Quý Nữ Yêu Kiều

Chương 83

Thập Nguyệt Vi Vi Lương

31/07/2019

Nội viện hoàng cung nguy nga lộng lẫy, đình đài lầu các, không gì không tốt. Mỗi triều đại hoàng đế đều khác nhau, mà bổn triều Hoàng đế, tương đối mà nói thích phong cách tỉ mỉ điển nhã tinh xảo hơn, chính vì vậy, hoàng cung rất nhiều chỗ nhỏ cũng tiến hành sửa chữa, làm cho người ta cảm giác hết sức khác! Mà Hoàng đế lại không chỉ câu nệ ở vẻ đẹp lộng lẫy, rất nhiều chỗ, vừa mỹ quan lại thực dụng. Lúc này, Hoàng đế một thân Long Văn Bào màu vàng sáng ngồi ngay ngắn ở Ngự Hoa Viên trong đình, bên cạnh trừ Đại Thái Giám Thường Hỉ, cũng không có người khác.

Hoàng đế nhìn về phương xa, cũng nói không nên lời đến tột cùng là đang nhìn cái gì, lẳng lặng nhìn, hồi lâu, mở miệng nói: "Hàn Mộc cũng thật không còn nhỏ nữa! Đại khái đã có cô nương mình thích!"

Thường Hỉ ở một bên đi theo cười, cũng không dám nói nhiều, Hoàng đế là một bá đạo tính tình võ đoán, người khác không được phép nói nhiều hơn một chút, ông đi theo Hoàng thượng hơn năm mươi năm, điểm này không ai so với ông rõ ràng hơn.

"Rốt cuộc là trưởng thành rồi. . . . . ." Trong giọng nói có chút phiền muộn!

Thường Hỉ lúc này nói: "Dù là đã lớn, Hàn Mộc công tử cũng vẫn kính yêu người nhất!" Y biết Hoàng thượng thích nghe nhất cái gì, nên nói như thế!

Hoàng đế thoáng nhíu mày, ánh mắt thâm thúy cùng Lục Hàn Mộc giống nhau y hệt! Lan Vũ chuyện tình rất nhanh xử lý xong, mặc kệ như thế nào, Lan Đại Phú và Lan Phu nhân cũng nhất định phải mang Lan Vũ trở về Giang Nam hạ táng, dù sao nơi đó mới là quê quán của nàng! Mà bây giờ mặc dù là cuối mùa thu, nhưng đường xá xa xôi, căn bản cũng không thể di chuyển như bình thường, vạn bất đắc dĩ, Lan Đại Phú quyết định hỏa táng sau mang tro cốt Lan Vũ trở về, vừa nghĩ như thế, người một nhà lại cảm thấy bi thống cực kỳ, làm sao có thể không bi thống chứ, cái niên đại này, chỉ có tướng sĩ đi ra ngoài tác chiến mới có thể như thế về quê. Lan Vũ chỉ là một cô nương bình thường, sao lại thảm như vậy! Mà lúc này đây, trong ngục truyền ra tin tức chưởng quỹ hiêu may Quý Khánh ở trong tù tự sát, hình như tất cả lập tức đã cho qua, mà cũng có vẻ tất cả đều vẫn chỉ là mới bắt đầu.

