Chương 82
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
31/07/2019
Lục Hàn không biến sắc nhìn Hòa Linh, chỉ đơn giản suy nghĩ một chút liền phát hiện trong đó không thỏa đáng.
Y chậm rãi phân tích nói: "Nàng suy nghĩ kỹ một chút, nàng ta có khả năng trỏ lại không? Hơn nữa, chủ quán tại sao phải đóng cửa tiệm một lát, coi như không phải là bởi vì biểu tỷ của nàng, cái tiệm này, tuyệt đối xem ra cũng không đơn giản như vậy." Có điều rất nhanh, Lục Hàn tò mò nhìn Hòa Linh, ddlqd.com có vẻ không hiểu, hỏi y: "Nghe nói Sở Ngũ Tiểu Thư cùng biểu muội nhà cữu cữu quan hệ cực tốt, nhưng cực tốt, có phải là chỉ với Lan Tuyết không? Cũng không biết, nàng đối với Lan Vũ quan tâm như vậy! Ngược lại khó được, ta thật đúng là ít khi thấy nàng như thế."
Hòa Linh ngẩng đầu định nói, rồi lại đột nhiên cảnh giác nhìn Lục Hàn, hai người lúc nào thì dựa vào gần như vậy rồi chứ? Nàng cau mày dời đi cái ghế, cùng Lục Hàn giữ một khoảng cách. Lục Hàn quả nhiên là mỹ nam tử, quanh thân mang theo hơi thở tôn quý, cõi đời này mỹ nam tử nhiều, nhưng khí chất như Lục Hàn vậy, thì lại không có! Mà y như vậy không khỏi gần gũi và thân thiện, nhưng thật ra khiến Hòa Linh hết sức cảnh giác, kiếp trước thời điểm, Lục Hàn Tiểu Hầu gia này vẫn luôn là một hình tượng tôn quý công tử, hình như chuyện gì đều cùng y không liên quan. Nhưng hiện tại xem ra, nhưng cũng không thể nói, y cũng không phải loại an phận thủ thường, nhưng đến tột cùng là vì cái gì lại khiến cho người đoán không ra! Hòa Linh đối với chuyện không biết sẽ có nhiều hứng thú hơn, cũng hứng thú với tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn, nhưng cái này cũng không bao gồm Lục Hàn, Lục Hàn luôn khiến cho nàng cảm giác hết sức không xác định. Loại cảm giác này —— rất tệ!
Nàng chậm rãi nói: "Lại nói, ta ngược lại thật ra quên Lục công tử rồi, không biết ngài chỗ này, đến tột cùng vì sao?" Nói xong, cảnh giác nhìn Lục Hàn, nhìn từ trên xuống dưới, suy đoán y.
Lục Hàn nhếch môi cười, nụ cười khiến người mê say, y hài hước nói: "Thế nào? Ta không thể tới xem một chút Tiểu Linh Đang sao? Lại nói, nghe nói Tiểu Linh Đang hôm nay gặp phải Mai Cửu phải không? Tình địch cũng xuất hiện, nếu như ta không xuất hiện, bị người đoạt đi Tiểu Linh Đang, ta nhưng không có đất mà khóc đi!" Y nửa thật nửa giả nói.
Hòa Linh ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: "Lục công tử đến tột cùng là đối với ta cảm thấy hứng thú hay là đối với Mai Cửu cảm thấy hứng thú đây?"
Hòa Linh một bộ dáng vẻ đã hiểu, Lục Hàn quả nhiên cảm thấy Hòa Linh rất thông minh, có thể theo từ dấu vết rất nhỏ nhìn ra rất nhiều chuyện, có điều niên kỷ còn trẻ, nhưng nếu qua mấy năm, nàng tất nhiên càng thêm lợi hại! Mà lần này có lẽ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu không, tất nhiên sẽ không phát hiện ra được.
"Có lẽ, ta đối với hai người các ngươi, đều cảm giác rất hứng thú." Y mang nét cười, không nói chuyện chuyển hướng, tiếp tục nói: "Có điều, nàng chắc chắn muốn cùng ta thảo luận cái này sao?"
Hòa Linh nhíu mày: "Không cùng ta thảo luận cái này, thảo luận cái gì chứ? Lục công tử huynh thật rất kỳ quái!"
Lục Hàn làm bộ thở dài bất đắc dĩ, y cảm khái nói: "Nàng thật đúng là trở mặt vô tình, mới vừa rồi còn để cho ta giúp nàng nghĩ kế, hiện tại liền không xem ta ra gì, con song này còn chưa có qua, nàng đã bắt đầu hủy đi cầu rồi, như vậy không tốt đâu!"
Hòa Linh lập tức sáng tỏ, nàng ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn về phía Lục Hàn: "Huynh phải giúp ta?" Giọng nói cũng dịu dàng mấy phần, Lục Hàn không nhịn được cười, "Giọng điệu của nàng có thể nịnh hót hơn một chút không?"
Hòa Linh cũng không bởi vì y lời nói mà căm tức, nghiêm túc: "Chuyện liên quan đến tánh mạng biểu tỷ, ta không thể không coi đó là vấn đề! Mặc kệ ta có thích nàng hay không, nàng cũng là nữ nhi của cữu cữu, hơn nữa cũng không làm chuyện gì xấu. Làm việc phong cách bất đồng, ta không thể nói nàng không tốt! Nói cho cùng, nàng cũng là một tiểu cô nương đơn thuần thôi! Như thế nào, Lục công tử, không bằng chúng ta làm giao dịch?"
Hòa Linh nhìn chằm chằm Lục Hàn, Lục Hàn suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi "Vậy nàng cảm thấy, nàng có thể lấy cái gì để giao dịch?"
Hòa Linh lập tức nói: "Vậy phải xem, Lục công tử cần gì. Ta cũng không đến nỗi vì nàng ấy mà tự gài mình! Trong phạm vi thích hợp, ta nguyện ý nhượng bộ."
Ngón trỏ thon dài của Lục Hàn vạch lên mặt bàn, Hòa Linh nhìn ngón tay y, chỉ cảm thấy tay người này thật là đẹp, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, nàng nhìn chòng chọc vào Lục Hàn, có thể sớm tìm được biểu tỷ mới tốt!
"Không bằng, nàng tới nhà chúng ta làm vợ ta vậy?" Lục Hàn mỉm cười trêu nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Linh lạnh xuống: "Cái chuyện cười này, một chút cũng không buồn cười!"
Lục Hàn thở dài: "Quả nhiên là không đáng yêu!"
"Nếu như huynh tới đây chỉ là cùng ta nói chuyện phiếm, ta sợ là không có thời gian cùng huynh tiếp tục hàn huyên." Hòa Linh hạ lệnh đuổi khách, nếu y nói mình qua sông rút cầu, nàng liền làm rõ ràng một chút!
Lục Hàn không nhịn được thở dài, y khó khăn lộ ra có chút nét mặt uất ức, vốn là nam tử vô cùng xuất sắc, vẻ mặt như thế chỉ làm cho người ta đau lòng không thể tự chủ, y cảm khái nói: "Tiểu Linh Đang thật là lạnh khốc vô tình! Có điều, ta thích như vậy!"
Hòa Linh cau mày nhìn y, cũng không nói chuyện, cả người nhàn nhạt!
Lục Hàn rốt cuộc thu hồi nụ cười, y đột nhiên đưa tay, Hòa Linh chợt động, nhưng không kịp, ngược lại bị y kéo lại nhìn ngọc bội đeo trên cổ, y hỏi : "Cái ngọc bội này, là ở đâu?" Thì ra là, y cũng không phải muốn kéo Hòa Linh, mà là đối với ngọc bội trên cổ nàng cảm thấy hứng thú.
Lục Hàn nhìn khối ngọc kia, vẻ mặt trong mắt, tối tăm khó hiểu, y hỏi lần nữa: "Cái ngọc bội này, là ở đâu?"
Hòa Linh hòa hoãn một chút, nói: "Đây là điều kiện trao đổi sao?"
Lục Hàn gật đầu: "Ta muốn biết khối ngọc bội ở đâu. Nàng biết, lệnh bài trong tay của ta là có thể đi lại ở vào giờ giới nghiêm! Ta sẽ trở về phủ sai người giúp nàng khống chế được hiệu mấy Quý Khánh trước. Sáng sớm ngày mai, mọi người có thể quá khứ xử lý chuyện này."
Cái này thích hợp buôn bán, Hòa Linh nhịn không được bật cười, nàng âm thanh rất thấp, nhưng lại cười: "Tốt!" Dừng lại một chút, nàng nói: "Nhắc tới cũng là duyên phận, cái ngọc bội này, chính là cữu cữu đưa cho ta, ông đưa cho ta đồ, cũng là cho nữ nhi một cái cơ hội! Chỉ hy vọng Lan Vũ thật tốt!"
Lục Hàn kinh ngạc nhìn về phía Hòa Linh, có điều rất nhanh gật đầu, xoay người rời đi. Lục Hàn tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ thấy khối ngọc bội kia, y vốn là lo lắng Sở Hòa Linh, muốn tới xem một chút nàng, nhiều hơn là tò mò. Nhưng lại không nghĩ, chuyện thế nhưng lại ra ngoài dự đoán của bản thân. Nếu như không phải bởi vì y áp sát quá gần, Sở Hòa Linh troiw sanh cảnh giác di chuyển cái ghế, ngọc bội trên cổ nàng lúc này cũng sẽ không lộ ra! Nghĩ đến, tất cả đều là ý trời!
Mà Hòa Linh nhìn Lục Hàn bóng lưng, không chút do dự đứng lên, "Hiện tại đi gặp cữu cữu."
Xảo Âm khuyên nhủ: "Tiểu thư, trời đã tối khuya, có phải không quá thỏa đáng hay không. Dù là Thân Cữu Cữu, cũng là ngoại nam đấy!"
Hòa Linh không có gì suy tư, "Phụ thân nhất định cũng ở đấy, không có quan hệ!" Phụ thân ông ấy rất quan tâm danh tiếng của mình, lúc này nhất định là đang ở cùng với cữu cữu, hơn nữa bên cạnh, Lan Vân và Lan Phong cũng ở đó.
Quả nhiên, những người này vẫn như cũ ở phòng khách, nghĩ là cũng không thể ngủ, ngoài suy nghĩ và dự đoán của Hòa Linh, Trí Ninh thế nhưng cũng ở đây, y vẫn luôn theo ở bên cạnh mọi người, hết sức lo lắng.
Nhìn Hòa Linh đi rồi mà quay lại, mấy người có chút giật mình, Hòa Linh cởi chiếc áo choàng màu đỏ bên ngoài ra, nàng chậm rãi nói: "Cữu cữu, cháu có lời muốn nói với người."
Lan Đại Phú không hiểu, nhưng nhìn nét mặt Hòa Linh, cũng sinh ra một tia hi vọng, y vội vã nhìn về Sở Kỳ, "Muội phu, có thể để cho ta và Hòa Linh tỷ nhi nói riêng mấy câu được không?"
Sở Kỳ khẽ nhíu lại lông mày, nói: "Có vẻ như không quá thỏa đáng chứ? Hơn nữa, những điều phát hiện vào lúc này, cũng không có gì không thể nói với chúng ta chứ? Linh tỷ nhi con nên biết, chúng ta đều giống nhau quan tâm Vũ Nhi, nếu như con biết cái gì, liền trực tiếp nói ra! Như vậy trong lòng chúng ta cũng yên tâm rất nhiều!"
Hòa Linh lạnh lùng nhìn Sở Kỳ, hồi lâu, nói: "Nhưng mà con không muốn mọi người đều biết."
Sở Kỳ cảm giác thở không nổi, không muốn mọi người đều biết, chẳng lẽ người làm cha như ý còn không bằng Lan Đại Phú cái cữu cữu sao?
Lan Đại Phú: "Muội phu, Vũ Nhi có chuyện quan trọng! Đệ liền. . . . . ."
Sở Kỳ: "Nhưng trời đã khuya, chung quy cũng không thảo đáng!"
Hòa Linh nhìn Lan Đại Phú sẽ cùng phụ thân cải cọ, trước tiên mở miệng nói: "Con mới vừa rồi cẩn thận nghĩ lại, một nhà trong đó hiệu may Quý Khánh hình như có vấn đề. Lúc ấy biểu tỷ coi trọng áo của cửa hiệu đó nhưng không có mua, con hoài nghi nàng có thể sẽ trở về, hơn nữa, chưởng quỹ thái độ cũng có chút kỳ lạ, lúc ấy chưa từng phát hiện, ngẫm nghĩ hết sức khả nghi!"
Lan Đại Phú lập tức: "Ta hiện tại. . . . . ."
Hòa Linh kéo ông, "Cữu cữu nên biết, bổn triều cấm đi lại ban đêm hết sức nghiêm khắc. Người đi ra ngoài chỉ biết gây chuyện sẽ không có kết quả gì!" Nàng dừng lại một chút tiếp tục nói: "Lục Hàn sẽ an bài người túc thành Hầu phủ vây khốn hiệu mấy Quý Khánh, mọi người sáng mai hãy tới đó!"
Mọi người đều sợ ngây người!
Lan Đại Phú cà lăm: "Lục, Lục Hàn?"
Hòa Linh gật đầu: "Đúng, Lục Hàn! Cho nên mọi người hiện tại ai cũng không cần ở chỗ này xử lý, trở về nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai đi hiệu may Quý Khánh trước, Lục Hàn sẽ an bài người bên kia." Chỉ cần vây khốn bên kia, bảo đảm bọn họ sẽ không vào ban đêm giết người diệt khẩu hoặc là dời đi người chính là an bài tốt nhất.
Nói xong, Hòa Linh cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, nàng lưu lại cũng không có gì dùng, nàng trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, nói không chừng ngày mai sẽ như thế nào!
"Lục Hàn, Lục Hàn làm sao lại biết? Ngươi vừa làm sao sẽ. . . . . ." Sở Kỳ muốn nói, Nhưng mà lại là không biết nói như thế nào, chỉ giương mắt mà nhìn Hòa Linh.
Người ở hiện trường cũng biết, Sở Hòa Linh nhất định là cùng Lục Hàn đã gặp mặt, nếu không, sẽ không như thế. Hòa Linh một tiểu Cô nương đơn giản, cũng không có võ nghệ gì, nàng tự nhiên không thể nào xuất phủ, khả năng lớn nhất chính là Lục Hàn đã tới. Lục Hàn đã tới Sở giá bọn họ. . . . . . Y không yên lòng Sở Hòa Linh cho nên mới tới Sở gia? Nghĩ tới đây, mọi người vẻ mặt khác nhau. Lục Hàn cùng Sở Hòa Linh quan hệ, dường như đúng thật như lời đồn!
"Ngươi...ngươi tên nghiệp chướng này, cái người này để cho ta như thế nào cùng tổ phụ tổ mẫu ngươi dạy dỗ, làm sao ngươi cũng không biết xấu hổ!" Sở Kỳ vô cùng đau đớn nói, mặc dù trong lòng có chút mừng rỡ, nhưng mà phụ tử Lan Đại Phú đang ở trước mặt, y lại không thể không giả vờ.
Hòa Linh kỳ quái nhìn Sở Kỳ, hoàn toàn không có để ở trong lòng: "Phụ thân nói cái gì đó, ngài quả nhiên là buồn cười! Con thì sao, con và Lục Hàn chẳng có gì, chẳng lẽ người cũng chưa từng có mấy người bạn sao? Bằng hữu gặp chuyện không may lo lắng tới xem một chút, không phải rất bình thường sao?"
Rất bình thường sao? Sở Kỳ cảm giác bị đánh ở trong lòng, không bình thường, chuyện này dĩ nhiên không bình thường!
"Nam nữ khác biệt!"
Hòa Linh cười như không cười: "Phụ thân liền cũng chưa chắc không có bằng huuwxlaf nữ tử chứ?"
Trong lời nói của nàng đã có ám chỉ, Sở Kỳ hung hăng nhìn chằm chằm Hòa Linh, càng cảm thấy nữ nhi này không được!
"Ngươi cái này là nguỵ biện!"
"Được rồi. Biểu tỷ còn sống chết chưa biết, phụ thân như vậy, sẽ chỉ làm tất cả mọi người đau lòng. Tỷ tỷ dĩ nhiên có thể có bằng hữu, phụ thân không thể suy bụng ta ra bụng người." Trí Ninh đột nhiên mở miệng, mấy trưởng bối nhìn y, âm thanh đổi giọng khàn khàn, "Lúc này, chẳng lẽ nên vận dụng tất cả thủ đoạn có thể tìm người sao? Thời gian dài hơn, đối với biểu tỷ càng không tốt! Tỷ tỷ lo lắng cũng là chuyện đương nhiên, nếu như ta biết đại nhân vật nào, cũng sẽ đem hết toàn lực nghĩ biện pháp!"
Lời nói này của Trí Ninh, quả nhiên là hết sức thoả đáng, rốt cuộc đem tình thế lắng xuống.
Hôm sau, sáng sớm Hòa Linh đợi, Lan Đại Phú cùng những người khác đã không có ở đây, Hòa Linh nhìn Lan thị cùng với tẩu tử của bà ngồi ở trong phòng, bộ dạng hết sức lo lắng, kéo tay Lan Phu nhân qua: "Mợ đừng nóng vội, cữu cữu bọn họ nhất định sẽ tìm được biểu tỷ ."
Không sai, thật tìm được người rồi, có điều. . . . . . Lan Đại Phú nhìn thi thể nữ nhi, cơ hồ không thở nổi, mà Lan gia hai đứa nhi tử đều khóc lợi hại! Bọn họ sáng sớm đã tới hiệu mấy Quý Khánh, canh giữ ở hiệu may Quý Khánh, lại là biểu đệ của Lục Hàn Cao Chí Tân, y tối hôm qua thời điểm tới đây liền tập trung mọi người, nhưng lại không có động thủ, phải biết, thời gian giới nghiêm tóm lại không thỏa đáng. Chờ Lan Đại Phú chạy tới, chưởng quỹ mới bị bắt được, đưa người cho Lan gia, Cao Chí Tân liền mang theo người của túc thành Hầu phủ rút lui.
Mặc dù chưởng quỹ nói là mình cái gì cũng không biết, nhưng Lan Đại Phú rốt cuộc tại hậu viện phát hiện không thỏa đáng, cây hoa quế ở hậu viện, moi ra hai cỗ thi thể. Nhìn các nàng lạnh lẽo cứng ngắc, rõ ràng chết đã lâu! Chờ tin tức truyền tới phủ tướng quân, Lan Phu nhân liền trực tiếp ngất đi. . . . . . Hòa Linh trong lòng vẫn luôn có chút bận tâm, lo lắng chính là tìm được, cũng là kết quả không tốt, cũng không nghĩ, thế nhưng biến thành thật.
Người thân Sở gia, Giang Nam phú thương Lan gia nữ nhi bị người hại tin tức lập tức liền truyền ra ngoài, Lan Vũ chết quả nhiên khiến thiếu nữ kinh thành giật nảy mình, hoặc là nói, lập tức người liền đổ mồ hôi lạnh, họ cũng thường xuyên đi tới những hiệu may kia hoặc là tiệm trang sức, như vậy cửa hàng đối diện đường cái, họ vẫn luôn cảm thấy hết sức an toàn, nhưng lại không nghĩ, căn bản cũng không phải vậy. Nếu như cái chết hôm nay không phải Lan Vũ, nói không chừng, có thể là nhà các nàng! Trong lúc nhất thời, mọi người đối với chuyện này cũng nghị luận ầm ĩ, cực sợ. Cơ bản bởi vì chuyện anyf cũng quan hệ gián tiếp đến mình, mọi người đều bắt đầu chú ý đến an toàn của các cửa hàng, ngược lại đối với chuyện túc thành Hầu phủ nhúng tay độ chú ý thấp mấy phần, hơn nữa, trừ quận bình đêm đó phụ trách giờ giới nghiêm, những người khác cũng không biết túc thành Hầu phủ có tham dự.
Mà những quan binh kia, sớm bị quan trên cảnh cáo chớ nhiều lời! Túc thành Hầu phủ đó là nhà nào, bóp chết bọn họ cũng sẽ không có người quản! Đại khái chính là bởi vì như vậy, ngược lại không ai nói những thứ này! Lan Đại Phú đau lòng muốn chết, nhưng lại không thể không bình tĩnh xử lý chuyện này. Chưởng quỹ đã bị bắt giữ, lúc trước y cũng không thừa nhận, sau nói, là bởi vì Lan tiểu thư đó cứ mặc cả, còn đối với y nói lời ác độc, hai người xảy ra tranh chấp mới có thể lỡ tay giết người. Mà thời gian giết chết người, rõ ràng chính là thời điểm Hòa Linh cùng Lan Phu nhân bọn họ vừa mới bắt đầu tìm!
Nghe được cái này, Lan Phu nhân càng vì chậm chân, chỉ cảm thấy là mình hại chết nữ nhi, nếu như không phải nàng nóng nảy, nếu như không phải nàng vẫn ngăn cản Hòa Linh, có lẽ hiện tại Lan Vũ sẽ không phải chết, nàng sẽ sống tốt, đó là con gái của bà! Mặc dù nàng thường xuyên thử nữ nhi này, nhưng đó là nữ nhi ruột thịt của bà, đại cô nương đang êm đẹp sống sờ sờ cứ như vậy chết rồi, trong lòng bà làm sao vượt qua nỗi đau này? Bọn họ vốn là tránh né cuộc chiến Thủy Phỉ, kết quả lại không ngờ, Vũ Nhi chết ở xứ người! Lan Phu nhân đau lòng bệnh một trận không dậy nổi, mà Lan Đại Phú ngược lại nghĩ tới lời nói của Hòa Linh, nàng nói đến kinh thành chưa chắc đã là tốt! Bây giờ suy nghĩ một chút, hẳn là một câu thành sấm rồi!
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Lan Đại Phú lập tức già đi rất nhiều. Hòa Linh mặc dù buồn, nhưng lại không thể bỏ mặc chuyện kế tiếp, nàng không tin lời của chưởng quỹ, Lan Vũ chết, có cái gì kỳ hoặc!
Y chậm rãi phân tích nói: "Nàng suy nghĩ kỹ một chút, nàng ta có khả năng trỏ lại không? Hơn nữa, chủ quán tại sao phải đóng cửa tiệm một lát, coi như không phải là bởi vì biểu tỷ của nàng, cái tiệm này, tuyệt đối xem ra cũng không đơn giản như vậy." Có điều rất nhanh, Lục Hàn tò mò nhìn Hòa Linh, ddlqd.com có vẻ không hiểu, hỏi y: "Nghe nói Sở Ngũ Tiểu Thư cùng biểu muội nhà cữu cữu quan hệ cực tốt, nhưng cực tốt, có phải là chỉ với Lan Tuyết không? Cũng không biết, nàng đối với Lan Vũ quan tâm như vậy! Ngược lại khó được, ta thật đúng là ít khi thấy nàng như thế."
Hòa Linh ngẩng đầu định nói, rồi lại đột nhiên cảnh giác nhìn Lục Hàn, hai người lúc nào thì dựa vào gần như vậy rồi chứ? Nàng cau mày dời đi cái ghế, cùng Lục Hàn giữ một khoảng cách. Lục Hàn quả nhiên là mỹ nam tử, quanh thân mang theo hơi thở tôn quý, cõi đời này mỹ nam tử nhiều, nhưng khí chất như Lục Hàn vậy, thì lại không có! Mà y như vậy không khỏi gần gũi và thân thiện, nhưng thật ra khiến Hòa Linh hết sức cảnh giác, kiếp trước thời điểm, Lục Hàn Tiểu Hầu gia này vẫn luôn là một hình tượng tôn quý công tử, hình như chuyện gì đều cùng y không liên quan. Nhưng hiện tại xem ra, nhưng cũng không thể nói, y cũng không phải loại an phận thủ thường, nhưng đến tột cùng là vì cái gì lại khiến cho người đoán không ra! Hòa Linh đối với chuyện không biết sẽ có nhiều hứng thú hơn, cũng hứng thú với tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn, nhưng cái này cũng không bao gồm Lục Hàn, Lục Hàn luôn khiến cho nàng cảm giác hết sức không xác định. Loại cảm giác này —— rất tệ!
Nàng chậm rãi nói: "Lại nói, ta ngược lại thật ra quên Lục công tử rồi, không biết ngài chỗ này, đến tột cùng vì sao?" Nói xong, cảnh giác nhìn Lục Hàn, nhìn từ trên xuống dưới, suy đoán y.
Lục Hàn nhếch môi cười, nụ cười khiến người mê say, y hài hước nói: "Thế nào? Ta không thể tới xem một chút Tiểu Linh Đang sao? Lại nói, nghe nói Tiểu Linh Đang hôm nay gặp phải Mai Cửu phải không? Tình địch cũng xuất hiện, nếu như ta không xuất hiện, bị người đoạt đi Tiểu Linh Đang, ta nhưng không có đất mà khóc đi!" Y nửa thật nửa giả nói.
Hòa Linh ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: "Lục công tử đến tột cùng là đối với ta cảm thấy hứng thú hay là đối với Mai Cửu cảm thấy hứng thú đây?"
Hòa Linh một bộ dáng vẻ đã hiểu, Lục Hàn quả nhiên cảm thấy Hòa Linh rất thông minh, có thể theo từ dấu vết rất nhỏ nhìn ra rất nhiều chuyện, có điều niên kỷ còn trẻ, nhưng nếu qua mấy năm, nàng tất nhiên càng thêm lợi hại! Mà lần này có lẽ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu không, tất nhiên sẽ không phát hiện ra được.
"Có lẽ, ta đối với hai người các ngươi, đều cảm giác rất hứng thú." Y mang nét cười, không nói chuyện chuyển hướng, tiếp tục nói: "Có điều, nàng chắc chắn muốn cùng ta thảo luận cái này sao?"
Hòa Linh nhíu mày: "Không cùng ta thảo luận cái này, thảo luận cái gì chứ? Lục công tử huynh thật rất kỳ quái!"
Lục Hàn làm bộ thở dài bất đắc dĩ, y cảm khái nói: "Nàng thật đúng là trở mặt vô tình, mới vừa rồi còn để cho ta giúp nàng nghĩ kế, hiện tại liền không xem ta ra gì, con song này còn chưa có qua, nàng đã bắt đầu hủy đi cầu rồi, như vậy không tốt đâu!"
Hòa Linh lập tức sáng tỏ, nàng ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn về phía Lục Hàn: "Huynh phải giúp ta?" Giọng nói cũng dịu dàng mấy phần, Lục Hàn không nhịn được cười, "Giọng điệu của nàng có thể nịnh hót hơn một chút không?"
Hòa Linh cũng không bởi vì y lời nói mà căm tức, nghiêm túc: "Chuyện liên quan đến tánh mạng biểu tỷ, ta không thể không coi đó là vấn đề! Mặc kệ ta có thích nàng hay không, nàng cũng là nữ nhi của cữu cữu, hơn nữa cũng không làm chuyện gì xấu. Làm việc phong cách bất đồng, ta không thể nói nàng không tốt! Nói cho cùng, nàng cũng là một tiểu cô nương đơn thuần thôi! Như thế nào, Lục công tử, không bằng chúng ta làm giao dịch?"
Hòa Linh nhìn chằm chằm Lục Hàn, Lục Hàn suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi "Vậy nàng cảm thấy, nàng có thể lấy cái gì để giao dịch?"
Hòa Linh lập tức nói: "Vậy phải xem, Lục công tử cần gì. Ta cũng không đến nỗi vì nàng ấy mà tự gài mình! Trong phạm vi thích hợp, ta nguyện ý nhượng bộ."
Ngón trỏ thon dài của Lục Hàn vạch lên mặt bàn, Hòa Linh nhìn ngón tay y, chỉ cảm thấy tay người này thật là đẹp, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, nàng nhìn chòng chọc vào Lục Hàn, có thể sớm tìm được biểu tỷ mới tốt!
"Không bằng, nàng tới nhà chúng ta làm vợ ta vậy?" Lục Hàn mỉm cười trêu nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Linh lạnh xuống: "Cái chuyện cười này, một chút cũng không buồn cười!"
Lục Hàn thở dài: "Quả nhiên là không đáng yêu!"
"Nếu như huynh tới đây chỉ là cùng ta nói chuyện phiếm, ta sợ là không có thời gian cùng huynh tiếp tục hàn huyên." Hòa Linh hạ lệnh đuổi khách, nếu y nói mình qua sông rút cầu, nàng liền làm rõ ràng một chút!
Lục Hàn không nhịn được thở dài, y khó khăn lộ ra có chút nét mặt uất ức, vốn là nam tử vô cùng xuất sắc, vẻ mặt như thế chỉ làm cho người ta đau lòng không thể tự chủ, y cảm khái nói: "Tiểu Linh Đang thật là lạnh khốc vô tình! Có điều, ta thích như vậy!"
Hòa Linh cau mày nhìn y, cũng không nói chuyện, cả người nhàn nhạt!
Lục Hàn rốt cuộc thu hồi nụ cười, y đột nhiên đưa tay, Hòa Linh chợt động, nhưng không kịp, ngược lại bị y kéo lại nhìn ngọc bội đeo trên cổ, y hỏi : "Cái ngọc bội này, là ở đâu?" Thì ra là, y cũng không phải muốn kéo Hòa Linh, mà là đối với ngọc bội trên cổ nàng cảm thấy hứng thú.
Lục Hàn nhìn khối ngọc kia, vẻ mặt trong mắt, tối tăm khó hiểu, y hỏi lần nữa: "Cái ngọc bội này, là ở đâu?"
Hòa Linh hòa hoãn một chút, nói: "Đây là điều kiện trao đổi sao?"
Lục Hàn gật đầu: "Ta muốn biết khối ngọc bội ở đâu. Nàng biết, lệnh bài trong tay của ta là có thể đi lại ở vào giờ giới nghiêm! Ta sẽ trở về phủ sai người giúp nàng khống chế được hiệu mấy Quý Khánh trước. Sáng sớm ngày mai, mọi người có thể quá khứ xử lý chuyện này."
Cái này thích hợp buôn bán, Hòa Linh nhịn không được bật cười, nàng âm thanh rất thấp, nhưng lại cười: "Tốt!" Dừng lại một chút, nàng nói: "Nhắc tới cũng là duyên phận, cái ngọc bội này, chính là cữu cữu đưa cho ta, ông đưa cho ta đồ, cũng là cho nữ nhi một cái cơ hội! Chỉ hy vọng Lan Vũ thật tốt!"
Lục Hàn kinh ngạc nhìn về phía Hòa Linh, có điều rất nhanh gật đầu, xoay người rời đi. Lục Hàn tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ thấy khối ngọc bội kia, y vốn là lo lắng Sở Hòa Linh, muốn tới xem một chút nàng, nhiều hơn là tò mò. Nhưng lại không nghĩ, chuyện thế nhưng lại ra ngoài dự đoán của bản thân. Nếu như không phải bởi vì y áp sát quá gần, Sở Hòa Linh troiw sanh cảnh giác di chuyển cái ghế, ngọc bội trên cổ nàng lúc này cũng sẽ không lộ ra! Nghĩ đến, tất cả đều là ý trời!
Mà Hòa Linh nhìn Lục Hàn bóng lưng, không chút do dự đứng lên, "Hiện tại đi gặp cữu cữu."
Xảo Âm khuyên nhủ: "Tiểu thư, trời đã tối khuya, có phải không quá thỏa đáng hay không. Dù là Thân Cữu Cữu, cũng là ngoại nam đấy!"
Hòa Linh không có gì suy tư, "Phụ thân nhất định cũng ở đấy, không có quan hệ!" Phụ thân ông ấy rất quan tâm danh tiếng của mình, lúc này nhất định là đang ở cùng với cữu cữu, hơn nữa bên cạnh, Lan Vân và Lan Phong cũng ở đó.
Quả nhiên, những người này vẫn như cũ ở phòng khách, nghĩ là cũng không thể ngủ, ngoài suy nghĩ và dự đoán của Hòa Linh, Trí Ninh thế nhưng cũng ở đây, y vẫn luôn theo ở bên cạnh mọi người, hết sức lo lắng.
Nhìn Hòa Linh đi rồi mà quay lại, mấy người có chút giật mình, Hòa Linh cởi chiếc áo choàng màu đỏ bên ngoài ra, nàng chậm rãi nói: "Cữu cữu, cháu có lời muốn nói với người."
Lan Đại Phú không hiểu, nhưng nhìn nét mặt Hòa Linh, cũng sinh ra một tia hi vọng, y vội vã nhìn về Sở Kỳ, "Muội phu, có thể để cho ta và Hòa Linh tỷ nhi nói riêng mấy câu được không?"
Sở Kỳ khẽ nhíu lại lông mày, nói: "Có vẻ như không quá thỏa đáng chứ? Hơn nữa, những điều phát hiện vào lúc này, cũng không có gì không thể nói với chúng ta chứ? Linh tỷ nhi con nên biết, chúng ta đều giống nhau quan tâm Vũ Nhi, nếu như con biết cái gì, liền trực tiếp nói ra! Như vậy trong lòng chúng ta cũng yên tâm rất nhiều!"
Hòa Linh lạnh lùng nhìn Sở Kỳ, hồi lâu, nói: "Nhưng mà con không muốn mọi người đều biết."
Sở Kỳ cảm giác thở không nổi, không muốn mọi người đều biết, chẳng lẽ người làm cha như ý còn không bằng Lan Đại Phú cái cữu cữu sao?
Lan Đại Phú: "Muội phu, Vũ Nhi có chuyện quan trọng! Đệ liền. . . . . ."
Sở Kỳ: "Nhưng trời đã khuya, chung quy cũng không thảo đáng!"
Hòa Linh nhìn Lan Đại Phú sẽ cùng phụ thân cải cọ, trước tiên mở miệng nói: "Con mới vừa rồi cẩn thận nghĩ lại, một nhà trong đó hiệu may Quý Khánh hình như có vấn đề. Lúc ấy biểu tỷ coi trọng áo của cửa hiệu đó nhưng không có mua, con hoài nghi nàng có thể sẽ trở về, hơn nữa, chưởng quỹ thái độ cũng có chút kỳ lạ, lúc ấy chưa từng phát hiện, ngẫm nghĩ hết sức khả nghi!"
Lan Đại Phú lập tức: "Ta hiện tại. . . . . ."
Hòa Linh kéo ông, "Cữu cữu nên biết, bổn triều cấm đi lại ban đêm hết sức nghiêm khắc. Người đi ra ngoài chỉ biết gây chuyện sẽ không có kết quả gì!" Nàng dừng lại một chút tiếp tục nói: "Lục Hàn sẽ an bài người túc thành Hầu phủ vây khốn hiệu mấy Quý Khánh, mọi người sáng mai hãy tới đó!"
Mọi người đều sợ ngây người!
Lan Đại Phú cà lăm: "Lục, Lục Hàn?"
Hòa Linh gật đầu: "Đúng, Lục Hàn! Cho nên mọi người hiện tại ai cũng không cần ở chỗ này xử lý, trở về nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai đi hiệu may Quý Khánh trước, Lục Hàn sẽ an bài người bên kia." Chỉ cần vây khốn bên kia, bảo đảm bọn họ sẽ không vào ban đêm giết người diệt khẩu hoặc là dời đi người chính là an bài tốt nhất.
Nói xong, Hòa Linh cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, nàng lưu lại cũng không có gì dùng, nàng trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, nói không chừng ngày mai sẽ như thế nào!
"Lục Hàn, Lục Hàn làm sao lại biết? Ngươi vừa làm sao sẽ. . . . . ." Sở Kỳ muốn nói, Nhưng mà lại là không biết nói như thế nào, chỉ giương mắt mà nhìn Hòa Linh.
Người ở hiện trường cũng biết, Sở Hòa Linh nhất định là cùng Lục Hàn đã gặp mặt, nếu không, sẽ không như thế. Hòa Linh một tiểu Cô nương đơn giản, cũng không có võ nghệ gì, nàng tự nhiên không thể nào xuất phủ, khả năng lớn nhất chính là Lục Hàn đã tới. Lục Hàn đã tới Sở giá bọn họ. . . . . . Y không yên lòng Sở Hòa Linh cho nên mới tới Sở gia? Nghĩ tới đây, mọi người vẻ mặt khác nhau. Lục Hàn cùng Sở Hòa Linh quan hệ, dường như đúng thật như lời đồn!
"Ngươi...ngươi tên nghiệp chướng này, cái người này để cho ta như thế nào cùng tổ phụ tổ mẫu ngươi dạy dỗ, làm sao ngươi cũng không biết xấu hổ!" Sở Kỳ vô cùng đau đớn nói, mặc dù trong lòng có chút mừng rỡ, nhưng mà phụ tử Lan Đại Phú đang ở trước mặt, y lại không thể không giả vờ.
Hòa Linh kỳ quái nhìn Sở Kỳ, hoàn toàn không có để ở trong lòng: "Phụ thân nói cái gì đó, ngài quả nhiên là buồn cười! Con thì sao, con và Lục Hàn chẳng có gì, chẳng lẽ người cũng chưa từng có mấy người bạn sao? Bằng hữu gặp chuyện không may lo lắng tới xem một chút, không phải rất bình thường sao?"
Rất bình thường sao? Sở Kỳ cảm giác bị đánh ở trong lòng, không bình thường, chuyện này dĩ nhiên không bình thường!
"Nam nữ khác biệt!"
Hòa Linh cười như không cười: "Phụ thân liền cũng chưa chắc không có bằng huuwxlaf nữ tử chứ?"
Trong lời nói của nàng đã có ám chỉ, Sở Kỳ hung hăng nhìn chằm chằm Hòa Linh, càng cảm thấy nữ nhi này không được!
"Ngươi cái này là nguỵ biện!"
"Được rồi. Biểu tỷ còn sống chết chưa biết, phụ thân như vậy, sẽ chỉ làm tất cả mọi người đau lòng. Tỷ tỷ dĩ nhiên có thể có bằng hữu, phụ thân không thể suy bụng ta ra bụng người." Trí Ninh đột nhiên mở miệng, mấy trưởng bối nhìn y, âm thanh đổi giọng khàn khàn, "Lúc này, chẳng lẽ nên vận dụng tất cả thủ đoạn có thể tìm người sao? Thời gian dài hơn, đối với biểu tỷ càng không tốt! Tỷ tỷ lo lắng cũng là chuyện đương nhiên, nếu như ta biết đại nhân vật nào, cũng sẽ đem hết toàn lực nghĩ biện pháp!"
Lời nói này của Trí Ninh, quả nhiên là hết sức thoả đáng, rốt cuộc đem tình thế lắng xuống.
Hôm sau, sáng sớm Hòa Linh đợi, Lan Đại Phú cùng những người khác đã không có ở đây, Hòa Linh nhìn Lan thị cùng với tẩu tử của bà ngồi ở trong phòng, bộ dạng hết sức lo lắng, kéo tay Lan Phu nhân qua: "Mợ đừng nóng vội, cữu cữu bọn họ nhất định sẽ tìm được biểu tỷ ."
Không sai, thật tìm được người rồi, có điều. . . . . . Lan Đại Phú nhìn thi thể nữ nhi, cơ hồ không thở nổi, mà Lan gia hai đứa nhi tử đều khóc lợi hại! Bọn họ sáng sớm đã tới hiệu mấy Quý Khánh, canh giữ ở hiệu may Quý Khánh, lại là biểu đệ của Lục Hàn Cao Chí Tân, y tối hôm qua thời điểm tới đây liền tập trung mọi người, nhưng lại không có động thủ, phải biết, thời gian giới nghiêm tóm lại không thỏa đáng. Chờ Lan Đại Phú chạy tới, chưởng quỹ mới bị bắt được, đưa người cho Lan gia, Cao Chí Tân liền mang theo người của túc thành Hầu phủ rút lui.
Mặc dù chưởng quỹ nói là mình cái gì cũng không biết, nhưng Lan Đại Phú rốt cuộc tại hậu viện phát hiện không thỏa đáng, cây hoa quế ở hậu viện, moi ra hai cỗ thi thể. Nhìn các nàng lạnh lẽo cứng ngắc, rõ ràng chết đã lâu! Chờ tin tức truyền tới phủ tướng quân, Lan Phu nhân liền trực tiếp ngất đi. . . . . . Hòa Linh trong lòng vẫn luôn có chút bận tâm, lo lắng chính là tìm được, cũng là kết quả không tốt, cũng không nghĩ, thế nhưng biến thành thật.
Người thân Sở gia, Giang Nam phú thương Lan gia nữ nhi bị người hại tin tức lập tức liền truyền ra ngoài, Lan Vũ chết quả nhiên khiến thiếu nữ kinh thành giật nảy mình, hoặc là nói, lập tức người liền đổ mồ hôi lạnh, họ cũng thường xuyên đi tới những hiệu may kia hoặc là tiệm trang sức, như vậy cửa hàng đối diện đường cái, họ vẫn luôn cảm thấy hết sức an toàn, nhưng lại không nghĩ, căn bản cũng không phải vậy. Nếu như cái chết hôm nay không phải Lan Vũ, nói không chừng, có thể là nhà các nàng! Trong lúc nhất thời, mọi người đối với chuyện này cũng nghị luận ầm ĩ, cực sợ. Cơ bản bởi vì chuyện anyf cũng quan hệ gián tiếp đến mình, mọi người đều bắt đầu chú ý đến an toàn của các cửa hàng, ngược lại đối với chuyện túc thành Hầu phủ nhúng tay độ chú ý thấp mấy phần, hơn nữa, trừ quận bình đêm đó phụ trách giờ giới nghiêm, những người khác cũng không biết túc thành Hầu phủ có tham dự.
Mà những quan binh kia, sớm bị quan trên cảnh cáo chớ nhiều lời! Túc thành Hầu phủ đó là nhà nào, bóp chết bọn họ cũng sẽ không có người quản! Đại khái chính là bởi vì như vậy, ngược lại không ai nói những thứ này! Lan Đại Phú đau lòng muốn chết, nhưng lại không thể không bình tĩnh xử lý chuyện này. Chưởng quỹ đã bị bắt giữ, lúc trước y cũng không thừa nhận, sau nói, là bởi vì Lan tiểu thư đó cứ mặc cả, còn đối với y nói lời ác độc, hai người xảy ra tranh chấp mới có thể lỡ tay giết người. Mà thời gian giết chết người, rõ ràng chính là thời điểm Hòa Linh cùng Lan Phu nhân bọn họ vừa mới bắt đầu tìm!
Nghe được cái này, Lan Phu nhân càng vì chậm chân, chỉ cảm thấy là mình hại chết nữ nhi, nếu như không phải nàng nóng nảy, nếu như không phải nàng vẫn ngăn cản Hòa Linh, có lẽ hiện tại Lan Vũ sẽ không phải chết, nàng sẽ sống tốt, đó là con gái của bà! Mặc dù nàng thường xuyên thử nữ nhi này, nhưng đó là nữ nhi ruột thịt của bà, đại cô nương đang êm đẹp sống sờ sờ cứ như vậy chết rồi, trong lòng bà làm sao vượt qua nỗi đau này? Bọn họ vốn là tránh né cuộc chiến Thủy Phỉ, kết quả lại không ngờ, Vũ Nhi chết ở xứ người! Lan Phu nhân đau lòng bệnh một trận không dậy nổi, mà Lan Đại Phú ngược lại nghĩ tới lời nói của Hòa Linh, nàng nói đến kinh thành chưa chắc đã là tốt! Bây giờ suy nghĩ một chút, hẳn là một câu thành sấm rồi!
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Lan Đại Phú lập tức già đi rất nhiều. Hòa Linh mặc dù buồn, nhưng lại không thể bỏ mặc chuyện kế tiếp, nàng không tin lời của chưởng quỹ, Lan Vũ chết, có cái gì kỳ hoặc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.