Chương 82: Chuyện phong nhã của hoàng gia
Thiên Sơn Trà Khách
14/05/2015
Editor: nhok tinh nghich
Trong điện hoa lệ nơi thâm cung, nữ tử điểm phấn, kéo váy dài bằng voan mỏng hai mặt thêu chỉ vàng, tóc dài đen nhánh búi thành Phi Tiên kế khéo léo, khuôn mặt trắng nõn, quả thực là thướt tha, hết sức xinh đẹp.
Nha hoàn bên cạnh đưa hương cao tới, Trần Quý phi vươn bàn tay ngọc quẹt một chút, xoa lên mu bàn tay mình, càng khiến bàn tay trở nên mềm mại không xương. Một lúc nữa Hoàng thượng mới tới đây. Bà ngẩng đầu, nhấp một ngụm trà. Vừa nãy đã tắm rửa, da toàn thân cũng lộ vẻ sáng bóng mềm mại, như một bức tranh tiên nữ. Trong hậu cung, ngoài Hoàng hậu và Thái hậu thì bà chính là nữ nhân tôn quý nhất, nữ nhân Hoàng thượng cưng chiều nhất. Người đời tranh thủ tình cảm cướp đoạt tình yêu, bà có được tình yêu của đế vương nhưng chưa thỏa mãn. Thứ bà muốn nhất là vị trí kia.
Chầm chậm đứng lên, bà nói với cung nữ bên cạnh: "Ra ngoài viện đi."
Hoàng thượng vui nhất là bộ dạng đứng dưới tán cây mai đỏ của bà, nói bộ dạng này như một đóa mai đỏ kiều diễm. Hôm nay bà ăn mặc lộng lẫy như vậy là cố ý lấy được niềm vui của Hoàng thượng, cũng không phải không có nguyên nhân. Thái hậu nói câu kia đã chạm tới sâu trong nội tâm bà. Phó Vân Tịch quyền khuynh thiên hạ, tất nhiên sẽ không dễ dàng chịu để yên. Mà người trên đời này có khả năng chế trụ hắn chỉ có Hoàng thượng. Thường ngày Hoàng thượng cực kỳ cưng chiều bà, trước đó cũng từng để lộ ý Trang Hàn Nhạn không xứng với Phó Vân Tịch. Nếu ông cũng không có quá nhiều cảm tình với vị Huyền Thanh vương phi này vậy thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Màn đêm đã buông xuống, đèn cung đình cũng soi sáng, Thần Quý phi đứng lên, bỗng cảm thấy trong người có cảm giác kỳ lạ. Cả người nóng nảy, thân thể bắt đầu từ từ nóng lên, mà trong lòng có một sự khát khao không thể kiềm nén đang dâng lên. Bà không phải tiểu cô nương chưa trải việc đời, dĩ nhiên là biết đây là cái gì. Rõ ràng đây là động tình. Vô duyên vô cớ động tình...Nghĩ tới Yêu Hoa Mị mà mình đặc biệt chuẩn bị cho Hàn Nhạn, bà chỉ cảm thấy đầu "ầm" một tiếng, dường như trong nháy mắt đã hiểu được là mình trúng độc xuân.
Vịn lấy thân cây mai đỏ, bà khó có thể chịu được, khom người xuống. Lúc này đầu óc bà đã hơi mụ mị, vừa che ngực, vừa nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm nay. Rất kỳ lạ nhỉ? Hôm nay, từ lúc mình từ chỗ Thái hậu về cũng không ra khỏi tẩm cung. Thái hậu tuyệt đối sẽ không hạ độc mình, Trần Quý phi không ngốc. Ngay sau ngày Trang Hàn Minh gặp chuyện không may thì mình trúng độc xuân, rõ ràng là bút tích của hắn. Rõ ràng là gậy ông đập lưng ông. Lá gan Phó Vân Tịch này cũng quá lớn! Chắc là hắn mua chuộc người bên cạnh mình. Trong lòng Trần Quý phi không kiềm được mà lạnh lẽo. Tay của hắn lại có thể vươn tới hậu cung, sức mạnh này đáng sợ tới mức nào.
"Sơ Xuân," Bà cắn răng gọi cung nữ thiếp thân của mình, chỉ cảm thấy quả thực là lợi hại thần kỳ. Chỉ một lát thôi mà người bà ướt đẫm mồ hôi, tiếng rên rỉ tràn qua răng môi.
Một bàn tay đỡ bà lên.
Đầu óc Trần Quý phi choáng váng, cả người lại mềm nhũn dựa vào người Sơ Xuân. Nhưng sao chỉ hơi dựa vào lại tập tức nhận ra không đúng. Người mà mình dựa vào cứng như sắt. Trong lòng bà cả kinh, thấy cánh tay nắm chặt mình ngăm đen to lớn, rõ ràng là đôi tay của nam nhân.
Bà kêu một tiếng, dựa vào chút tỉnh táo còn sót lại trong đầu định đẩy người phía sau ra, nhưng không ngờ toàn thân mình đã không còn sức lực , lập tức ngã xuống, vừa hay được người nọ ôm vào lòng. Nam nhân này tỏ ra quan tâm, nói bên tai bà: "Nương nương?"
Trần Quý phi chỉ cảm thấy hơi thở bên tai mình nóng rực mà còn hổn hển, khiến toàn thân bà không nhịn được mà run lên. Trong lòng nghĩ rằng phải đẩy hắn ra nhưng hành động lại hoàn toàn không bị kiểm soát, chỉ cảm thấy sinh ra khát khao vô hạn với thân thể nam tính trước mặt mình. Bà ưm một tiếng, một tay liền mềm mại đặt lên người đối phương.
Dường như người đó không ngờ bà sẽ làm thế, hoảng hốt lo sợ mà nói: "Nương nương, không thể như vậy được!"
Trần Quý phi vừa đặt tay lên thân thể đó thì tức khắc cảm thấy dựa dẫm, sự ẩn nhẫn trong cơ thể dường như khiến bà nổ tung. Lúc này đầu óc bà không còn minh mẫn lắm, trong đầu chỉ còn lại ham muốn, liền nũng nịu kêu: "Ca ca tốt, đừng để muội khó chịu."
Người đó vừa kêu lên "Nương nương, không thể được" vừa cố gắng đẩy bà ra. Nhưng ngón tay lại như có như không tiếp xúc với cơ thể của Trần Quý phi. Cảm giác này như một cái lông chim đang khiến người ta ngứa ngáy qua lớp quần áo. Trần Quý phi vốn hết sức ẩn nhẫn, gặp phải hành động như thể đang trêu chọc này, quả thực là vừa chạm vào liền bị đốt cháy. Lập tức bà càng liều lĩnh hơn, như con thú đang thời kỳ động dục, cái miệng nhỏ nhắn dán lên mặt người đó.
Rốt cuộc người đó không chịu đường, dường như bây giờ không thể chịu đựng được việc Trần Quý phi - mỹ nhân nhỏ bé thơm tho xinh đẹp như vậy ôm ấp yêu thương, liền kêu một tiếng: "Nương nương, đắc tội!" Một tay ôm sát bà vào lòng, hai người liền ôm hôn nhau nồng nhiệt
Đang lúc hôn đến khí thế hừng hực thì bỗng nghe thấy một giọng nói đầy tức giận: "Hay cho một đôi gian phu dâm phụ!"
Nam tử đang ôm hôn Trần Quý phi vừa nghe thấy giọng nói này thì lập tức đẩy bà ra, thấy rõ mặt người tới thì lập tức cả kinh, ba hồn đã mất hai phách, lập tức quỳ xuống dập đầu: "Hoàng thượng tha mạng!"
Đáng tiếc là lúc này Trần Quý phi bị dục hỏa thiêu đốt, hoàn toàn không còn thần chí, căn bản không biết Hoàng thượng gì, chỉ thấy nam tử đang quấn quýt si mê với mình rời đi, lập tức rên rỉ một tiếng, kéo hắn lại, dán lên, miệng hồn nhiên nói: "Ca ca tốt, Hoàng thượng ở đây ra? Chàng chính là Hoàng thượng của thiếp."
Thái giám đi theo bị dọa tới mức mặt cắt không còn hột máu. Quý phi mà Hoàng thượng cưng chiều nhất lại làm chuyện hạ lưu bực này, sợ là khó mà giữ được vị trí Quý phi, sợ là trong cung sẽ lật trời.
Hoàng thượng giận tím mặt, ba bước thành hai bước lên, thấy Trần Quý phi quần áo xốc xếch, tóc tai rối tung, đôi mắt quyến rũ tới mức có thể nhỏ ra nước, dáng vẻ tràn đầy dâm đãng. Lúc này bà còn không biết thẹn mà dán lên dã nam nhân kia, lửa giận trong lòng khó tiêu, "bốp" một tiếng, tát mạnh một cái: "Trói tiện phụ này lại cho trẫm, nhốt vào đại lao!" Dứt lời lại âm trầm liếc nam nhân sợ tới mức co lại một cục kia: "Kéo xuống chém!"
"Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng," Người đó hét rầm lên: "Thảo dân là vô tội. Là nương nương quyến rũ thảo dân, thảo dân nhất thời hồ đồ, cầu xin Hoàng thượng khai ân." Người đó dập đầu không ngừng, tiếc là Hoàng thượng vốn không định bỏ qua cho hắn. Vài thị vệ liền xách hắn ra khỏi tẩm cung. Trần Quý phi còn chưa khôi phục thần chí, thị vệ bước lên kéo bà thì bị bà quấn lấy, đầu bận chân loạn kéo hắn ra.
Thái giám đi theo thấy Hoàng thượng giận tím mặt, không dám thở mạnh. Ban ngày ban mặt mà dám cắm sừng Hoàng thượng, Trần Quý phi này thật dúng là ngại mình sống quá lâu. Hôn nay Hoàng thượng nhốt bà vào đại lao, Trần Quý phi không còn có thể được cưng chiều tiếp nữa. Cũng đúng, một nữ nhân bị nam nhân khác vấy bẩn, dù có xinh đẹp đa tài cỡ nào thì cũng đều chạm tới giới hạn của Hoàng thượng, không giữ lại được. Nhưng thật tiếc cho Thất điện hạ. Thái giám cung kính cúi đầu xuống nhưng trong lòng thì thầm đánh giá. Mắt thấy địa vị của Thất hoàng tử trong lòng Hoàng thượng càng ngày càng cao, thậm chí sắp vượt qua cả Thái tử. Bởi vậy, sợ là Thất điện hạ cũng sẽ bị Trần Quý phi liên lụy.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn lướt qua trong viện, nói: "Bắt tất cả người trong tẩm cung lại cho trẫm!" Dứt lời thì phẩy tay áo bỏ đi.
Thiên tử nổi trận lôi đình không phải chuyện tốt gì. Nếu Hoàng thượng bình tĩnh một chút thì liền có thể nghĩ thông suốt chỗ kỳ lạ trong đó. Ví dụ như sao Trần Quý phi lại chọn thời gian đó mà vụng trộm với dã nam nhân kia? Cho dù có vụng trộm thì cũng phải giấu kín mới phải. Ví dụ như một viện lớn như vậy lại không thấy cung nữ hầu hạ bên cạnh Trần Quý phi. Ví dụ như nam tử kia vào cung thế nào. Nhưng Hoàng thượng vốn không thể bình tĩnh lại, cũng đúng, dù cho ông thân là đế vương nhưng trước tiên ông cũng là một nam nhân. Dù cho là nam nhân bình thường nào thấy thê tử của mình cấu kết với nam nhân khác, đó cũng là chuyện vô cùng nhục nhã. Bị người ta biết thì sẽ bị chế giễu đến mức nào? Những nữ tử yêu đương vụng trộm, không tuân theo nữ tắc, nghiêm trọng một chút thì sẽ bị dìm lồng heo, hoặc nhẹ tay chút thì in dấu trên mặt, dùng kìm sắt nung đỏ ấn lên hai má nữ tử kia một chữ "dâm".
Bình thường Hoàng thượng cao cao tại thượng, các thần tử cũng đều kính trọng ông. Đám phi tần cũng nâng ông lên, hôm nay lại trong chính hậu cung của mình, bị người đội lên đầu một cái nón xanh, xao có thể cam tâm. Thậm chí còn hận không thể bầm thây vạn đoạn Trần Quý phi mới thỏa.
Vì vậy, trong tẩm cung Trần quý phi, chỉ một đêm liền từ phú quý đường hoàng, rực rỡ gấm hoa biesn thành một nơi còn lạnh lẽo vắng vẻ xúi quẩy hơn cả lãnh cung. Chuyện Trần Quý phi yêu đương vụng trộm trong một đêm liền truyền khắp hoàng cung. Có người cười bà không tự lượng sức mình bao lớn mà dám hành động ngay trước mặt Hoàng thượng. Có người bỏ đá xuống giếng, có người mèo khóc chuột. Lời đồn sôi nổi hỗn loạn cả một đêm nhưng may mà không truyền ra ngoài cung. Ban đầu Trần Quý phi cũng coi như hoành hành một thời gian, ngay cả Hoàng hậu cũng nhường bà ba phần chứ nói chi là đám phi tần tài tử cấp thấp hơn. Bình thường có thứ gì tốt cũng sẽ biếu bà, lời nói càng không thiếu tâng bốc. Có một từ là "vui không ngai". Tuy Trần Quý khi không phải là Hoàng hậu nhưng có đãi ngộ gần giống Hoàng hậu.
Trong cung Từ Ninh, Hoàng hậu mặc hoa phục bằng gấm, đang bóc một quả quýt. Ngón tay màu xanh nhạt ánh lên màu vàng óng của quả quýt, càng lộ ra trắng nõn.
Cô cô bên cạnh nói: "Nương nương, có cần tới chỗ Hoàng thượng không..."
"Không cần," Hoàng hậu cười khẽ: "Hôm nay người đang nổi nóng, ai tới quầy rầy cũng không được."
"Không ngờ Quý phi sẽ làm ra chuyện đó," Cô cô nhìn sắc mặt Hoàng hậu: "Dù có muốn tạo phản cũng khó."
Hoàng hậu đưa từng múi quýt vào miệng, cười nói: "Hồng nhan chưa già đã chết, đế vương gia vốn là như vậy. Là do bà ta quá hy vọng hão huyền. Hôm nay rơi vào kết cục này, cũng coi như là hợp tình hợp lý."
"Vậy nương nương," Cô cô nhìn nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Trần quý phi thất thế, bà cũng không tỏ ra vui vẻ: "Hôm nay chúng ta phải làm gì đây?"
Là nói giúp Trần Quý phi hay thêm mắm thêm muối? Người trong hậu cung, tất nhiên không thể không có quyết định như vậy.
Hoàng hậu giơ tay: "Nữ nhân thông minh thì không nhiều lời."
Trong điện hoa lệ nơi thâm cung, nữ tử điểm phấn, kéo váy dài bằng voan mỏng hai mặt thêu chỉ vàng, tóc dài đen nhánh búi thành Phi Tiên kế khéo léo, khuôn mặt trắng nõn, quả thực là thướt tha, hết sức xinh đẹp.
Nha hoàn bên cạnh đưa hương cao tới, Trần Quý phi vươn bàn tay ngọc quẹt một chút, xoa lên mu bàn tay mình, càng khiến bàn tay trở nên mềm mại không xương. Một lúc nữa Hoàng thượng mới tới đây. Bà ngẩng đầu, nhấp một ngụm trà. Vừa nãy đã tắm rửa, da toàn thân cũng lộ vẻ sáng bóng mềm mại, như một bức tranh tiên nữ. Trong hậu cung, ngoài Hoàng hậu và Thái hậu thì bà chính là nữ nhân tôn quý nhất, nữ nhân Hoàng thượng cưng chiều nhất. Người đời tranh thủ tình cảm cướp đoạt tình yêu, bà có được tình yêu của đế vương nhưng chưa thỏa mãn. Thứ bà muốn nhất là vị trí kia.
Chầm chậm đứng lên, bà nói với cung nữ bên cạnh: "Ra ngoài viện đi."
Hoàng thượng vui nhất là bộ dạng đứng dưới tán cây mai đỏ của bà, nói bộ dạng này như một đóa mai đỏ kiều diễm. Hôm nay bà ăn mặc lộng lẫy như vậy là cố ý lấy được niềm vui của Hoàng thượng, cũng không phải không có nguyên nhân. Thái hậu nói câu kia đã chạm tới sâu trong nội tâm bà. Phó Vân Tịch quyền khuynh thiên hạ, tất nhiên sẽ không dễ dàng chịu để yên. Mà người trên đời này có khả năng chế trụ hắn chỉ có Hoàng thượng. Thường ngày Hoàng thượng cực kỳ cưng chiều bà, trước đó cũng từng để lộ ý Trang Hàn Nhạn không xứng với Phó Vân Tịch. Nếu ông cũng không có quá nhiều cảm tình với vị Huyền Thanh vương phi này vậy thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Màn đêm đã buông xuống, đèn cung đình cũng soi sáng, Thần Quý phi đứng lên, bỗng cảm thấy trong người có cảm giác kỳ lạ. Cả người nóng nảy, thân thể bắt đầu từ từ nóng lên, mà trong lòng có một sự khát khao không thể kiềm nén đang dâng lên. Bà không phải tiểu cô nương chưa trải việc đời, dĩ nhiên là biết đây là cái gì. Rõ ràng đây là động tình. Vô duyên vô cớ động tình...Nghĩ tới Yêu Hoa Mị mà mình đặc biệt chuẩn bị cho Hàn Nhạn, bà chỉ cảm thấy đầu "ầm" một tiếng, dường như trong nháy mắt đã hiểu được là mình trúng độc xuân.
Vịn lấy thân cây mai đỏ, bà khó có thể chịu được, khom người xuống. Lúc này đầu óc bà đã hơi mụ mị, vừa che ngực, vừa nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm nay. Rất kỳ lạ nhỉ? Hôm nay, từ lúc mình từ chỗ Thái hậu về cũng không ra khỏi tẩm cung. Thái hậu tuyệt đối sẽ không hạ độc mình, Trần Quý phi không ngốc. Ngay sau ngày Trang Hàn Minh gặp chuyện không may thì mình trúng độc xuân, rõ ràng là bút tích của hắn. Rõ ràng là gậy ông đập lưng ông. Lá gan Phó Vân Tịch này cũng quá lớn! Chắc là hắn mua chuộc người bên cạnh mình. Trong lòng Trần Quý phi không kiềm được mà lạnh lẽo. Tay của hắn lại có thể vươn tới hậu cung, sức mạnh này đáng sợ tới mức nào.
"Sơ Xuân," Bà cắn răng gọi cung nữ thiếp thân của mình, chỉ cảm thấy quả thực là lợi hại thần kỳ. Chỉ một lát thôi mà người bà ướt đẫm mồ hôi, tiếng rên rỉ tràn qua răng môi.
Một bàn tay đỡ bà lên.
Đầu óc Trần Quý phi choáng váng, cả người lại mềm nhũn dựa vào người Sơ Xuân. Nhưng sao chỉ hơi dựa vào lại tập tức nhận ra không đúng. Người mà mình dựa vào cứng như sắt. Trong lòng bà cả kinh, thấy cánh tay nắm chặt mình ngăm đen to lớn, rõ ràng là đôi tay của nam nhân.
Bà kêu một tiếng, dựa vào chút tỉnh táo còn sót lại trong đầu định đẩy người phía sau ra, nhưng không ngờ toàn thân mình đã không còn sức lực , lập tức ngã xuống, vừa hay được người nọ ôm vào lòng. Nam nhân này tỏ ra quan tâm, nói bên tai bà: "Nương nương?"
Trần Quý phi chỉ cảm thấy hơi thở bên tai mình nóng rực mà còn hổn hển, khiến toàn thân bà không nhịn được mà run lên. Trong lòng nghĩ rằng phải đẩy hắn ra nhưng hành động lại hoàn toàn không bị kiểm soát, chỉ cảm thấy sinh ra khát khao vô hạn với thân thể nam tính trước mặt mình. Bà ưm một tiếng, một tay liền mềm mại đặt lên người đối phương.
Dường như người đó không ngờ bà sẽ làm thế, hoảng hốt lo sợ mà nói: "Nương nương, không thể như vậy được!"
Trần Quý phi vừa đặt tay lên thân thể đó thì tức khắc cảm thấy dựa dẫm, sự ẩn nhẫn trong cơ thể dường như khiến bà nổ tung. Lúc này đầu óc bà không còn minh mẫn lắm, trong đầu chỉ còn lại ham muốn, liền nũng nịu kêu: "Ca ca tốt, đừng để muội khó chịu."
Người đó vừa kêu lên "Nương nương, không thể được" vừa cố gắng đẩy bà ra. Nhưng ngón tay lại như có như không tiếp xúc với cơ thể của Trần Quý phi. Cảm giác này như một cái lông chim đang khiến người ta ngứa ngáy qua lớp quần áo. Trần Quý phi vốn hết sức ẩn nhẫn, gặp phải hành động như thể đang trêu chọc này, quả thực là vừa chạm vào liền bị đốt cháy. Lập tức bà càng liều lĩnh hơn, như con thú đang thời kỳ động dục, cái miệng nhỏ nhắn dán lên mặt người đó.
Rốt cuộc người đó không chịu đường, dường như bây giờ không thể chịu đựng được việc Trần Quý phi - mỹ nhân nhỏ bé thơm tho xinh đẹp như vậy ôm ấp yêu thương, liền kêu một tiếng: "Nương nương, đắc tội!" Một tay ôm sát bà vào lòng, hai người liền ôm hôn nhau nồng nhiệt
Đang lúc hôn đến khí thế hừng hực thì bỗng nghe thấy một giọng nói đầy tức giận: "Hay cho một đôi gian phu dâm phụ!"
Nam tử đang ôm hôn Trần Quý phi vừa nghe thấy giọng nói này thì lập tức đẩy bà ra, thấy rõ mặt người tới thì lập tức cả kinh, ba hồn đã mất hai phách, lập tức quỳ xuống dập đầu: "Hoàng thượng tha mạng!"
Đáng tiếc là lúc này Trần Quý phi bị dục hỏa thiêu đốt, hoàn toàn không còn thần chí, căn bản không biết Hoàng thượng gì, chỉ thấy nam tử đang quấn quýt si mê với mình rời đi, lập tức rên rỉ một tiếng, kéo hắn lại, dán lên, miệng hồn nhiên nói: "Ca ca tốt, Hoàng thượng ở đây ra? Chàng chính là Hoàng thượng của thiếp."
Thái giám đi theo bị dọa tới mức mặt cắt không còn hột máu. Quý phi mà Hoàng thượng cưng chiều nhất lại làm chuyện hạ lưu bực này, sợ là khó mà giữ được vị trí Quý phi, sợ là trong cung sẽ lật trời.
Hoàng thượng giận tím mặt, ba bước thành hai bước lên, thấy Trần Quý phi quần áo xốc xếch, tóc tai rối tung, đôi mắt quyến rũ tới mức có thể nhỏ ra nước, dáng vẻ tràn đầy dâm đãng. Lúc này bà còn không biết thẹn mà dán lên dã nam nhân kia, lửa giận trong lòng khó tiêu, "bốp" một tiếng, tát mạnh một cái: "Trói tiện phụ này lại cho trẫm, nhốt vào đại lao!" Dứt lời lại âm trầm liếc nam nhân sợ tới mức co lại một cục kia: "Kéo xuống chém!"
"Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng," Người đó hét rầm lên: "Thảo dân là vô tội. Là nương nương quyến rũ thảo dân, thảo dân nhất thời hồ đồ, cầu xin Hoàng thượng khai ân." Người đó dập đầu không ngừng, tiếc là Hoàng thượng vốn không định bỏ qua cho hắn. Vài thị vệ liền xách hắn ra khỏi tẩm cung. Trần Quý phi còn chưa khôi phục thần chí, thị vệ bước lên kéo bà thì bị bà quấn lấy, đầu bận chân loạn kéo hắn ra.
Thái giám đi theo thấy Hoàng thượng giận tím mặt, không dám thở mạnh. Ban ngày ban mặt mà dám cắm sừng Hoàng thượng, Trần Quý phi này thật dúng là ngại mình sống quá lâu. Hôn nay Hoàng thượng nhốt bà vào đại lao, Trần Quý phi không còn có thể được cưng chiều tiếp nữa. Cũng đúng, một nữ nhân bị nam nhân khác vấy bẩn, dù có xinh đẹp đa tài cỡ nào thì cũng đều chạm tới giới hạn của Hoàng thượng, không giữ lại được. Nhưng thật tiếc cho Thất điện hạ. Thái giám cung kính cúi đầu xuống nhưng trong lòng thì thầm đánh giá. Mắt thấy địa vị của Thất hoàng tử trong lòng Hoàng thượng càng ngày càng cao, thậm chí sắp vượt qua cả Thái tử. Bởi vậy, sợ là Thất điện hạ cũng sẽ bị Trần Quý phi liên lụy.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn lướt qua trong viện, nói: "Bắt tất cả người trong tẩm cung lại cho trẫm!" Dứt lời thì phẩy tay áo bỏ đi.
Thiên tử nổi trận lôi đình không phải chuyện tốt gì. Nếu Hoàng thượng bình tĩnh một chút thì liền có thể nghĩ thông suốt chỗ kỳ lạ trong đó. Ví dụ như sao Trần Quý phi lại chọn thời gian đó mà vụng trộm với dã nam nhân kia? Cho dù có vụng trộm thì cũng phải giấu kín mới phải. Ví dụ như một viện lớn như vậy lại không thấy cung nữ hầu hạ bên cạnh Trần Quý phi. Ví dụ như nam tử kia vào cung thế nào. Nhưng Hoàng thượng vốn không thể bình tĩnh lại, cũng đúng, dù cho ông thân là đế vương nhưng trước tiên ông cũng là một nam nhân. Dù cho là nam nhân bình thường nào thấy thê tử của mình cấu kết với nam nhân khác, đó cũng là chuyện vô cùng nhục nhã. Bị người ta biết thì sẽ bị chế giễu đến mức nào? Những nữ tử yêu đương vụng trộm, không tuân theo nữ tắc, nghiêm trọng một chút thì sẽ bị dìm lồng heo, hoặc nhẹ tay chút thì in dấu trên mặt, dùng kìm sắt nung đỏ ấn lên hai má nữ tử kia một chữ "dâm".
Bình thường Hoàng thượng cao cao tại thượng, các thần tử cũng đều kính trọng ông. Đám phi tần cũng nâng ông lên, hôm nay lại trong chính hậu cung của mình, bị người đội lên đầu một cái nón xanh, xao có thể cam tâm. Thậm chí còn hận không thể bầm thây vạn đoạn Trần Quý phi mới thỏa.
Vì vậy, trong tẩm cung Trần quý phi, chỉ một đêm liền từ phú quý đường hoàng, rực rỡ gấm hoa biesn thành một nơi còn lạnh lẽo vắng vẻ xúi quẩy hơn cả lãnh cung. Chuyện Trần Quý phi yêu đương vụng trộm trong một đêm liền truyền khắp hoàng cung. Có người cười bà không tự lượng sức mình bao lớn mà dám hành động ngay trước mặt Hoàng thượng. Có người bỏ đá xuống giếng, có người mèo khóc chuột. Lời đồn sôi nổi hỗn loạn cả một đêm nhưng may mà không truyền ra ngoài cung. Ban đầu Trần Quý phi cũng coi như hoành hành một thời gian, ngay cả Hoàng hậu cũng nhường bà ba phần chứ nói chi là đám phi tần tài tử cấp thấp hơn. Bình thường có thứ gì tốt cũng sẽ biếu bà, lời nói càng không thiếu tâng bốc. Có một từ là "vui không ngai". Tuy Trần Quý khi không phải là Hoàng hậu nhưng có đãi ngộ gần giống Hoàng hậu.
Trong cung Từ Ninh, Hoàng hậu mặc hoa phục bằng gấm, đang bóc một quả quýt. Ngón tay màu xanh nhạt ánh lên màu vàng óng của quả quýt, càng lộ ra trắng nõn.
Cô cô bên cạnh nói: "Nương nương, có cần tới chỗ Hoàng thượng không..."
"Không cần," Hoàng hậu cười khẽ: "Hôm nay người đang nổi nóng, ai tới quầy rầy cũng không được."
"Không ngờ Quý phi sẽ làm ra chuyện đó," Cô cô nhìn sắc mặt Hoàng hậu: "Dù có muốn tạo phản cũng khó."
Hoàng hậu đưa từng múi quýt vào miệng, cười nói: "Hồng nhan chưa già đã chết, đế vương gia vốn là như vậy. Là do bà ta quá hy vọng hão huyền. Hôm nay rơi vào kết cục này, cũng coi như là hợp tình hợp lý."
"Vậy nương nương," Cô cô nhìn nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Trần quý phi thất thế, bà cũng không tỏ ra vui vẻ: "Hôm nay chúng ta phải làm gì đây?"
Là nói giúp Trần Quý phi hay thêm mắm thêm muối? Người trong hậu cung, tất nhiên không thể không có quyết định như vậy.
Hoàng hậu giơ tay: "Nữ nhân thông minh thì không nhiều lời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.