Chương 34
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
07/12/2017
Mấy ngày này Sở Trí An đều không hồi phủ, nhưng kể cả như thế, những
chuyện đã xảy ra trong phủ không hẳn không nắm được, chuyện về Hòa Linh
lại càng thêm rõ ràng. Vốn định tính qua ngày sinh thần của Tổ phụ sẽ
qua thăm Hòa Linh, kết quả lại đột ngột phát sinh chuyện này. Lý Hiển
gặp chuyện, mà trong phủ này người có ân oán với đệ ấy chỉ có mình Hòa
Linh. Hơn nữa, quả thật muội ấy cũng có đi ra ngoài, nhưng một nữ tử
mảnh mai, bên cạnh còn có cả Lâm Dĩnh Chi, thì có thể làm được gì chứ?
Tuy Lâm Dĩnh Chi là người đơn thuần thì cũng chưa chắc có thể giấu diếm giúp muội ấy! Sở Trí An nắm tay thành quyền, hắn mang theo gã sai vặt đi vào viện Hòa Linh, vừa vặn thấy đèn trong phòng vẫn sáng, liền bảo thuộc hạ tiến lên gõ cửa.
Xảo Âm đi ra, vửa thấy người đến liền có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức liền trở về phòng bẩm báo, lúc này Hòa Linh đang ghé vào trên giường đọc sách, hai chân rung rung, tiếng chuông vui tai không ngừng phát ra, khẽ hỏi:
“Có việc gì?”
“Bẩm tiểu thư, nhị thiếu gia cầu kiến.”
Hòa Linh cười nhạo một tiếng, cũng không ngẩng đầu, trực tiếp đáp: “Kinh thư học được đều bị chó ăn sạch rồi? Đêm hôm khuya khoắc lại cầu kiến đường muội, đúng là rảnh rỗi quá nhỉ, bảo hắn ta lăn xa một chút!”.
Xảo Âm không truyền đạt lại nguyên trạng, chỉ uyển chuyển cự tuyệt, Trí An đụng phải tổ kiến lửa cũng từ chối cho ý kiến, liền quay trở về phòng.
Hắn không hề biết, Thôi Ngọc đứng ở cách đó không xa đã thu vào mắt hết thảy, chờ đến khi Trí An trở về phòng, mới chạy đến bẩm báo Lão tướng quân. Ông trầm tư hỏi: “Hắn đến gặp Ngũ nha đầu?”
Thôi Ngọc rõ ràng lưu loát đáp: “Vâng!”
Sau khi Thôi Ngọc đi ra ngoài, Lão tướng quân liền quay sang nói với Thôi tổng quản bên cạnh: “Ngươi cảm thấy, có thể là Ngũ nha đầu làm hay không?”. Khả năng này cũng không phải không có. Có điều Lão tướng quân lại cảm thấy, mặc dù có, nhưng khả năng ấy vô cùng nhỏ. Dù sao con bé cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa đến tuổi cập kê.
Thôi tổng quản cũng có cùng ý tưởng này, liền thưa: “Nô tài cảm thấy một tiểu nữ tử như Ngũ tiểu thư, chưa hẳn đã làm ra chuyện này. Có lẽ nhị thiếu gia qua đó đơn thuần chỉ vì muốn thăm muội muội thôi!”.
Lão tướng quân gật đầu, ngón tay co vào duỗi ra như có như không, rồi nói: “Ngươi cũng phải để ý đến con bé một chút, tính tình nó có hơi nóng nảy, miễn phát sinh ra sự tình không đáng có. Mà dường như Lục công tử đối với con bé không tệ, nhưng không biết, bọn họ đã quen nhau lúc nào!”.
Thôi tổng quản chỉ ngoan ngoãn đáp vâng.
Hôm sau.
Hòa Linh ngủ một mạch đến hừng đông, có điều hình như lúc này cũng không còn sớm nữa, nàng lấy khăn lau nước miếng, rồi vươn tay gọi: “Xảo Âm!”.
Xảo Âm vội vàng vào trong hầu hạ tiểu thư thay quần áo rửa mặt: “Tiểu thư, hôm qua lúc cô ngủ, phu nhân sai người đưa đến mấy lọ hương cao, cùng với vài món đồ nữ tử thường dùng. Phu nhân còn nói đây là đồ mà Cữu lão gia tặng cho cô!”
Hòa Linh cười tủm tỉm: “Cữu cữu đưa sao?”
Xảo Âm gật đầu. Hòa Linh tò mò đến xem, quả nhiên là đồ hiếm, ở kinh thành khó mà mua được, cô nương gia nào cũng đều thích cả. Nàng mở một lọ nước hoa hồng ra, nhẹ nhàng đồ lên cổ tay một ít, mùi hương hoa hồng lập tức tỏa ra thơm ngát, Hòa Linh cảm khái: “Cữu cữu vẫn dụng tâm như vậy!”.
Nhắc đến người cậu này, kiếp trước Hòa Linh cũng không thân cận, nhưng xem ra, tiếp xúc với có mục đích rõ ràng như thế mới là thoải mái nhất. Người khác ấp ủ mưu quyền, mưu cầu danh lợi, nhưng lại trưng ra dáng vẻ đạo đức nhân nghĩa, đầy giả tạo. Nhưng cữu cữu nàng thì lại không như thế, ông chính là một tiểu nhân, nếu ta không dùng được ngươi, ta sẽ không để ý đến ngươi. Hai ta chẳng có liên quan gì; Nhưng là nếu như ta cảm thấy ta có thể sử dụng được nên đầu tư bao nhiêu, thì một chút cũng không keo kiệt. Hơn nữa...... Hết thảy đều vì tiền, chân lý của ông chính là có tiền là có tất cả, không có việc gì khó chỉ sợ không có tiền.
Một đứa cháu ngoại xinh đẹp như hoa vẫn đáng giá để đầu tư, hơn nữa, ông tặng những thứ này cho nàng, với mục đích cuối cùng là muốn tuyên truyền, nàng dùng mà thích chẳng phải phải sẽ giới thiệu cho người khác mua hay sao đến lúc đó cửa hàng của ông sẽ bán được nhiều hàng, thu thêm được lợi nhuận.
“Được rồi, lúc về sẽ xem sau, đoán chừng, nếu không đi qua thỉnh an, thì mặt Tổ mẫu sẽ xịu xuống mất!”. Hòa Linh vỗ vỗ tay, mỉm cười để Xảo Nguyệt chỉnh trang y phục, nha đầu này khéo tay, nhưng cho tới bây giờ cũng không làm gì quá mức cả, một thân hồng y, búi tóc đơn giản, đồ trang sức tinh xảo, như vậy mới càng thêm hài hòa, cũng giảm bớt tính công kích của tiểu thư nhà mình. Đương nhiên, làm vậy tựa hồ tiểu thư lại càng thêm đẹp mắt.
Thời tiết hôm nay cũng đã ấm hơn, thi thoảng mới có chút gió, nhưng không giá buốt lắm, mọi người đều đã cất hết áo choàng đi, duy chỉ có Hòa Linh không giống như thế, vẫn một thân áo choàng đỏ, lúc gặp gió còn lấy mũ trùm lên đầu, dáng vẻ tinh xảo diễm lệ kia quả thực khiến người khác phải đui mù.
Hòa Linh xuyên qua hành lang thật dài đi vào viện của Lão phu nhân, vừa đến cửa, đã nghe tiếng cười nói rôm rả vọng ra, xem ra việc Lý Hiển bị thương cũng không khiến cho tâm tình của mấy người họ kém đi chút nào. Có điều ngẫm lại thì thấy chẳng sai chút nào, người như Lý Hiển trừ Lão phu nhân, mẫu thân và muội muội của hắn ta ra thì những người khác sao có thể thích được! Có khi người ta còn nghĩ rằng người này chết đi mới tốt ấy chứ!
Kỳ thật có một số người đừng mong họ sẽthành tâm hối cải để thành kẻ lương thiện. Nàng biết rõ hắn ta là hạng người gì, chưa ra tay là vì chưa có thời cơ tốt, chứ cũng chẳng tốt đẹp gì. Hòa Linh tin, chỉ cần cho người này một chút xíu cơ hội, hắn ta cũng không bỏ qua.
Hòa Linh vào cửa thỉnh an, điều khiến nàng cực kỳ kinh ngạc đó chính là sắc mặt lão phu nhân lúc này vô cùng tốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu được, bản thân được như vậy là nhờ vào ánh hào quang của Lục Hàn.
Ánh mắt của bà đảo qua mắt cá chân Hòa Linh, tiếng đinh đang kia chẳng phải phát ra từ chiếc vòng chân mà Lục Hàn tặng cho con bé đây sao?
Lão phu nhân liền cười nói: “Linh nhi lại đây.”
Hòa Linh khẽ vâng một tiếng, cười tủm tỉm, rồi nhìn ra chung quanh hỏi: “Ôi may quá cháu không phải là người tới cuối cùng. Sao Cô cô và Mộng biểu tỷ còn chưa tới nhỉ?”. Nói xong, còn vỗ ngực một cái, tựa như rất để đến việc bản thân đã đến muộn này.
Biểu tình của Lão phu nhân hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng miễn cưỡng nở nụ cười: “Hôm qua, biểu ca cháu bị thương, có lẽ cô cô và biểu tỷ ở lại chiếu cố thằng bé rồi!”.
Hòa Linh tò mò mở to hai mắt hỏi: “Hả! Biểu ca bị thương! Không biết có nặng không, sẽ không bị thương ở chỗ yếu hại chứ ạ?”. Tuy nàng sốt ruột thân thiết hỏi nhưng ác ý trong lời nói lẫn ánh mắt xem kịch vui vẫn lộ ra ít nhiều. Thậm chí chỉ cần hơi chú ý đều có thể nhận ra. Mấy phòng đều cúi đầu, không ai dám nhiều lời, có thể thấy được từ lúc chưa gả vị cô cô này đã khiến cho mấy tẩu tử của mình oán hận đến thế nào.
Cho dù Lý Hiển có thế nào thì vẫn là ngoại tôn tử của Lão phu nhân, thấy Hòa Linh nói như vậy cũng không vừa lòng cho lắm, ho khan một cái rồi nói: “Tĩnh dưỡng một thời gian thì tốt rồi. Các cháu cũng đi thăm đi!”.
Hòa Linh dừng một lát, rồi tựa tiếu phi tiếu cười nói: “Tổ mẫu, cháu nghĩ, có lẽ biểu ca sẽ không muốn nhìn thấy mặt của cháu đâu? Hôm trước bọn cháu mới vừa tranh chấp. Người xác định, huynh ấy thấy cháu sẽ không phiền não đến mức bị nặng thêm đấy chứ?”.
Lão phu nhân nghẹn họng, tuy rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Thôi. Không đi thì thôi! Tuy nhiên dù gì các cháu cũng là biểu huynh muội, vì một việc nhỏ mà lại nháo thành như vậy thì thật không đáng!”.
Khóe mắt Hòa Linh khẽ nhíu, tỏ ra hờn dỗi: “Hóa ra, đẩy cháu vào trong hồ nước chỉ là chuyện nhỏ! Ừm, mà hình như cũng là việc nhỏ thật!”
“Sở Hòa Linh!”, Lão phu nhân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Hòa Linh còn lâu mới bị ảnh hưởng, nàng chỉnh lại đệm dựa, lui về phía sau, cười hỏi: “Tổ mẫu, sao vậy ạ?”
Hành động này càng đổ thêm dầu vào lửa, Lão phu nhân trừng nàng một cái, không nói gì nữa.
Hòa Linh tựa lưng vào ghế, hai chân cách mặt đất, thi thoảng lại lắc lư làm phát ra những tiếng đinh đang. Lão phu nhân lại liếc sang chỗ nàng, hỏi: “Nghe nói, cháu quen với Lục công tử?”.
Hòa Linh kinh ngạc nhíu mày, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên đáp: “Như thế nào mới xem là quen biết chứ! Nếu như cháu mà biết ai đã nói hươu nói vượn, thì sẽ tát cho người ấy bay ra tận cửa. Sao lại dám lừa dối tổ mẫu như vậy!”
Hòa Tuyết phẫn nộ: “Sở Hòa Linh, ngươi nói ai!”, quả nhiên vẫn còn thiếu kiên nhẫn.
Hòa Linh tựa tiếu phi tiếu: “Nói ai thì người đó tự biết! Chẳng lẽ lại là Lục muội muội? Ái chà, Lục muội muội này, một cô nương không thể nào làm thế. Nữ nhi gia mà cứ đơm đặt lung tung, tương lai sẽ không gả được đâu!”.
“Sở Hòa Linh, ngươi có dám khẳng định đó không phải là sự thật không? Nếu như không quen biết thì hắn lại tặng lắc chân cho ngươi? Mọi người ai cũng đều nghe thấy, nhìn thấy hết!”. Hòa Tuyết hổn hển phản bác.
Hòa Linh gật đầu: “Phải rồi, các ngươi đều thấy, cũng đều nghe được. Nhưng mà ta nhớ rõ lúc ấy đã nói với hắn rằng, thoáng nhìn thấy từ xa, vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện, cũng không hề biết nhau là ai. Đúng chứ?”. Hòa Linh đưa đôi tay nhỏ bé, trắng nõn lại mềm mại như không xương tinh xảo tựa bạch ngọc lên phất nhẹ một cái, toàn thân toả ra mùi hoa hồng thoang thỏang chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
Người ta thường, thanh linh như nước mới là tiên nữ nhưng ngũ tiểu thư Sở gia lại mang đến một cảm giác hoàn toàn bất đồng. Thanh linh như nước đứng trước vẻ xinh đẹp bức người lập tức liền phai nhạt. Đặc biệt nhạt nhòa! Chẳng khác nào Triệu Uyển Như đứng cạnh Sở Hòa Linh làm nền cho nàng.
Tứ phu nhân không thể không chau mày, cười nói: “Hòa Tuyết, sau này, thật sự cần quản giáo lại. Linh nhi nói rất đúng, con mà cứ như vậy, sau này xuất môn sẽ làm cho người ta sợ hãi đấy. Không thể lúc nào nói chuyện mà cũng không dùng đầu óc được. Mẫu thân, người yên tâm, sau này con sẽ quản giáo Hòa Tuyết thật nghiêm. Nữ hài tử, cần phải có chút quy củ!”. Lời của Tứ phu nhân đầy ẩn ý, dám nói nữ nhi của bà ta thích buôn chuyện, ưa nói dối, vậy thì ngươi cùng nam nhân khác ở trước mặt mọi người tặng lễ vật cho nhau thì lại càng không thỏa đáng?
Lão phu nhân gật đầu, hơi trách cứ nhìn Hòa Linh một cái, còn nhân vật chính thì vẫn ung dung ngồi nghịch ngón tay tựa như chẳng có gì liên quan đến mình.
Lão phu nhân ho khan một tiếng, nhíu mày bảo: “Được rồi, hôm qua ta cũng có chút mệt mỏi.
Lớn tuổi rồi, nên không còn dẻo dai như trước, các ngươi đều lui xuống đi, để ta nghỉ ngơi một lát!”.
Nhìn bọn chúng tâm tình của bà càng thêm phiền.
Mấy phòng đều vâng dạ đáp ứng, rồi nối đuôi nhau ra về.
Chờ ra đến ngoài sân, Hòa Linh mới mở miệng: “Tứ thẩm!”
Tứ phu nhân đi đằng sau Hòa Linh, thấy nàng dừng lại liền ôn nhu như nước cười hỏi: “Có việc gì vậy Linh nhi?”.
Hòa Linh khanh khách cười, cười đủ, mới cất lời: “Sau này chèn ép người khác cứ nói thẳng là được. Quanh quanh co co, lòng vòng làm gì cho mệt, người ta cũng chưa chắc đã hiểu được. Hơn nữa, cháu gái thích tấn công trực diện hơn. Nhiễu như thế chẳng thú vị chút nào!”. Nói xong, liền đi thẳng, để lại Tứ phu nhân mặt lúc đỏ lúc trắng, khó nhìn vô cùng.
Đại phu nhân tuy nhìn thấy, nhưng cũng không thèm quản, dẫn Hòa Ngọc nhanh chóng rời đi, chỉ có Nhị phu nhân, không thể không chen vào: “Ai cha, thê tử lão Tứ, ngươi đây là bị Hòa Linh thử sao! Sau này, nếu thấy con bé không vừa mắt thì cứ nói thẳng! Người ta đã nói như vậy rồi nếu không trực tiếp ứng chiến thì người làm tẩu tử này cũng không nhìn nổi mất!”. Thật sự là không sợ thỉên hạ càng thêm loạn mà!
Tứ phu nhân cười lạnh một tiếng, đáp trả: “Linh nhi vẫn còn là trẻ con, nhị tẩu cũng muốn vậy sao!”. Sau đó vung tay áo, rời đi.
Hòa Chân tiến đến bên cạnh Nhị phu nhân, than thở: “Nương, chúng ta đi thôi!”. Nàng ta luôn cảm thấy đi theo Nhị phu nhân chẳng có thứ gì tốt, hiện tại lại càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Giữa bọn họ có khoảng cách không thể nào kéo gần lại được! Quả nhiên là không sáng suốt.
Hòa Linh đâu thèm để ý đến đám người này, nàng vừa về phòng, liền thấy Trí An và Trí Viễn cùng nhau đến thăm. Từ lúc hồi phủ bọn họ chưa đến thăm nàng lần nào, âu cũng là chuyện bình thường.
Có điều khi Hòa Linh biết hôm nay mẫu thân sẽ dẫn mình đến gặp cữu cữu nên có chút không kiên nhẫn.
Chờ Trí An và Trí Viễn vào cửa, Hòa Linh thản nhiên lên tiếng: “Hai vị ca ca mời ngồi. Xảo Âm, châm trà.”
Hòa Linh xưa nay thích uống trà lài, cũng không muốn đổi trà khác, nhưng đại đa số nam tử lại không thích mùi này. Nên cả hai người họ đều không động đến.
Kỳ lạ nhất là, Trí An xuất thân từ đại phòng, còn Trí Viễn lại là người của chi thứ hai, thế nhưng quan hệ của hai bọn họ lại vô cùng tốt. Trí Viễn thì không nói làm gì, nhưng Trí An đã có thân huynh đệ rồi nhưng lại không giao hảo với Trí Tín, ngược lại từ nhỏ đã thích chơi với Trí Viễn. Tuy thắc mắc nhưng lâu dần, mọi người nhìn nhiều cũng thành quen.
“Sức khoẻ của Linh nhi thế nào rồi?”, Trí An cười hỏi, có vài phần thân thiết.
Hòa Linh ngắm bản thân một chút, mới trả lời: “Muội nghĩ, ắt hẳn vẫn còn thở!”
Trí An mỉm cười: “Tiểu cô nương, nói bậy bạ gì đấy!”, nhưng thật ra không có chút xấu hổ nào.
Hòa Linh xoay xoay cổ, hỏi: “Nhị ca, Tam ca, khi nào thì các huynh trở về thư viện!”
Trí An nhướng mày: “Sao nào, muội đang mong chúng ta nhanh rời đi phải không? Thật là không lương tâm mà!”.
Hòa Linh miết ngón tay nhỏ bé trên mặt bàn, tự tiếu phi tiếu nói: “Không lương tâm? Ừm, cứ xem như là không có lương tâm đi!”. Các ngươi, có bao giờ xem ta là muội muội của mình đâu! Trong lúc ta khó khăn nhấy, gian nan nhất trừ Lý Mộng vốn chẳng có quan hệ tốt ra thì không một ai, không một ai thèm quan tâm tới cả!
Tuy rằng vẫn chưa xuất sĩ, nhưng để vào học trong thư viện cũng không phải đơn giản, Trí An và Trí Viễn sao không phát giác được trong giọng nói của Hòa Linh ẩn chứa ý trào phúng chứ. Trong lòng tuy không thoải mái nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
“Đúng rồi, nghe nói biểu ca bị thương? Không biết bị thương ở chỗ nào, có thể bị chết hay không?!”
Hòa Linh đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười: “Không thương tổn đến địa phương không nên thương tổn đấy chứ?”
Lời này của nàng tràn đầy ác ý, Trí An, Trí Viễn muốn không chú ý cũng khó, hai người nhất thời vô cùng lúng túng......
Tuy Lâm Dĩnh Chi là người đơn thuần thì cũng chưa chắc có thể giấu diếm giúp muội ấy! Sở Trí An nắm tay thành quyền, hắn mang theo gã sai vặt đi vào viện Hòa Linh, vừa vặn thấy đèn trong phòng vẫn sáng, liền bảo thuộc hạ tiến lên gõ cửa.
Xảo Âm đi ra, vửa thấy người đến liền có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức liền trở về phòng bẩm báo, lúc này Hòa Linh đang ghé vào trên giường đọc sách, hai chân rung rung, tiếng chuông vui tai không ngừng phát ra, khẽ hỏi:
“Có việc gì?”
“Bẩm tiểu thư, nhị thiếu gia cầu kiến.”
Hòa Linh cười nhạo một tiếng, cũng không ngẩng đầu, trực tiếp đáp: “Kinh thư học được đều bị chó ăn sạch rồi? Đêm hôm khuya khoắc lại cầu kiến đường muội, đúng là rảnh rỗi quá nhỉ, bảo hắn ta lăn xa một chút!”.
Xảo Âm không truyền đạt lại nguyên trạng, chỉ uyển chuyển cự tuyệt, Trí An đụng phải tổ kiến lửa cũng từ chối cho ý kiến, liền quay trở về phòng.
Hắn không hề biết, Thôi Ngọc đứng ở cách đó không xa đã thu vào mắt hết thảy, chờ đến khi Trí An trở về phòng, mới chạy đến bẩm báo Lão tướng quân. Ông trầm tư hỏi: “Hắn đến gặp Ngũ nha đầu?”
Thôi Ngọc rõ ràng lưu loát đáp: “Vâng!”
Sau khi Thôi Ngọc đi ra ngoài, Lão tướng quân liền quay sang nói với Thôi tổng quản bên cạnh: “Ngươi cảm thấy, có thể là Ngũ nha đầu làm hay không?”. Khả năng này cũng không phải không có. Có điều Lão tướng quân lại cảm thấy, mặc dù có, nhưng khả năng ấy vô cùng nhỏ. Dù sao con bé cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa đến tuổi cập kê.
Thôi tổng quản cũng có cùng ý tưởng này, liền thưa: “Nô tài cảm thấy một tiểu nữ tử như Ngũ tiểu thư, chưa hẳn đã làm ra chuyện này. Có lẽ nhị thiếu gia qua đó đơn thuần chỉ vì muốn thăm muội muội thôi!”.
Lão tướng quân gật đầu, ngón tay co vào duỗi ra như có như không, rồi nói: “Ngươi cũng phải để ý đến con bé một chút, tính tình nó có hơi nóng nảy, miễn phát sinh ra sự tình không đáng có. Mà dường như Lục công tử đối với con bé không tệ, nhưng không biết, bọn họ đã quen nhau lúc nào!”.
Thôi tổng quản chỉ ngoan ngoãn đáp vâng.
Hôm sau.
Hòa Linh ngủ một mạch đến hừng đông, có điều hình như lúc này cũng không còn sớm nữa, nàng lấy khăn lau nước miếng, rồi vươn tay gọi: “Xảo Âm!”.
Xảo Âm vội vàng vào trong hầu hạ tiểu thư thay quần áo rửa mặt: “Tiểu thư, hôm qua lúc cô ngủ, phu nhân sai người đưa đến mấy lọ hương cao, cùng với vài món đồ nữ tử thường dùng. Phu nhân còn nói đây là đồ mà Cữu lão gia tặng cho cô!”
Hòa Linh cười tủm tỉm: “Cữu cữu đưa sao?”
Xảo Âm gật đầu. Hòa Linh tò mò đến xem, quả nhiên là đồ hiếm, ở kinh thành khó mà mua được, cô nương gia nào cũng đều thích cả. Nàng mở một lọ nước hoa hồng ra, nhẹ nhàng đồ lên cổ tay một ít, mùi hương hoa hồng lập tức tỏa ra thơm ngát, Hòa Linh cảm khái: “Cữu cữu vẫn dụng tâm như vậy!”.
Nhắc đến người cậu này, kiếp trước Hòa Linh cũng không thân cận, nhưng xem ra, tiếp xúc với có mục đích rõ ràng như thế mới là thoải mái nhất. Người khác ấp ủ mưu quyền, mưu cầu danh lợi, nhưng lại trưng ra dáng vẻ đạo đức nhân nghĩa, đầy giả tạo. Nhưng cữu cữu nàng thì lại không như thế, ông chính là một tiểu nhân, nếu ta không dùng được ngươi, ta sẽ không để ý đến ngươi. Hai ta chẳng có liên quan gì; Nhưng là nếu như ta cảm thấy ta có thể sử dụng được nên đầu tư bao nhiêu, thì một chút cũng không keo kiệt. Hơn nữa...... Hết thảy đều vì tiền, chân lý của ông chính là có tiền là có tất cả, không có việc gì khó chỉ sợ không có tiền.
Một đứa cháu ngoại xinh đẹp như hoa vẫn đáng giá để đầu tư, hơn nữa, ông tặng những thứ này cho nàng, với mục đích cuối cùng là muốn tuyên truyền, nàng dùng mà thích chẳng phải phải sẽ giới thiệu cho người khác mua hay sao đến lúc đó cửa hàng của ông sẽ bán được nhiều hàng, thu thêm được lợi nhuận.
“Được rồi, lúc về sẽ xem sau, đoán chừng, nếu không đi qua thỉnh an, thì mặt Tổ mẫu sẽ xịu xuống mất!”. Hòa Linh vỗ vỗ tay, mỉm cười để Xảo Nguyệt chỉnh trang y phục, nha đầu này khéo tay, nhưng cho tới bây giờ cũng không làm gì quá mức cả, một thân hồng y, búi tóc đơn giản, đồ trang sức tinh xảo, như vậy mới càng thêm hài hòa, cũng giảm bớt tính công kích của tiểu thư nhà mình. Đương nhiên, làm vậy tựa hồ tiểu thư lại càng thêm đẹp mắt.
Thời tiết hôm nay cũng đã ấm hơn, thi thoảng mới có chút gió, nhưng không giá buốt lắm, mọi người đều đã cất hết áo choàng đi, duy chỉ có Hòa Linh không giống như thế, vẫn một thân áo choàng đỏ, lúc gặp gió còn lấy mũ trùm lên đầu, dáng vẻ tinh xảo diễm lệ kia quả thực khiến người khác phải đui mù.
Hòa Linh xuyên qua hành lang thật dài đi vào viện của Lão phu nhân, vừa đến cửa, đã nghe tiếng cười nói rôm rả vọng ra, xem ra việc Lý Hiển bị thương cũng không khiến cho tâm tình của mấy người họ kém đi chút nào. Có điều ngẫm lại thì thấy chẳng sai chút nào, người như Lý Hiển trừ Lão phu nhân, mẫu thân và muội muội của hắn ta ra thì những người khác sao có thể thích được! Có khi người ta còn nghĩ rằng người này chết đi mới tốt ấy chứ!
Kỳ thật có một số người đừng mong họ sẽthành tâm hối cải để thành kẻ lương thiện. Nàng biết rõ hắn ta là hạng người gì, chưa ra tay là vì chưa có thời cơ tốt, chứ cũng chẳng tốt đẹp gì. Hòa Linh tin, chỉ cần cho người này một chút xíu cơ hội, hắn ta cũng không bỏ qua.
Hòa Linh vào cửa thỉnh an, điều khiến nàng cực kỳ kinh ngạc đó chính là sắc mặt lão phu nhân lúc này vô cùng tốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu được, bản thân được như vậy là nhờ vào ánh hào quang của Lục Hàn.
Ánh mắt của bà đảo qua mắt cá chân Hòa Linh, tiếng đinh đang kia chẳng phải phát ra từ chiếc vòng chân mà Lục Hàn tặng cho con bé đây sao?
Lão phu nhân liền cười nói: “Linh nhi lại đây.”
Hòa Linh khẽ vâng một tiếng, cười tủm tỉm, rồi nhìn ra chung quanh hỏi: “Ôi may quá cháu không phải là người tới cuối cùng. Sao Cô cô và Mộng biểu tỷ còn chưa tới nhỉ?”. Nói xong, còn vỗ ngực một cái, tựa như rất để đến việc bản thân đã đến muộn này.
Biểu tình của Lão phu nhân hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng miễn cưỡng nở nụ cười: “Hôm qua, biểu ca cháu bị thương, có lẽ cô cô và biểu tỷ ở lại chiếu cố thằng bé rồi!”.
Hòa Linh tò mò mở to hai mắt hỏi: “Hả! Biểu ca bị thương! Không biết có nặng không, sẽ không bị thương ở chỗ yếu hại chứ ạ?”. Tuy nàng sốt ruột thân thiết hỏi nhưng ác ý trong lời nói lẫn ánh mắt xem kịch vui vẫn lộ ra ít nhiều. Thậm chí chỉ cần hơi chú ý đều có thể nhận ra. Mấy phòng đều cúi đầu, không ai dám nhiều lời, có thể thấy được từ lúc chưa gả vị cô cô này đã khiến cho mấy tẩu tử của mình oán hận đến thế nào.
Cho dù Lý Hiển có thế nào thì vẫn là ngoại tôn tử của Lão phu nhân, thấy Hòa Linh nói như vậy cũng không vừa lòng cho lắm, ho khan một cái rồi nói: “Tĩnh dưỡng một thời gian thì tốt rồi. Các cháu cũng đi thăm đi!”.
Hòa Linh dừng một lát, rồi tựa tiếu phi tiếu cười nói: “Tổ mẫu, cháu nghĩ, có lẽ biểu ca sẽ không muốn nhìn thấy mặt của cháu đâu? Hôm trước bọn cháu mới vừa tranh chấp. Người xác định, huynh ấy thấy cháu sẽ không phiền não đến mức bị nặng thêm đấy chứ?”.
Lão phu nhân nghẹn họng, tuy rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Thôi. Không đi thì thôi! Tuy nhiên dù gì các cháu cũng là biểu huynh muội, vì một việc nhỏ mà lại nháo thành như vậy thì thật không đáng!”.
Khóe mắt Hòa Linh khẽ nhíu, tỏ ra hờn dỗi: “Hóa ra, đẩy cháu vào trong hồ nước chỉ là chuyện nhỏ! Ừm, mà hình như cũng là việc nhỏ thật!”
“Sở Hòa Linh!”, Lão phu nhân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Hòa Linh còn lâu mới bị ảnh hưởng, nàng chỉnh lại đệm dựa, lui về phía sau, cười hỏi: “Tổ mẫu, sao vậy ạ?”
Hành động này càng đổ thêm dầu vào lửa, Lão phu nhân trừng nàng một cái, không nói gì nữa.
Hòa Linh tựa lưng vào ghế, hai chân cách mặt đất, thi thoảng lại lắc lư làm phát ra những tiếng đinh đang. Lão phu nhân lại liếc sang chỗ nàng, hỏi: “Nghe nói, cháu quen với Lục công tử?”.
Hòa Linh kinh ngạc nhíu mày, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên đáp: “Như thế nào mới xem là quen biết chứ! Nếu như cháu mà biết ai đã nói hươu nói vượn, thì sẽ tát cho người ấy bay ra tận cửa. Sao lại dám lừa dối tổ mẫu như vậy!”
Hòa Tuyết phẫn nộ: “Sở Hòa Linh, ngươi nói ai!”, quả nhiên vẫn còn thiếu kiên nhẫn.
Hòa Linh tựa tiếu phi tiếu: “Nói ai thì người đó tự biết! Chẳng lẽ lại là Lục muội muội? Ái chà, Lục muội muội này, một cô nương không thể nào làm thế. Nữ nhi gia mà cứ đơm đặt lung tung, tương lai sẽ không gả được đâu!”.
“Sở Hòa Linh, ngươi có dám khẳng định đó không phải là sự thật không? Nếu như không quen biết thì hắn lại tặng lắc chân cho ngươi? Mọi người ai cũng đều nghe thấy, nhìn thấy hết!”. Hòa Tuyết hổn hển phản bác.
Hòa Linh gật đầu: “Phải rồi, các ngươi đều thấy, cũng đều nghe được. Nhưng mà ta nhớ rõ lúc ấy đã nói với hắn rằng, thoáng nhìn thấy từ xa, vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện, cũng không hề biết nhau là ai. Đúng chứ?”. Hòa Linh đưa đôi tay nhỏ bé, trắng nõn lại mềm mại như không xương tinh xảo tựa bạch ngọc lên phất nhẹ một cái, toàn thân toả ra mùi hoa hồng thoang thỏang chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
Người ta thường, thanh linh như nước mới là tiên nữ nhưng ngũ tiểu thư Sở gia lại mang đến một cảm giác hoàn toàn bất đồng. Thanh linh như nước đứng trước vẻ xinh đẹp bức người lập tức liền phai nhạt. Đặc biệt nhạt nhòa! Chẳng khác nào Triệu Uyển Như đứng cạnh Sở Hòa Linh làm nền cho nàng.
Tứ phu nhân không thể không chau mày, cười nói: “Hòa Tuyết, sau này, thật sự cần quản giáo lại. Linh nhi nói rất đúng, con mà cứ như vậy, sau này xuất môn sẽ làm cho người ta sợ hãi đấy. Không thể lúc nào nói chuyện mà cũng không dùng đầu óc được. Mẫu thân, người yên tâm, sau này con sẽ quản giáo Hòa Tuyết thật nghiêm. Nữ hài tử, cần phải có chút quy củ!”. Lời của Tứ phu nhân đầy ẩn ý, dám nói nữ nhi của bà ta thích buôn chuyện, ưa nói dối, vậy thì ngươi cùng nam nhân khác ở trước mặt mọi người tặng lễ vật cho nhau thì lại càng không thỏa đáng?
Lão phu nhân gật đầu, hơi trách cứ nhìn Hòa Linh một cái, còn nhân vật chính thì vẫn ung dung ngồi nghịch ngón tay tựa như chẳng có gì liên quan đến mình.
Lão phu nhân ho khan một tiếng, nhíu mày bảo: “Được rồi, hôm qua ta cũng có chút mệt mỏi.
Lớn tuổi rồi, nên không còn dẻo dai như trước, các ngươi đều lui xuống đi, để ta nghỉ ngơi một lát!”.
Nhìn bọn chúng tâm tình của bà càng thêm phiền.
Mấy phòng đều vâng dạ đáp ứng, rồi nối đuôi nhau ra về.
Chờ ra đến ngoài sân, Hòa Linh mới mở miệng: “Tứ thẩm!”
Tứ phu nhân đi đằng sau Hòa Linh, thấy nàng dừng lại liền ôn nhu như nước cười hỏi: “Có việc gì vậy Linh nhi?”.
Hòa Linh khanh khách cười, cười đủ, mới cất lời: “Sau này chèn ép người khác cứ nói thẳng là được. Quanh quanh co co, lòng vòng làm gì cho mệt, người ta cũng chưa chắc đã hiểu được. Hơn nữa, cháu gái thích tấn công trực diện hơn. Nhiễu như thế chẳng thú vị chút nào!”. Nói xong, liền đi thẳng, để lại Tứ phu nhân mặt lúc đỏ lúc trắng, khó nhìn vô cùng.
Đại phu nhân tuy nhìn thấy, nhưng cũng không thèm quản, dẫn Hòa Ngọc nhanh chóng rời đi, chỉ có Nhị phu nhân, không thể không chen vào: “Ai cha, thê tử lão Tứ, ngươi đây là bị Hòa Linh thử sao! Sau này, nếu thấy con bé không vừa mắt thì cứ nói thẳng! Người ta đã nói như vậy rồi nếu không trực tiếp ứng chiến thì người làm tẩu tử này cũng không nhìn nổi mất!”. Thật sự là không sợ thỉên hạ càng thêm loạn mà!
Tứ phu nhân cười lạnh một tiếng, đáp trả: “Linh nhi vẫn còn là trẻ con, nhị tẩu cũng muốn vậy sao!”. Sau đó vung tay áo, rời đi.
Hòa Chân tiến đến bên cạnh Nhị phu nhân, than thở: “Nương, chúng ta đi thôi!”. Nàng ta luôn cảm thấy đi theo Nhị phu nhân chẳng có thứ gì tốt, hiện tại lại càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Giữa bọn họ có khoảng cách không thể nào kéo gần lại được! Quả nhiên là không sáng suốt.
Hòa Linh đâu thèm để ý đến đám người này, nàng vừa về phòng, liền thấy Trí An và Trí Viễn cùng nhau đến thăm. Từ lúc hồi phủ bọn họ chưa đến thăm nàng lần nào, âu cũng là chuyện bình thường.
Có điều khi Hòa Linh biết hôm nay mẫu thân sẽ dẫn mình đến gặp cữu cữu nên có chút không kiên nhẫn.
Chờ Trí An và Trí Viễn vào cửa, Hòa Linh thản nhiên lên tiếng: “Hai vị ca ca mời ngồi. Xảo Âm, châm trà.”
Hòa Linh xưa nay thích uống trà lài, cũng không muốn đổi trà khác, nhưng đại đa số nam tử lại không thích mùi này. Nên cả hai người họ đều không động đến.
Kỳ lạ nhất là, Trí An xuất thân từ đại phòng, còn Trí Viễn lại là người của chi thứ hai, thế nhưng quan hệ của hai bọn họ lại vô cùng tốt. Trí Viễn thì không nói làm gì, nhưng Trí An đã có thân huynh đệ rồi nhưng lại không giao hảo với Trí Tín, ngược lại từ nhỏ đã thích chơi với Trí Viễn. Tuy thắc mắc nhưng lâu dần, mọi người nhìn nhiều cũng thành quen.
“Sức khoẻ của Linh nhi thế nào rồi?”, Trí An cười hỏi, có vài phần thân thiết.
Hòa Linh ngắm bản thân một chút, mới trả lời: “Muội nghĩ, ắt hẳn vẫn còn thở!”
Trí An mỉm cười: “Tiểu cô nương, nói bậy bạ gì đấy!”, nhưng thật ra không có chút xấu hổ nào.
Hòa Linh xoay xoay cổ, hỏi: “Nhị ca, Tam ca, khi nào thì các huynh trở về thư viện!”
Trí An nhướng mày: “Sao nào, muội đang mong chúng ta nhanh rời đi phải không? Thật là không lương tâm mà!”.
Hòa Linh miết ngón tay nhỏ bé trên mặt bàn, tự tiếu phi tiếu nói: “Không lương tâm? Ừm, cứ xem như là không có lương tâm đi!”. Các ngươi, có bao giờ xem ta là muội muội của mình đâu! Trong lúc ta khó khăn nhấy, gian nan nhất trừ Lý Mộng vốn chẳng có quan hệ tốt ra thì không một ai, không một ai thèm quan tâm tới cả!
Tuy rằng vẫn chưa xuất sĩ, nhưng để vào học trong thư viện cũng không phải đơn giản, Trí An và Trí Viễn sao không phát giác được trong giọng nói của Hòa Linh ẩn chứa ý trào phúng chứ. Trong lòng tuy không thoải mái nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
“Đúng rồi, nghe nói biểu ca bị thương? Không biết bị thương ở chỗ nào, có thể bị chết hay không?!”
Hòa Linh đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười: “Không thương tổn đến địa phương không nên thương tổn đấy chứ?”
Lời này của nàng tràn đầy ác ý, Trí An, Trí Viễn muốn không chú ý cũng khó, hai người nhất thời vô cùng lúng túng......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.