Chương 35
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
13/12/2018
Cái này, Trí An quả
thật thấy xấu hổ, vốn dĩ hắn còn có thể biểu hiện bình tĩnh, nhưng hiện
tại thì không, ngươi một tiểu cô nương nói ra lời này, trong giọng nói
còn mang theo ác ý, ngươi bảo hắn làm sao có thể bình tĩnh được. Nhưng
mà hắn lại không thể nói điều gì khác, dù sao người ta cũng chưa nói cái gì.
Trí An miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, nói: "Được rồi, ta với Tam ca của muội không ở nơi này quấy rầy muội nữa, thấy thân thể muội không vấn đề gì, chúng ta đi trước đây." Trí Viễn ngược lại không nói gì, nhưng mà hắn nâng chung trà lên nhấp, cũng là lúng túng nha!
Hòa Linh đu đưa chân, "Không phải biểu ca bị bất lực đấy chứ? Nếu không vì sao các ngươi lại che giấu?"
Phụt! Trí Viễn phun thẳng ngụm trà ra ngoài, mặt hắn đều đỏ ửng, vì vậy không dám nhìn Hòa Linh một cái. Vẻ mặt Trí An khó coi, hồi lâu, rốt cuộc nói: "Hồ đồ, nói bậy bạ gì đó! Muội là một tiểu cô nương, không nên nghe bọn họ nói bậy! Ta...chúng ta đi thôi!" Trong tiếng nói đều lộ ra run rẩy.
Hai người chạy trối chết, xem bọn hắn chạy, Hòa Linh nhịn không được mà lộ ra một nụ cười, "Thật là làm cho ta lỡ việc. Xảo Âm ngược lại có mấy phần hiểu, "Tiểu thư không muốn bọn họ ở chỗ này nên cố ý nói như vậy." Hòa Linh đặt chân ngồi xếp bằng trên ghế.
"Hôm nay mẫu thân sẽ dẫn ta đi gặp cữu cữu."
Đối với chuyện này, nàng vô cùng mong chờ. Nàng rất vui vẻ thoải mái trao đổi với cữu cữu. Xảo Âm nhịn không được mỉm cười, bình thường cũng không thấy tiểu thư mong đợi gặp mặt cữu lão gia như vậy. "Cữu cữu tặng đồ cho ta thật sự không tệ." Hòa Linh thản nhiên nói, có vẻ rất hài lòng. Quả nhiên giống như Hòa Linh dự đoán, không lâu sau, đại nha hoàn bên cạnh Lan thị tới đây mời nàng, Hòa Linh nhíu mày, dẫn theo Xảo Âm tới phòng của mẫu thân nàng, viện của Lan thị lớn hơn viện của Hòa Linh nhiều, dọn dẹp cũng rất hợp lí, mẫu thân nàng xuất thân Thương Hộ, thường người ta hay nói nữ nhi thương hộ không có hiểu biết, vì vậy mọi việc nhất định phả dựa vào mẫu mực, cũng vì điểm này khiến cho đại phu nhân và Tứ phu nhân xem thường nơi này. Có tiền là có thể mua được "mẫu mực" sao? Quả nhiên là người phàm tục.
Cữu cữu của Hòa Linh đúng thật là người làm ăn, lúc nào gặp người khác cũng tươi cười, ngay cả ngoại sinh nữ nhi của mình cũng như thế. Toàn thân ông mập mạp, hiện tại thời tiết này đi lại nhiều người đầy mồ hôi, nhìn ông không ngừng dùng khăn lau mồ hôi, Hòa Linh cảm thấy người quá mập cũng không tốt.
"Hòa Linh ra mắt cữu cữu." Nàng mỉm cười cuối chào, Lan Đại Phú lập tức khoát tay: "Mau dậy mau dậy."
Cùng lúc ở trong phòng còn có Lan thị và Trí Ninh. Trí Ninh vội vàng mở miệng, "Tỷ tỷ nhanh ngồi." Hòa Linh đồng ý ngồi bên cạnh Trí Ninh, đánh giá người cữu cữu này, toàn thân phúc hậu, thật như tên gọi. Lan Đại Phú thấy ngoại sinh nữ nhìn mình, mồ hôi càng tuông ra nhiều hơn. Chà! Ngoại sinh nữ nhà mình, cũng quá đẹp đi! Đã lớn hơn rồi! Hoàn toàn thừa hưởng ưu điểm của hai phu thê muội muội, thực sự một chút khuyết điểm cũng không có!Chả trách đến Lục công tử cũng tâm viên ý mã! Chà chà! Tuổi nhỏ như vậy, mà hắn đã mở miệng bảo lấy cho bằng được. Đúng là có quyền thế, nhưng không có đạo đức!
"Đồ của cữu cữu đưa, ngoại sinh nữ có thích không?" Ông cười giống phật Di Lặc.
Hòa Linh gật đầu, "Cháu đã dùng, đa tạ cữu cữu!" Nàng cười mỉm, lỗ mũi lão hồ ly này thính như vậy, làm sao không ngửi thấy được nàng dùng nước hoa hồng là của ông đưa.
"Cám ơn cái gì, đều là người nhà cả." Lan Đại Phú xoa tay, "Ngoại sinh nữ à, cháu còn thích cái gì, cữu cữu sẽ đưa cho cháu, đã là cữu cữu đều thương ngoại sinh nữ, ta rất tán đồg lời nói này. Cữu cữu thương cháu hơn cả Trí Ninh nữa!"
Lan thị xụ mặt, không vui lòng. Hòa Linh nhìn thấy sắc mặt Lan thị, bật cười, thật sự đúng là nhi tử lớn hơn trời! Lan Đại Phú nhìn thấy dáng vẻ hẹp hòi này của muội muội mình, chẳng biết tại sao, ông cảm thấy, trong ánh mắt ngoại sinh nữ này lộ ra tràn đầy mỉa mai.
Ông tiếp tục nói, "Ngoại sinh nữ à! Bên ngoài hiện tại đều nói, cháu được Lục công tử yêu mến. À không, cháu nói cho cữu cữu nghe một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả! Hai người quen biết nhau sao!" Ông liếc nhìn chiếc chuông nhỏ trên chân Hòa Linh.
Ngươi xem, nhất định trực tiếp như vậy!
Hòa Linh mỉm cười: "Chúng cháu không quen! Mọi người hiểu lầm thôi, cháu nghĩ nếu như quen biết, như vậy cháu hi vọng hắn đi chết." Hòa Linh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lan Đại Phú, Lan Đại Phú vốn đang cười mỉm, nghe được lời này, lập tức ngây người, hồi lâu lúng túng cười: "Ha ha, ha ha ha, ngoại sinh nữ thật biết nói đùa."
Hòa Linh nhíu mày: "Nói đùa sao? Cháu không biết đâu!" Nàng xoa tay của mình.
Lúc này, Lan Đại Phú không biết nên nói cái gì cho tốt, ông ở thương trường lăn lộn lâu như vậy, cũng coi như biết đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Nhưng bây giờ thật đúng là không nói tiếp được rồi. Chất nữ này, đúng là không cho người ta mặt mũi gì cả. Ngón tay Hòa Linh lướt qua cái ly trên bàn, cười hỏi: "Lần này cữu cữu tới đây không phải chỉ vì tham gia thọ yến của tổ phụ cháu đấy chứ?"
Lan Đại Phú lau mồ hôi, tuy giọng nói êm ái như hoàng anh xuất cóc, nhưng ông lại cảm thấy có gì đó không đúng, ngoại sinh nữ không đúng nha! Trong lời nói chỉ có một chữ: Lạ!
"Ặc, ha ha, ha ha ha, ta tiện đường tới bàn về chút chuyện kinh doanh." Hai tay ông tạo thành chữ thập đứng bên cạnh Hòa Linh như báo cáo vậy.
Lan thị chưa từng thấy bộ dạng này của ca ca mình, mở miệng nói: "Ca ca, huynh làm gì vậy, nhanh ngồi đi! Hòa Linh chỉ là tiểu bối, huynh đứng nói chuyện như vậy, thật không có tôn nghiêm của người làm ăn gì cả." Nàng nhìn ca ca mình, rất không vui.
"Lăn qua một bên, muội thì biết cái rắm gì!" Lan Đại Phú quay đầu lại mắng nhỏ.
Bị Lan Đại Phú trách mắng, Lan thị không vui quay đầu đi. Ông đang vui vẻ nói chuyện cùng tiểu cô nương trước mặt, muội ấy quan tâm làm gì. Lan thị cũng thật lạ, bà biết cách dùng tiên, biết nên kiếm tiền, tuy nhiên lại quá để ý thân phận nữ Thương hộ của mình, dù vâng lời ca ca của mình nhưng nàng vẫn tức giận. Cuộc đời nàng mong muốn lớn nhất là thoát khỏi thân phận này, bây giờ mặc dù nàng là Tam nhi tức (con dâu thứ ba) của Sở gia, nhưng Sở gia không phải là trăm năm thế gia, điều này khiến lòng nàng lo lắng. Nếu như vậy, thì hi vọng lớn nhất hiện tại của nàng là nhi tử, nếu như Trí Ninh tài giỏi, như vậy địa vị của bọn họ hoàn toàn khác rồi. Cho nên. . . . . . Lan thị nhìn về phía nhi tử của mình, cảm thấy rất vui mừng.
Lan Đại Phú không thèm quan tâm đến người muội muội kiến thức nông cạn của mình, ông ngồi cạnh Hòa Linh, cười, "Ngoại sinh nữ à! Cháu không quen Lục công tử thật sao! Nhưng dù không quen, cháu cũng không cần phải nói muốn giết hắn. Cữu cữu tuổi đã lớn sức khỏe không tốt, cũng biết sợ hãi. Cháu nói vậy, trong lòng ta rất sự đó!"
Hòa Linh chu miệng: "Cữu cữu không tin lời cháu sao! Cháu thật sự muốn giết hắn. Với lại, giết người có cái gì khó chứ."
Lan Đại Phú không ngừng lau mồ hôi, "Ha ha, ha ha ha a!" Giọng cười mang vẻ lúng túng của ông tràn cả căn phòng.
Hòa Linh xoay xoay ngón tay, hỏi:"Cữu cữu, lần này người tới là nói chuyện kinh doanh gì vậy?" Dừng lại một chút, Hòa Linh mỉm cười, "Có một số người không nên tiếp xúc vẫn là tốt hơn. Có một số quan hệ, đừng tùy tiện nhờ vả. Nhìn thấy quan hệ tốt, thực tế cũng không hẳn là vậy! Đến khi bị người khác lợi dụng cũng không biết!" Hòa Linh nói xong, nhịn không được bật cười:"Coi kìa, cháu nói lung tung cái gì vậy chứ! Thật ra, cữu cữu luôn khôn khéo hơn người khác, ở thương trường nhiều năm như vậy, sao lại không biết! Chất nữ khiến cữu cữu chê cười rồi phải?"
Hòa Linh vẫn tỏ ra vẻ ngây thơ, nhưng Lan Đại Phú tự nhận là nhìn người, sẽ không dễ dàng cùng người khác bàn việc,thiên phú về phương diện này của ông không ai có thể so sánh được, ngoại nữ sinh này, tuyệt đối không phải là đứa nhỏ hiền lành.
"Không không, ngoại sinh nữ nói rất đúng." Lan Đại Phú cười, "Ta nghe nói, mẫu thân cháu lấy một gian cửa hàng từ trong đồ cưới của muội ấy ra cho cháu phải không?"
Hòa Linh gật đầu, cười híp mắt: "Đúng vậy! Mẫu thân hiểu cháu nhất."
Lời nói của Hòa Linh khiến cho tâm tình Lan thị dịu đi một chút, "Nữ nhi của ta, ta dĩ nhiên phải thương. Ngươi luôn khoe khoan cho rằng chỉ có cữu cữu biết thương ngươi thôi sao?"
Lan Đại Phú cằn nhằn: "Sao lại nói là khoe khoan, Hòa Linh là quý nữ nhà cao cửa rộng. Mà đã là quý nữ, thì phải được nuông chiều. Sau này thiếu cái gì, chất nữ cứ sai người đến cửa hàng Như Ý ở kinh thành. Nơi đó là sản nghiệp của Lan gia. Cữu cữu sẽ không giấu giếm ngươi."
Hòa Linh cười "khanh khách", thời điểm ở kiếp trước, quả thật cữu cữu đã tặng cửa hàng Như Ý cho nàng. Có thể thấy được, hai người là hợp tác rất vui vẻ! Có qua có lại, người khôn khéo như vậy thật dễ trao đổi.
"Cữu cữu, mẫu thân và tổ phụ mỗi người đều cho cháu một cửa hàng, mà cháu chỉ là tiểu cô nương, không thể quản lý được cửa hàng, nhân cơ hội người ở đây, người giúp cháu một tay, thuận đường đi với cháu qua xem một chút được không?" Hòa Linh thật đúng là nghĩ sao liền làm vậy.
Lan Đại Phú xoa tay đồng ý: "Được!"
Lan thị đối với nữ nhi của mình cũng không quan tâm lắm, vì vậy cũng không ngăn cản. Nhưng bà cũng không tin nữ nhi có thể lấy được gì từ trong tay ca ca của bà. Là người cực kỳ keo kiệt! Ông là kiểu người nếu nên cho sẽ không chút nào keo kiệt, không nên cho thì dù là một sợi tóc cũng không bỏ ra, lúc trước bà cố thuyết phục ca ca mình cho Trí Ninh một gian cửa hàng, ông nhất quyết không đồng ý.
"Mẫu thân, con có thể cùng cữu cữu ra ngoài được không?" Hòa Linh cười đi tới bên cạnh Lan thị làm nũng.
Lan thị trách nàng, "Ngươi đã cùng cữu cữu bàn tính rồi, còn hỏi ta làm gì, đi đi đi đi. Miễn là không gây ra phiền toái cho ta!"
Hòa Linh gật đầu, "Con sẽ ngoan sẽ không gây phiền toái!"
Trí Ninh nghe được câu con sẽ ngoan này, nghĩ đến người biểu ca nằm trên giường sống không bằng chết sợ tới mức đến bây giờ cũng không dám nói ra nội tình, rùng mình một cái. Lan thị đồng ý, đương nhiên sẽ đi nói với lão phu nhân một tiếng, Hòa Linh cũng không quan tâm về điều này. Lão phu nhân cũng không có ngăn cản, thứ nhất, nếp sống triều đại này cũng không quá khắt khe, nữ quyến thỉnh thoảng cũng là có thể ra ngoài; thứ hai, lão phu nhân cũng cho rằng với tính tình của Hòa Linh nếu như đi ra ngoài, sẽ dễ dàng kết giao bằng hữu, mặc dù Lan Đại Phú chẳng phải người cao quý gì, nhưng người cao quý chưa chắc sẽ không làm kinh doanh. Hòa Linh tiếp xúc nhiều người, đối với phủ tướng quân bọn họ cũng là chuyện tốt. Lão gia chủ chuyện gì cũng lấy phủ tướng quân làm trọng, dĩ nhiên bà cũng như thế. Hơn nữa, chẳng qua là đi xem cửa hàng của mình một chút, cũng không có gì. Ngoài hai điều này, còn lại lão phu nhân cũng không để ý, nếu như Hòa Linh có thể lấy ra một ít ngân lượng từ trong tay Lan Đại Phú thì càng tốt. Chẳng phải Hòa Linh là người Sở gia hay sao. Nhà nào mà lại không quý dầu củi gạo. Mặc dù sổ sách đều do đại phu nhân trong coi, nhưng mấy năm nay bà vẫn luôn kiểm tra định kỳ, và âm thầm ghi chép lại, không phải là lão bà hồ đồ.
Làm sao Hòa Linh không hiểu được những gì mà lão phu nhân đang tính toán trong lòng, nhưng nàng cũng không coi là chuyện gì to tát. Trong nhà này gồm những loại người gì, nàng sao lại không biết. Dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng tiếp xúc với những người này!
Kiếp trước, lúc thân thể nàng không khỏe, ngay sau đó đã chết, thế nhưng trong gia đình này người tốt với nàng thật là ít ỏi, mọi người đều tính toán nàng có thể mang đến cho họ được bao nhiêu lợi ích. Mà không quan tâm đến tâm sức mệt mỏi của nàng!
Hôm sau.
Mặc dù hôm nay ra ngoài nhưng không vì vậy mà Hòa Linh dậy sớm hơn bao nhiêu, thói quen mọi ngày của nàng như cũ, đợi đến lúc chuẩn bị xong ra cửa, trời đã muốn trưa. Lan Đại Phú đợi muốn dài cổ, thấy ngoại sinh nữ đi ra, cảm khái cuối cùng nha đầu này đã tới. Chỉ có điều . . . . . Đây đây, đây cũng quá xinh đẹp, ông lầm bầm: "Chắc là phong thủy Lan gia chúng ta tốt, nếu như mẫu thân nàng không xinh đẹp, nàng làm sao có thể xinh đẹp được như vậy, phụ thân nàng chỉ tính là bình thường, chỉ là người bình thường thôi!"
Hòa Linh không quan tâm đúng sai chỉ cười, không nói lời nào. Thu xếp chỗ ngồi cho ngoại sinh nữ trên kiệu, hai người nhanh chóng ra cửa, hôm nay trời rất đẹp, Sở gia nằm ở vị trí thuận lợi, rất nhanh đã đến chợ. Nghe tiếng rao hàng bên ngoài, Hòa Linh không tò mò chút nào, nàng xoay chiếc vòng vàng trên tay, không biết đang nghĩ gì. Đợi đến nơi, Lan Đại Phú không có một chút ra dáng làm cữu cữu, ở bên ngoài kiệu kêu: "Ngoại sinh nữ, xuống đây đi, hôm nay cữu cữu dẫn cháu đến tiệm ăn đắt giá nhất kinh thành nếm thử." Cũng đã trưa rồi, dĩ nhiên là dùng cơm trước.
Xảo Âm vén màng kiệu, Hòa Linh bước lên chiếc ghế nhỏ xuống kiệu, nàng khẽ ngẩng đầu, thấy chính là tiệm ăn lớn nhất giữa thành Vĩnh An — Tụ Tiên Lâu.
Lan Đại Phú nhìn dáng vẻ chất nữ nhà mình, bản thân cũng cảm nhận được tiếng hít khí xung quanh, làm sao lại không hít khí cho được? Làm gì có người thường nào có thể xinh đẹp được như vậy, đã xinh đẹp thì cũng thôi đi, quan trọng là toàn thân toát ra vẻ cao quý.
Gã sai vặt của Tụ Tiên Lâu ra đón, Lan Đại Phú dặn dò:"Ta quyết định đặt phòng hạng nhất." Ánh mắt của gã sai vặt đăm đăm, Lan Đại Phú ho khan một tiếng, có chút đắc ý: "Ta quyết định đặt phòng hạng nhất."
Gã sai vặt lập tức hoàn hồn, hắn cao giọng: "Có khách tới. . . . . ."
Lan Đại Phú khoe khoang với Hòa Linh, "Cữu cữu nói chất nữ nghe, mặc dù mọi người đều nói ta keo kiệt, nhưng cần tiêu tiền, ta sẽ không keo kiệt. Xem mặt mũi cữu cữu ở đây đi! Nếu như không phải phòng thượng hạng bị người khác bao mất. Thì cữu cữu sẽ không chọn phòng thượng hạng!"
Hòa Linh mỉm cười: "Cho tới bây giờ cháu đều không cảm thấy cữu cữu keo kiệt, nếu như người nào nói bậy, người đánh vào mặt hắn là được. Thật ra nếu đánh người thì phải đánh liền vào mặt mới có thể làm cho người khác khắc sâu ấn tượng, cũng không dám thô lỗ nữa."
Lan Đại Phú: ". . . . . ." Cữu cữu chỉ là một thương nhân, nào dám đánh ai được!
"Tới đây." Lan Đại Phú cảm thấy, phải hầu hạ ngoại sinh nữ của mình thật tốt, phong thái của ngoại sinh nữ này, tương lai sẽ có Biến Hóa Lớn.
Hòa Linh ngây thơ nói: "Cữu cữu, sao người khách sáo quá vậy!" Lan Đại Phú vuốt mũi cười.
Phòng thượng hạng
Tạ Du Vân đang đối ẩm cùng với một nam tử khác, nam tử lười biếng tựa trên ghế, khác hoàn toàn với Tạ Du Vân ngồi đối diện, tóc hắn dài xõa vai, toàn thân áo đen thùng thình bao lấy thân thể gầy trơ xương, nếu nhìn dung nhan có lẽ còn khuynh thành hơn nữ tử ba phần.
Hắn mỉm cười nhìn Tạ Du Vân: "Quen?"
Trí An miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, nói: "Được rồi, ta với Tam ca của muội không ở nơi này quấy rầy muội nữa, thấy thân thể muội không vấn đề gì, chúng ta đi trước đây." Trí Viễn ngược lại không nói gì, nhưng mà hắn nâng chung trà lên nhấp, cũng là lúng túng nha!
Hòa Linh đu đưa chân, "Không phải biểu ca bị bất lực đấy chứ? Nếu không vì sao các ngươi lại che giấu?"
Phụt! Trí Viễn phun thẳng ngụm trà ra ngoài, mặt hắn đều đỏ ửng, vì vậy không dám nhìn Hòa Linh một cái. Vẻ mặt Trí An khó coi, hồi lâu, rốt cuộc nói: "Hồ đồ, nói bậy bạ gì đó! Muội là một tiểu cô nương, không nên nghe bọn họ nói bậy! Ta...chúng ta đi thôi!" Trong tiếng nói đều lộ ra run rẩy.
Hai người chạy trối chết, xem bọn hắn chạy, Hòa Linh nhịn không được mà lộ ra một nụ cười, "Thật là làm cho ta lỡ việc. Xảo Âm ngược lại có mấy phần hiểu, "Tiểu thư không muốn bọn họ ở chỗ này nên cố ý nói như vậy." Hòa Linh đặt chân ngồi xếp bằng trên ghế.
"Hôm nay mẫu thân sẽ dẫn ta đi gặp cữu cữu."
Đối với chuyện này, nàng vô cùng mong chờ. Nàng rất vui vẻ thoải mái trao đổi với cữu cữu. Xảo Âm nhịn không được mỉm cười, bình thường cũng không thấy tiểu thư mong đợi gặp mặt cữu lão gia như vậy. "Cữu cữu tặng đồ cho ta thật sự không tệ." Hòa Linh thản nhiên nói, có vẻ rất hài lòng. Quả nhiên giống như Hòa Linh dự đoán, không lâu sau, đại nha hoàn bên cạnh Lan thị tới đây mời nàng, Hòa Linh nhíu mày, dẫn theo Xảo Âm tới phòng của mẫu thân nàng, viện của Lan thị lớn hơn viện của Hòa Linh nhiều, dọn dẹp cũng rất hợp lí, mẫu thân nàng xuất thân Thương Hộ, thường người ta hay nói nữ nhi thương hộ không có hiểu biết, vì vậy mọi việc nhất định phả dựa vào mẫu mực, cũng vì điểm này khiến cho đại phu nhân và Tứ phu nhân xem thường nơi này. Có tiền là có thể mua được "mẫu mực" sao? Quả nhiên là người phàm tục.
Cữu cữu của Hòa Linh đúng thật là người làm ăn, lúc nào gặp người khác cũng tươi cười, ngay cả ngoại sinh nữ nhi của mình cũng như thế. Toàn thân ông mập mạp, hiện tại thời tiết này đi lại nhiều người đầy mồ hôi, nhìn ông không ngừng dùng khăn lau mồ hôi, Hòa Linh cảm thấy người quá mập cũng không tốt.
"Hòa Linh ra mắt cữu cữu." Nàng mỉm cười cuối chào, Lan Đại Phú lập tức khoát tay: "Mau dậy mau dậy."
Cùng lúc ở trong phòng còn có Lan thị và Trí Ninh. Trí Ninh vội vàng mở miệng, "Tỷ tỷ nhanh ngồi." Hòa Linh đồng ý ngồi bên cạnh Trí Ninh, đánh giá người cữu cữu này, toàn thân phúc hậu, thật như tên gọi. Lan Đại Phú thấy ngoại sinh nữ nhìn mình, mồ hôi càng tuông ra nhiều hơn. Chà! Ngoại sinh nữ nhà mình, cũng quá đẹp đi! Đã lớn hơn rồi! Hoàn toàn thừa hưởng ưu điểm của hai phu thê muội muội, thực sự một chút khuyết điểm cũng không có!Chả trách đến Lục công tử cũng tâm viên ý mã! Chà chà! Tuổi nhỏ như vậy, mà hắn đã mở miệng bảo lấy cho bằng được. Đúng là có quyền thế, nhưng không có đạo đức!
"Đồ của cữu cữu đưa, ngoại sinh nữ có thích không?" Ông cười giống phật Di Lặc.
Hòa Linh gật đầu, "Cháu đã dùng, đa tạ cữu cữu!" Nàng cười mỉm, lỗ mũi lão hồ ly này thính như vậy, làm sao không ngửi thấy được nàng dùng nước hoa hồng là của ông đưa.
"Cám ơn cái gì, đều là người nhà cả." Lan Đại Phú xoa tay, "Ngoại sinh nữ à, cháu còn thích cái gì, cữu cữu sẽ đưa cho cháu, đã là cữu cữu đều thương ngoại sinh nữ, ta rất tán đồg lời nói này. Cữu cữu thương cháu hơn cả Trí Ninh nữa!"
Lan thị xụ mặt, không vui lòng. Hòa Linh nhìn thấy sắc mặt Lan thị, bật cười, thật sự đúng là nhi tử lớn hơn trời! Lan Đại Phú nhìn thấy dáng vẻ hẹp hòi này của muội muội mình, chẳng biết tại sao, ông cảm thấy, trong ánh mắt ngoại sinh nữ này lộ ra tràn đầy mỉa mai.
Ông tiếp tục nói, "Ngoại sinh nữ à! Bên ngoài hiện tại đều nói, cháu được Lục công tử yêu mến. À không, cháu nói cho cữu cữu nghe một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả! Hai người quen biết nhau sao!" Ông liếc nhìn chiếc chuông nhỏ trên chân Hòa Linh.
Ngươi xem, nhất định trực tiếp như vậy!
Hòa Linh mỉm cười: "Chúng cháu không quen! Mọi người hiểu lầm thôi, cháu nghĩ nếu như quen biết, như vậy cháu hi vọng hắn đi chết." Hòa Linh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lan Đại Phú, Lan Đại Phú vốn đang cười mỉm, nghe được lời này, lập tức ngây người, hồi lâu lúng túng cười: "Ha ha, ha ha ha, ngoại sinh nữ thật biết nói đùa."
Hòa Linh nhíu mày: "Nói đùa sao? Cháu không biết đâu!" Nàng xoa tay của mình.
Lúc này, Lan Đại Phú không biết nên nói cái gì cho tốt, ông ở thương trường lăn lộn lâu như vậy, cũng coi như biết đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Nhưng bây giờ thật đúng là không nói tiếp được rồi. Chất nữ này, đúng là không cho người ta mặt mũi gì cả. Ngón tay Hòa Linh lướt qua cái ly trên bàn, cười hỏi: "Lần này cữu cữu tới đây không phải chỉ vì tham gia thọ yến của tổ phụ cháu đấy chứ?"
Lan Đại Phú lau mồ hôi, tuy giọng nói êm ái như hoàng anh xuất cóc, nhưng ông lại cảm thấy có gì đó không đúng, ngoại sinh nữ không đúng nha! Trong lời nói chỉ có một chữ: Lạ!
"Ặc, ha ha, ha ha ha, ta tiện đường tới bàn về chút chuyện kinh doanh." Hai tay ông tạo thành chữ thập đứng bên cạnh Hòa Linh như báo cáo vậy.
Lan thị chưa từng thấy bộ dạng này của ca ca mình, mở miệng nói: "Ca ca, huynh làm gì vậy, nhanh ngồi đi! Hòa Linh chỉ là tiểu bối, huynh đứng nói chuyện như vậy, thật không có tôn nghiêm của người làm ăn gì cả." Nàng nhìn ca ca mình, rất không vui.
"Lăn qua một bên, muội thì biết cái rắm gì!" Lan Đại Phú quay đầu lại mắng nhỏ.
Bị Lan Đại Phú trách mắng, Lan thị không vui quay đầu đi. Ông đang vui vẻ nói chuyện cùng tiểu cô nương trước mặt, muội ấy quan tâm làm gì. Lan thị cũng thật lạ, bà biết cách dùng tiên, biết nên kiếm tiền, tuy nhiên lại quá để ý thân phận nữ Thương hộ của mình, dù vâng lời ca ca của mình nhưng nàng vẫn tức giận. Cuộc đời nàng mong muốn lớn nhất là thoát khỏi thân phận này, bây giờ mặc dù nàng là Tam nhi tức (con dâu thứ ba) của Sở gia, nhưng Sở gia không phải là trăm năm thế gia, điều này khiến lòng nàng lo lắng. Nếu như vậy, thì hi vọng lớn nhất hiện tại của nàng là nhi tử, nếu như Trí Ninh tài giỏi, như vậy địa vị của bọn họ hoàn toàn khác rồi. Cho nên. . . . . . Lan thị nhìn về phía nhi tử của mình, cảm thấy rất vui mừng.
Lan Đại Phú không thèm quan tâm đến người muội muội kiến thức nông cạn của mình, ông ngồi cạnh Hòa Linh, cười, "Ngoại sinh nữ à! Cháu không quen Lục công tử thật sao! Nhưng dù không quen, cháu cũng không cần phải nói muốn giết hắn. Cữu cữu tuổi đã lớn sức khỏe không tốt, cũng biết sợ hãi. Cháu nói vậy, trong lòng ta rất sự đó!"
Hòa Linh chu miệng: "Cữu cữu không tin lời cháu sao! Cháu thật sự muốn giết hắn. Với lại, giết người có cái gì khó chứ."
Lan Đại Phú không ngừng lau mồ hôi, "Ha ha, ha ha ha a!" Giọng cười mang vẻ lúng túng của ông tràn cả căn phòng.
Hòa Linh xoay xoay ngón tay, hỏi:"Cữu cữu, lần này người tới là nói chuyện kinh doanh gì vậy?" Dừng lại một chút, Hòa Linh mỉm cười, "Có một số người không nên tiếp xúc vẫn là tốt hơn. Có một số quan hệ, đừng tùy tiện nhờ vả. Nhìn thấy quan hệ tốt, thực tế cũng không hẳn là vậy! Đến khi bị người khác lợi dụng cũng không biết!" Hòa Linh nói xong, nhịn không được bật cười:"Coi kìa, cháu nói lung tung cái gì vậy chứ! Thật ra, cữu cữu luôn khôn khéo hơn người khác, ở thương trường nhiều năm như vậy, sao lại không biết! Chất nữ khiến cữu cữu chê cười rồi phải?"
Hòa Linh vẫn tỏ ra vẻ ngây thơ, nhưng Lan Đại Phú tự nhận là nhìn người, sẽ không dễ dàng cùng người khác bàn việc,thiên phú về phương diện này của ông không ai có thể so sánh được, ngoại nữ sinh này, tuyệt đối không phải là đứa nhỏ hiền lành.
"Không không, ngoại sinh nữ nói rất đúng." Lan Đại Phú cười, "Ta nghe nói, mẫu thân cháu lấy một gian cửa hàng từ trong đồ cưới của muội ấy ra cho cháu phải không?"
Hòa Linh gật đầu, cười híp mắt: "Đúng vậy! Mẫu thân hiểu cháu nhất."
Lời nói của Hòa Linh khiến cho tâm tình Lan thị dịu đi một chút, "Nữ nhi của ta, ta dĩ nhiên phải thương. Ngươi luôn khoe khoan cho rằng chỉ có cữu cữu biết thương ngươi thôi sao?"
Lan Đại Phú cằn nhằn: "Sao lại nói là khoe khoan, Hòa Linh là quý nữ nhà cao cửa rộng. Mà đã là quý nữ, thì phải được nuông chiều. Sau này thiếu cái gì, chất nữ cứ sai người đến cửa hàng Như Ý ở kinh thành. Nơi đó là sản nghiệp của Lan gia. Cữu cữu sẽ không giấu giếm ngươi."
Hòa Linh cười "khanh khách", thời điểm ở kiếp trước, quả thật cữu cữu đã tặng cửa hàng Như Ý cho nàng. Có thể thấy được, hai người là hợp tác rất vui vẻ! Có qua có lại, người khôn khéo như vậy thật dễ trao đổi.
"Cữu cữu, mẫu thân và tổ phụ mỗi người đều cho cháu một cửa hàng, mà cháu chỉ là tiểu cô nương, không thể quản lý được cửa hàng, nhân cơ hội người ở đây, người giúp cháu một tay, thuận đường đi với cháu qua xem một chút được không?" Hòa Linh thật đúng là nghĩ sao liền làm vậy.
Lan Đại Phú xoa tay đồng ý: "Được!"
Lan thị đối với nữ nhi của mình cũng không quan tâm lắm, vì vậy cũng không ngăn cản. Nhưng bà cũng không tin nữ nhi có thể lấy được gì từ trong tay ca ca của bà. Là người cực kỳ keo kiệt! Ông là kiểu người nếu nên cho sẽ không chút nào keo kiệt, không nên cho thì dù là một sợi tóc cũng không bỏ ra, lúc trước bà cố thuyết phục ca ca mình cho Trí Ninh một gian cửa hàng, ông nhất quyết không đồng ý.
"Mẫu thân, con có thể cùng cữu cữu ra ngoài được không?" Hòa Linh cười đi tới bên cạnh Lan thị làm nũng.
Lan thị trách nàng, "Ngươi đã cùng cữu cữu bàn tính rồi, còn hỏi ta làm gì, đi đi đi đi. Miễn là không gây ra phiền toái cho ta!"
Hòa Linh gật đầu, "Con sẽ ngoan sẽ không gây phiền toái!"
Trí Ninh nghe được câu con sẽ ngoan này, nghĩ đến người biểu ca nằm trên giường sống không bằng chết sợ tới mức đến bây giờ cũng không dám nói ra nội tình, rùng mình một cái. Lan thị đồng ý, đương nhiên sẽ đi nói với lão phu nhân một tiếng, Hòa Linh cũng không quan tâm về điều này. Lão phu nhân cũng không có ngăn cản, thứ nhất, nếp sống triều đại này cũng không quá khắt khe, nữ quyến thỉnh thoảng cũng là có thể ra ngoài; thứ hai, lão phu nhân cũng cho rằng với tính tình của Hòa Linh nếu như đi ra ngoài, sẽ dễ dàng kết giao bằng hữu, mặc dù Lan Đại Phú chẳng phải người cao quý gì, nhưng người cao quý chưa chắc sẽ không làm kinh doanh. Hòa Linh tiếp xúc nhiều người, đối với phủ tướng quân bọn họ cũng là chuyện tốt. Lão gia chủ chuyện gì cũng lấy phủ tướng quân làm trọng, dĩ nhiên bà cũng như thế. Hơn nữa, chẳng qua là đi xem cửa hàng của mình một chút, cũng không có gì. Ngoài hai điều này, còn lại lão phu nhân cũng không để ý, nếu như Hòa Linh có thể lấy ra một ít ngân lượng từ trong tay Lan Đại Phú thì càng tốt. Chẳng phải Hòa Linh là người Sở gia hay sao. Nhà nào mà lại không quý dầu củi gạo. Mặc dù sổ sách đều do đại phu nhân trong coi, nhưng mấy năm nay bà vẫn luôn kiểm tra định kỳ, và âm thầm ghi chép lại, không phải là lão bà hồ đồ.
Làm sao Hòa Linh không hiểu được những gì mà lão phu nhân đang tính toán trong lòng, nhưng nàng cũng không coi là chuyện gì to tát. Trong nhà này gồm những loại người gì, nàng sao lại không biết. Dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng tiếp xúc với những người này!
Kiếp trước, lúc thân thể nàng không khỏe, ngay sau đó đã chết, thế nhưng trong gia đình này người tốt với nàng thật là ít ỏi, mọi người đều tính toán nàng có thể mang đến cho họ được bao nhiêu lợi ích. Mà không quan tâm đến tâm sức mệt mỏi của nàng!
Hôm sau.
Mặc dù hôm nay ra ngoài nhưng không vì vậy mà Hòa Linh dậy sớm hơn bao nhiêu, thói quen mọi ngày của nàng như cũ, đợi đến lúc chuẩn bị xong ra cửa, trời đã muốn trưa. Lan Đại Phú đợi muốn dài cổ, thấy ngoại sinh nữ đi ra, cảm khái cuối cùng nha đầu này đã tới. Chỉ có điều . . . . . Đây đây, đây cũng quá xinh đẹp, ông lầm bầm: "Chắc là phong thủy Lan gia chúng ta tốt, nếu như mẫu thân nàng không xinh đẹp, nàng làm sao có thể xinh đẹp được như vậy, phụ thân nàng chỉ tính là bình thường, chỉ là người bình thường thôi!"
Hòa Linh không quan tâm đúng sai chỉ cười, không nói lời nào. Thu xếp chỗ ngồi cho ngoại sinh nữ trên kiệu, hai người nhanh chóng ra cửa, hôm nay trời rất đẹp, Sở gia nằm ở vị trí thuận lợi, rất nhanh đã đến chợ. Nghe tiếng rao hàng bên ngoài, Hòa Linh không tò mò chút nào, nàng xoay chiếc vòng vàng trên tay, không biết đang nghĩ gì. Đợi đến nơi, Lan Đại Phú không có một chút ra dáng làm cữu cữu, ở bên ngoài kiệu kêu: "Ngoại sinh nữ, xuống đây đi, hôm nay cữu cữu dẫn cháu đến tiệm ăn đắt giá nhất kinh thành nếm thử." Cũng đã trưa rồi, dĩ nhiên là dùng cơm trước.
Xảo Âm vén màng kiệu, Hòa Linh bước lên chiếc ghế nhỏ xuống kiệu, nàng khẽ ngẩng đầu, thấy chính là tiệm ăn lớn nhất giữa thành Vĩnh An — Tụ Tiên Lâu.
Lan Đại Phú nhìn dáng vẻ chất nữ nhà mình, bản thân cũng cảm nhận được tiếng hít khí xung quanh, làm sao lại không hít khí cho được? Làm gì có người thường nào có thể xinh đẹp được như vậy, đã xinh đẹp thì cũng thôi đi, quan trọng là toàn thân toát ra vẻ cao quý.
Gã sai vặt của Tụ Tiên Lâu ra đón, Lan Đại Phú dặn dò:"Ta quyết định đặt phòng hạng nhất." Ánh mắt của gã sai vặt đăm đăm, Lan Đại Phú ho khan một tiếng, có chút đắc ý: "Ta quyết định đặt phòng hạng nhất."
Gã sai vặt lập tức hoàn hồn, hắn cao giọng: "Có khách tới. . . . . ."
Lan Đại Phú khoe khoang với Hòa Linh, "Cữu cữu nói chất nữ nghe, mặc dù mọi người đều nói ta keo kiệt, nhưng cần tiêu tiền, ta sẽ không keo kiệt. Xem mặt mũi cữu cữu ở đây đi! Nếu như không phải phòng thượng hạng bị người khác bao mất. Thì cữu cữu sẽ không chọn phòng thượng hạng!"
Hòa Linh mỉm cười: "Cho tới bây giờ cháu đều không cảm thấy cữu cữu keo kiệt, nếu như người nào nói bậy, người đánh vào mặt hắn là được. Thật ra nếu đánh người thì phải đánh liền vào mặt mới có thể làm cho người khác khắc sâu ấn tượng, cũng không dám thô lỗ nữa."
Lan Đại Phú: ". . . . . ." Cữu cữu chỉ là một thương nhân, nào dám đánh ai được!
"Tới đây." Lan Đại Phú cảm thấy, phải hầu hạ ngoại sinh nữ của mình thật tốt, phong thái của ngoại sinh nữ này, tương lai sẽ có Biến Hóa Lớn.
Hòa Linh ngây thơ nói: "Cữu cữu, sao người khách sáo quá vậy!" Lan Đại Phú vuốt mũi cười.
Phòng thượng hạng
Tạ Du Vân đang đối ẩm cùng với một nam tử khác, nam tử lười biếng tựa trên ghế, khác hoàn toàn với Tạ Du Vân ngồi đối diện, tóc hắn dài xõa vai, toàn thân áo đen thùng thình bao lấy thân thể gầy trơ xương, nếu nhìn dung nhan có lẽ còn khuynh thành hơn nữ tử ba phần.
Hắn mỉm cười nhìn Tạ Du Vân: "Quen?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.