Chương 10: Tìm được Cao Niểu Niểu
Tiểu Xíu
13/10/2024
Tan trường, Tô Khiết Tử bình tĩnh thu dọn sách vở vào cặp, ngay cả khi Đàm Khương đi theo Lưu Ly ra khỏi lớp rồi mà cô vẫn còn chưa thu dọn sách vở xong.
Nếu là ngày thường, chỉ hận không đi sát theo chân của Đàm Khương.
Tô Khiết Tử đi bộ theo học sinh của trường Nhất Trung. Có nhiều người đi học bằng xe buýt, mà cô chưa từng đi bao giờ, nên đâu biết đường đến trạm xe là ở chỗ nào. Chỉ còn cách đi theo các bạn học khác.
Xe buýt cho học sinh chật chội và phải chen chúc. Lúc lên được xe, nhìn thấy các bạn quét mã thanh toán xe, cô quên mất là phải nạp tiền vào thẻ xe buýt, tiền mặt thì hiện tại chỉ có những tờ tiền trị giá 20 đồng, đi xe lại tốn 3 đồng, ở đây phải bỏ tiền vào thùng xe, không có lơ xe nên không ai phụ trách thói tiền.
- Này bạn học xong chưa vậy? Xong rồi thì tránh ra nhường đường cho người khác chứ!
- Xin lỗi, xin lỗi.
Tô Khiết Tử cười gượng quay đầu xuống xe.
Đám đông đang đứng chen lấn chờ lên xe lại thấy có người đang đi ngược hướng đám đông. Ai cũng lên tiếng chê trách, Tô Khiết Tử biết mình làm phiền người khác nên chỉ có thể cúi đầu chữa ngượng.
Mới lên xe rồi xuống xe có một chút, mồ hôi trên trán cô lấm tấm ra nhiều.
- Haiz, giờ phải đi bộ về nhà sao?
Tô Khiết Tử vốn muốn bắt taxi, nhưng nghĩ tới tương lai chắc phải sống tiết kiệm nên đành giữ tiền lại. Cô vẫn chưa biết cha mẹ ruột là ai, không xác định rõ họ khá giả, giàu có hay là thiếu thốn. Cho nên trước tiên cứ tiết kiệm tiền riêng đã.
Sau khi rời khỏi trạm xe buýt, Tô Khiết Tử đi bộ về hướng nhà của mình. Có một chiếc xe hơi đen từ phía sau chạy đến, Đàm Khương ngồi trong xe liếc mắt nhìn bóng lưng của cô. Tài xế xe hỏi:
- Cậu chủ, tiểu thư Tô đang đi bộ đằng trước, có cần tấp vào chở đi hay không?
- Không cần đâu, chú cứ kệ cô ta.
Đàm Khương ngoảnh mặt làm ngơ, chú tài xế chỉ là người làm nên không dám lên tiếng nữa.
Chiếc xe chạy vụt ngang qua Tô Khiết Tử, mà bản thân cô cũng chẳng để tâm đến xung quanh, trong đầu chỉ đang suy nghĩ cách để tìm được Cao Niểu Niểu.
Lúc cô chết thì cô mới biết được thân phận của cô ta, nhưng trong đám tang của cô, chỉ vừa biết rõ mọi chuyện thì cô đã bị kéo về quá khứ 10 năm trước.
Tô Khiết Tử cắn môi nghĩ ngợi. Ở phía sau Phó Thời Miễn chạy chiếc xe đạp cà tàng tiến tới hướng đi của Tô Khiết Tử. Anh chỉ nhìn sơ qua bóng dáng của Tô Khiết Tử rồi chạy đi, dù sao cũng không thân thiết gì mấy. Buổi trưa cô đưa cơm cho anh, anh đã trả tiền sòng phẳng hết.
Sắp tới giờ làm việc, Phó Thời Miễn tranh thủ chạy nhanh về nhà để đưa phần cơm lúc trưa về nhà. Đây là anh cố ý để dành cho mẹ và em gái ăn. Anh là con trai, sức lớn nên chịu đói được.
Hiện tại anh đang làm thêm ở quán ăn, đôi khi còn được ăn ké đồ ăn thừa của khách, đủ để chống đói cho bản thân.
...
Đi bộ hơn hai mươi phút, Tô Khiết Tử đi ngang qua khu trường cấp 3 Tam Trung. Vốn còn mù tịt không biết tìm Cao Niểu Niểu ở đâu, nào ngờ lại phát hiện cô ta học ở trường này.
Tô Khiết Tử nhìn thấy cô ta đi cùng với mấy đứa nhóc học cấp 1. Đồng phục nhìn rất giống với trường mà cô bé Phó Chi theo học.
- Hoá ra cô ta học ở trường này.
Tô Khiết Tử lẩm bẩm trong miệng, mắt nheo lại tò mò khi thấy Cao Niểu Niểu đi theo bọn nhóc cấp 1. Tô Khiết Tử lén lút tìm góc khuất núp vào, từ từ đi theo sau lưng Cao Niểu Niểu.
Ở phía trước, Cao Niểu Niểu kiêu ngạo nói chuyện với em trai mình:
- Mày là con trai mà sao nhát thế? Có mỗi con nhóc con cũng không bắt được.
- Chị à, đáng lý hôm qua lấy được tiền rồi, nhưng tự dưng có bà chị nhiều chuyện đi tới, phá hỏng hết chuyện tốt của em.
Cao Trường năm nay chỉ mới mười tuổi, ở nhà được ba mẹ cưng như trứng, nên thân hình mập mạp, chiều cao ngang gần tới ngực của Cao Niểu Niểu.
Tính cách hai chị em xấu xí, ích kỷ y chang nhau.
Bạn bè đi theo Cao Trường cười lấy lòng Cao Niểu Niểu:
- Chị ơi, Cao Trường rất bản lĩnh, tại do bà chị kia nhiều chuyện nên hại tụi em chạy mất dép. Hôm nay chị lấy lại thể diện giúp tụi em với.
Cao Trường chắp tay năn nỉ chị gái:
- Chị mau bắt con nhỏ đó cho em, về nhà em sẽ xin ba mẹ tiền mua giày cao gót cho chị.
- Hứ, đồ ăn hại.
Cao Niểu Niểu đánh vào đầu Cao Trường một cái, rồi bảo cậu dẫn cô đến trường của nó tìm con nhóc chết tiệt tối qua.
Trường cấp 1 thường sẽ tan học sớm hơn các cấp khác. Chỉ có mỗi lớp 5 là vẫn ở lại học bổ túc, vì sắp thi chuyển cấp nên mới phải ở lại học thêm giờ.
Đến tận 7 giờ tối mới được ra về. Cao Trường và nhóm bạn của nó đều là học sinh cá biệt, cúp học ra ngoài chơi net là chuyện bình thường.
Lúc đến trường học cấp 1 Vân Thanh, Tô Khiết Tử tìm thấy một cửa hàng tiện lời gần đó, vừa hay nhìn thấy được con hẻm nhỏ mà nhóm Cao Niểu Niểu đứng chờ.
Đi bộ nãy giờ đã khát nước, Tô Khiết Tử mua cho mình một chai nước khoáng, tìm góc kín đáo ngồi xuống. Sau đó kiểm tra thử pin điện thoại, nhìn bộ dáng kéo bè kéo phái và dáng vẻ lấc ca lấc cấc của mấy đứa nhóc, cô biết chắc chắn bọn chúng chuẩn bị bắt nạt bạn học.
Vì vậy cô phải tranh thủ sạc pin điện thoại, lát nữa quay phim làm bằng chứng tố cáo lên lãnh đạo trường của bọn nhóc.
Còn về Cao Niểu Niểu, đợi tới khi ba mẹ Tô nhận thân với cô ta, cô sẽ up đoạn video lên cho tất cả mọi người thấy được hành động ngông cuồng của cô ta.
Ba mẹ khao khát muốn nhận cô ta về và làm tiệc mừng, vậy thì cô sẽ gửi đoạn phim cho các khách mời ở đó. Cô ta muốn lấy chồng thì sẽ gửi cho nhà chồng của cô ta xem.
Nếu là ngày thường, chỉ hận không đi sát theo chân của Đàm Khương.
Tô Khiết Tử đi bộ theo học sinh của trường Nhất Trung. Có nhiều người đi học bằng xe buýt, mà cô chưa từng đi bao giờ, nên đâu biết đường đến trạm xe là ở chỗ nào. Chỉ còn cách đi theo các bạn học khác.
Xe buýt cho học sinh chật chội và phải chen chúc. Lúc lên được xe, nhìn thấy các bạn quét mã thanh toán xe, cô quên mất là phải nạp tiền vào thẻ xe buýt, tiền mặt thì hiện tại chỉ có những tờ tiền trị giá 20 đồng, đi xe lại tốn 3 đồng, ở đây phải bỏ tiền vào thùng xe, không có lơ xe nên không ai phụ trách thói tiền.
- Này bạn học xong chưa vậy? Xong rồi thì tránh ra nhường đường cho người khác chứ!
- Xin lỗi, xin lỗi.
Tô Khiết Tử cười gượng quay đầu xuống xe.
Đám đông đang đứng chen lấn chờ lên xe lại thấy có người đang đi ngược hướng đám đông. Ai cũng lên tiếng chê trách, Tô Khiết Tử biết mình làm phiền người khác nên chỉ có thể cúi đầu chữa ngượng.
Mới lên xe rồi xuống xe có một chút, mồ hôi trên trán cô lấm tấm ra nhiều.
- Haiz, giờ phải đi bộ về nhà sao?
Tô Khiết Tử vốn muốn bắt taxi, nhưng nghĩ tới tương lai chắc phải sống tiết kiệm nên đành giữ tiền lại. Cô vẫn chưa biết cha mẹ ruột là ai, không xác định rõ họ khá giả, giàu có hay là thiếu thốn. Cho nên trước tiên cứ tiết kiệm tiền riêng đã.
Sau khi rời khỏi trạm xe buýt, Tô Khiết Tử đi bộ về hướng nhà của mình. Có một chiếc xe hơi đen từ phía sau chạy đến, Đàm Khương ngồi trong xe liếc mắt nhìn bóng lưng của cô. Tài xế xe hỏi:
- Cậu chủ, tiểu thư Tô đang đi bộ đằng trước, có cần tấp vào chở đi hay không?
- Không cần đâu, chú cứ kệ cô ta.
Đàm Khương ngoảnh mặt làm ngơ, chú tài xế chỉ là người làm nên không dám lên tiếng nữa.
Chiếc xe chạy vụt ngang qua Tô Khiết Tử, mà bản thân cô cũng chẳng để tâm đến xung quanh, trong đầu chỉ đang suy nghĩ cách để tìm được Cao Niểu Niểu.
Lúc cô chết thì cô mới biết được thân phận của cô ta, nhưng trong đám tang của cô, chỉ vừa biết rõ mọi chuyện thì cô đã bị kéo về quá khứ 10 năm trước.
Tô Khiết Tử cắn môi nghĩ ngợi. Ở phía sau Phó Thời Miễn chạy chiếc xe đạp cà tàng tiến tới hướng đi của Tô Khiết Tử. Anh chỉ nhìn sơ qua bóng dáng của Tô Khiết Tử rồi chạy đi, dù sao cũng không thân thiết gì mấy. Buổi trưa cô đưa cơm cho anh, anh đã trả tiền sòng phẳng hết.
Sắp tới giờ làm việc, Phó Thời Miễn tranh thủ chạy nhanh về nhà để đưa phần cơm lúc trưa về nhà. Đây là anh cố ý để dành cho mẹ và em gái ăn. Anh là con trai, sức lớn nên chịu đói được.
Hiện tại anh đang làm thêm ở quán ăn, đôi khi còn được ăn ké đồ ăn thừa của khách, đủ để chống đói cho bản thân.
...
Đi bộ hơn hai mươi phút, Tô Khiết Tử đi ngang qua khu trường cấp 3 Tam Trung. Vốn còn mù tịt không biết tìm Cao Niểu Niểu ở đâu, nào ngờ lại phát hiện cô ta học ở trường này.
Tô Khiết Tử nhìn thấy cô ta đi cùng với mấy đứa nhóc học cấp 1. Đồng phục nhìn rất giống với trường mà cô bé Phó Chi theo học.
- Hoá ra cô ta học ở trường này.
Tô Khiết Tử lẩm bẩm trong miệng, mắt nheo lại tò mò khi thấy Cao Niểu Niểu đi theo bọn nhóc cấp 1. Tô Khiết Tử lén lút tìm góc khuất núp vào, từ từ đi theo sau lưng Cao Niểu Niểu.
Ở phía trước, Cao Niểu Niểu kiêu ngạo nói chuyện với em trai mình:
- Mày là con trai mà sao nhát thế? Có mỗi con nhóc con cũng không bắt được.
- Chị à, đáng lý hôm qua lấy được tiền rồi, nhưng tự dưng có bà chị nhiều chuyện đi tới, phá hỏng hết chuyện tốt của em.
Cao Trường năm nay chỉ mới mười tuổi, ở nhà được ba mẹ cưng như trứng, nên thân hình mập mạp, chiều cao ngang gần tới ngực của Cao Niểu Niểu.
Tính cách hai chị em xấu xí, ích kỷ y chang nhau.
Bạn bè đi theo Cao Trường cười lấy lòng Cao Niểu Niểu:
- Chị ơi, Cao Trường rất bản lĩnh, tại do bà chị kia nhiều chuyện nên hại tụi em chạy mất dép. Hôm nay chị lấy lại thể diện giúp tụi em với.
Cao Trường chắp tay năn nỉ chị gái:
- Chị mau bắt con nhỏ đó cho em, về nhà em sẽ xin ba mẹ tiền mua giày cao gót cho chị.
- Hứ, đồ ăn hại.
Cao Niểu Niểu đánh vào đầu Cao Trường một cái, rồi bảo cậu dẫn cô đến trường của nó tìm con nhóc chết tiệt tối qua.
Trường cấp 1 thường sẽ tan học sớm hơn các cấp khác. Chỉ có mỗi lớp 5 là vẫn ở lại học bổ túc, vì sắp thi chuyển cấp nên mới phải ở lại học thêm giờ.
Đến tận 7 giờ tối mới được ra về. Cao Trường và nhóm bạn của nó đều là học sinh cá biệt, cúp học ra ngoài chơi net là chuyện bình thường.
Lúc đến trường học cấp 1 Vân Thanh, Tô Khiết Tử tìm thấy một cửa hàng tiện lời gần đó, vừa hay nhìn thấy được con hẻm nhỏ mà nhóm Cao Niểu Niểu đứng chờ.
Đi bộ nãy giờ đã khát nước, Tô Khiết Tử mua cho mình một chai nước khoáng, tìm góc kín đáo ngồi xuống. Sau đó kiểm tra thử pin điện thoại, nhìn bộ dáng kéo bè kéo phái và dáng vẻ lấc ca lấc cấc của mấy đứa nhóc, cô biết chắc chắn bọn chúng chuẩn bị bắt nạt bạn học.
Vì vậy cô phải tranh thủ sạc pin điện thoại, lát nữa quay phim làm bằng chứng tố cáo lên lãnh đạo trường của bọn nhóc.
Còn về Cao Niểu Niểu, đợi tới khi ba mẹ Tô nhận thân với cô ta, cô sẽ up đoạn video lên cho tất cả mọi người thấy được hành động ngông cuồng của cô ta.
Ba mẹ khao khát muốn nhận cô ta về và làm tiệc mừng, vậy thì cô sẽ gửi đoạn phim cho các khách mời ở đó. Cô ta muốn lấy chồng thì sẽ gửi cho nhà chồng của cô ta xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.