Chương 83: Thái Hậu chống chiêu
Thiên Sơn Trà Khách
14/05/2015
Editor: SunniePham
Tin tức Trần Quý Phi gian díu với người khác rồi bị tống vào đại lao, ngày hôm sau liền truyền vào trong tai Hàn Nhạn. Cấp Lam nói: "Tiểu thư, ông trời thật có mắt, lúc trước bà ấy hạ độc với ngươi, hôm nay lại là tự làm tự chịu."
Hàn Nhạn biết rõ nàng đã biết được chuyện xuân độc, cười cười nói: "Ông trời có mắt?"
Cấp Lam cúi đầu xin lỗi, nhỏ giọng nói: "Vương Gia đối với tiểu thư thật tốt."
Hôm qua sau khi Cấp Lam bị thương, đại phu được mời tới khám và chữa bệnh, nhưng không có gì đáng ngại; ngược lại Thu Hồng, thay Cấp Lam nằm cạnh thì bị một chưởng vào ngực, phải nằm ở trên giường dưỡng bệnh mấy tháng mới có thể tốt.
Cấp Lam có thể nhìn ra được sự mọi chuyện, nếu Hàn Nhạn không nhìn ra thì thật là khờ rồi. Ngày hôm sau lại xảy ra chuyện Trần Quý Phi thông dâm với người khác, tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng thực sự hiểu được, trong chuyện này, không thể thiếu công lao của Phó Vân Tịch. Trong lòng Hàn Nhạn có một loại cảm giác kỳ lạ, nói không cảm kích thì là giả. Hôm đó mình trúng xuân độc, chàng cũng không có lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, quân tử như vậy thật sự khó mà có được. Trên thực tế, nàng trên danh nghĩa thì chính là Huyền Thanh vương phi của chàng, về sau đương nhiên cũng sẽ bước vào Huyền Thanh vương phủ; cho dù hôm đó thật sự Phó Vân Tịch đã làm gì nàng, thì về tình về lý cũng có thể tha thứ được. Nhưng mà chàng chỉ mời thái y giải độc cho nàng, mà chuyện này của nàng lại có liên quan đến Thái Hậu và Trần Quý Phi, Trần Quý Phi thì không cần phải nói, nhưng Thái Hậu là mẫu hậu của Phó Vân Tịch. Một khi Phó Vân Tịch có hành động gì với Trần Quý Phi, thì chẳng khác nào làm cho Thái Hậu mất thể diện. Nhưng mà chàng lại vì nàng, mà thật sự như vậy làm rồi !
Từ khi sống lại cho tới bây giờ, nàng vẫn luôn cảnh giác với người ngoài, ngoài ra Cấp Lam Thu Hồng và Trần ma ma, còn có Trang Hàn Minh bên cạnh, còn lại tất cả mọi người đối với nàng mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, tùy thời thế đều sẽ biến thành kẻ địch. Nàng cho là mình cũng sẽ dần dần trở thành người không có tâm, càng không hề đau lòng vì người khác. Hôm nay Phó Vân Tịch lại vì nàng, làm cho lòng nàng mệt mỏi từ lâu nay lại cảm nhận được sự ấm áp. Đó là một loại điều kiện vô cùng tốt, thậm chí còn hàm chứa một tia sủng nịch đối với tiểu hài tử không hiểu chuyện, Hàn Nhạn biết mình được đối đãi tốt như vậy thì sẽ không có có bất kỳ năng lực chống cự nào, trên thực tế, cũng không có bất kỳ người nào có thể chống cự được loại ấm áp này. Hôm nay Hàn Nhạn từng bước một rơi sâu vào, lại không nghĩ sẽ quay đầu lại.
Nếu như tất cả đều này chính là âm mưu của Phó Vân Tịch muốn nàng yêu chàng, như vậy Trang Hàn Nhạn xưa nay luôn tỉnh táo thông tuệ, sẵn sàng cam tâm bị lừa. Ít nhất thì bây giờ, nàng đã có một chút ít ý nghĩ không muốn rời khỏi hắn rồi. Nếu có một ngày Phó Vân Tịch không càn nàng, chỉ sợ là nàng sẽ không thể cam tâm mà rời đi.
Nhưng mà trên thế giay này, cái gì cũng sẽ phải thay đổi, Phó Vân Tịch tốt, có thể duy trì tới bao giờ? Biết sớm được mọi chuyện, có lẽ cũng không phải là chuyện tốt gì. Không biết tại sao trong lòng Hàn Nhạn, lại nổi lên một sự đau buồn mờ ảo không rõ ràng.
Trong thư phòng của Huyền Thanh vương phủ.
Thành Lỗi kinh ngạc nhìn Phó Vân Tịch: "Ngươi dám xuống tay với Trần Quý Phi? Đây không phải là bứt dây động rừng sao?" Hắn đi một vòng trong phòng, giọng điệu trở nên có chút vội vàng xao động: "Vân Tịch, rốt cục là có chuyện gì, cái này không giống như chuyện ngươi sẽ làm." Phó Vân Tịch làm việc tàn nhẫn, bình thường không ra tay, một khi ra tay thì sẽ không chừa đường lui, một nhát trí mạng. Thành Lỗi sớm biết người Phó Vân Tịch muốn đối phó chính là Thái Hậu, Thái Hậu và Trần Quý Phi là cùng một đám. Hôm nay tạm thời Phó Vân Tịch không thể lật đổ Thái Hậu, nhưng mà một khi đã có hàng động với Trần Quý Phi, thì không chỉ bứt dây động rừng, hơn nữa điều này quá mức nguy hiểm, môt khì bị điều tra ra, thì sẽ rước họa vào thân.
Chàng nói: "Không cần đợi."
Phó Vân Tịch ngồi ở trước bàn sách, thản nhiên mà nhìn chằm chằm vào miếng ngọc Kỳ Lân, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên biểu tình khắc nghiệt.
Chuyện hôm qua, chàng tự mình biết rõ trong lòng chàng có bao nhiêu phẫn nộ, ngày thường Hàn Nhạn ở trong Trang phủ bị người khác khi dễ, bị chàng nhìn thấy thì chàng che chở được thì cứ che chở. Hôm nay Hàn Nhạn đã trở thành Huyền Thanh vương phi, thì nhữn người đó lại càng làm chuyện nghiêm trọng hơn, thật sự là quá hung hãn rồi. Người của Phó Vân Tịch, không ai được phép khi dễ, cho dù là Thái Hậu cũng không được.
"Hôm nay Trần Quý Phi rơi vào trong ngục, tất nhiên là bị cắn ngược lại một cái." Thành Lỗi lo lắng trùng trùng.
Chuyện này của Trần Quý Phi thật sự rất là kỳ lạ, sợ là sau đó Hoàng Thượng hiểu rõ, thì sẽ tra ra trong chuyện này có hiềm khúc, điều này cũng không phải là chuyện gì khó, không có lửa làm sao có khói, cho dù Hoàng Thượng và Phó Vân Tịch quan hệ có thân mật đến thế nào đi nữa, thì một khi dính dáng đến tôn nghiêm của Hoàng Gia, thì chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ. Phó Vân Tịch muốn toàn thây mà lui, sợ là rất khó.
Phó Vân Tịch lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ ý đồ của ta, cũng không phải là vụ án này, cho dù đã điều tra xong, thì cũng sẽ không rõ ràng."
Thật cuồng! Thành Lỗi không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, hắn biết rõ Phó Vân Tịch, cho dù mọi chuyện xảy ra ở phía trước cũng không lộ ra vẻ mặt, hôm nay lại vì Hàn Nhạn mà ngang nhiên chống đối Hoàng Gia, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Ý tứ của chàng, dường như là muốn quyết tâm làm cho Trần Quý Phi phải ngã ngựa, bây giờ Trần Quý Phi không có khả năng được sủng ái nữa rồi, không biết là tiểu vương phi của Phó Vân Tịch, có hài lòng với kết quả này hay không.
"Nhưng mà…" Thành Lỗi do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Ngươi động đến Trần Quý Phi, chỉ sợ là Trần Thị Lang rất nhanh sẽ đảo hướng, trợ lực của Thất hoàng tử sẽ ngày càng lớn, đối với ngươi lại càng bất lợi." Trước đó Trần Thị Lang còn chưa chịu tính toán, chậm chạp không chịu tỏ rõ thái độ, hôm nay Trần Quý Phi không có khả năng lại sẽ bò lên được nữa, vì để tránh cho Trần gia thất thế, Trần Thị Lang nhất định sẽ ôm chặt cây to Thất Hoàng Tử này. Thế lực của Thất Hoàng Tử trong triều đình sẽ trở nên rắc rối khó gỡ hơn, trên còn có phụ tử Vệ Vương, dưới còn có Trang Sĩ Dương, tai mắt trải rộng trong hoàng cung, hơn nữa sẽ còn có trợ thủ là Trần Thị Lang, sau này muốn nhổ tận gốc, sợ là sẽ rất khó khăn. Nhưng chàng lại tìm cho mình một đối thủ không hề nhỏ.
"Không sao, nếu ông ta muốn đối phó ta, cư việc đến đây, nếu ông ta thật sự có bản lĩnh đó." Thần sắc Phó Vân Tịch lạnh như băng, làm chuyện gì, thì phải bỏ ra cái giá rất lớn. Rất đáng tiếc, vương phi của Huyền Thanh vương phủ, không là người mà bọn chúng có thể động vào.
"Thái Hậu sẽ không để mặc họ sống chết" Thành Lỗi nhìn hắn: "Vân Tịch, ngươi chuẩn bị tốt chưa."
Phó Vân Tịch cái gì cũng chưa nói, ánh nắng xuyên qua cửa sổ khắc hoa giường lan tràn đầy cả căn phòng, rõ ràng là thời tiết ấm ám nhưng trong phòng lại lạnh đến thấu xương.
Thái Hậu?
Trong điện Thái Phượng.
Thái Hậu ngồi ở một bên nhìn Hoàng Thượng, cười nói: "Vẫn còn phiền lòng sao."
Hoàng Thượng lắc đầu, nghĩ đến Trần Quý Phi, vẫn còn có chút tức giận đến đỏ mắt: "Trẫm thật sự không ngờ, nàng lại không để trẫm vào mắt, còn dám dâm đãng như thế! Lúc trước tuyển nàng tiến cung chính là sai lầm! Thật là mất mặt Hoàng Thất!"
Thái Hậu cười cười, vỗ vỗ tay của ông: "Con người lúc còn sống, có nhiều chuyện không theo ý của mình. Con người đó, quả thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai gia và Trần Quý Phi từ trước đến nay luôn gần gũi với nhau, nhưng cũng không biết nàng ta lại là người như vậy, đều là lỗi của ai gia, nếu không phải ai gia yêu thích nàng, Hoàng Thượng cũng sẽ không bị nàng mê hoặc."
Hoàng Thượng vội vàng nói: "Mẫu Hậu đừng nói như vậy, việc này một chút liên quan tới Thái Hậu cũng không hề có. Là do con tiện nhân Đức Hưng bại hoại kia, Mẫu Hậu nổi tiếng nhân đức trong thiên hạ, làm sau mà lại quơ đũa cả nắm được. Trẫm chỉ là có chút tức giận, Mẫu Hậu đừng tự trách mình."
Thái Hậu thở dài: "Ai gia biết rõ Hoàng Thượng vô cùng hiếu kính, chỉ là việc này xác thực cũng có liên quan tới ai gia, Hoàng Thượng vì ai gia mà nói chuyện. Chuyện này, ai gia nhất định phải hỏi cho ra lẽ, chỉ là Hoàng Thượng có nghĩ tới hay không, Trần Quý Phi tại sao lại dám to gan đến vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám cùng với nam nhân khác làm ra chuyện như vậy, còn chọn đúng lúc Hoàng Thượng đến. Biết rõ chuyện Hoàng Thượng sẽ giá lâm, đây chẳng phải là cô ý đâm vào sao, muốn để cho Hoàng Thượng bắt nàng ta. Điều này thật sự là rất khác thường, Hoàng Thượng cũng cần phải ngẫm nghĩ lại."
Từ hôm qua Hoàng Thượng hạ lệnh đem nhốt Trần Quý Phi vào đại lao, sau khi trở về tẩm cung cũng tỉnh táo lại, cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng trong lòng lại không muốn tra cứu, đơn giản là vì tôn nghiêm của Đế Vương không được nghi ngờ gì, cho dù có thế nào đi nữa, thì loại hành vi này của Trần Quý Phi, trong mắt ông chính là một trong mười tội nặng nhất. Hôm nay nghe Thái Hậu nói như vậy, cho nên ông cũng có chút chần chờ: "Ý tứ của Mẫu hậu là. . . ."
Hoàng Thượng từ nhỏ đã gần gũi với Thái Hậu , lời của Thái Hậu mà nói..., luôn có thể làm cho Hoàng Thượng nghe lọt hai ba phần. Thái Hậu nhìn ông: "Hôm qua ai gia nghe được việc kia, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, vội vàng sai người đi dò la, mới biết được có một chuyện kỳ lạ. . ." Chống lại biểu tình kinh ngạc của Hoàng Thượng: "Trần Quý Phi nói, mình oan uổng, là Huyền Thanh vương phi muốn hại nàng."
Hoàng Thượng sững sờ, lập tức giận tím mặt: "Nói bậy, chuyện này và Huyền Thanh vương phi có quan hệ gì, tiện phụ đó rõ ràng là dội nước bẩn, cũng không nhìn xem mình dội vào người nào!"
Thái Hậu hớp một miệng trà, chậm rãi nói: " Trước tiên Hoàng Thượng đừng vội, nghe ai gia nói xong đã; lúc ấy ai gia nghe nói cũng cảm thấy rất kỳ lạ, liền phái người đến hỏi Trần Quý Phi tại sao lại nói ra những lời đó, Trần Quý Phi nói, trước lúc sinh thần của mình, nàng ta ở trong ngự hoa viên, nhìn thấy Huyền Thanh vương phi cùng một nam nhân. . . làm chuyện cẩu thả, lúc ấy Trần Quý Phi kinh hoảng không có nhìn rõ ràng nam tử kia là ai. Tuy nhiên, nó đã bị Huyền Thanh vương phi phát hiện, hôm nay mình lại gian díu với người khác, chẳng qua chỉ là Huyền Thanh vương phi hạ xuân độc, Trần Quý Phi tinh thần thất thường mới làm ra chuyện này."
Hoàng Thượng càng nghe thì càng cảm thấy kinh hãi: "Tiện phụ này trong lời nói toàn là những câu nói dối, Huyền Thanh vương phi là thê tử của Vân Tịch, sao có thể thông dâm với người khác. . ." Tuy Hoàng Thượng cho rằng Hàn Nhạn không xứng với Phó Vân Tịch, nhưng ông vẫn tin tưởng Hàn Nhạn không phải loại nữ tử bất trinh bất khiết. Nhưng mà lại cảm thấy chuyện hôm đó của Trần Quý Phi xác thực không thể nào nói nổi, nào có ai lại giữa ban ngày ban mặt mà cùng với người đi làm chuyện cẩu thả đây? Hơn nữa sau khi ông ngăn cản hỏ, thì Trần Quý Phi chẳng những không có biểu hiện hoảng sợ, ngược lại càng hoàn toàn không để mắt tới ông, thậm chí còn muốn tiếp tục làm việc cùng với người nọ. Lúc ấy ông chỉ cho là Trần Quý Phi trở sinh đã dâm đảng, dục hỏa công tâm, hôm nay xem ra, đúng là nàng ta đã có hành vi mất trí.
"Hoàng Thượng, mọi chuyện không thể tự mình cho là đúng, ngài là chủ tử thiên hạ, tất nhiên muốn nhìn rõ mọi việc." Thái Hậu nói không nhanh không chậm, Hoàng Thượng nhìn bà, vẫn có chút ít do dự bất định.
"Mẫu hậu, nhưng mà người chỉ nghe lời nói một phía của Trần Quý Phi, Trẫm cũng không đón được lời của nàng ta là thật hay giả." Hoàng Thượng mở miệng nói. Xác thực, lời nói của Trần Quý Phi cũng không có nghĩa gì, nàng cũng có thể dội nước bẩn lên người khác để chứng minh sự trong sạch của mình.
"Ai gia có một cách." Thái Hậu cười từ ái: "Biện pháp này, có thể phán đoán, Huyền Thanh vương phi và Trần Quý Phi, rốt cuộc là ai nói dối."
Tin tức Trần Quý Phi gian díu với người khác rồi bị tống vào đại lao, ngày hôm sau liền truyền vào trong tai Hàn Nhạn. Cấp Lam nói: "Tiểu thư, ông trời thật có mắt, lúc trước bà ấy hạ độc với ngươi, hôm nay lại là tự làm tự chịu."
Hàn Nhạn biết rõ nàng đã biết được chuyện xuân độc, cười cười nói: "Ông trời có mắt?"
Cấp Lam cúi đầu xin lỗi, nhỏ giọng nói: "Vương Gia đối với tiểu thư thật tốt."
Hôm qua sau khi Cấp Lam bị thương, đại phu được mời tới khám và chữa bệnh, nhưng không có gì đáng ngại; ngược lại Thu Hồng, thay Cấp Lam nằm cạnh thì bị một chưởng vào ngực, phải nằm ở trên giường dưỡng bệnh mấy tháng mới có thể tốt.
Cấp Lam có thể nhìn ra được sự mọi chuyện, nếu Hàn Nhạn không nhìn ra thì thật là khờ rồi. Ngày hôm sau lại xảy ra chuyện Trần Quý Phi thông dâm với người khác, tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng thực sự hiểu được, trong chuyện này, không thể thiếu công lao của Phó Vân Tịch. Trong lòng Hàn Nhạn có một loại cảm giác kỳ lạ, nói không cảm kích thì là giả. Hôm đó mình trúng xuân độc, chàng cũng không có lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, quân tử như vậy thật sự khó mà có được. Trên thực tế, nàng trên danh nghĩa thì chính là Huyền Thanh vương phi của chàng, về sau đương nhiên cũng sẽ bước vào Huyền Thanh vương phủ; cho dù hôm đó thật sự Phó Vân Tịch đã làm gì nàng, thì về tình về lý cũng có thể tha thứ được. Nhưng mà chàng chỉ mời thái y giải độc cho nàng, mà chuyện này của nàng lại có liên quan đến Thái Hậu và Trần Quý Phi, Trần Quý Phi thì không cần phải nói, nhưng Thái Hậu là mẫu hậu của Phó Vân Tịch. Một khi Phó Vân Tịch có hành động gì với Trần Quý Phi, thì chẳng khác nào làm cho Thái Hậu mất thể diện. Nhưng mà chàng lại vì nàng, mà thật sự như vậy làm rồi !
Từ khi sống lại cho tới bây giờ, nàng vẫn luôn cảnh giác với người ngoài, ngoài ra Cấp Lam Thu Hồng và Trần ma ma, còn có Trang Hàn Minh bên cạnh, còn lại tất cả mọi người đối với nàng mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, tùy thời thế đều sẽ biến thành kẻ địch. Nàng cho là mình cũng sẽ dần dần trở thành người không có tâm, càng không hề đau lòng vì người khác. Hôm nay Phó Vân Tịch lại vì nàng, làm cho lòng nàng mệt mỏi từ lâu nay lại cảm nhận được sự ấm áp. Đó là một loại điều kiện vô cùng tốt, thậm chí còn hàm chứa một tia sủng nịch đối với tiểu hài tử không hiểu chuyện, Hàn Nhạn biết mình được đối đãi tốt như vậy thì sẽ không có có bất kỳ năng lực chống cự nào, trên thực tế, cũng không có bất kỳ người nào có thể chống cự được loại ấm áp này. Hôm nay Hàn Nhạn từng bước một rơi sâu vào, lại không nghĩ sẽ quay đầu lại.
Nếu như tất cả đều này chính là âm mưu của Phó Vân Tịch muốn nàng yêu chàng, như vậy Trang Hàn Nhạn xưa nay luôn tỉnh táo thông tuệ, sẵn sàng cam tâm bị lừa. Ít nhất thì bây giờ, nàng đã có một chút ít ý nghĩ không muốn rời khỏi hắn rồi. Nếu có một ngày Phó Vân Tịch không càn nàng, chỉ sợ là nàng sẽ không thể cam tâm mà rời đi.
Nhưng mà trên thế giay này, cái gì cũng sẽ phải thay đổi, Phó Vân Tịch tốt, có thể duy trì tới bao giờ? Biết sớm được mọi chuyện, có lẽ cũng không phải là chuyện tốt gì. Không biết tại sao trong lòng Hàn Nhạn, lại nổi lên một sự đau buồn mờ ảo không rõ ràng.
Trong thư phòng của Huyền Thanh vương phủ.
Thành Lỗi kinh ngạc nhìn Phó Vân Tịch: "Ngươi dám xuống tay với Trần Quý Phi? Đây không phải là bứt dây động rừng sao?" Hắn đi một vòng trong phòng, giọng điệu trở nên có chút vội vàng xao động: "Vân Tịch, rốt cục là có chuyện gì, cái này không giống như chuyện ngươi sẽ làm." Phó Vân Tịch làm việc tàn nhẫn, bình thường không ra tay, một khi ra tay thì sẽ không chừa đường lui, một nhát trí mạng. Thành Lỗi sớm biết người Phó Vân Tịch muốn đối phó chính là Thái Hậu, Thái Hậu và Trần Quý Phi là cùng một đám. Hôm nay tạm thời Phó Vân Tịch không thể lật đổ Thái Hậu, nhưng mà một khi đã có hàng động với Trần Quý Phi, thì không chỉ bứt dây động rừng, hơn nữa điều này quá mức nguy hiểm, môt khì bị điều tra ra, thì sẽ rước họa vào thân.
Chàng nói: "Không cần đợi."
Phó Vân Tịch ngồi ở trước bàn sách, thản nhiên mà nhìn chằm chằm vào miếng ngọc Kỳ Lân, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên biểu tình khắc nghiệt.
Chuyện hôm qua, chàng tự mình biết rõ trong lòng chàng có bao nhiêu phẫn nộ, ngày thường Hàn Nhạn ở trong Trang phủ bị người khác khi dễ, bị chàng nhìn thấy thì chàng che chở được thì cứ che chở. Hôm nay Hàn Nhạn đã trở thành Huyền Thanh vương phi, thì nhữn người đó lại càng làm chuyện nghiêm trọng hơn, thật sự là quá hung hãn rồi. Người của Phó Vân Tịch, không ai được phép khi dễ, cho dù là Thái Hậu cũng không được.
"Hôm nay Trần Quý Phi rơi vào trong ngục, tất nhiên là bị cắn ngược lại một cái." Thành Lỗi lo lắng trùng trùng.
Chuyện này của Trần Quý Phi thật sự rất là kỳ lạ, sợ là sau đó Hoàng Thượng hiểu rõ, thì sẽ tra ra trong chuyện này có hiềm khúc, điều này cũng không phải là chuyện gì khó, không có lửa làm sao có khói, cho dù Hoàng Thượng và Phó Vân Tịch quan hệ có thân mật đến thế nào đi nữa, thì một khi dính dáng đến tôn nghiêm của Hoàng Gia, thì chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ. Phó Vân Tịch muốn toàn thây mà lui, sợ là rất khó.
Phó Vân Tịch lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ ý đồ của ta, cũng không phải là vụ án này, cho dù đã điều tra xong, thì cũng sẽ không rõ ràng."
Thật cuồng! Thành Lỗi không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, hắn biết rõ Phó Vân Tịch, cho dù mọi chuyện xảy ra ở phía trước cũng không lộ ra vẻ mặt, hôm nay lại vì Hàn Nhạn mà ngang nhiên chống đối Hoàng Gia, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Ý tứ của chàng, dường như là muốn quyết tâm làm cho Trần Quý Phi phải ngã ngựa, bây giờ Trần Quý Phi không có khả năng được sủng ái nữa rồi, không biết là tiểu vương phi của Phó Vân Tịch, có hài lòng với kết quả này hay không.
"Nhưng mà…" Thành Lỗi do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Ngươi động đến Trần Quý Phi, chỉ sợ là Trần Thị Lang rất nhanh sẽ đảo hướng, trợ lực của Thất hoàng tử sẽ ngày càng lớn, đối với ngươi lại càng bất lợi." Trước đó Trần Thị Lang còn chưa chịu tính toán, chậm chạp không chịu tỏ rõ thái độ, hôm nay Trần Quý Phi không có khả năng lại sẽ bò lên được nữa, vì để tránh cho Trần gia thất thế, Trần Thị Lang nhất định sẽ ôm chặt cây to Thất Hoàng Tử này. Thế lực của Thất Hoàng Tử trong triều đình sẽ trở nên rắc rối khó gỡ hơn, trên còn có phụ tử Vệ Vương, dưới còn có Trang Sĩ Dương, tai mắt trải rộng trong hoàng cung, hơn nữa sẽ còn có trợ thủ là Trần Thị Lang, sau này muốn nhổ tận gốc, sợ là sẽ rất khó khăn. Nhưng chàng lại tìm cho mình một đối thủ không hề nhỏ.
"Không sao, nếu ông ta muốn đối phó ta, cư việc đến đây, nếu ông ta thật sự có bản lĩnh đó." Thần sắc Phó Vân Tịch lạnh như băng, làm chuyện gì, thì phải bỏ ra cái giá rất lớn. Rất đáng tiếc, vương phi của Huyền Thanh vương phủ, không là người mà bọn chúng có thể động vào.
"Thái Hậu sẽ không để mặc họ sống chết" Thành Lỗi nhìn hắn: "Vân Tịch, ngươi chuẩn bị tốt chưa."
Phó Vân Tịch cái gì cũng chưa nói, ánh nắng xuyên qua cửa sổ khắc hoa giường lan tràn đầy cả căn phòng, rõ ràng là thời tiết ấm ám nhưng trong phòng lại lạnh đến thấu xương.
Thái Hậu?
Trong điện Thái Phượng.
Thái Hậu ngồi ở một bên nhìn Hoàng Thượng, cười nói: "Vẫn còn phiền lòng sao."
Hoàng Thượng lắc đầu, nghĩ đến Trần Quý Phi, vẫn còn có chút tức giận đến đỏ mắt: "Trẫm thật sự không ngờ, nàng lại không để trẫm vào mắt, còn dám dâm đãng như thế! Lúc trước tuyển nàng tiến cung chính là sai lầm! Thật là mất mặt Hoàng Thất!"
Thái Hậu cười cười, vỗ vỗ tay của ông: "Con người lúc còn sống, có nhiều chuyện không theo ý của mình. Con người đó, quả thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai gia và Trần Quý Phi từ trước đến nay luôn gần gũi với nhau, nhưng cũng không biết nàng ta lại là người như vậy, đều là lỗi của ai gia, nếu không phải ai gia yêu thích nàng, Hoàng Thượng cũng sẽ không bị nàng mê hoặc."
Hoàng Thượng vội vàng nói: "Mẫu Hậu đừng nói như vậy, việc này một chút liên quan tới Thái Hậu cũng không hề có. Là do con tiện nhân Đức Hưng bại hoại kia, Mẫu Hậu nổi tiếng nhân đức trong thiên hạ, làm sau mà lại quơ đũa cả nắm được. Trẫm chỉ là có chút tức giận, Mẫu Hậu đừng tự trách mình."
Thái Hậu thở dài: "Ai gia biết rõ Hoàng Thượng vô cùng hiếu kính, chỉ là việc này xác thực cũng có liên quan tới ai gia, Hoàng Thượng vì ai gia mà nói chuyện. Chuyện này, ai gia nhất định phải hỏi cho ra lẽ, chỉ là Hoàng Thượng có nghĩ tới hay không, Trần Quý Phi tại sao lại dám to gan đến vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám cùng với nam nhân khác làm ra chuyện như vậy, còn chọn đúng lúc Hoàng Thượng đến. Biết rõ chuyện Hoàng Thượng sẽ giá lâm, đây chẳng phải là cô ý đâm vào sao, muốn để cho Hoàng Thượng bắt nàng ta. Điều này thật sự là rất khác thường, Hoàng Thượng cũng cần phải ngẫm nghĩ lại."
Từ hôm qua Hoàng Thượng hạ lệnh đem nhốt Trần Quý Phi vào đại lao, sau khi trở về tẩm cung cũng tỉnh táo lại, cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng trong lòng lại không muốn tra cứu, đơn giản là vì tôn nghiêm của Đế Vương không được nghi ngờ gì, cho dù có thế nào đi nữa, thì loại hành vi này của Trần Quý Phi, trong mắt ông chính là một trong mười tội nặng nhất. Hôm nay nghe Thái Hậu nói như vậy, cho nên ông cũng có chút chần chờ: "Ý tứ của Mẫu hậu là. . . ."
Hoàng Thượng từ nhỏ đã gần gũi với Thái Hậu , lời của Thái Hậu mà nói..., luôn có thể làm cho Hoàng Thượng nghe lọt hai ba phần. Thái Hậu nhìn ông: "Hôm qua ai gia nghe được việc kia, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, vội vàng sai người đi dò la, mới biết được có một chuyện kỳ lạ. . ." Chống lại biểu tình kinh ngạc của Hoàng Thượng: "Trần Quý Phi nói, mình oan uổng, là Huyền Thanh vương phi muốn hại nàng."
Hoàng Thượng sững sờ, lập tức giận tím mặt: "Nói bậy, chuyện này và Huyền Thanh vương phi có quan hệ gì, tiện phụ đó rõ ràng là dội nước bẩn, cũng không nhìn xem mình dội vào người nào!"
Thái Hậu hớp một miệng trà, chậm rãi nói: " Trước tiên Hoàng Thượng đừng vội, nghe ai gia nói xong đã; lúc ấy ai gia nghe nói cũng cảm thấy rất kỳ lạ, liền phái người đến hỏi Trần Quý Phi tại sao lại nói ra những lời đó, Trần Quý Phi nói, trước lúc sinh thần của mình, nàng ta ở trong ngự hoa viên, nhìn thấy Huyền Thanh vương phi cùng một nam nhân. . . làm chuyện cẩu thả, lúc ấy Trần Quý Phi kinh hoảng không có nhìn rõ ràng nam tử kia là ai. Tuy nhiên, nó đã bị Huyền Thanh vương phi phát hiện, hôm nay mình lại gian díu với người khác, chẳng qua chỉ là Huyền Thanh vương phi hạ xuân độc, Trần Quý Phi tinh thần thất thường mới làm ra chuyện này."
Hoàng Thượng càng nghe thì càng cảm thấy kinh hãi: "Tiện phụ này trong lời nói toàn là những câu nói dối, Huyền Thanh vương phi là thê tử của Vân Tịch, sao có thể thông dâm với người khác. . ." Tuy Hoàng Thượng cho rằng Hàn Nhạn không xứng với Phó Vân Tịch, nhưng ông vẫn tin tưởng Hàn Nhạn không phải loại nữ tử bất trinh bất khiết. Nhưng mà lại cảm thấy chuyện hôm đó của Trần Quý Phi xác thực không thể nào nói nổi, nào có ai lại giữa ban ngày ban mặt mà cùng với người đi làm chuyện cẩu thả đây? Hơn nữa sau khi ông ngăn cản hỏ, thì Trần Quý Phi chẳng những không có biểu hiện hoảng sợ, ngược lại càng hoàn toàn không để mắt tới ông, thậm chí còn muốn tiếp tục làm việc cùng với người nọ. Lúc ấy ông chỉ cho là Trần Quý Phi trở sinh đã dâm đảng, dục hỏa công tâm, hôm nay xem ra, đúng là nàng ta đã có hành vi mất trí.
"Hoàng Thượng, mọi chuyện không thể tự mình cho là đúng, ngài là chủ tử thiên hạ, tất nhiên muốn nhìn rõ mọi việc." Thái Hậu nói không nhanh không chậm, Hoàng Thượng nhìn bà, vẫn có chút ít do dự bất định.
"Mẫu hậu, nhưng mà người chỉ nghe lời nói một phía của Trần Quý Phi, Trẫm cũng không đón được lời của nàng ta là thật hay giả." Hoàng Thượng mở miệng nói. Xác thực, lời nói của Trần Quý Phi cũng không có nghĩa gì, nàng cũng có thể dội nước bẩn lên người khác để chứng minh sự trong sạch của mình.
"Ai gia có một cách." Thái Hậu cười từ ái: "Biện pháp này, có thể phán đoán, Huyền Thanh vương phi và Trần Quý Phi, rốt cuộc là ai nói dối."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.