Chương 11: Tố cáo
Tiểu Xíu
13/10/2024
Gì chứ, bản thân Tô Khiết Tử không còn lòng nhân ái như kiếp trước được nữa. Ngày đám tang của cô, bọn họ vỗ tay hân hoan. Nếu vậy thì kiếp này cứ đợi mất mặt đi.
Top Khiết Tử ngồi ngáp ngắn ngáp dài chờ đợi. Đến khi trời tối đen, phía bên trường tiểu học bắt đầu có tiếng rộn ràng của các em nhỏ. Chắc hẳn là đã là tan trường.
Cô uống sạch chai nước khoáng, rồi đi nhanh ra ngoài, mắt vẫn lăm lăm chú ý đến con hẻm Cao Niểu Niểu đang tụ tập ở bên trong.
Con hẻm nằm ở sau lưng cổng trưởng, bởi vậy nên có rất ít học sinh đi ngang qua đây. Chỗ này cùng lắm chỉ có mấy người lớn mới dám đi ngang qua, còn trẻ nhỏ thì đều được ba mẹ và giáo viên dặn dò nên tránh xa nơi vắng tối.
Cao Trường vừa uống xong chai coca, thằng nhóc nhìn đồng hồ đã biết tới giờ tan học, cậu ta sai bảo đàn em đi tìm Phó Chi lại đây. Chưa đầy mười phút, Phó Chi bị lôi kéo đáng thương đi vào con hẻm nhỏ tăm tối.
Mà Tô Khiết Tử vừa nhìn thấy Phó Chi liền giật mình. Bọn nhóc khốn nạn, ngay cả cô bé ốm yếu như vậy cũng cố tình bắt nạt. Chắc hẳn bọn chèn ép Phó Chi hồi tối qua cũng là bọn nó.
Tô Khiết Tử đi tới gần đầu hẻm, lách người trốn đi, chỉ có điện thoại mấp mé quay camera vào trong. Cũng may trong con hẻm có lắp hai cái cột đèn, tuy nhiên ánh sáng không chất lượng lắm, chỉ thấy hình ảnh hơi mờ ảo.
Âm thanh vang vọng ra phía bên ngoài, tiếng nói lanh lảnh của Cao Niểu Niểu:
- Nghe đồn anh nhóc đi làm rồi hả? Chắc phải cho tiền tiêu vặt đúng không? Mau lấy ra cho chị mượn sài đỡ cái nha.
- Em... Em không có tiền.
Phó Chi sợ hãi cúi gầm mặt. Vừa dứt lời liền nhận ngay cái tát của Cao Niểu Niểu và một cái đá vào bắp chân từ Cao Trường.
Cao Trường lớn giọng nói:
- Nó nói dối. Hồi sáng em thấy trong cặp nó có tờ 20 đồng. Mỗi ngày đi học được 20 đồng, chắc chắn tiết kiệm cũng gần mấy chục rồi.
Đối với Cao Niểu Niểu số tiền đó ít đến đáng thương, còn chẳng đủ mua cho cô ta đôi giày cao gót rẻ tiền ngoài chợ.
Ai bảo thằng em trai cô thèm số tiền này chứ! Ba mẹ chỉ cho nó tiền ăn uống, lại cấm nó không đi chơi điện tử, bởi vậy phải tìm tiền riêng để lén lút chơi.
- Tiền đó là để em đi mua thuốc cho mẹ, không phải tiền tiêu vặt của em.
Phó Chi biết Cao Trường tính lục tiền 20 đồng đó, cô bé sợ hãi ngăn cản. Nước mắt chảy khắp mặt trông cực kỳ đáng thương. Cao Trường thì ghét nhất con gái hở tý là khóc sướt mướt, thằng nhóc giật lấy cặp sách của Phó Chi, giọng nói non nớt nhưng lại thốt ra lời lẽ xúc phạm người khác:
- Đồ thứ nhà nghèo, mẹ mày bệnh kệ mày, tao cần tiền, đưa cho tao.
Cao Niểu Niểu nhếch môi xem trò vui.
- Mấy thằng nhóc kia! Chị đây đã quay phim hết rồi đấy!
Tô Khiết Tử không nhẫn nhịn được nữa, đã quay đủ cảnh hai chị em Cao Niểu Niểu đánh người, cho nên cô vội chạy ra can ngăn. Trên tay còn cầm theo một cây gỗ bị vứt bỏ gần đầu hẻm, chuẩn bị phòng ngừa cô đánh không lại đám nhóc choai choai kia.
Cao Niểu Niểu nghe thấy tiếng người liền giật thót. Trời ạ, cô ta sợ nhất là bị phát hiện đang bắt nạt trẻ con, chuyện này mà lộ ra thì còn mặt mũi gì với bạn bè.
- Bạn học hiểu lầm thôi, tôi chỉ đang vui vẻ với bạn nhỏ mà.
Tô Khiết Tử đập mạnh gậy gỗ vào vách tường, âm thanh bụp bụp lớn tiếng doạ mấy thẳng nhóc nhỏ:
- Khỏi chối, ngay từ đầu tôi đã quay phim lại hết rồi.
- Má nó!
Cao Niểu Niểu lợi dụng ánh sáng cột điện mờ mờ, cô ta ra lệnh cho đám nhóc chạy về phía Tô Khiết Tử.
Mấy thằng nhóc hơi nhát cấy, nhưng có chị gái Cao Trường là người lớn nên rất nghe lời. Cả bọn chạy về phía Tô Khiết Tử, cô thì không run sợ giơ gậy đánh về phía bọn chúng, ngăn chọn bọn chúng đánh đấm vào người mình.
Cao Niểu Niểu kéo Cao Trường luồn lách khỏi đám đông. Lợi dụng tính thế Tô Khiết Tử không ứng phó kịp với đám nhỏ, cô ta nhặt một viên đá dưới đất lên chọi về phía đầu của Tô Khiết Tử. Trên trán cô chảy ra một vệt máu đỏ tươi và nóng hổi.
Đám đàn em sợ hãi chạy đi thật nhanh, để lại một mình Tô Khiết Tử và Phó Chi.
- Chị ơi!
Phó Chi nhìn thấy Tô Khiết Tử vì mình mà bị thương, con bé hoảng sợ, lúng ta lúng túng lấy khăn giấy giữ chặt vết thương giúp cô. Tô Khiết Tử biết con bé đang luống cuống, vội nói:
- Chị không sao. Đi theo chị.
Không quan tâm đến cơn đau trên đầu, Tô Khiết Tử dẫn Phó Chi đến cục cảnh sát gần trường tiểu học Vân Thanh nhất. Cô mạnh dạn tố cáo và nộp lại bằng chứng cố ý gây thương tích của Cao Niểu Niểu và Cao Trường.
Trùng hợp áo đồng phục trường Nhất Trung, nam hay nữ đều có cái túi nhỏ bên ngực trái, khi nãy cô bỏ điện thoại vào trong, đủ để lộ ra camera quay được mọi thứ.
Trước khi đến cục cảnh sát, cô cắt bỏ bớt phân đoạn mình cúi người nhặt cây gậy gỗ. Cô chỉ nộp lên đoạn Cao Niểu Niểu và Cao Trường đánh Phó Chi, và hành động cả đám nhóc lao về phía cô, gây thương tích lên người cô.
Lợi dụng vết thương còn mới và nhiễm máu đầy mặt. Cảnh sát cảm động tính dũng cảm của cô và tội nghiệp vẻ ngoài gầy yếu mà vẫn bị bắt nạt của Phó Chi.
Rất nhanh cảnh sát liên hệ với trường tiểu học Vân Thanh và trường phổ thông Tam Trung. Ngay mai chắc chắn là ngày vui.
- Tụi con cảm ơn các cô chú nhiều ạ.
Phó Chi làm theo Tô Khiết Tử cúi đầu cảm ơn các cô chú trong cục cảnh sát. Một chú cảnh sát họ Lâm cười lắc đầu nói:
- Không sao? Mấy đứa mau đến bệnh viện khám vết thương đi.
- Dạ vâng.
Tô Khiết Tử đã được mọi người ở đây sơ cứu qua, cô không tính đến bệnh viện nữa, sợ lại tốn thêm chi phí.
Cô nhanh chóng nắm tay dẫn Phó Chi về nhà. Chắc con bé đã bị vết máu trên người cô làm hoảng sợ suốt cả buổi, hôm nay đặc cách dẫn cô bé về tận cửa nhà.
Top Khiết Tử ngồi ngáp ngắn ngáp dài chờ đợi. Đến khi trời tối đen, phía bên trường tiểu học bắt đầu có tiếng rộn ràng của các em nhỏ. Chắc hẳn là đã là tan trường.
Cô uống sạch chai nước khoáng, rồi đi nhanh ra ngoài, mắt vẫn lăm lăm chú ý đến con hẻm Cao Niểu Niểu đang tụ tập ở bên trong.
Con hẻm nằm ở sau lưng cổng trưởng, bởi vậy nên có rất ít học sinh đi ngang qua đây. Chỗ này cùng lắm chỉ có mấy người lớn mới dám đi ngang qua, còn trẻ nhỏ thì đều được ba mẹ và giáo viên dặn dò nên tránh xa nơi vắng tối.
Cao Trường vừa uống xong chai coca, thằng nhóc nhìn đồng hồ đã biết tới giờ tan học, cậu ta sai bảo đàn em đi tìm Phó Chi lại đây. Chưa đầy mười phút, Phó Chi bị lôi kéo đáng thương đi vào con hẻm nhỏ tăm tối.
Mà Tô Khiết Tử vừa nhìn thấy Phó Chi liền giật mình. Bọn nhóc khốn nạn, ngay cả cô bé ốm yếu như vậy cũng cố tình bắt nạt. Chắc hẳn bọn chèn ép Phó Chi hồi tối qua cũng là bọn nó.
Tô Khiết Tử đi tới gần đầu hẻm, lách người trốn đi, chỉ có điện thoại mấp mé quay camera vào trong. Cũng may trong con hẻm có lắp hai cái cột đèn, tuy nhiên ánh sáng không chất lượng lắm, chỉ thấy hình ảnh hơi mờ ảo.
Âm thanh vang vọng ra phía bên ngoài, tiếng nói lanh lảnh của Cao Niểu Niểu:
- Nghe đồn anh nhóc đi làm rồi hả? Chắc phải cho tiền tiêu vặt đúng không? Mau lấy ra cho chị mượn sài đỡ cái nha.
- Em... Em không có tiền.
Phó Chi sợ hãi cúi gầm mặt. Vừa dứt lời liền nhận ngay cái tát của Cao Niểu Niểu và một cái đá vào bắp chân từ Cao Trường.
Cao Trường lớn giọng nói:
- Nó nói dối. Hồi sáng em thấy trong cặp nó có tờ 20 đồng. Mỗi ngày đi học được 20 đồng, chắc chắn tiết kiệm cũng gần mấy chục rồi.
Đối với Cao Niểu Niểu số tiền đó ít đến đáng thương, còn chẳng đủ mua cho cô ta đôi giày cao gót rẻ tiền ngoài chợ.
Ai bảo thằng em trai cô thèm số tiền này chứ! Ba mẹ chỉ cho nó tiền ăn uống, lại cấm nó không đi chơi điện tử, bởi vậy phải tìm tiền riêng để lén lút chơi.
- Tiền đó là để em đi mua thuốc cho mẹ, không phải tiền tiêu vặt của em.
Phó Chi biết Cao Trường tính lục tiền 20 đồng đó, cô bé sợ hãi ngăn cản. Nước mắt chảy khắp mặt trông cực kỳ đáng thương. Cao Trường thì ghét nhất con gái hở tý là khóc sướt mướt, thằng nhóc giật lấy cặp sách của Phó Chi, giọng nói non nớt nhưng lại thốt ra lời lẽ xúc phạm người khác:
- Đồ thứ nhà nghèo, mẹ mày bệnh kệ mày, tao cần tiền, đưa cho tao.
Cao Niểu Niểu nhếch môi xem trò vui.
- Mấy thằng nhóc kia! Chị đây đã quay phim hết rồi đấy!
Tô Khiết Tử không nhẫn nhịn được nữa, đã quay đủ cảnh hai chị em Cao Niểu Niểu đánh người, cho nên cô vội chạy ra can ngăn. Trên tay còn cầm theo một cây gỗ bị vứt bỏ gần đầu hẻm, chuẩn bị phòng ngừa cô đánh không lại đám nhóc choai choai kia.
Cao Niểu Niểu nghe thấy tiếng người liền giật thót. Trời ạ, cô ta sợ nhất là bị phát hiện đang bắt nạt trẻ con, chuyện này mà lộ ra thì còn mặt mũi gì với bạn bè.
- Bạn học hiểu lầm thôi, tôi chỉ đang vui vẻ với bạn nhỏ mà.
Tô Khiết Tử đập mạnh gậy gỗ vào vách tường, âm thanh bụp bụp lớn tiếng doạ mấy thẳng nhóc nhỏ:
- Khỏi chối, ngay từ đầu tôi đã quay phim lại hết rồi.
- Má nó!
Cao Niểu Niểu lợi dụng ánh sáng cột điện mờ mờ, cô ta ra lệnh cho đám nhóc chạy về phía Tô Khiết Tử.
Mấy thằng nhóc hơi nhát cấy, nhưng có chị gái Cao Trường là người lớn nên rất nghe lời. Cả bọn chạy về phía Tô Khiết Tử, cô thì không run sợ giơ gậy đánh về phía bọn chúng, ngăn chọn bọn chúng đánh đấm vào người mình.
Cao Niểu Niểu kéo Cao Trường luồn lách khỏi đám đông. Lợi dụng tính thế Tô Khiết Tử không ứng phó kịp với đám nhỏ, cô ta nhặt một viên đá dưới đất lên chọi về phía đầu của Tô Khiết Tử. Trên trán cô chảy ra một vệt máu đỏ tươi và nóng hổi.
Đám đàn em sợ hãi chạy đi thật nhanh, để lại một mình Tô Khiết Tử và Phó Chi.
- Chị ơi!
Phó Chi nhìn thấy Tô Khiết Tử vì mình mà bị thương, con bé hoảng sợ, lúng ta lúng túng lấy khăn giấy giữ chặt vết thương giúp cô. Tô Khiết Tử biết con bé đang luống cuống, vội nói:
- Chị không sao. Đi theo chị.
Không quan tâm đến cơn đau trên đầu, Tô Khiết Tử dẫn Phó Chi đến cục cảnh sát gần trường tiểu học Vân Thanh nhất. Cô mạnh dạn tố cáo và nộp lại bằng chứng cố ý gây thương tích của Cao Niểu Niểu và Cao Trường.
Trùng hợp áo đồng phục trường Nhất Trung, nam hay nữ đều có cái túi nhỏ bên ngực trái, khi nãy cô bỏ điện thoại vào trong, đủ để lộ ra camera quay được mọi thứ.
Trước khi đến cục cảnh sát, cô cắt bỏ bớt phân đoạn mình cúi người nhặt cây gậy gỗ. Cô chỉ nộp lên đoạn Cao Niểu Niểu và Cao Trường đánh Phó Chi, và hành động cả đám nhóc lao về phía cô, gây thương tích lên người cô.
Lợi dụng vết thương còn mới và nhiễm máu đầy mặt. Cảnh sát cảm động tính dũng cảm của cô và tội nghiệp vẻ ngoài gầy yếu mà vẫn bị bắt nạt của Phó Chi.
Rất nhanh cảnh sát liên hệ với trường tiểu học Vân Thanh và trường phổ thông Tam Trung. Ngay mai chắc chắn là ngày vui.
- Tụi con cảm ơn các cô chú nhiều ạ.
Phó Chi làm theo Tô Khiết Tử cúi đầu cảm ơn các cô chú trong cục cảnh sát. Một chú cảnh sát họ Lâm cười lắc đầu nói:
- Không sao? Mấy đứa mau đến bệnh viện khám vết thương đi.
- Dạ vâng.
Tô Khiết Tử đã được mọi người ở đây sơ cứu qua, cô không tính đến bệnh viện nữa, sợ lại tốn thêm chi phí.
Cô nhanh chóng nắm tay dẫn Phó Chi về nhà. Chắc con bé đã bị vết máu trên người cô làm hoảng sợ suốt cả buổi, hôm nay đặc cách dẫn cô bé về tận cửa nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.