Hòa Linh nhìn Lan Đại Phú ý chí sa sút, mà Lan Phu nhân càng thêm bệnh không dậy nổi, suy nghĩ một chút, chủ động đến Lan phủ thăm bọn họ. Nếu như không phải là bởi vì Lan Phu nhân bị bệnh, có lẽ Lan Đại Phú bọn họ đã lên đường trở về. Nghe nói Hòa Linh muốn đi thăm Lan Đại Phú, Lan Thị cũng không có ngăn cản, có điều liên tục dặn dò Hòa Linh cẩn thận, đồng thời cũng phái hộ viện trong phủ đi theo! Thật ra thì không riêng gì Hòa Linh, kể từ xảy ra chuyện của Lan Vũ, các cửa hàng ở kinh thành buôn bán lập tức kém rất nhiều, nhà bình thường nhà và các tiểu thư khuê các đều không ra cửa. Mà các chủ quán thường nhờ vào chính những tiểu thư này mà buôn bán, họ không ra cửa, buôn bán làm sao được! Ngay cả đem hiệu may Quý Khánh ra mắng nghìn lần vạn lần, cũng không đủ để cho bọn họ hết phẫn nộ trong lòng! Hòa Linh đi tới Lan gia, Lan gia người gác cổng nhìn thấy là Sở tiểu thư, liền vội mời nàng đi vào, Hòa Linh lần này tới ngoài việc an ủi Lan Đại Phú và Lan Phu nhân, đồng thời cũng là vì hỏi thăm về chuyện miếng ngọc bội, nếu nhận lời giúp Lục Hàn một tay, mặc kệ hữu dụng hay không, nàng đều phải hoàn thành yêu cầu của Lục Hàn.

Lan gia viện không lớn, Hòa Linh rất nhanh đã đi tới phòng ngủ của Lan Phu nhân, Lan Đại Phú đang ở nơi này, thật ra thì kể từ khi Lan Vũ xảy ra chuyện, Lan Phu nhân bên cạnh vẫn luôn có người, trừ Lan Đại Phú, chính là Lan Phong Lan Vân còn có Lan Tuyết, ông thật sự là không yên lòng nương tử của mình, lần này chuyện của Lan Vũ, bà trong lòng luôn tự trách sai lầm lên người của mình, Lan Đại Phú chỉ sợ bà nghĩ không thông, làm ra chuyện tổn thương mình. Nếu như như vậy, nhà bọn họ thật càng thêm liên tiếp gặp tai nạn.

Hòa Linh sau khi vào cửa cúi người: "Cữu cữu, mợ!"

Lan Phu nhân nhìn thấy Hòa Linh lập tức nước mắt đã rơi xuống, bà cắn môi, khóc run rẩy. Hòa Linh nhìn Lan Đại Phú một cái, Lan Đại Phú lệnh hai nha hoàn đi ra ngoài, bọn họ lúc tới tổng cộng chỉ có vài người, bây giờ trở lại, hẳn là ít đi hai người!

Hòa Linh kéo cái ghế ngồi ở bên giường, nàng nhìn Lan Phu nhân nằm trên giường nói: "Mợ, người không cần khóc, nếu như người cứ vậy không tốt lên, biểu tỷ về quê nhà thế nào được!"

Lan Phu nhân nước mắt rơi càng nhanh hơn! Lan Đại Phú ở một bên không nói, cũng là sắc mặt khổ sở!

"Không nhanh chút trở về để biểu tỷ nhập thổ vi an, sau đó hồi kinh tìm hung thủ, sợ là sẽ một chút dấu vết cũng không còn." Hòa Linh nghiêm túc nói.

Lan Đại Phú cùng Lan Phu nhân đều sửng sốt, thật ra thì Lan Đại Phú vào Nam ra Bắc, tự nhiên cảm thấy chuyện như vậy không đúng, nhưng người đứng xem sáng suốt còn người trong cuộc mơ hồ, thân thể ông ở trong đó, trong nhà vừa loạn thành một đống, đương nhiên không có nghĩ tới phương diện này, nhưng bây giờ nghe Hòa Linh vừa nói như vậy, lập tức liền nghĩ đến.

Mà Lan Phu nhân cũng thế, bà lập tức ngừng khóc thút thít, ngồi dậy nhìn chòng chọc vào Hòa Linh, "Linh tỷ nhi, có phải con biết cái gì phải không?"

Hòa Linh lắc đầu, có điều nàng nghiêm túc nói: "Cháu cái gì cũng không biết, nhưng mà cháu lại tin, chuyện này nhất định không phải đơn giản như vậy, mợ, cháu biết rõ người khổ sở, nhưng nếu như có thời gian khổ sở, thì nên sốc lại tinh thần dưỡng tốt thân thể, biểu tỷ đã chết, nàng cũng không thể sống lại, nhưng mọi người có thể vì nàng tìm được chân chính người hại nàng! Để cho nàng ở dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt. Chẳng lẽ mọi người thật sự tin là bởi vì cái chuyện tranh cãi kia sao? Nếu như thật vì tranh cãi, như vậy tại sao muốn một kiếm đem người đâm chết, một chưởng quỹ lại mang theo kiếm, điều này có thể sao? Trong đó có điểm đa nghi như vậy, Phụng Thiên phủ có thể làm như không thấy, các người là người thân của biểu tỷ, không thể làm như không thấy! Quan phủ không ai tra, nhưng mọi người có thể tìm hung thủ."

Thật ra thì Hòa Linh vốn là không có ý định ở bên cạnh Lan Phu nhân nói những chuyện này, nhưng nhìn Lan Phu nhân càng ngày càng không tốt, đem tất cả mọi chuyện đều trút ở trên người mình, chỉ vì một lần ngăn cản đi tìm Lan Vũ. Hòa Linh đã cảm thấy, phải đem tất cả nói ra, tất cả đều nói ra, bà mới có thể kiên cường, có thể sốc lại tinh thần. Chỉ có tín niệm vì nữ nhi báo thù nhiều hơn, bà mới có thể tốt.

"Biểu tỷ bị giết nghi điểm còn có rất nhiều. Cháu cảm thấy, liền ra cửa thật sớm tìm, liền cũng chưa chắc giúp được biểu tỷ, không nên quên, theo lời khám nghiệm tử thi, cái chết của biểu tỷ chính là thời gian chúng ta đang chuẩn bị tìm nàng. Cho nên lúc này không phải đem tất cả đỗ lên ở trên người mình, mà là mau sớm tìm được hung thủ sát hại biểu tỷ! Một người kế ngắn, hai người kế dài. Mợ nên sướm khỏe lại, sau cùng với cữu cữu cùng nhau thật sớm tìm được hung thủ. Cháu thậm chí cảm thấy, chưởng quỹ đó căn bản cũng không phải là hung thủ, nếu như hắn thật sự có vũ khí phòng thân đặt ở trong tiệm, cũng không nên là kiếm. Những thứ này đều là nghi điểm, hơn nữa, Lục Hàn sai người cẩn thận xem qua kiếm thương, theo y nói, hẳn là một thanh kiếm tốt hết sức mỏng, cùng bản thân chưởng quỹ và thanh kiếm kia bất đồng!"



Lục Hàn thật đúng là coi như có để ý, có thể đặc biệt cho nàng biết những thứ này, có thể thấy được y đối với khối ngọc bội kia cũng hết sức coi trọng!

Lan Đại Phú nói: "Phụng Thiên phủ chỉ nói là kiếm thương, ta đây cũng không biết!" Quả nhiên là trong kinh có người dễ làm chuyện, "Ngược lại là phải đa tạ Lục công tử cho tới nay giúp một tay."

Hòa Linh lắc đầu: "Không cần cảm tạ, chúng ta là bình thường giao dịch, chưa nói tới cám ơn với không cám ơn. Có điều cữu cữu, có mấy câu, cháu muốn nói riêng cùng người."

Lan Đại Phú vừa nghe, đoán chừng cái gọi là giao dịch này cùng ông có liên quan, bảo nha hoàn gọi Lan Tuyết, liền cùng Hòa Linh đi tới viện.

"Ngày đó phụ thân cũng ở đây, cháu không có nói thẳng, cữu cữu có thể nói cho cháu biết hay không, lần này người tới kinh thành đưa cháu đồ trang sức bích ngọc, lai lịch thế nào?"

Lan Đại Phú nghi ngờ: "Bộ đồ trang sức này?"

Hòa Linh gật đầu: "Vâng"

Lan Đại Phú suy nghĩ một chút, khối ngọc này là y mua, lúc ấy giá tiền thật không cao lắm, y cũng coi là mua thấp bán cao, có điều đại khái đã là chuyện của nhiều năm trước. ông đem tình hình lúc đó nói ra, Hòa Linh gật đầu, "Cữu cữu còn có thể tìm được gia đình kia không?"

Lan Đại Phú: "Dĩ nhiên là có thể tìm được, ta cũng coi như là giúp họ lúc khốn cùng, nếu như không phải phụ nhân kia bệnh thời kỳ cuối, người nhà của bà ta chắc là sẽ không bán của cải lấy tiền mặt là bộ đồ trang sức này đấy! Lúc ấy bán bộ này đồ trang sức, chính là vì chữa bệnh cho bà ấy. Chẳng qua ta nhìn bà ta lúc ấy cái dạng kia, sợ là cũng kiên trì không tới bây giờ, chưa chắc là có thể tìm được người." Lan Đại Phú lúc này thấy rõ, Lục Hàn muốn tìm, lại là lai lịch bộ trang sức bích ngọc kia!

"Chuyện này, chỉ có cữu cữu và cháu biết được, Lục Hàn không hy vọng chuyện này liên lụy đến y, nhưng y muốn biết lai lịch, nên đêm hôm đó bao vây tiệm may Quý Khánh xem như là thù lao."

"Ta bảo Lan Phong đi điều tra cho con." Lan Đại Phú quả quyết.

Hòa Linh cũng không đồng ý, "Không, cháu hi vọng trợ giúp cháu tìm lai lịch người này là đại biểu ca, mà không phải nhị biểu ca." Nhìn Lan Đại Phú biểu tình nghi hoặc, Hòa Linh nói: "Biểu tỷ chuyện này, càng cần phải động não phân tích, ta cảm thấy được nhị biểu ca hay là lưu ở bên cạnh người tốt hơn. Cho Đại Biểu Ca giúp cháu đi một chuyến đi, bản thân y chính là người tập võ, cũng nhanh nhẹn. Hơn nữa cũng là người nghiêm cẩn, sẽ không hồ ngôn loạn ngữ."

Lan Đại Phú gật đầu đồng ý, "Được, chúng ta cũng không thể khiến cho nhân gia giúp một tay, nếu người ta giúp chúng ta, chúng ta tự nhiên phải giúp lại người ta!" Dừng lại một chút, Lan Đại Phú tái nhợt cười: "Cám ơn con."

Hòa Linh ngẩn ra, ngay sau đó có mấy phần ngượng ngùng: "Cữu cữu nói cái gì đó! Cám ơn cái gì chứ! Đều là cháu nên làm!"

Lan Đại Phú thật cảm thấy, Hòa Linh không phải loại người thích được khen ngợi! Ông thở dài nói: "Đa tạ cháu khuyên giúp mợ, ta thật ra không nghĩ tới, đây là một biện pháp cực tốt, cũng không sợ cháu chê cười, ta lo lắng mợ cháu nghĩ không thông!" Nói tới chỗ này, Lan Đại Phú hơi ửng đỏ hốc mắt, ông cảm khái nói: "Vốn là tránh né trừ phiến loạn, nhưng lại không nghĩ, nữ nhi ngược lại chết ở xứ người, cái kinh thành này, thật là cùng ta không vừa mắt."

Hòa Linh lắc đầu, nàng nhìn Diệp Tử trong viện bị gió thổi rơi, "Không phải kinh thành cùng người không vừa mắt, chỉ có thể nói, trời có mây gió bất ngờ! Thật ra thì, biểu tỷ một cô nương vùng khác tới, ở kinh thành lại không thể đắc tội người nào, làm sao lại bị người giết chết! Cháu cả ngày tìm đường chết cũng chưa chết, nàng ngược lại bị người giết chết rồi, nói không chừng, nói không chừng nàng là phát hiện ra cái bí mật gì khó lường?" Hòa Linh tính toán!

Lan Đại Phú gật đầu, "Mấy ngày nay ta cũng vậy không ngừng suy nghĩ, Lan Phong cũng có ý kiến như vậy, y cũng là có suy nghĩ Vũ Nhi phát hiện ra cái bí mật gì nên bị người giết người diệt khẩu!"

Hòa Linh cùng Lan Đại Phú đã đạt thành nhận thức chung, nói: "Mợ bên kia, cũng không cần giấu diếm, để cho bà biết, chính bà cảm giác có tội cũng chưa có nặng như vậy, hơn nữa càng thêm nắm ý định đặt ở trên mặt. Dính dáng tinh lực của bà, bà cũng sẽ tốt rất nhiều."



"Được, nghe lời cháu!" Có lẽ là vì Lan Đại Phú và Hòa Linh ngoại sinh nữ này tiếp xúc là vì có thể có được cái gì, nhưng tiếp xúc đã lâu càng cảm thấy ngoại sinh nữ này rất tốt!

Mặc dù Hòa Linh xem ra ương ngạnh không dễ chọc, nhưng lại là một cô nương tốt trong nóng ngoài lạnh, ông biết, Hòa Linh và Vũ Nhi căn bản cũng không có tình cảm gì, thế nhưng có thời điểm, nàng vẫn là cố gắng hết sức của mình, thậm chí có thể khiến cho Lục Hàn giúp một tay, này cũng nói rõ tất cả! Tuy nói Lục Hàn cũng là có yêu cầu, nhưng y người này cũng không phải là đứa ngốc, nếu như Lục Hàn muốn biết, tự nhiên sẽ có thật nhiều biện pháp biết, chưa chắc sẽ phải thật trợ giúp cho bọn họ, xem ra vẫn là Hòa Linh ở trong đó có tác dụng, mặc kệ là cùng Mai gia buôn bán hay là Lục Hàn lần này trợ giúp, nàng đều giúp bọn họ quá nhiều.

"Linh tỷ nhi bản thân cháu cũng cẩn thận một chút, chuyện lần này, khắp nơi lộ ra quỷ dị, an toàn của chính cháu, cũng chú ý một chút!"

Hòa Linh cười yếu ớt gật đầu: "Cữu cữu yên tâm, cháu biết rõ."

Hòa Linh lại đợi một lát, trấn an Lan Tuyết, sau chính là mang theo hai nha hoàn cùng gia đinh rời đi, Lan Đại Phú suy nghĩ một chút, lệnh Lan Vân hộ tống đoàn người Hòa Linh. Hòa Linh cũng không có từ chối.

Xảo Nguyệt cảm khái nói: "Thì ra là còn cảm thấy biểu tiểu thư có chút đáng ghét, nhưng chỉ chớp mắt, người dĩ nhiên cũng bị người hại chết. Cũng không biết đến tột cùng người nào là hung thủ, cũng quá ác độc!" Nàng hơi ửng đỏ hốc mắt, người quen biết của mình cứ như vậy chết, cho dù ai cũng không thể thờ ơ.

Xảo Âm sợ Hòa Linh đi theo buồn phiền, kéo tay Xảo Nguyệt một cái, Xảo Nguyệt sáng tỏ, ngay sau đó đem nước mắt nhịn xuống!

Hòa Linh nghiêm túc: "Nhất định sẽ tìm được cái hung thủ kia." Thật ra thì nàng có chút kỳ quái, theo lý thuyết, giết người thì phải có đầy đủ thời gian xử lý tốt thi thể, tại sao lại chọn ở hậu viện đơn giản như vậy! Mặc dù Phụng Thiên phủ bên kia cho là bởi vì không có kinh nghiệm gì mới có thể làm như thế, mới không có nghi điểm gì. Nhưng Hòa Linh không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy, đây càng giống như là một hành động bỏ xe bảo vệ tướng!

Họ phát hiện người đang nhanh chóng bắt đầu tìm người, làm như vậy khiến cho hung thủ không thể trực tiếp đem thi thể mang đi xử lý, cho nên bọn họ lựa chọn xem ra có chút nguy hiểm, Nhưng mà lại là phương pháp xử lý thi thể đơn giản nhất. Chính là chôn, rồi đẩy ra ngoài một người làm hung thủ, mà người chưởng quỹ, chính là người này! Như vậy nhìn như phức tạp, nhưng thật ra là phương pháp xử lý thi thể tốt nhất, đó chính là, không bao giờ cần xử lý nữa! Lại nói, cái hiệu may Quý Khánh này ở kinh thành trong các hiệu may không cao không thấp, không coi là tốt, cũng không thể coi là không tốt! Càng như vậy, thật ra thì càng thích hợp làm chút điều gì đó! Bây giờ nàng hoài nghi, trong cửa tiệm kia có người mưu đồ bí mật gì, mà Lan Vũ chính là phát hiện được!

Hòa Linh rơi vào trầm tư, chuyện của kiếp trước cùng kiếp này cũng không thể trùng hợp, mặc dù nói không biết nội tình, nhưng Hòa Linh cảm thấy, chỉ cần không gián đoạn điều tra, nhất định là có thể tìm được hung thủ cuối cùng! Hòa Linh nghĩ hơi chóng mặt, nàng vén lên tiểu mành của cỗ kiệu, nhìn bên ngoài nhốn nha nhốn nháo. Nhiều người như vậy, làm sao biết người nào đến tột cùng là người nào! Có lẽ, chính là ăn xin ven đường đều là. . . . . . Hòa Linh đột nhiên ngây người, nàng quát lớn: "Dừng kiệu."

Cỗ kiệu cứ như vậy ngừng lại, Lan Vân hỏi "Biểu muội, làm sao vậy?"

Hòa Linh xuống cỗ kiệu, nhìn về góc tường, nơi đó, mấy tên ăn xin đang khi dễ một tên ăn xin khác, nhìn ra được quần áo rách rưới của tên ăn xin này đã bị đánh bể đầu chảy máu, nhưng ngay cả như thế, bọn họ vẫn không có vẻ muốn dừng tay.

Hòa Linh cứ như vậy lẳng lặng nhìn, Lan Vân ngược lại không nhị được khi thấy nhiều người khi dễ một người như vậy, y tức giận tiến lên: "Các ngươi làm cái gì vậy! Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, các ngươi thế nhưng lạ ở trên phố đánh người như vậy, còn có vương pháp hay không!"

Mấy tên ăn xin nhìn Lan Vân quần áo hoa lệ, mà bên cạnh cỗ kiệu cũng là tinh xảo, biết được đây là người nhà có thân phận trong kinh, lập tức giải tán!

Lan Vân tức giận vô cùng: "Làm sao còn có chuyện như vậy!" Y tới chỗ tên ăn xin bên cạnh, chỉ thấy tên ăn xin này thân hình cũng không phải thấp, có điều hết sức gầy gò, ánh mắt đờ đẫn!

"Huynh đài, ngươi vẫn tốt chứ?"

Nam tử miễn cưỡng ngẩng đầu, không có nói. Rất nhanh, tầm mắt của y chuyển đến bên người Lan Vân, đi theo Lan Vân tới bên cạnh tên ăn xin, chính là Hòa Linh.

Hòa Linh từ trên cao nhìn xuống nam tử, nhếch miệng nói nhỏ: "Đổ Thừa Vân Phong!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Nữ Yêu Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook