Chương 39: Cô Lại Nghĩ Lung Tung
Cửu Linh
04/05/2024
Thật ra thì Chu Kiến Thâm cũng không biết nên gọi Quý Khanh như thế nào, gọi là Quý Khanh thì có chút xa cách, không hợp với thân phận trưởng bối của anh ta, gọi bằng những cách khác cũng không ổn, suy đi tính lại, cuối cùng anh ta gọi là Tiểu Khanh.
Sau khi giấu Lục Hoành vào phòng, Quý Khanh vội vàng ra mở cửa, cửa vừa mở ra, bóng dáng cao lớn của Chu Kiến Thâm đã trùm lấy Quý Khanh, Quý Khanh thấy cổ áo anh ta không cài, cả người nhìn vô cùng phóng túng.
Cô nên gọi anh ta là gì? Đúng ra theo vai vế, cô phải gọi Chu Kiến Thâm là anh, anh ta là anh họ của Lục Thanh, mà Lục Thanh là chị dâu của cô, nhưng cô mới có 18 mà Chu Kiến Thâm đã 32, hơn nữa Quý Khanh cũng chưa nói chuyện với anh ta nhiều, bây giờ gọi một tiếng anh thì có chút không quen.
Trong lúc Quý Khanh đang suy nghĩ, Chu Kiến Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào cô, môi cô thực sự rất mềm, lúc này chỉ cần nâng cằm cô lên là có thể hôn vào bờ môi kia đúng không?
Đương nhiên, Chu Kiến Thâm cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, anh ta không phải là kẻ thô lỗ, tình cảm với Quý Khanh cũng không phải là kiểu ve vãn ong bướm.
Cho đến khi bước vào phòng, Quý Khanh vẫn không biết nên gọi Chu Kiến Thâm là gì, vì vậy cô đã rót một tách trà cho anh ta.
"Cảm ơn."
Giọng nói của Chu Kiến Thâm vô cùng trầm ấm, hôm nay anh ta không mặc âu phục, bờ vai rộng và đôi chân dài càng được tôn lên, Quý Khanh không thể rời mắt khỏi vòng bụng săn chắc của anh ta.
Quý Đình Khâm không thường xuyên mặc vest, Quý Khanh cũng thích nhìn dáng vẻ mặc quân trang của anh hơn, nhưng mỗi khi Quý Đình Khâm mặc vest là Quý Khanh lại ướt.
Dáng người Chu Kiến Thâm rắn chắc hơn Lục Hoành, anh ta rất giống với Quý Đình Khâm trước đây, Quý Khanh cảm thấy hôm nay có lẽ mình sẽ được lên đỉnh một lần nữa.
Sau đó Chu Kiến Thâm nói chuyện với Quý Khanh về công việc và cảm ơn cô, anh ta nói rằng những bức tranh cô chọn rất đẹp.
Sau hơn nửa tiếng nói chuyện, Chu Kiến Thâm cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt, không hiểu vì sao anh ta chợt nhớ đến sợi dây cột tóc màu trắng mà cô buộc khi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên. Hình như nó được may kèm với bộ đồ ngủ kia của cô, bộ đồ trông giống như quần áo búp bê, ngây thơ trong sáng nhưng lại có thể khơi dậy dục vọng…
Mỗi người đều có một loại trái cây yêu thích, Chu Kiến Thâm cảm thấy Quý Khanh là loại mình thích, không cần ăn, chỉ cần ngửi thấy mùi hương của cô là anh ta đã cảm thấy hạnh phúc.
Tất nhiên, nếu muốn thì anh ta sẽ ăn sạch cô.
"Em có thích dây cột tóc không?"
Dây cột tóc? Câu hỏi đột ngột khiến Quý Khanh hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn trả lời anh:
"Trước kia em cũng hay dùng, có chuyện gì sao?"
Chu Kiến Thâm cười: "Không có gì, anh nghĩ là con gái các em sẽ thích những thứ đó."
A, thật ra dùng cà vạt của anh làm dây cột tóc cũng không tồi, nó cũng có thể dùng để trói...
Hừ... Quý Khanh lại nghĩ lung tung rồi.
Sau khi giấu Lục Hoành vào phòng, Quý Khanh vội vàng ra mở cửa, cửa vừa mở ra, bóng dáng cao lớn của Chu Kiến Thâm đã trùm lấy Quý Khanh, Quý Khanh thấy cổ áo anh ta không cài, cả người nhìn vô cùng phóng túng.
Cô nên gọi anh ta là gì? Đúng ra theo vai vế, cô phải gọi Chu Kiến Thâm là anh, anh ta là anh họ của Lục Thanh, mà Lục Thanh là chị dâu của cô, nhưng cô mới có 18 mà Chu Kiến Thâm đã 32, hơn nữa Quý Khanh cũng chưa nói chuyện với anh ta nhiều, bây giờ gọi một tiếng anh thì có chút không quen.
Trong lúc Quý Khanh đang suy nghĩ, Chu Kiến Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào cô, môi cô thực sự rất mềm, lúc này chỉ cần nâng cằm cô lên là có thể hôn vào bờ môi kia đúng không?
Đương nhiên, Chu Kiến Thâm cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, anh ta không phải là kẻ thô lỗ, tình cảm với Quý Khanh cũng không phải là kiểu ve vãn ong bướm.
Cho đến khi bước vào phòng, Quý Khanh vẫn không biết nên gọi Chu Kiến Thâm là gì, vì vậy cô đã rót một tách trà cho anh ta.
"Cảm ơn."
Giọng nói của Chu Kiến Thâm vô cùng trầm ấm, hôm nay anh ta không mặc âu phục, bờ vai rộng và đôi chân dài càng được tôn lên, Quý Khanh không thể rời mắt khỏi vòng bụng săn chắc của anh ta.
Quý Đình Khâm không thường xuyên mặc vest, Quý Khanh cũng thích nhìn dáng vẻ mặc quân trang của anh hơn, nhưng mỗi khi Quý Đình Khâm mặc vest là Quý Khanh lại ướt.
Dáng người Chu Kiến Thâm rắn chắc hơn Lục Hoành, anh ta rất giống với Quý Đình Khâm trước đây, Quý Khanh cảm thấy hôm nay có lẽ mình sẽ được lên đỉnh một lần nữa.
Sau đó Chu Kiến Thâm nói chuyện với Quý Khanh về công việc và cảm ơn cô, anh ta nói rằng những bức tranh cô chọn rất đẹp.
Sau hơn nửa tiếng nói chuyện, Chu Kiến Thâm cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt, không hiểu vì sao anh ta chợt nhớ đến sợi dây cột tóc màu trắng mà cô buộc khi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên. Hình như nó được may kèm với bộ đồ ngủ kia của cô, bộ đồ trông giống như quần áo búp bê, ngây thơ trong sáng nhưng lại có thể khơi dậy dục vọng…
Mỗi người đều có một loại trái cây yêu thích, Chu Kiến Thâm cảm thấy Quý Khanh là loại mình thích, không cần ăn, chỉ cần ngửi thấy mùi hương của cô là anh ta đã cảm thấy hạnh phúc.
Tất nhiên, nếu muốn thì anh ta sẽ ăn sạch cô.
"Em có thích dây cột tóc không?"
Dây cột tóc? Câu hỏi đột ngột khiến Quý Khanh hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn trả lời anh:
"Trước kia em cũng hay dùng, có chuyện gì sao?"
Chu Kiến Thâm cười: "Không có gì, anh nghĩ là con gái các em sẽ thích những thứ đó."
A, thật ra dùng cà vạt của anh làm dây cột tóc cũng không tồi, nó cũng có thể dùng để trói...
Hừ... Quý Khanh lại nghĩ lung tung rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.