Chương 112: Ngoại truyện Thanh Hoa phu nhân và Huyền Vũ đại đế
Sương Hoa
26/10/2015
Mây đen tản đi lộ ra bầu trời xanh lam, Chu Nhi dưới chân ngẩng cao chiếc cổ thon dài, bay thẳng lên trời xanh.
Bóng dáng Lang Quang và Quân Thương tựa vào nhau dần trở nên mơ hồ, cho dù ta dùng pháp lực cũng không thấy rõ lắm!
Ta không nhớ rõ đã bao nhiêu năm kể từ lần chia tay dưới núi năm đó. Thời gian cấp bách, năm tháng mênh mông, mà trong mắt ta cũng chỉ như lặp lại một ngày thôi, thật sự là không cần đến trí nhớ!
Nam Thiên Môn vẫn nguy nga cao ngất như trong trí nhớ cũ của ta, vẫn khí thế trang nghiêm, nhưng tiểu tiên trông coi đã thay đổi, trước kia có hai người mập mạp luôn cười vui vẻ, thấy ta là mặt mày hớn hở hô: "Phu nhân", lần này, hai người mới có vóc dáng cao gầy, khi thấy ta, vẻ mặt họ nghiêm túc, đan kiếm vào nhau: "Người tới là ai?"
Ta bị giọng nói mười phần khí thế của họ làm chấn động, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên có một nam tử cao lớn khoác áo bào thêu rồng đen tiến đến, ánh nắng trắng sáng chiếu đằng sau càng tôn lên thân hình và khuôn mặt anh tuấn của hắn. Dù đã một ngàn năm nhưng năm tháng lại không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên người hắn, không giống ta, vạn vật thay đổi đều hiện rõ ở khóe mắt, muốn che cũng không thể che hết --- mà loại năm tháng đau buồn này lắng đọng lại, mọi người lại gọi ta là người tao nhã có một không hai.
Bọn họ không biết, phải trải qua những việc đau lòng thế nào mới có nét buồn như vậy.
Đột nhiên trong lòng trào lên sự chua xót, ta giật mình vì có vài giọt nước mắt, liền không nhịn được giơ tay che mắt!
Gió thổi làm lay động tay áo màu xanh của ta, trên cánh tay khoác dải lụa mềm mại như nước, ta đứng trước Nam Thiên Môn rực rỡ lại có vẻ vừa yếu ớt, vừa cô đơn --- sau một ngàn năm, ta đã tiều tụy như vậy sao?
Trong lúc hoảng hốt, ta cảm thấy dường như giữa chúng ta không còn khoảng cách một ngàn năm mà quay về lúc ban đầu gặp nhau. Khi đó, ta có chí khí, khuôn mặt phấn chấn, hắn trầm ổn, mạnh mẽ, lạnh lùng, gặp nhau trước cửa Lăng Tiêu Bảo Điện, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhớ tới vạn năm!
Mà lúc này, ta nhìn hắn bước từng bước một về phía trước, khuôn mặt cứng rắn tỏa ra khí lạnh, hắn nhìn không chớp mắt. . . . . . Giống như ta không lọt vào mắt hắn.
Hai tiểu tiên kia nhìn thấy hắn lập tức cung kính khom lưng: "Gặp qua Huyền Vũ đại đế!"
Người nọ trả lời một tiếng, lạnh giọng trách mắng hai tiểu tiên: "Thanh Hoa phu nhân đến thăm mà các ngươi cũng dám ngăn cản?"
Giọng nói của hắn lạnh lùng mà xa cách, đến nhìn cũng không nhìn ta... Thậm chỉ hắn còn không muốn liếc nhìn ta sao?
Lòng ta thông suốt, cuối cùng không luống cuống mà nhìn về phía hai tiểu tiên đang ngơ ngác nhìn nhau không biết Thanh Hoa phu nhân là người phương nào cười yếu ớt: "Họ không biết cũng không có gì lạ, ta đã sớm rũ bỏ danh hiệu Thanh Hoa phu nhân trở về yêu giới, lại lâu không ra ngoài, cũng khó trách vì sao bọn họ không biết!"
