Quý Khanh

Chương 42: Anh À, Em Nhớ Anh Lắm

Cửu Linh

04/05/2024

Buổi tối, Quý Khanh không xuống ăn cơm, Lục Thanh còn nói đỡ cho cô:

"Để em đi gọi Tiểu Khanh, có lẽ con bé mải chơi quên mất."

"Không cần đâu."

Quý Đình Khâm trả lời đơn giản, nhưng anh chỉ ăn một chút lấy lêj, sau đó quay lại phòng làm việc lấy một chiếc hộp nhỏ bỏ vào túi quần rồi đi đến gõ cửa phòng Quý Khanh.

"Tiểu Khanh."

Quý Khanh ủ rũ nằm trên giường, cô nghe thấy giọng của Quý Đình Khâm nhưng không trả lời.

“Tiểu Khanh.” Quý Đình Khâm lại gõ cửa.

Thấy Quý Khanh vẫn không trả lời, Quý Đình Khâm không còn cách nào khác, đành phải tự mình mở cửa, sau khi vào phòng, anh khóa trái cửa lại.

Quý Đình Khâm vẫn chưa thay quần áo, còn Quý Khanh đã thay một chiếc váy trắng bằng vải bông, cô không mặc áo ngực, may là anh không bật đèn, mà cô nằm quay lưng về phía Quý Đình Khâm nên cũng không quá xấu hổ.

Sau đó Quý Đình Khâm đi đến ngồi xuống giường và quay đầu nhìn Quý Khanh, anh vô cùng sửng sốt, trong phòng không có đèn nhưng cửa sổ vẫn mở, phía dưới có một khu vườn nhỏ, gió đêm mát rượi thổi vào, cánh tay của Quý Khanh nổi bật dưới ánh trăng.

Cánh tượng này khiến trái tim Quý Đình Khâm nhảy loạn xạ, anh lấy chiếc hộp từ trong túi quần ra và đặt nó bên cạnh Quý Khanh.

Cảm nhận được hành động của Quý Đình Khâm, Quý Khanh không nhịn được mà quay đầu lại, khi nhìn thấy chiếc hộp, cơn giận của cô lập tức dịu đi.



Khi Quý Khanh còn nhỏ, Quý Đình Khâm cũng thường xuyên đi công tác, lần nào trở về anh đều mang quà cho cô, từ đồ dùng đến quần áo, còn có cả đồ trang sức, mỗi khi có quần áo mới cô sẽ mặc lên rồi đứng trước mặt anh, Quý Đình Khâm luôn ngồi đó và mỉm cười với cô.

Cô ngồi dậy mở hộp, lần này Quý Đình Khâm tặng cô một chiếc vòng ngọc, Quý Khanh có một đôi tay nhỏ nên đeo vào rất dễ dàng.

Sau đó Quý Khanh đến gần Quý Đình Khâm, cô ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh trai..."

Quý Đình Khâm gật đầu nhưng không nhìn cô: "Ừ, nếu em không thích thì quên đi, em vẫn còn nhỏ, chuyện đó tính sau cũng được."

Nghe Quý Đình Khâm nói vây, Quý Khanh mừng rỡ, sau đó lại gần và ôm chặt Quý Đình Khâm:

"Cảm ơn anh trai."

Quý Đình Khâm bật cười, lớn như vậy rồi mà vẫn còn như một đứa trẻ, vừa ngây thơ vừa hồn nhiên.

Nếu đã ôm được anh thì nhất định Quý Khanh sẽ không buông ra, cô vùi đầu vào vai Quý Đình Khâm và xoa hai bàn tay nhỏ bé quanh eo anh.

Đầu ngón tay mềm mại mơn trớn cách một lớp quần áo, nhưng xúc cảm vẫn vô cùng mãnh liệt, Quý Đình Khâm cứng đờ người, có điều ngoài miệng vẫn nghiêm nghị nói: "Tiểu Khanh!"

Quý Khanh mặc kệ, cô giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục làm nũng với anh: "Anh à, em nhớ anh mà."

Nói xong, cô rướn người lên một chút, bộ ngực mềm mại cọ vào cánh tay rắn chắc của Quý Đình Khâm:

"Anh ơi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Khanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook