Chương 38: Tiếng Gõ Cửa
Cửu Linh
04/05/2024
Thành thật mà nói Quý Khanh cảm thấy Lục Hoành đã thay đổi rồi, lúc mới quen, cả hai đều còn nhỏ, cả ngày chỉ muốn làm chuyện kia, bày ra đủ tư thế, bây giờ lớn lên, Lục Hoành cũng trở nên thâm trầm hơn.
Quý Khanh nhìn chằm chằm Lục Hoành một lúc lâu, cậu ta không nhịn được cười, sau đó cúi đầu trêu ghẹo Quý Khanh: "Nhìn anh chăm chú như vậy làm gì, không phải em nói dáng người anh họ anh rất đẹp à, sao không đi sang gõ cửa phòng anh ấy?
Gõ cửa phòng Chu Kiến Thâm?
Quý Khanh thực sự muốn làm điều đó, nhưng ngươi ta mang theo một cô bạn gái xinh đẹp động lòng người như vậy, cô bị điên mới đi qua phòng anh ta.
Chỉ là cô đã trách lầm Chu Kiến Thâm. Lúc vừa vào phòng, người đẹp kia đã nắm lấy tay Chu Kiến Thâm đặt lên ngực cô ta. Chu Kiến Thâm gần đây khá bận bịu nên đã lâu không chạm vào phụ nữ, vì vậy cũng sờ soạng một chút, đến đây thì cũng không có chuyện gì để nói.
Dường như mỹ nhân này cảm thấy như vậy vẫn chưa thấy đủ, cô ta còn muốn hôn Chu Kiến Thâm, nhưng anh ta thực sự không có hứng thú, cô gái này trang điểm rất nhẹ, mùi nước hoa cũng rất nhạt, căn bản không đủ để khơi dậy dục vọng.
Ngay trong lúc này, không biết tại sao Chu Kiến Thâm lại nhớ đến gương mặt trắng trẻo non nớt không trang điểm của Quý Khanh khi nãy, đôi môi của cô không thoa chút son nào nhưng lại vô cùng tươi tắn, hôn lên chắc là rất mềm mại đúng không?
Sau một hồi suy nghĩ, Chu Kiến Thâm liền mất hứng, nhưng người phụ nữ này cũng có lai lịch không nhỏ, không thể thất lễ, cho nên anh ta đưa cô gái đến một căn phòng khác.
Sau khi đưa cô gái về phòng và vào thang máy, không biết vì lý do gì mà Chu Kiến Thâm lại nhấn tầng 18. Một lúc sau, anh ta bất ngờ gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Quý Khanh đứng dậy, muộn như thế này rồi còn ai đến, không phải là Tưởng Đông Việt chứ?
Quý Khanh hoảng sợ, sau vài giây, một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa vang lên:
"Tiểu Khanh?"
Tiểu Khanh? Quý Khanh sững sờ, chỉ có Quý Đình Khâm mới gọi cô như vậy, mà giọng nói ở ngoài cửa thực sự rất giống.
Quý Khanh nhìn chằm chằm Lục Hoành một lúc lâu, cậu ta không nhịn được cười, sau đó cúi đầu trêu ghẹo Quý Khanh: "Nhìn anh chăm chú như vậy làm gì, không phải em nói dáng người anh họ anh rất đẹp à, sao không đi sang gõ cửa phòng anh ấy?
Gõ cửa phòng Chu Kiến Thâm?
Quý Khanh thực sự muốn làm điều đó, nhưng ngươi ta mang theo một cô bạn gái xinh đẹp động lòng người như vậy, cô bị điên mới đi qua phòng anh ta.
Chỉ là cô đã trách lầm Chu Kiến Thâm. Lúc vừa vào phòng, người đẹp kia đã nắm lấy tay Chu Kiến Thâm đặt lên ngực cô ta. Chu Kiến Thâm gần đây khá bận bịu nên đã lâu không chạm vào phụ nữ, vì vậy cũng sờ soạng một chút, đến đây thì cũng không có chuyện gì để nói.
Dường như mỹ nhân này cảm thấy như vậy vẫn chưa thấy đủ, cô ta còn muốn hôn Chu Kiến Thâm, nhưng anh ta thực sự không có hứng thú, cô gái này trang điểm rất nhẹ, mùi nước hoa cũng rất nhạt, căn bản không đủ để khơi dậy dục vọng.
Ngay trong lúc này, không biết tại sao Chu Kiến Thâm lại nhớ đến gương mặt trắng trẻo non nớt không trang điểm của Quý Khanh khi nãy, đôi môi của cô không thoa chút son nào nhưng lại vô cùng tươi tắn, hôn lên chắc là rất mềm mại đúng không?
Sau một hồi suy nghĩ, Chu Kiến Thâm liền mất hứng, nhưng người phụ nữ này cũng có lai lịch không nhỏ, không thể thất lễ, cho nên anh ta đưa cô gái đến một căn phòng khác.
Sau khi đưa cô gái về phòng và vào thang máy, không biết vì lý do gì mà Chu Kiến Thâm lại nhấn tầng 18. Một lúc sau, anh ta bất ngờ gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Quý Khanh đứng dậy, muộn như thế này rồi còn ai đến, không phải là Tưởng Đông Việt chứ?
Quý Khanh hoảng sợ, sau vài giây, một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa vang lên:
"Tiểu Khanh?"
Tiểu Khanh? Quý Khanh sững sờ, chỉ có Quý Đình Khâm mới gọi cô như vậy, mà giọng nói ở ngoài cửa thực sự rất giống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.