"Phiền hai vị đi thông báo một tiếng!" Ta miễn cưỡng cười nhạt nói!
Huyền Vũ đại đế híp mắt nhìn ta, ánh mắt bức người khiến ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, giờ phút này, hình như đầu óc ta đã đông cứng, cứ mặc cho hắn nhìn như vậy mà không rời mắt --- có lẽ là, do ta còn lưu luyến hắn?
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng nói: "Buổi triều hôm nay đã tan, ngươi cùng bệ hạ cũng là bằng hữu, ta nghĩ nếu người đi thẳng vào, bệ hạ cũng không trách tội!"
Như vậy là hắn có ý gì? Là muốn cùng ta đi vào sao? Thật ra, ta không hề muốn đi cùng hắn, nếu có lựa chọn, đương nhiên muốn giải quyết dứt khoát giống năm đó.
Ta vẫn cho là ta đã làm rất tốt, nhưng sao sau nhiều năm gặp lại như vậy, trái tim ta vẫn rung động như cũ?
Ta vẫn cho rằng mình khác với những nữ tử thông thường, là người cầm được cũng buông tay được. Ta vẫn lạnh nhạt nhìn Lang Quang si tình, trong lòng vừa đau lòng vừa khó hiểu, đúng là nha đầu ngốc, sao lại có thể vì một nam nhân phàm trần mà hủy diệt mình, sao lại yêu đến nông nỗi này?
Mãi đến năm đó gặp được hắn, ta mới hiểu rõ, một chữ tình không phải đạo lý có thể nói rõ ràng được. Lúc ấy, hắn cũng có nói là muốn kết hôn với ta, vốn dĩ ta không có thân phận gì trên thiên đình để gả cho hắn, chỉ có thể làm thị thiếp của hắn, cho nên, ta nhận nhiệm vụ dẹp yên vùng Tây Hoang, cố gắng để mình có thân phận xứng đáng với hắn... Chỉ là ta không ngờ, hắn đã sớm có thê tử!
Thê tử của hắn là người sinh ra đã nhà cao cửa rộng, hắn nói với ra hai người không có tình cảm, nhưng dù hắn không yêu thê tử, ta vĩnh viễn cũng không thể sánh vai cùng hắn mà còn phải hành lễ với nữ tử yếu đuối đó?
Đây là việc mà lòng kiêu ngạo của ta không thể chấp nhận, dù sao nguyên thần của ta cũng là một cây mai cứng cỏi kiên cường!
Huống hồ, khi đó thê tử hắn vừa sinh trưởng nữ cho hắn.
Sau một đêm hoan lạc, hắn ôm ta hứa hẹn, từ nay về sau, trừ ta là thê tử của hắn, hắn sẽ không có nữ nhân nào nữa, hắn luôn mồm nói người hắn yêu chỉ có ta, nữ nhân kia chỉ cưới về vì lợi ích của gia tộc, hắn không hề có tình cảm gì với nàng!
Ta khinh thường hỏi hắn:" Người không thích ngươi cũng có thể cưới vào cửa sao? Vậy ngươi muốn ta tin tưởng ngươi cưới ta vì thích ta mà không phải vì thân phận Vạn yêu chi hậu của ta? Ngươi không có tình cảm với thê tử, vậy tiểu công chúa kia từ đâu mà có? Ngươi vì lợi ích của gia tộc là có thể phá hoại cuộc đời một nữ nhân khi còn sống sao?"
Bộ dạng châm biếm của ta kích thích hắn, làm hắn vô cùng tức giận nhưng biết xưa nay ta ăn mềm không ăn cứng liền áp chế lửa giận trong lòng, nghiêng người muốn hôn ta --- có lẽ lúc này hắn tưởng ta chỉ giận dỗi một chút, chỉ cần dỗ dành là không sao, nhưng không nghĩ tới ta lại tránh hắn, xem ra lần này hắn hoàn toàn bị chọc giận, tay hắn nắm thành quyền, chắc hắn muốn dùng sức mạnh để ta phải tuân theo... Ha ha, thì ra hắn là một người như vậy. Bây giờ ta mới thấy rõ ràng...
Thật ra, ta không hiểu vì sao ta lại nổi giận như vậy, thậm chí trong lòng còn cảm thấy đau khổ! Bây giờ, làm gì còn thần tiên nào có chút địa vị mà không thê thiếp từng đàn? Nếu việc cưới chính thất là do gia tộc an bài không thể không tuân theo, thì gặp một người hợp ý cưới làm tiểu thiếp cũng không phải chuyện lạ, chỉ là khi đến lượt ta, ta lại không chấp nhận được.
Cho dù pháp lực của ta không bằng hắn nhưng cũng không thua kém nhiều, vùng Tây hoang bị chúng ta dùng làm nơi đấu pháp lực khiến mọi chuyện đều rối tinh rối mù, thiên đế giận dữ sai người tới đưa hắn trở về, trước khi đi, hắn căm giận nói với ta, hắn sẽ quay lại!
Hắn còn nói, từ trước đến giờ ta cũng không thích hắn, nhưng hắn yêu ta nên nhất định sẽ quay lại, cả đời này của ta chỉ có thể sống trong lồng giam bằng vàng do hắn tạo ra!
Ta nở nụ cười, ta biết khuôn mặt ta khi cười sẽ khuynh quốc khuynh thành, quả nhiên, hắn giật mình sửng sốt!
Ta nói gần tai hắn: "Được... ta sẽ đợi ngươi quay lại!"
Nói xong, đôi mắt hắn lóe lên sự vui mừng, ta phất tay áo rời đi!
Ta đứng ở đỉnh tháp cao nhất nhìn bọn họ rời đi, đôi tay xoa bụng dưới.
Đúng vậy, hắn nhất định phải trở về. . . . . . Trở về mang... đứa nhỏ này đi!
Mắt ta chảy xuống từng hàng nước mắt, ta không biết mình hoan ái một đêm là vì biết hai người đã rơi vào bước đường cùng, ta muốn lưu lại chút gì của hắn hay là vì muội muội si tình của ta như ta tự nói với mình vô số lần.
Ta xoa xoa bụng dưới, nhỏ giọng nói: "Lang Quang... hình như... tỷ hiểu được muội rồi!"
Sau đó, mang thai ba năm, cuối cùng ta cũng sinh ra Lang Quang, hắn cũng đã quay lại, nghi thức tráng lệ từ bầu trời xuống chân núi Di Ly, xe mây dán chữ hỉ đỏ thắm, các cung nữ vui vẻ ra mặt, thị vị trong cung Huyền Vũ khiêng 360 hòm sính lệ tới!
Đi đầu tiên là hắn và chính thất phu nhân của hắn, họ cũng đi bộ tới đây, nghe nói là vì muốn thể hiện sự tôn trọng với ta!
Hắn ở bên ngoài, để phu nhân của hắn một mình đi vào khuyên bảo ta.
Nữ tử kia nghe nói là người có xuất thân cao quý, con ngươi lạnh nhạt rất giống khí chất thần tiên, nàng nói: "Huyền Vũ đại đế là tôn thần cao quý của thiên giới, ngươi thân là một tiên nữ... À không, hiện tại ngươi chỉ là yêu, nhưng chỉ cần ngươi đồng ý, việc quay lại thiên giới có gì là khó? Hơn nữ, mọi nữ nhân trong tam giới sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nếu ngay cả con hắn ngươi cũng đã sinh vì sao lại vẫn không chịu gả cho hắn? Nếu ngươi không nghĩ đến mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con, khi đứa bé trưởng thành hỏi ngươi về phụ thân của nó, ngươi sẽ trả lời như thế nào?
"Chỉ cần ngươi đồng ý bước ra cánh cửa này, đi lên xe mây, ngươi sẽ là nữ nhân cao quý nhất ở cung Huyền Vũ trừ ta ra."
Giọng nói của nàng dịu dàng mà lạnh nhạt, mỗi câu đều mang ý khinh thường khuyên ta gả cho phu quân của nàng!
Khi đó, trong lòng ta thở dài, quả nhiên nàng không yêu hắn. Nghĩ mà xem, nếu một người yêu trượng phu của mình, sao có thể khuyên bảo nữ nhân khác gả cho hắn?
Chuyện giữa vợ chồng bọn họ, ta cũng không quan tâm, nhưng mà, ta có khác người hay không, bọn họ lập tức sẽ biết!
Lúm đồng tiền của ta tươi như hoa nhìn nữ nhân sang trọng kia, khóe mắt lại liếc bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa, cố tình nói to: "Phu nhân không cần nói nữa, Ngạc Lục Hoa ta từ trước đến nay nói một không nói hai, ta đã nói không gả cho hắn thì nhất định là không gả cho hắn! Còn vì sao ta sinh hạ đứa nhỏ này... Ngày sau các ngươi sẽ biết!
Câu cuối cùng, ta nói rất có ý tứ, có lẽ ánh mắt ta quá sâu xa, ta nhìn thấy đồng tử của vị luôn tao nhã đoan trang này co rút lại.
Ta nói xong, không nể tình chút nào kêu thị nữ tiễn khách.
Sau đó, vì ta không thỏa hiệp, hắn khăng khăng đưa hài tử đi. Ta biết, nhất định hắn cho rằng tình cảm sâu nặng nhất trong tam giới là tình mẫu tử, chỉ cần đưa hài tử đi, lấy bé uy hiếp ta, ta sẽ vì muốn gặp được con mà bằng lòng theo hắn!
Nhưng mà, hắn không biết. . . . . . Không biết đứa nhỏ này tuy được coi là cốt nhục của hắn, nhưng hồn phách là tiểu muội của ta!
Bọn ta, cũng đã đến ngày này!
Sau một cuộc đại chiến, cuối cùng Lang Quang cũng bị bọn họ mang đi, ta gào khóc đuổi theo nhưng lại yên lặng đứng ở đỉnh núi Di Ly.
Đây là số mệnh của nàng, tai kiếp của nàng, hình như cũng là tai kiếp của ta?
Từ đó, ta không ra khỏi núi Di Ly. Mãi đến khi nghe được Lang Quang vì Quân Thương mà cãi lời thiên đế một lần nữa, hắn mới phái người đến mời ta lên thiên đình gặp Lang Quang, khuyên nàng không được cứng đầu như vậy, ta cũng không đi --- tính nết của Lang Quang ta hiểu rất rõ, chuyện nàng đã quyết định thì lời nói của ta có ích gì?
Lang Quang, vẫn may mắn hơn ta nhiều, khi ta nghe được qt vì nàng mà từ bỏ Minh giới, ta liền biết kết quả của nàng dù không tốt cũng không đến mức thê lương như ta, vẫn là đủ rồi!
Chúng ta, chờ trong năm tháng mênh mông để tìm một kết quả cuối cùng cho ngươi, cũng là cho ta!
Cho đến hôm nay ta đã hiểu, ta không thể giống những nữ tử bình thường ở trong hoa viên của hắn làm một đóa hoa chỉ vì hắn mà nở, năm đó xa cách không chỉ là vì ta thất vọng với việc làm của hắn mà còn... Có lẽ ta cũng không nghĩ mình lại yêu hắn như vậy.
Mặc dù yêu nhưng cũng không chống lại được cuộc sống tự do mà ta vẫn mong ước, ta không thể từ bỏ tất cả để đi theo hắn!
Ta khôi khục tinh thần, lúc nhìn nam nhân cao lớn khí thế trước mặt, vẻ mặt đã khôi phục sự lạnh nhạt, ta mỉm cười: "Vậy thì làm phiền tôn thần rồi!"
Lúc nói ra những lời này, ta thấy có sự hoảng sợ lóe lên trong mắt Huyền Vũ đại đế. Giờ phút này, nụ cười ta càng trong suốt, chẳng lẽ hắn cho rằng, chúng ta đã đi đến bước này rồi còn có thể quay lại từ đầu?
Bóng dáng Lang Quang và Quân Thương tựa vào nhau dần trở nên mơ hồ, cho dù ta dùng pháp lực cũng không thấy rõ lắm!
Ta không nhớ rõ đã bao nhiêu năm kể từ lần chia tay dưới núi năm đó. Thời gian cấp bách, năm tháng mênh mông, mà trong mắt ta cũng chỉ như lặp lại một ngày thôi, thật sự là không cần đến trí nhớ!
Nam Thiên Môn vẫn nguy nga cao ngất như trong trí nhớ cũ của ta, vẫn khí thế trang nghiêm, nhưng tiểu tiên trông coi đã thay đổi, trước kia có hai người mập mạp luôn cười vui vẻ, thấy ta là mặt mày hớn hở hô: "Phu nhân", lần này, hai người mới có vóc dáng cao gầy, khi thấy ta, vẻ mặt họ nghiêm túc, đan kiếm vào nhau: "Người tới là ai?"
Ta bị giọng nói mười phần khí thế của họ làm chấn động, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên có một nam tử cao lớn khoác áo bào thêu rồng đen tiến đến, ánh nắng trắng sáng chiếu đằng sau càng tôn lên thân hình và khuôn mặt anh tuấn của hắn. Dù đã một ngàn năm nhưng năm tháng lại không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên người hắn, không giống ta, vạn vật thay đổi đều hiện rõ ở khóe mắt, muốn che cũng không thể che hết --- mà loại năm tháng đau buồn này lắng đọng lại, mọi người lại gọi ta là người tao nhã có một không hai.
Bọn họ không biết, phải trải qua những việc đau lòng thế nào mới có nét buồn như vậy.
Đột nhiên trong lòng trào lên sự chua xót, ta giật mình vì có vài giọt nước mắt, liền không nhịn được giơ tay che mắt!
Gió thổi làm lay động tay áo màu xanh của ta, trên cánh tay khoác dải lụa mềm mại như nước, ta đứng trước Nam Thiên Môn rực rỡ lại có vẻ vừa yếu ớt, vừa cô đơn --- sau một ngàn năm, ta đã tiều tụy như vậy sao?
Trong lúc hoảng hốt, ta cảm thấy dường như giữa chúng ta không còn khoảng cách một ngàn năm mà quay về lúc ban đầu gặp nhau. Khi đó, ta có chí khí, khuôn mặt phấn chấn, hắn trầm ổn, mạnh mẽ, lạnh lùng, gặp nhau trước cửa Lăng Tiêu Bảo Điện, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhớ tới vạn năm!
Mà lúc này, ta nhìn hắn bước từng bước một về phía trước, khuôn mặt cứng rắn tỏa ra khí lạnh, hắn nhìn không chớp mắt. . . . . . Giống như ta không lọt vào mắt hắn.
Hai tiểu tiên kia nhìn thấy hắn lập tức cung kính khom lưng: "Gặp qua Huyền Vũ đại đế!"
Người nọ trả lời một tiếng, lạnh giọng trách mắng hai tiểu tiên: "Thanh Hoa phu nhân đến thăm mà các ngươi cũng dám ngăn cản?"
Giọng nói của hắn lạnh lùng mà xa cách, đến nhìn cũng không nhìn ta... Thậm chỉ hắn còn không muốn liếc nhìn ta sao?
Lòng ta thông suốt, cuối cùng không luống cuống mà nhìn về phía hai tiểu tiên đang ngơ ngác nhìn nhau không biết Thanh Hoa phu nhân là người phương nào cười yếu ớt: "Họ không biết cũng không có gì lạ, ta đã sớm rũ bỏ danh hiệu Thanh Hoa phu nhân trở về yêu giới, lại lâu không ra ngoài, cũng khó trách vì sao bọn họ không biết!"
"Phiền hai vị đi thông báo một tiếng!" Ta miễn cưỡng cười nhạt nói!
Huyền Vũ đại đế híp mắt nhìn ta, ánh mắt bức người khiến ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, giờ phút này, hình như đầu óc ta đã đông cứng, cứ mặc cho hắn nhìn như vậy mà không rời mắt --- có lẽ là, do ta còn lưu luyến hắn?
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng nói: "Buổi triều hôm nay đã tan, ngươi cùng bệ hạ cũng là bằng hữu, ta nghĩ nếu người đi thẳng vào, bệ hạ cũng không trách tội!"
Như vậy là hắn có ý gì? Là muốn cùng ta đi vào sao? Thật ra, ta không hề muốn đi cùng hắn, nếu có lựa chọn, đương nhiên muốn giải quyết dứt khoát giống năm đó.
Ta vẫn cho là ta đã làm rất tốt, nhưng sao sau nhiều năm gặp lại như vậy, trái tim ta vẫn rung động như cũ?
Ta vẫn cho rằng mình khác với những nữ tử thông thường, là người cầm được cũng buông tay được. Ta vẫn lạnh nhạt nhìn Lang Quang si tình, trong lòng vừa đau lòng vừa khó hiểu, đúng là nha đầu ngốc, sao lại có thể vì một nam nhân phàm trần mà hủy diệt mình, sao lại yêu đến nông nỗi này?
Mãi đến năm đó gặp được hắn, ta mới hiểu rõ, một chữ tình không phải đạo lý có thể nói rõ ràng được. Lúc ấy, hắn cũng có nói là muốn kết hôn với ta, vốn dĩ ta không có thân phận gì trên thiên đình để gả cho hắn, chỉ có thể làm thị thiếp của hắn, cho nên, ta nhận nhiệm vụ dẹp yên vùng Tây Hoang, cố gắng để mình có thân phận xứng đáng với hắn... Chỉ là ta không ngờ, hắn đã sớm có thê tử!
Thê tử của hắn là người sinh ra đã nhà cao cửa rộng, hắn nói với ra hai người không có tình cảm, nhưng dù hắn không yêu thê tử, ta vĩnh viễn cũng không thể sánh vai cùng hắn mà còn phải hành lễ với nữ tử yếu đuối đó?
Đây là việc mà lòng kiêu ngạo của ta không thể chấp nhận, dù sao nguyên thần của ta cũng là một cây mai cứng cỏi kiên cường!
Huống hồ, khi đó thê tử hắn vừa sinh trưởng nữ cho hắn.
Sau một đêm hoan lạc, hắn ôm ta hứa hẹn, từ nay về sau, trừ ta là thê tử của hắn, hắn sẽ không có nữ nhân nào nữa, hắn luôn mồm nói người hắn yêu chỉ có ta, nữ nhân kia chỉ cưới về vì lợi ích của gia tộc, hắn không hề có tình cảm gì với nàng!
Ta khinh thường hỏi hắn:" Người không thích ngươi cũng có thể cưới vào cửa sao? Vậy ngươi muốn ta tin tưởng ngươi cưới ta vì thích ta mà không phải vì thân phận Vạn yêu chi hậu của ta? Ngươi không có tình cảm với thê tử, vậy tiểu công chúa kia từ đâu mà có? Ngươi vì lợi ích của gia tộc là có thể phá hoại cuộc đời một nữ nhân khi còn sống sao?"
Bộ dạng châm biếm của ta kích thích hắn, làm hắn vô cùng tức giận nhưng biết xưa nay ta ăn mềm không ăn cứng liền áp chế lửa giận trong lòng, nghiêng người muốn hôn ta --- có lẽ lúc này hắn tưởng ta chỉ giận dỗi một chút, chỉ cần dỗ dành là không sao, nhưng không nghĩ tới ta lại tránh hắn, xem ra lần này hắn hoàn toàn bị chọc giận, tay hắn nắm thành quyền, chắc hắn muốn dùng sức mạnh để ta phải tuân theo... Ha ha, thì ra hắn là một người như vậy. Bây giờ ta mới thấy rõ ràng...
Thật ra, ta không hiểu vì sao ta lại nổi giận như vậy, thậm chí trong lòng còn cảm thấy đau khổ! Bây giờ, làm gì còn thần tiên nào có chút địa vị mà không thê thiếp từng đàn? Nếu việc cưới chính thất là do gia tộc an bài không thể không tuân theo, thì gặp một người hợp ý cưới làm tiểu thiếp cũng không phải chuyện lạ, chỉ là khi đến lượt ta, ta lại không chấp nhận được.
Cho dù pháp lực của ta không bằng hắn nhưng cũng không thua kém nhiều, vùng Tây hoang bị chúng ta dùng làm nơi đấu pháp lực khiến mọi chuyện đều rối tinh rối mù, thiên đế giận dữ sai người tới đưa hắn trở về, trước khi đi, hắn căm giận nói với ta, hắn sẽ quay lại!
Hắn còn nói, từ trước đến giờ ta cũng không thích hắn, nhưng hắn yêu ta nên nhất định sẽ quay lại, cả đời này của ta chỉ có thể sống trong lồng giam bằng vàng do hắn tạo ra!
Ta nở nụ cười, ta biết khuôn mặt ta khi cười sẽ khuynh quốc khuynh thành, quả nhiên, hắn giật mình sửng sốt!
Ta nói gần tai hắn: "Được... ta sẽ đợi ngươi quay lại!"
Nói xong, đôi mắt hắn lóe lên sự vui mừng, ta phất tay áo rời đi!
Ta đứng ở đỉnh tháp cao nhất nhìn bọn họ rời đi, đôi tay xoa bụng dưới.
Đúng vậy, hắn nhất định phải trở về. . . . . . Trở về mang... đứa nhỏ này đi!
Mắt ta chảy xuống từng hàng nước mắt, ta không biết mình hoan ái một đêm là vì biết hai người đã rơi vào bước đường cùng, ta muốn lưu lại chút gì của hắn hay là vì muội muội si tình của ta như ta tự nói với mình vô số lần.
Ta xoa xoa bụng dưới, nhỏ giọng nói: "Lang Quang... hình như... tỷ hiểu được muội rồi!"
Sau đó, mang thai ba năm, cuối cùng ta cũng sinh ra Lang Quang, hắn cũng đã quay lại, nghi thức tráng lệ từ bầu trời xuống chân núi Di Ly, xe mây dán chữ hỉ đỏ thắm, các cung nữ vui vẻ ra mặt, thị vị trong cung Huyền Vũ khiêng 360 hòm sính lệ tới!
Đi đầu tiên là hắn và chính thất phu nhân của hắn, họ cũng đi bộ tới đây, nghe nói là vì muốn thể hiện sự tôn trọng với ta!
Hắn ở bên ngoài, để phu nhân của hắn một mình đi vào khuyên bảo ta.
Nữ tử kia nghe nói là người có xuất thân cao quý, con ngươi lạnh nhạt rất giống khí chất thần tiên, nàng nói: "Huyền Vũ đại đế là tôn thần cao quý của thiên giới, ngươi thân là một tiên nữ... À không, hiện tại ngươi chỉ là yêu, nhưng chỉ cần ngươi đồng ý, việc quay lại thiên giới có gì là khó? Hơn nữ, mọi nữ nhân trong tam giới sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nếu ngay cả con hắn ngươi cũng đã sinh vì sao lại vẫn không chịu gả cho hắn? Nếu ngươi không nghĩ đến mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con, khi đứa bé trưởng thành hỏi ngươi về phụ thân của nó, ngươi sẽ trả lời như thế nào?
"Chỉ cần ngươi đồng ý bước ra cánh cửa này, đi lên xe mây, ngươi sẽ là nữ nhân cao quý nhất ở cung Huyền Vũ trừ ta ra."
Giọng nói của nàng dịu dàng mà lạnh nhạt, mỗi câu đều mang ý khinh thường khuyên ta gả cho phu quân của nàng!
Khi đó, trong lòng ta thở dài, quả nhiên nàng không yêu hắn. Nghĩ mà xem, nếu một người yêu trượng phu của mình, sao có thể khuyên bảo nữ nhân khác gả cho hắn?
Chuyện giữa vợ chồng bọn họ, ta cũng không quan tâm, nhưng mà, ta có khác người hay không, bọn họ lập tức sẽ biết!
Lúm đồng tiền của ta tươi như hoa nhìn nữ nhân sang trọng kia, khóe mắt lại liếc bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa, cố tình nói to: "Phu nhân không cần nói nữa, Ngạc Lục Hoa ta từ trước đến nay nói một không nói hai, ta đã nói không gả cho hắn thì nhất định là không gả cho hắn! Còn vì sao ta sinh hạ đứa nhỏ này... Ngày sau các ngươi sẽ biết!
Câu cuối cùng, ta nói rất có ý tứ, có lẽ ánh mắt ta quá sâu xa, ta nhìn thấy đồng tử của vị luôn tao nhã đoan trang này co rút lại.
Ta nói xong, không nể tình chút nào kêu thị nữ tiễn khách.
Sau đó, vì ta không thỏa hiệp, hắn khăng khăng đưa hài tử đi. Ta biết, nhất định hắn cho rằng tình cảm sâu nặng nhất trong tam giới là tình mẫu tử, chỉ cần đưa hài tử đi, lấy bé uy hiếp ta, ta sẽ vì muốn gặp được con mà bằng lòng theo hắn!
Nhưng mà, hắn không biết. . . . . . Không biết đứa nhỏ này tuy được coi là cốt nhục của hắn, nhưng hồn phách là tiểu muội của ta!
Bọn ta, cũng đã đến ngày này!
Sau một cuộc đại chiến, cuối cùng Lang Quang cũng bị bọn họ mang đi, ta gào khóc đuổi theo nhưng lại yên lặng đứng ở đỉnh núi Di Ly.
Đây là số mệnh của nàng, tai kiếp của nàng, hình như cũng là tai kiếp của ta?
Từ đó, ta không ra khỏi núi Di Ly. Mãi đến khi nghe được Lang Quang vì Quân Thương mà cãi lời thiên đế một lần nữa, hắn mới phái người đến mời ta lên thiên đình gặp Lang Quang, khuyên nàng không được cứng đầu như vậy, ta cũng không đi --- tính nết của Lang Quang ta hiểu rất rõ, chuyện nàng đã quyết định thì lời nói của ta có ích gì?
Lang Quang, vẫn may mắn hơn ta nhiều, khi ta nghe được qt vì nàng mà từ bỏ Minh giới, ta liền biết kết quả của nàng dù không tốt cũng không đến mức thê lương như ta, vẫn là đủ rồi!
Chúng ta, chờ trong năm tháng mênh mông để tìm một kết quả cuối cùng cho ngươi, cũng là cho ta!
Cho đến hôm nay ta đã hiểu, ta không thể giống những nữ tử bình thường ở trong hoa viên của hắn làm một đóa hoa chỉ vì hắn mà nở, năm đó xa cách không chỉ là vì ta thất vọng với việc làm của hắn mà còn... Có lẽ ta cũng không nghĩ mình lại yêu hắn như vậy.
Mặc dù yêu nhưng cũng không chống lại được cuộc sống tự do mà ta vẫn mong ước, ta không thể từ bỏ tất cả để đi theo hắn!
Ta khôi khục tinh thần, lúc nhìn nam nhân cao lớn khí thế trước mặt, vẻ mặt đã khôi phục sự lạnh nhạt, ta mỉm cười: "Vậy thì làm phiền tôn thần rồi!"
Lúc nói ra những lời này, ta thấy có sự hoảng sợ lóe lên trong mắt Huyền Vũ đại đế. Giờ phút này, nụ cười ta càng trong suốt, chẳng lẽ hắn cho rằng, chúng ta đã đi đến bước này rồi còn có thể quay lại từ đầu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.