu tiến lên, sau khi hỏi rõ chúng ta có phải đến cầu kiến thiên đế không, hắn để chúng ta chờ dưới bậc thềm, xoay người vào trong điện!
Gió thổi động tầng mây, ánh mặt trời chiếu vào quần áo xanh biếc của ta, chúng ta đứng sóng vai trước thềm ngọc của Lăng Tiêu Bảo Điện, lòng ta cũng không bình tĩnh nổi!
Thật lâu sau, người hầu kia mới xuất hiện, nói với chúng ta: "Bệ hạ đang chơi cờ với Thái Bạch Kim Tinh ở ngự hoa viên, mời phu nhân cùng tôn thần qua đó!"
Người hầu muốn dẫn đường cho chúng ta nhưng hắn lại nói đã biết đường, không cần làm phiền người hầu, để hắn đưa ta đi.
Ta biết, hắn có chuyện muốn nói cùng ta. Có đôi khi, ta cực kỳ hiểu tính tình của hắn!
Chúng ra xuyên qua những cung điện ngọc ngà xinh đẹp ở thiên đình, cũng như nhiều năm trước ở Tây Hoang --- đi một lúc, bỗng nhiên xung quanh nổi gió, mây tản đi, trong không khí có mùi ẩm ướt!
Quả nhiên, hắn thở dài một tiếng, xoay người, làm như đau khổ, làm như oán hận chặn đường đi của ta: "Nàng... Luôn vô tình như vậy?"
Ta lùi về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với hắn: "Nên buông xuống!"
Hắn nghe thấy câu nói này, tinh thần suy sụp, giống như đã già đi mười tuổi, đột nhiên lại lộ vẻ bình tĩnh: "Sao lại đối xử với ta như vậy?"
"Đều là lỗi của ta!" Ta không muốn dây dưa với hắn, trong tình yêu vốn không có ai đúng ai sai, huống chi, dù dự tính ban đầu của ta là gì, đúng là ta đã lợi dụng tấm lòng của hắn: "Buông xuống đi!"
"Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Cho nên người ngươi yêu không nhất định phải ở cùng một chỗ với ngươi, nhưng người ở cùng một chỗ với ngươi chắc chắn phải là người có duyên."
"Không cần lại làm tổn thương đến người vô tội như vậy, hãy đối xử với thê tử ngươi thật tốt, nàng là người tốt." Làm một quý phu nhân trên thiên đình, nữ tử kia đúng là không thể bới móc được điều gì, "Ta nghe nói hôm qua nàng vừa sinh cho ngươi một bé trai nữa, vài ngày sau ta sẽ qua đưa lễ vật!"
Ta cười nói xong, xoay người vòng qua hắn đi về phía trước, sau đó, không quay đầu!
Ta không phải Lang Quang, trái tim của ta sớm bị mài mòn theo năm tháng, ta không thể liều lĩnh theo cái gọi là tình yêu giống nàng. Huống chi, ta và hắn khác Lang Quang và Quân Thương. Giữa chúng ta vẫn bị ngăn cản bởi cung Huyền Vũ và một nữ tử ung dung tao nhã, đoan trang hiền thục cùng với những đứa con của nàng.
Hắn không làm được giống Quân Thương, mà ta, cũng tuyệt đối không thể như Lang Quang!
Mọi vật trên thế gian đều được an bài!
Hôm nay, ta đánh cờ với thiên đế trong ngự hoa viên, hình như thiên đế đang phiền lòng, ta đã nhường cờ mà vẫn bị thua!
Cuối cùng, hắn đẩy bàn cờ tướng, cười nói: "Tài đánh cờ của phu nhân đã hơn xưa, trẫm không đánh lại được!"
Ta vừa thu lại quân cờ, vừa nhìn nam tử áo trắng cao nhất trước mặt: "Không phải bệ hạ không đánh lại được, mà tâm bệ hạ không ở chỗ này!"
Thiên đế cười ha ha: "Phu nhân nói cũng đúng!" Thế nhưng ánh mắt hắn lại trầm xuống: "Phu nhân đã nhường nhiều lần, ta có để phu nhân phải thất vọng không?"
"Ta nhường là việc của ta, bệ hạ đi nước của bệ ha, có gì phải thất vọng?" Ta cười yếu ớt: "Có một số việc không thể quá gò ép, cứ để thuận theo tự nhiên đi."
"Không thể quá gò ép, để thuận theo tự nhiên? Tốt, rất tốt." Thiên đế vỗ tay cười, nhưng ánh mắt lại không cười, "Phu nhân nói những lời này là để giải thoát cho trẫm sao?"
"Bệ hạ anh minh cơ trí, không cần một yêu tinh nho nhỏ như ta giải thoát." Ta hứng thú nhìn hắn: "Ta sợ bệ hạ cứ làm như vậy vừa hại mình lại vừa hạ người! Nhân gian có một câu tuy không lịch sự tao nhã nhưng vô cùng đúng."
"Câu gì?"
"Chó cùng rứt giậu!"
Khi ta nói ra câu này, ánh mắt nam tử đối diện chợt tối, khí thế lạnh lùng, đúng là khí chất thiên tộc uy nghi bốn phía: "Phu nhân đang uy hiếp trẫm?"
"Không dám!" Ta nhìn bốn phía, cong môi với hắn, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy bệ hạ, cũng là ở nơi này đúng không?"
"Đúng!"
"Khi đó bệ hạ nghìn tuổi nhưng cũng chỉ giống đứa bé mười ba mười bốn tuổi ở nhân gian, cho nên bệ hạ trong mắt ta ngày hôm nay, dù sao cũng uy nghi hiển hách, quyền thế lớn, lại vẫn là đứa nhỏ cùng ta đánh cờ ngày hôm ấy."
Sắc mặt hắn dịu lại, giật mình thở dài: "Đúng vậy! Xem ra đối với phu nhân, chúng ta đều là tiểu bối rồi!"
"Bệ hạ!" Ta thấy trên mặt mắt hiện rõ vẻ cô đơn, trong lòng khẽ động, thật ra làm thiên đế cũng không tốt lắm, ở chỗ cao khó tránh sự cô độc, đây là điều mà người thường không chịu được!
Nam tử áo trắng nghe thấy tiếng gọi thân thiết của ta, ngẩng đầu mỉm cười: "Nếu là về. . . . . . chuyện của nàng, phu nhân không cần nói nữa , phu nhân. . . . . . Yên tâm đi! Trong lòng trẫm hiểu rõ... Tuyệt đối sẽ không để cho. . . . . . Để cho nha đầu kia, chó cùng rứt giậu!"
Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã cực thấp, nhưng ta vẫn nghe ra nỗi cô đơn bất đắc dĩ trong đó!
Nhưng ta, ta biết Lang Quang đã không có việc gì rồi. . . . . . Mà ta, cũng nên trở lại núi Di Ly của ta rồi!
Còn người kia, từ nay về sau chỉ còn là một ký ức được ta chôn sâu... Bây giờ chúng ta có thể gặp qua đã đủ vừa lòng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.