Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 597: Không Được Đổi Ý
Đại Quả Lạp
16/05/2024
Lạc Dạ Thần hỏi "Tại sao?"
Bộ Sanh Yên "Ta không yên tâm về phụ thân ta."
Liên quan tới việc này, Lạc Dạ Thần đã sớm nghĩ thông, hắn không chút do dự nói.
“Chúng ta đều ở trong thành Thịnh Kinh, trong thành cũng chỉ lớn như vậy, nếu ngươi không yên tâm lão Hầu gia, lúc nào cũng có thể trở về Hầu phủ thăm hắn.
Nếu lão Hầu gia cơ thể không tốt, ta còn có thể giúp hắn thỉnh thái y.
Ta còn buôn bán dược vật, nếu các ngươi thiếu dược liệu gì, ta có thể để gia nhân đi hỗ trợ tìm kiếm.”
Bộ Sênh Yên nghe xong lời hắn nói không có phản ứng gì, khi nghe đến khúc sau, nàng nhịn không được quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Trong nội tâm nàng có kinh ngạc, có xúc động, còn có chút tư vị nói không thành lời.
“Vì sao, muốn thuận theo ta như thế?”
Lạc Dạ Thần gãi gãi đầu: “Ngươi xem như là ta đang báo ân đi.
Dù sao lúc trước ngươi vì cứu ta, bị ngã làm gãy chân.
Hơn nữa ta còn trước mặt mọi người ôm ngươi đi cầu viện.
Nhiều người như vậy đều thấy ta ôm ngươi, nghĩ giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì là không thể nào .
Nếu về sau chúng ta thành thân, thì không có gì.
Nhưng nếu chúng ta không thành thân, sự kiện kia nhất định sẽ làm tổn hại đến thanh danh của ngươi.
Đằng nào ta sớm muộn cũng phải cưới vợ, ngươi cũng không thể cả một đời đều ở tại Hầu phủ không lấy chồng.
Đã thế, không bằng chúng ta liền kết hợp lại không phải cũng tốt sao?”
Bộ Sênh Yên mím môi, thấp giọng nói: “Ta có thể cả một đời cũng không cần lấy chồng, ta không quan tâm cách nhìn của người khác.”
Lạc Dạ Thần hỏi lại: “Vậy ngươi cha thì sao? Cha ngươi tuổi cũng đã cao, ngươi còn nhẫn tâm để hắn vì chuyện của ngươi mà lo lắng sao?”
Bộ Sênh Yên không phản bác được.
Tiêu Hề Hề ghé vào trên cửa sổ, ung dung thảnh thơi nói.
“Bộ cô nương, hắn đã nguyện ý vì ngươi viết sách truyện, ngươi nên cho hắn một cơ hội đi!”
Bộ Sênh Yên rất kinh ngạc.
Nàng liếc mắt nhìn Tiêu Hề Hề trên lầu, tiếp đó lại nhìn về phía Lạc Dạ Thần.
“Những sách truyện kia vốn là ngươi viết?”
Mặt của Lạc Dạ Thần lập tức đỏ bừng lên.
Hắn không nghĩ tới chuyện viết sách truyện sẽ bị bại lộ ở đây, trong lòng vừa thẹn lại vừa giận.
Nhưng dù có bị người tại chỗ lột quần áo, hắn cũng vẫn gắng gượng giữ lại mặt mũi làm Anh Vương, cứng cổ đặc biệt lớn tiếng nói.
“Là ta viết thì thế nào? Ngươi chẳng lẽ còn muốn trả hàng?
Ta cho ngươi biết, không có khả năng!
Chỗ này sách truyện một khi đưa đi, không thể trả lại!”
Bộ Sênh Yên nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng những do dự giãy dụa bất an cùng nhau biến mất.
Thay vào đó, là một chút xúc động, còn có một chút chờ mong.
“Ngươi sao lại ngốc như vậy?”
Lạc Dạ Thần không cảm thấy mình ngốc chút nào.
Hắn đang muốn phản bác, lời còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy Bộ Sênh Yên đưa tay nhận lấy cái bánh.
Lạc Dạ Thần ngây ngẩn cả người.
Bộ Sênh Yên một tay chống gậy, một tay cầm cái bánh, vừa cười vừa nói.
“Mặc dù chữ viết của ngươi rất xấu, nhưng nội dung vẫn rất đặc sắc, ta muốn biết kết cục chuyện xưa, ngươi tuyệt đối đừng bỏ dở nửa chừng không viết nha.”
Mặc dù Lạc Dạ Thần có đôi khi rất ngu ngốc, có đôi khi còn rất muốn ăn đòn.
Nhưng hắn người đầu tiên nguyện ý vì nàng viết sách truyện.
Nhiều sách truyện như vậy, muốn viết từng chữ một, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi Lạc Dạ Thần vốn cũng không phải là người thích đọc sách viết chữ.
Hắn nguyện ý vì dỗ nàng vui vẻ, miễn cưỡng làm chuyện hắn không thích.
Cái này chính là một tấm chân tình rất khó có được.
Bộ Sênh Yên không nhịn được muốn cùng hắn thử một lần.
Nếu hắn thật có thể làm như lời hắn nói, cho phép nàng thường xuyên về nhà thăm phụ thân, như vậy gả cho hắn cũng không sao.
Lạc Dạ Thần còn ngốc lăng, không có vì tỏ tình thành công mà vui sướng, lấy lại tinh thần.
Lúc này, có hoa cánh từ trên trời bay xuống.
Phảng phất giống như tuyết rơi, bay lả tả mà rơi vào trên người bọn họ.
Bộ Sênh Yên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy tiểu nương tử trên lầu hai đang thả cánh hoa xuống.
Gian phòng bên cửa sổ ban đầu để hai bồn nguyệt quý hoa, lúc này đều bị Tiêu Hề Hề vặt sạch sẽ .
Nàng vừa vẩy cánh hoa vừa hát.
"Ngày mai ta phải gả cho chàng rồi
Ngày mai ta phải gả cho chàng rồi
Nếu không phải chàng hỏi ta
Nếu không phải chàng khuyên ta
Nếu không phải thời điểm thích hợp
Chàng khiến ta rung động ..."
Bài hát này khiến Bộ Sênh Yên càng đỏ mặt hơn.
Cho dù nàng tính tình hào phóng thẳng thắn, lúc này cũng không miễn lộ ra mấy phần nữ nhi e lệ.
Nàng đẩy Lạc Dạ Thần còn đang sững sờ một cái.
“Chúng ta đừng ở chỗ này đứng ngốc, nhanh chóng vào trong đi thôi.”
Lạc Dạ Thần lúc này mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng đáp: “a a, vào trong vào trong, chúng ta vào trong thôi!”
Hắn lúc này liền như giẫm trên đám mây, cả người đều lâng lâng vui sướng, cảm giác không chân thực.
Hắn đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bộ Sênh Yên.
“Ngươi đáp ứng ta, đúng không?”
Gương mặt xinh đẹp của Bộ Sênh Yên đỏ bừng: “Hoàng thượng đã ban hôn, ta có thể không đáp ứng sao?”
Lạc Dạ Thần đi hai bước lại hỏi: “Vậy ngươi không muốn lại từ hôn, đúng không?”
Bộ Sênh Yên bị hắn hỏi tới phiền, tức giận nói: “Ngươi đến cùng có đi hay không?!”
Lạc Dạ Thần bị giáo huấn cũng không tức giận, ngược lại còn cười hắc hắc.
Hắn ở phía trước dẫn đường, dẫn nàng tiến vào gian phòng bên trong cùng của hắn.
Bộ Sênh Yên đi đứng không tiện, Lạc Dạ Thần chủ động đưa tay dìu nàng.
Bàn tay của hắn nắm chặt bờ vai của nàng.
Mùa hè quần áo vải vóc tương đối mỏng, nàng cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn.
Đợi đến khi hai người ngồi đàng hoàng, trên mặt bọn họ nhiệt độ vẫn không có lui xuống.
Chưởng quỹ mang theo ấm trà đi tới, vừa pha trà cho bọn hắn, vừa ân cần hỏi.
“Hai vị muốn ăn gì?”
Lạc Dạ Thần không chút nghĩ ngợi liền thốt ra: “bánh!”
Bộ Sanh Yên "......"
Nàng yên lặng đưa cái bánh trong tay bỏ lên trên bàn.
Chưởng quỹ cười đáp: “Ngoại trừ bánh ra? Còn muốn cái gì?”
Lạc Dạ Thần hỏi Bộ Sênh Yên muốn ăn cái gì?
Bộ Sênh Yên nói: “Ta không kén ăn, cái gì đều được.”
Lạc Dạ Thần nói với chưởng quỹ.
“Trên người nàng bị thương còn chưa có khỏi hẳn, ăn uống thanh đạm chút, những thứ thức ăn không tốt cho vết thương, kích thích cũng không cần, những thứ khác ngươi xem đó mà làm.”
Chưởng quỹ liên tục gật đầu, biểu thị mình nhớ kỹ.
Chờ chưởng quỹ đi khỏi, Bộ Sênh Yên ý vị thâm trường nói.
“Không nhìn ra, ngươi vẫn rất biết chiếu cố người khác, bình thường chắc vẫn dùng những chiêu này dỗ tiểu cô nương?”
Lạc Dạ Thần khinh thường nói: “Ngươi cũng quá coi thường ta, ta đường đường là Anh Vương, từ trước đến nay chỉ có người khác dỗ ta, ta cho tới bây giờ không cần dỗ người.”
Bộ Sênh Yên: “Là như vậy sao!”
Các loại điểm tâm được bưng lên bàn, Lạc Dạ Thần cố ý đem một đĩa bánh đẩy lên trước mặt Bộ Sênh Yên.
“Ngươi không phải muốn ăn bánh sao? Ăn nhiều một chút, nếu không đủ, còn có thể gọi thêm!”
Bộ Sênh Yên nhìn đĩa bánh lớn trước mặt, bỗng nhiên có chút hối hận, vừa rồi không nên mang cái bánh ra so sánh.
Lạc Dạ Thần cũng cầm bánh lên bắt đầu ăn.
Điểm tâm vừa ăn xong, chưởng quỹ đã tới.
“Khởi bẩm vương gia, chúng ta đã dựa theo phân phó của người, đem rượu và đồ ăn đưa cho Phủ Kinh Triệu, qua kiểm nghiệm, xác định rượu và thức ăn không có thuốc mê.”
Lạc Dạ Thần nhíu mày: “quả nhiên là không có bị hạ dược, Tạ Sơ Tuyết vừa rồi tại sao đột ngột té xỉu?”
Bộ Sênh Yên cười nhạo.
“Người ta nói mình bị bỏ thuốc, ngươi liền thật sự tin sao? Đầu ngươi không có não sao?”
Bộ Sanh Yên "Ta không yên tâm về phụ thân ta."
Liên quan tới việc này, Lạc Dạ Thần đã sớm nghĩ thông, hắn không chút do dự nói.
“Chúng ta đều ở trong thành Thịnh Kinh, trong thành cũng chỉ lớn như vậy, nếu ngươi không yên tâm lão Hầu gia, lúc nào cũng có thể trở về Hầu phủ thăm hắn.
Nếu lão Hầu gia cơ thể không tốt, ta còn có thể giúp hắn thỉnh thái y.
Ta còn buôn bán dược vật, nếu các ngươi thiếu dược liệu gì, ta có thể để gia nhân đi hỗ trợ tìm kiếm.”
Bộ Sênh Yên nghe xong lời hắn nói không có phản ứng gì, khi nghe đến khúc sau, nàng nhịn không được quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Trong nội tâm nàng có kinh ngạc, có xúc động, còn có chút tư vị nói không thành lời.
“Vì sao, muốn thuận theo ta như thế?”
Lạc Dạ Thần gãi gãi đầu: “Ngươi xem như là ta đang báo ân đi.
Dù sao lúc trước ngươi vì cứu ta, bị ngã làm gãy chân.
Hơn nữa ta còn trước mặt mọi người ôm ngươi đi cầu viện.
Nhiều người như vậy đều thấy ta ôm ngươi, nghĩ giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì là không thể nào .
Nếu về sau chúng ta thành thân, thì không có gì.
Nhưng nếu chúng ta không thành thân, sự kiện kia nhất định sẽ làm tổn hại đến thanh danh của ngươi.
Đằng nào ta sớm muộn cũng phải cưới vợ, ngươi cũng không thể cả một đời đều ở tại Hầu phủ không lấy chồng.
Đã thế, không bằng chúng ta liền kết hợp lại không phải cũng tốt sao?”
Bộ Sênh Yên mím môi, thấp giọng nói: “Ta có thể cả một đời cũng không cần lấy chồng, ta không quan tâm cách nhìn của người khác.”
Lạc Dạ Thần hỏi lại: “Vậy ngươi cha thì sao? Cha ngươi tuổi cũng đã cao, ngươi còn nhẫn tâm để hắn vì chuyện của ngươi mà lo lắng sao?”
Bộ Sênh Yên không phản bác được.
Tiêu Hề Hề ghé vào trên cửa sổ, ung dung thảnh thơi nói.
“Bộ cô nương, hắn đã nguyện ý vì ngươi viết sách truyện, ngươi nên cho hắn một cơ hội đi!”
Bộ Sênh Yên rất kinh ngạc.
Nàng liếc mắt nhìn Tiêu Hề Hề trên lầu, tiếp đó lại nhìn về phía Lạc Dạ Thần.
“Những sách truyện kia vốn là ngươi viết?”
Mặt của Lạc Dạ Thần lập tức đỏ bừng lên.
Hắn không nghĩ tới chuyện viết sách truyện sẽ bị bại lộ ở đây, trong lòng vừa thẹn lại vừa giận.
Nhưng dù có bị người tại chỗ lột quần áo, hắn cũng vẫn gắng gượng giữ lại mặt mũi làm Anh Vương, cứng cổ đặc biệt lớn tiếng nói.
“Là ta viết thì thế nào? Ngươi chẳng lẽ còn muốn trả hàng?
Ta cho ngươi biết, không có khả năng!
Chỗ này sách truyện một khi đưa đi, không thể trả lại!”
Bộ Sênh Yên nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng những do dự giãy dụa bất an cùng nhau biến mất.
Thay vào đó, là một chút xúc động, còn có một chút chờ mong.
“Ngươi sao lại ngốc như vậy?”
Lạc Dạ Thần không cảm thấy mình ngốc chút nào.
Hắn đang muốn phản bác, lời còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy Bộ Sênh Yên đưa tay nhận lấy cái bánh.
Lạc Dạ Thần ngây ngẩn cả người.
Bộ Sênh Yên một tay chống gậy, một tay cầm cái bánh, vừa cười vừa nói.
“Mặc dù chữ viết của ngươi rất xấu, nhưng nội dung vẫn rất đặc sắc, ta muốn biết kết cục chuyện xưa, ngươi tuyệt đối đừng bỏ dở nửa chừng không viết nha.”
Mặc dù Lạc Dạ Thần có đôi khi rất ngu ngốc, có đôi khi còn rất muốn ăn đòn.
Nhưng hắn người đầu tiên nguyện ý vì nàng viết sách truyện.
Nhiều sách truyện như vậy, muốn viết từng chữ một, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi Lạc Dạ Thần vốn cũng không phải là người thích đọc sách viết chữ.
Hắn nguyện ý vì dỗ nàng vui vẻ, miễn cưỡng làm chuyện hắn không thích.
Cái này chính là một tấm chân tình rất khó có được.
Bộ Sênh Yên không nhịn được muốn cùng hắn thử một lần.
Nếu hắn thật có thể làm như lời hắn nói, cho phép nàng thường xuyên về nhà thăm phụ thân, như vậy gả cho hắn cũng không sao.
Lạc Dạ Thần còn ngốc lăng, không có vì tỏ tình thành công mà vui sướng, lấy lại tinh thần.
Lúc này, có hoa cánh từ trên trời bay xuống.
Phảng phất giống như tuyết rơi, bay lả tả mà rơi vào trên người bọn họ.
Bộ Sênh Yên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy tiểu nương tử trên lầu hai đang thả cánh hoa xuống.
Gian phòng bên cửa sổ ban đầu để hai bồn nguyệt quý hoa, lúc này đều bị Tiêu Hề Hề vặt sạch sẽ .
Nàng vừa vẩy cánh hoa vừa hát.
"Ngày mai ta phải gả cho chàng rồi
Ngày mai ta phải gả cho chàng rồi
Nếu không phải chàng hỏi ta
Nếu không phải chàng khuyên ta
Nếu không phải thời điểm thích hợp
Chàng khiến ta rung động ..."
Bài hát này khiến Bộ Sênh Yên càng đỏ mặt hơn.
Cho dù nàng tính tình hào phóng thẳng thắn, lúc này cũng không miễn lộ ra mấy phần nữ nhi e lệ.
Nàng đẩy Lạc Dạ Thần còn đang sững sờ một cái.
“Chúng ta đừng ở chỗ này đứng ngốc, nhanh chóng vào trong đi thôi.”
Lạc Dạ Thần lúc này mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng đáp: “a a, vào trong vào trong, chúng ta vào trong thôi!”
Hắn lúc này liền như giẫm trên đám mây, cả người đều lâng lâng vui sướng, cảm giác không chân thực.
Hắn đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bộ Sênh Yên.
“Ngươi đáp ứng ta, đúng không?”
Gương mặt xinh đẹp của Bộ Sênh Yên đỏ bừng: “Hoàng thượng đã ban hôn, ta có thể không đáp ứng sao?”
Lạc Dạ Thần đi hai bước lại hỏi: “Vậy ngươi không muốn lại từ hôn, đúng không?”
Bộ Sênh Yên bị hắn hỏi tới phiền, tức giận nói: “Ngươi đến cùng có đi hay không?!”
Lạc Dạ Thần bị giáo huấn cũng không tức giận, ngược lại còn cười hắc hắc.
Hắn ở phía trước dẫn đường, dẫn nàng tiến vào gian phòng bên trong cùng của hắn.
Bộ Sênh Yên đi đứng không tiện, Lạc Dạ Thần chủ động đưa tay dìu nàng.
Bàn tay của hắn nắm chặt bờ vai của nàng.
Mùa hè quần áo vải vóc tương đối mỏng, nàng cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn.
Đợi đến khi hai người ngồi đàng hoàng, trên mặt bọn họ nhiệt độ vẫn không có lui xuống.
Chưởng quỹ mang theo ấm trà đi tới, vừa pha trà cho bọn hắn, vừa ân cần hỏi.
“Hai vị muốn ăn gì?”
Lạc Dạ Thần không chút nghĩ ngợi liền thốt ra: “bánh!”
Bộ Sanh Yên "......"
Nàng yên lặng đưa cái bánh trong tay bỏ lên trên bàn.
Chưởng quỹ cười đáp: “Ngoại trừ bánh ra? Còn muốn cái gì?”
Lạc Dạ Thần hỏi Bộ Sênh Yên muốn ăn cái gì?
Bộ Sênh Yên nói: “Ta không kén ăn, cái gì đều được.”
Lạc Dạ Thần nói với chưởng quỹ.
“Trên người nàng bị thương còn chưa có khỏi hẳn, ăn uống thanh đạm chút, những thứ thức ăn không tốt cho vết thương, kích thích cũng không cần, những thứ khác ngươi xem đó mà làm.”
Chưởng quỹ liên tục gật đầu, biểu thị mình nhớ kỹ.
Chờ chưởng quỹ đi khỏi, Bộ Sênh Yên ý vị thâm trường nói.
“Không nhìn ra, ngươi vẫn rất biết chiếu cố người khác, bình thường chắc vẫn dùng những chiêu này dỗ tiểu cô nương?”
Lạc Dạ Thần khinh thường nói: “Ngươi cũng quá coi thường ta, ta đường đường là Anh Vương, từ trước đến nay chỉ có người khác dỗ ta, ta cho tới bây giờ không cần dỗ người.”
Bộ Sênh Yên: “Là như vậy sao!”
Các loại điểm tâm được bưng lên bàn, Lạc Dạ Thần cố ý đem một đĩa bánh đẩy lên trước mặt Bộ Sênh Yên.
“Ngươi không phải muốn ăn bánh sao? Ăn nhiều một chút, nếu không đủ, còn có thể gọi thêm!”
Bộ Sênh Yên nhìn đĩa bánh lớn trước mặt, bỗng nhiên có chút hối hận, vừa rồi không nên mang cái bánh ra so sánh.
Lạc Dạ Thần cũng cầm bánh lên bắt đầu ăn.
Điểm tâm vừa ăn xong, chưởng quỹ đã tới.
“Khởi bẩm vương gia, chúng ta đã dựa theo phân phó của người, đem rượu và đồ ăn đưa cho Phủ Kinh Triệu, qua kiểm nghiệm, xác định rượu và thức ăn không có thuốc mê.”
Lạc Dạ Thần nhíu mày: “quả nhiên là không có bị hạ dược, Tạ Sơ Tuyết vừa rồi tại sao đột ngột té xỉu?”
Bộ Sênh Yên cười nhạo.
“Người ta nói mình bị bỏ thuốc, ngươi liền thật sự tin sao? Đầu ngươi không có não sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.