Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 596: Bánh Từ Trên Trời Rơi Xuống

Đại Quả Lạp

16/05/2024

Trong lời nói vị chua thật sự quá rõ ràng, đến mức Bộ Sênh Yên vừa nói xong cũng có chút hối hận.

Lời nói cũng đã nói ra miệng, không thể nào thu lại.

Nàng chỉ có thể quay đầu đi, không nhìn Lạc Dạ Thần.

Lạc Dạ Thần nghe vậy cười một cái.

Nha hoàn cảm thấy hiện tại bầu không khí có điểm lạ, nàng giống như người thừa thãi không thích hợp ở đây, liền chủ động mở miệng.

“Tiểu thư, nô tỳ đi xem một chút xe ngựa của chúng ta có vấn đề gì không.”

Bộ Sênh Yên đáp ứng gật đầu: “ân.”

Nha hoàn buông cánh tay nàng ra, quay người rời khỏi đình viện.

Nha hoàn vừa đi, trong đình viện chỉ còn lại Bộ Sênh Yên và Lạc Dạ Thần hai người.

Lạc Dạ Thần: “Ngươi nghe ta giải thích.”

Bộ Sênh Yên vẫn nghiêng khuôn mặt, mặt không đổi nhìn chậu hoa phù dung bên cạnh, ngữ khí bình đạm: “được, ngươi giải thích cho ta nghe.”

Lạc Dạ Thần há to miệng, muốn nói gì, lại phát hiện chuyện đã xảy ra hắn đều đã nói qua, bây giờ không có cái gì cần bổ sung lại .

Hắn vô lực buông thõng bả vai.

“Kỳ thực chuyện chính là ta mới vừa nói, nàng ta tự ngã vào lòng ta.

Ta không có phản ứng kịp, theo bản năng liền đưa tay đỡ nàng.

Ta vừa đụng tới nàng, ngươi đã tới rồi, ta không biết chuyện làm sao sẽ trùng hợp như vậy?!”

Bộ Sênh Yên bị chọc giận mà cười lên: “Ngươi đây là nói ta tới quá không đúng lúc sao?”

Lạc Dạ Thần nhanh chóng phủ nhận: “Không có, ta tuyệt đối không có ý này!

Ta cảm thấy mình quá xui xẻo, hết lần này tới lần khác đều đụng phải mấy chuyện phiến toái?!”

Bên trong nhã gian lầu hai.

Tiêu Hề Hề vừa cầm lấy một cái bánh, đang chuẩn bị bắt đầu ăn, liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện quen thuộc.

Nàng tới gần cửa sổ, thăm dò nhìn quanh, thấy được người đứng ở trong đình viện nói chuyện là Lạc Dạ Thần cùng Bộ Sênh Yên.

Bộ Sênh Yên xụ mặt, nhìn dáng vẻ rất không cao hứng.

“Ta đã sớm nghe nói ngươi rất thích Tạ Sơ Tuyết, trước đó còn đến cửa cầu hôn nàng.

Bây giờ nhìn nàng như vậy, hẳn là đối với tình cũ khó quên.

Đã như vậy, không bằng các ngươi quay về bên nhau, đỡ cho ta kẹp ở giữa các ngươi chia rẽ đôi uyên ương.”

Nhắc đến chuyện cũ, Lạc Dạ Thần không khỏi có chút chột dạ.

Hắn ngượng ngùng nói.

“Cũng là chút chuyện thóc mục vừng thối ngày xưa, ngươi không nhắc đến, ta liền đã quên.

Ban đầu là ta bị ma quỷ ám ảnh, cho rằng nàng là một tiên nữ băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần.

Về sau mới phát hiện là ta nhìn lầm người, nàng ta đầu óc giống như tổ ong vò vẽ, ai dính vào nàng, người đó liền gặp phải xui xẻo.”

Bộ Sênh Yên nhếch miệng: “Nam nhân các ngươi không phải là thích nữ nhân như vậy sao?”



Lạc Dạ Thần nhanh chóng tẩy trắng cho mình.

“Ta bây giờ ghét nhất chính là kiểu người như nàng ta.

Có chuyện không nói thẳng, cố ý che che giấu giấu, làm cho người hiểu lầm, chờ chuyện xảy ra lại làm bộ cái gì cũng không biết bộ dáng vô tội.

May mắn ta lúc đầu thấy rõ bộ mặt thật của nàng, nếu không ta đến bây giờ vẫn còn bị nàng chơi đùa trong lòng bàn tay!”

Bộ Sênh Yên khẽ nói: “Chỉ vì ngươi là đồ ngu xuẩn, đáng đời ngươi bị người đùa dỡn.”

Lạc Dạ Thần cẩn thận tiến lên một bước.

“Chúng ta đừng ở chỗ này đứng, ta dìu ngươi đi vào phòng ngồi.”

Bộ Sênh Yên lập tức chống gậy lui về sau một bước, tức giận nói.

“Không cần, ta hôm nay cố ý hẹn ngươi ra đây, là có chuyện muốn nói với ngươi.

Ban đầu ta nghĩ chờ ăn cơm xong rồi nói, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết.

Chúng ta ở chỗ này nói rõ ràng là được.”

Lạc Dạ Thần đại khái có thể đoán được nàng muốn nói cái gì.

Hắn buồn tẻ nói: “Ta tốt xấu gì cũng coi như một nửa chủ nhân nơi này.

Ngươi tới nơi này làm khách, ngay cả chén trà ta cũng không mời ngươi uống, thật sự là không phải phép.

Nếu không thì chúng ta vào trong ngồi, vừa uống trà vừa từ từ nói.”

Bộ Sênh Yên cũng rất kiên nhẫn: “Ta không thích uống trà.

Ở đây không có người khác, ta liền nói cho ngươi biết rõ.

Ta muốn từ hôn.

Chờ việc hôn nhân vừa hủy bỏ, ngươi có thể yên tâm mạnh dạn theo đuổi Tạ tiên nữ của người, ta cũng có thể ở nhà chiếu cố phụ thân của ta.

Chúng ta từ đây nước giếng không phạm nước sông.”

Lạc Dạ Thần bị bộ dạng hận không thể tại chỗ nhất đao lưỡng đoạn của nàng làm tức giận, nhịn không được tăng thêm ngữ khí.

“Ngươi rốt cuộc muốn ta nói bao nhiêu lần mới bằng lòng tin tưởng ta cùng Tạ Sơ Tuyết không có quan hệ?”

Bộ Sênh Yên mím môi dưới: “Chuyện giữa các ngươi, không cần giải thích với ta, ta cũng không quan tâm.”

Lạc Dạ Thần cười nhạo nói: “Ngươi rõ ràng là đang ghen, còn nói cái gì không quan tâm? Ngươi lừa gạt ai đây?”

Bộ Sênh Yên nhất thời liền thẹn quá hóa giận.

“Ngươi nói đùa cái gì? Ta ghen? Đời ta không có khả năng ghen!”

Lạc Dạ Thần: “Nếu ngươi không ghen, ngươi sao phải tức giận như vậy?”

Bộ Sênh Yên đưa tay muốn đánh hắn.

Lạc Dạ Thần nhanh chóng lui về sau: “Ngươi làm gì? Nói không lại liền muốn động thủ, ngươi đây là tật xấu gì vậy?!”

Bộ Sênh Yên chống gậy không thể di chuyển nhanh, chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm cả giận nói.

“Muốn để cho ta gả cho ngươi, trừ phi bánh từ trên trời rớt xuống!”

Bên trong nhã gian lầu hai.

Tiêu Hề Hề nhìn một chút cái bánh trong tay, lại nhìn hai người phía dưới.



Nàng đưa tay hất lên, đem cái bánh ném ra.

Chuẩn xác đập trúng trán Lạc Dạ Thần .

Lạc Dạ Thần còn đang suy nghĩ làm thế nào phản bác Bộ Sênh Yên, liền thấy trán bị một đồ vật vừa nóng ấm vừa dính dính đập vào.

Hắn vô ý thức đưa tay ra đón.

Lại phát hiện là một chiếc bánh vẫn còn nóng hổi!

Lạc Dạ Thần chớp chớp mắt nhìn chằm chằm cái bánh trong tay.

Bộ Sênh Yên cũng lập tức hóa đá...

Nói muốn bánh rớt xuống, liền có bánh thật sự bay tới.

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, hướng phía cửa sổ lầu hai nhìn qua.

Liền thấy một tiểu nương tử chưa thấy bao giờ đang nằm ở trên cửa sổ hướng bọn hắn phất tay.

Cô nương kia vừa phất tay còn vừa cười nói.

“Vương gia, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi !”

Thanh âm này, Lạc Dạ Thần nghe xong liền biết là ai, nhất định là Tiêu trắc phi!

Nàng như thế nào lại thay đổi khuôn mặt?

Tiêu Hề Hề thấy hắn ngây ngốc đứng bất động ở nơi đó, thúc giục nói.

“Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ngươi nhanh chóng cùng Bộ cô nương nói chuyện, cơ hội tốt như vậy nếu ngươi bỏ lỡ, ngươi liền chấp nhận chuẩn bị sống cả một đời làm tên lưu manh độc thân đi!”

Lạc Dạ Thần nhìn cái bánh trong tay, lại nhìn Bộ Sênh Yên đứng đối diện một chút.

Bộ Sênh Yên đầu óc hỗn loạn tưng bừng.

Nàng không biết tiểu nương tử trên lầu là ai?

Còn có cái bánh này từ trên trời giáng xuống

Nàng đang nghĩ tới cái bánh, liền thấy Lạc Dạ Thần đem cái bánh kia đưa tới trước mặt của nàng.

Trên mặt Lạc Dạ Thần hơi hồng.

Hắn lớn như vậy rồi, còn chưa từng làm qua chuyện kỳ quái như vậy.

Nhưng vì không để cả đời làm lưu manh độc thân, hắn vẫn cứng cổ không có lùi bước, lớn tiếng nói.

“Ngươi mới vừa nói, chỉ cần bánh từ trên trời rớt xuống, ngươi sẽ gả cho ta, bây giờ cái bánh này đã rơi xuống, lời ngươi nói ra cũng không được lật lọng nha?”

Khuôn mặt Bộ Sênh Yên cũng đỏ lên, chân tay luống cuống nói: “Ta vừa rồi cũng chỉ là đang so sánh mà thôi.”

Lạc Dạ Thần: “Nhưng ta nghĩ là thật.”

Bộ Sanh Yên "......"

Lạc Dạ Thần duy trì lấy động tác đưa ra chiếc bánh, không nhúc nhích, cũng không thúc giục, cứ như vậy an tĩnh chờ đợi câu trả lời của nàng.

Bộ Sênh Yên một tay chống gậy, tay kia cũng đã toát mồ hôi.

Rõ ràng chỉ là một cái bánh, lại so với thánh chỉ còn trầm trọng hơn.

Nàng khó khăn mở miệng: “Cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng mà, ta không tiếp nhận.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook