Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 706: Cái Đuôi Nhỏ
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Tiêu Hề Hề vòng tay qua cổ hắn, lại gần hơn, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào giữa cổ hắn cọ xát, đầy quyến luyến không muốn xa rời cùng tín nhiệm.
“Về sau ta sẽ là cái đuôi nhỏ của người, người đi đâu, ta sẽ đi chỗ đó, người đừng mơ tưởng vứt bỏ ta.”
Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi son nho nhỏ trên lỗ tai nàng, thấp giọng hỏi.
“Cái đuôi nhỏ, có đói bụng không?”
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Tiêu Hề Hề bỗng nhiên liền phản ứng lại, bụng thật đói nha!
Lúc tiệc tối nàng cũng chỉ ăn một chút hoa quả, sau đó còn thổ huyết, cơ thể cảm thấy vừa yếu vừa đói.
Tiêu Hề Hề nhớ tới con cua lớn béo núc ních trong dạ tiệc, nhỏ giọng nức nở.
“Ta muốn ăn thịt cua.”
Lạc Thanh Hàn: “thịt cua tính hàn, nàng bây giờ đang yếu, không thể ăn.”
Tiêu Hề Hề: “Nhưng...”
Lạc Thanh Hàn nhéo cái mông nhỏ của nàng, lạnh lùng nói: "Đáng yêu cũng vô dụng, nàng như vậy cũng chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm."
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, nếu giả ngây thơ vô dụng, vậy ngươi bóp cái mông ta làm gì nha?
A, nam nhân!
Cửa phòng bị gõ vang.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề buông nhau ra, đồng thời lùi lại một chút.
Bảo Cầm bưng chén thuốc đi tới.
“Nương nương, đã đến giờ uống thuốc."
Tiêu Hề Hề nhìn bát đầy thuốc được đưa trước mặt, kinh ngạc nói.
“Ngươi là đang đùa ta sao? chén thuốc Lớn như vậy!”
Bảo Cầm rõ ràng cũng cảm thấy chén thuốc quá lớn, có chút ngượng ngùng nói.
“Đây là Phương thái y đặc biệt dặn dò, hắn nói nhất định phải uống hết bát thuốc lớn như vậy, dù sao người khẩu vị rất lớn, có thể uống hết."
Tiêu Hề Hề nghĩ. Thật sự không hổ là Phương lão cẩu, tâm tư thật đen tối!
Nàng lười dùng thìa, bưng bát lên uống một ngụm.
Thật là đắng nha!!
Nàng bị đắng suýt chút nữa phun ra, khuôn mặt nhíu lại hỏi.
“Thuốc này bên trong là cái gì? Như thế nào đắng như vậy?!”
Bảo Cầm sớm biết Quý Phi sẽ hỏi như vậy, lập tức từ trong tay áo lấy ra một phương thuốc.
Lạc Thanh Hàn có một chút hiểu biết về lý thuyết y học, cầm lấy đơn thuốc nhìn một chút, ngay lập tức hiểu tại sao thuốc lại đắng như vậy, bởi vì tất cả các dược liệu được sử dụng trong đơn thuốc này đều rất đắng.
Hắn đem việc này nói cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề giận quá: “hắn chính là cố ý lừa ta nha!”
Lạc Thanh Hàn: "mặc dù Các dược liệu đều đắng, nhưng đều thích hợp với triệu chứng của nàng, nàng mau uống đi."
Tiêu Hề Hề tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"người đứng về phía nào?"
Lạc Thanh Hàn: “ta chỉ cảm thấy hắn làm như vậy rất tốt, để cho nàng ăn nhiều đắng một chút, như vậy nàng về sau liền biết phải cố gắng khống chế tâm tình của mình, giảm bớt khả năng độc phát.”
Tiêu Hề Hề, mắt hổ rưng rưng, khóe miệng run rẩy thành một đường gợn sóng: "Người nguyện ý để cho ta thống khổ, ngươi không thích ta nữa!"
Lạc Thanh Hàn có chút không được tự nhiên, hắn không giống Hề Hề, có thể bày tỏ tình yêu của mình bất cứ lúc nào.
Loại tình cảm này, hẳn là nên được ấp ủ trong tim.
Hắn bưng lên bát thuốc lớn, cắm đầu uống một hớp lớn.
“Ta cùng ngươi cùng nhau chịu khổ.”
Tiêu Hề Hề thấy thế, khổ mà không thể nói ra miệng.
Người ta thích sẵn sàng cùng ta đồng cam cộng khổ, đắng cay cũng hóa ngọt ngào.
Nàng nín thở, nhắm mắt lại, bưng lên bát thuốc lớn liền một ngụm khó chịu.
Uống xong thuốc, toàn bộ đầu lưỡi nàng đều suýt chút nữa bị đắng mất đi tri giác.
Lạc Thanh Hàn nhét hai viên mứt hoa quả vào miệng nàng.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng nhai nuốt, nuốt xuống xong lại hé miệng, làm tư thế được cho ăn.
Lạc Thanh Hàn đút cho Nàng thêm một ít mứt hoa quả, rồi nói.
“Chừa bụng dùng bữa tối nha.”
Tiêu Hề Hề chú ý tới đầu ngón tay của hắn có một vết thương nhỏ, vội hỏi: "Người sao lại bị thương này?"
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói: “ lúc lột cua không cẩn thận quẹt làm bị thương .”
Tiêu Hề Hề: “ngươi thực ngốc, lột con cua cũng có thể bị thương, sau này ta sẽ tự lột."
Nàng nhờ Bảo Cầm lấy dược cao, cẩn thận xoa cho hắn.
Lại hướng về vết thương thổi thổi, không quên dặn dò.
"Mấy ngày nay không được làm ướt ngón tay, tránh nhiễm trùng."
Lạc Thanh Hàn thích nhất là nhìn nàng quan tâm mình, ánh mắt thâm thúy không tự chủ được lộ ra ôn nhu.
Hắn thấp giọng đáp ứng: "Ừ."
Bữa tối là cháo cá, phối hợp với một vài món ăn nhẹ.
Cháo cá rất tươi, đồ ăn kèm cũng rất vừa miệng, Tiêu Hề Hề ăn rất vui vẻ.
Thấy Lạc Thanh Hàn đặt bát đũa xuống, nàng vội vàng hỏi.
“Ngươi ăn no rồi sao?”
Lạc Thanh Hàn: “ân.”
Tiêu Hề Hề không tin, nhất định phải đưa tay thò vào bên trong y phục của hắn, bên trên bụng hắn sờ tới sờ lui, thử xem hắn có thực sự no hay không.
Kết quả sờ được chỉ có những khối cơ bụng.
Xúc cảm vẫn rất tốt!
Lạc Thanh Hàn mặt không thay đổi hỏi.
“Nàng sờ đủ chưa?”
Tiêu Hề Hề thu lại móng vuốt, cười như một con mèo lén lút: "Đủ rồi, sờ đủ rồi."
Nàng tiếp tục vùi đầu ăn.
Lạc Thanh Hàn bưng chén trà ngồi ở bên cạnh nhìn nàng ăn.
Đợi nàng ăn no rồi, Lạc Thanh Hàn lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng.
“Ăn no chưa?”
Tiêu Hề Hề nhu thuận trả lời: “no rồi.”
Lạc Thanh Hàn đặt chén trà xuống: “để cho ta sờ, xem nàng có phải thật sự no rồi hay không?”
Tiêu Hề Hề đỏ mặt.
Nàng nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy xung quanh có người, liền đem vạt áo vén lên, lộ ra bụng nhỏ trắng muốt.
“Người, người sờ đi.”
Lạc Thanh Hàn bị sự đáng yêu của nàng làm cho tâm loạn như ma.
Hắn trực tiếp đem người kéo vào trong ngực, để cho nàng ngồi ở trên đùi, bàn tay dán lên cái bụng của nàng, nhẹ nhàng sờ lên, trên mặt còn làm bộ phê bình nói.
“Sờ tới sờ lui dường như là ăn no rồi.”
Tiêu Hề Hề cảm giác bàn tay lớn trên bụng kia đang chậm rãi di chuyển lên trên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, vội nói.
"Được rồi, đừng sờ nữa."
Lạc Thanh Hàn nhớ tới thân thể nàng không tốt, chịu không nổi kích động, chỉ có thể dừng động tác của mình.
Hắn ở trong lòng mặc niệm nhiều lần kinh Kim Cương, lúc này mới thu tay lại.
Tiêu Hề Hề mau đem vạt áo thả xuống, che khuất bụng nhỏ.
Nàng thấp giọng nói: “nhiều nhất 3 năm, cổ độc trong cơ thể ta có thể bài trừ sạch sẽ, đến lúc đó liền có thể.... Liền có thể...”
Câu nói kế tiếp nàng thật sự là xấu hổ...
Lạc Thanh Hàn vòng tay qua eo nàng , thì thầm.
“Ta sẽ chờ nàng, vô luận bao lâu, ta đều có thể chờ."
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề ăn cơm xong, liền ngồi ở dưới hiên ngắm trăng, bên cạnh còn để trà hoa quế cùng bánh Trung thu.
Tiêu Hề Hề cầm lấy bánh Trung thu, đột nhiên hỏi.
“Bệ hạ, người còn nhớ rõ tết Trung thu ba năm trước đây, đã đáp ứng mang ta đi ra ngoài cung xem hội đèn lồng không?”
Lạc Thanh Hàn: "Thân thể của nàng vẫn chưa khôi phục, không thể chạy loạn.”
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm nói: “năm nay tết Trung thu không chỉ không ăn được cua cùng rượu hoa quế, liền hoa đăng cũng không nhìn thấy một cái.”
Lạc Thanh Hàn không muốn thấy nàng bị ủy khuất, lập tức cho người lấy ra công cụ cùng vật liệu, tại chỗ làm một cái hoa đăng cho nàng.
Hắn tính toán trên đèn vẽ hai con vật nhỏ. liền hỏi nàng: “nàng thích gì động vật nào?”
Tiêu Hề Hề nuốt xuống bánh Trung thu trong miệng, vạch lên mấy ngón tay nhỏ nói: “Nhiều lắm! Tỉ như bồ câu kho tàu, cá luộc, gà xé, vịt kho, cừu nướng nguyên con, heo sữa quay...."
Lạc Thanh Hàn: “tốt, đủ, được rồi.”
Hắn Lẽ ra không nên hỏi nàng.
Hắn cầm bút lông lên, thản nhiên vẽ một đôi cá chép lên đèn lồng.
Tiêu Hề Hề theo dõi đôi cá chép rất sống động chảy nước miếng.
“Kỳ thực canh chua cá ăn cũng rất ngon.”
“Về sau ta sẽ là cái đuôi nhỏ của người, người đi đâu, ta sẽ đi chỗ đó, người đừng mơ tưởng vứt bỏ ta.”
Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi son nho nhỏ trên lỗ tai nàng, thấp giọng hỏi.
“Cái đuôi nhỏ, có đói bụng không?”
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Tiêu Hề Hề bỗng nhiên liền phản ứng lại, bụng thật đói nha!
Lúc tiệc tối nàng cũng chỉ ăn một chút hoa quả, sau đó còn thổ huyết, cơ thể cảm thấy vừa yếu vừa đói.
Tiêu Hề Hề nhớ tới con cua lớn béo núc ních trong dạ tiệc, nhỏ giọng nức nở.
“Ta muốn ăn thịt cua.”
Lạc Thanh Hàn: “thịt cua tính hàn, nàng bây giờ đang yếu, không thể ăn.”
Tiêu Hề Hề: “Nhưng...”
Lạc Thanh Hàn nhéo cái mông nhỏ của nàng, lạnh lùng nói: "Đáng yêu cũng vô dụng, nàng như vậy cũng chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm."
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, nếu giả ngây thơ vô dụng, vậy ngươi bóp cái mông ta làm gì nha?
A, nam nhân!
Cửa phòng bị gõ vang.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề buông nhau ra, đồng thời lùi lại một chút.
Bảo Cầm bưng chén thuốc đi tới.
“Nương nương, đã đến giờ uống thuốc."
Tiêu Hề Hề nhìn bát đầy thuốc được đưa trước mặt, kinh ngạc nói.
“Ngươi là đang đùa ta sao? chén thuốc Lớn như vậy!”
Bảo Cầm rõ ràng cũng cảm thấy chén thuốc quá lớn, có chút ngượng ngùng nói.
“Đây là Phương thái y đặc biệt dặn dò, hắn nói nhất định phải uống hết bát thuốc lớn như vậy, dù sao người khẩu vị rất lớn, có thể uống hết."
Tiêu Hề Hề nghĩ. Thật sự không hổ là Phương lão cẩu, tâm tư thật đen tối!
Nàng lười dùng thìa, bưng bát lên uống một ngụm.
Thật là đắng nha!!
Nàng bị đắng suýt chút nữa phun ra, khuôn mặt nhíu lại hỏi.
“Thuốc này bên trong là cái gì? Như thế nào đắng như vậy?!”
Bảo Cầm sớm biết Quý Phi sẽ hỏi như vậy, lập tức từ trong tay áo lấy ra một phương thuốc.
Lạc Thanh Hàn có một chút hiểu biết về lý thuyết y học, cầm lấy đơn thuốc nhìn một chút, ngay lập tức hiểu tại sao thuốc lại đắng như vậy, bởi vì tất cả các dược liệu được sử dụng trong đơn thuốc này đều rất đắng.
Hắn đem việc này nói cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề giận quá: “hắn chính là cố ý lừa ta nha!”
Lạc Thanh Hàn: "mặc dù Các dược liệu đều đắng, nhưng đều thích hợp với triệu chứng của nàng, nàng mau uống đi."
Tiêu Hề Hề tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"người đứng về phía nào?"
Lạc Thanh Hàn: “ta chỉ cảm thấy hắn làm như vậy rất tốt, để cho nàng ăn nhiều đắng một chút, như vậy nàng về sau liền biết phải cố gắng khống chế tâm tình của mình, giảm bớt khả năng độc phát.”
Tiêu Hề Hề, mắt hổ rưng rưng, khóe miệng run rẩy thành một đường gợn sóng: "Người nguyện ý để cho ta thống khổ, ngươi không thích ta nữa!"
Lạc Thanh Hàn có chút không được tự nhiên, hắn không giống Hề Hề, có thể bày tỏ tình yêu của mình bất cứ lúc nào.
Loại tình cảm này, hẳn là nên được ấp ủ trong tim.
Hắn bưng lên bát thuốc lớn, cắm đầu uống một hớp lớn.
“Ta cùng ngươi cùng nhau chịu khổ.”
Tiêu Hề Hề thấy thế, khổ mà không thể nói ra miệng.
Người ta thích sẵn sàng cùng ta đồng cam cộng khổ, đắng cay cũng hóa ngọt ngào.
Nàng nín thở, nhắm mắt lại, bưng lên bát thuốc lớn liền một ngụm khó chịu.
Uống xong thuốc, toàn bộ đầu lưỡi nàng đều suýt chút nữa bị đắng mất đi tri giác.
Lạc Thanh Hàn nhét hai viên mứt hoa quả vào miệng nàng.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng nhai nuốt, nuốt xuống xong lại hé miệng, làm tư thế được cho ăn.
Lạc Thanh Hàn đút cho Nàng thêm một ít mứt hoa quả, rồi nói.
“Chừa bụng dùng bữa tối nha.”
Tiêu Hề Hề chú ý tới đầu ngón tay của hắn có một vết thương nhỏ, vội hỏi: "Người sao lại bị thương này?"
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói: “ lúc lột cua không cẩn thận quẹt làm bị thương .”
Tiêu Hề Hề: “ngươi thực ngốc, lột con cua cũng có thể bị thương, sau này ta sẽ tự lột."
Nàng nhờ Bảo Cầm lấy dược cao, cẩn thận xoa cho hắn.
Lại hướng về vết thương thổi thổi, không quên dặn dò.
"Mấy ngày nay không được làm ướt ngón tay, tránh nhiễm trùng."
Lạc Thanh Hàn thích nhất là nhìn nàng quan tâm mình, ánh mắt thâm thúy không tự chủ được lộ ra ôn nhu.
Hắn thấp giọng đáp ứng: "Ừ."
Bữa tối là cháo cá, phối hợp với một vài món ăn nhẹ.
Cháo cá rất tươi, đồ ăn kèm cũng rất vừa miệng, Tiêu Hề Hề ăn rất vui vẻ.
Thấy Lạc Thanh Hàn đặt bát đũa xuống, nàng vội vàng hỏi.
“Ngươi ăn no rồi sao?”
Lạc Thanh Hàn: “ân.”
Tiêu Hề Hề không tin, nhất định phải đưa tay thò vào bên trong y phục của hắn, bên trên bụng hắn sờ tới sờ lui, thử xem hắn có thực sự no hay không.
Kết quả sờ được chỉ có những khối cơ bụng.
Xúc cảm vẫn rất tốt!
Lạc Thanh Hàn mặt không thay đổi hỏi.
“Nàng sờ đủ chưa?”
Tiêu Hề Hề thu lại móng vuốt, cười như một con mèo lén lút: "Đủ rồi, sờ đủ rồi."
Nàng tiếp tục vùi đầu ăn.
Lạc Thanh Hàn bưng chén trà ngồi ở bên cạnh nhìn nàng ăn.
Đợi nàng ăn no rồi, Lạc Thanh Hàn lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng.
“Ăn no chưa?”
Tiêu Hề Hề nhu thuận trả lời: “no rồi.”
Lạc Thanh Hàn đặt chén trà xuống: “để cho ta sờ, xem nàng có phải thật sự no rồi hay không?”
Tiêu Hề Hề đỏ mặt.
Nàng nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy xung quanh có người, liền đem vạt áo vén lên, lộ ra bụng nhỏ trắng muốt.
“Người, người sờ đi.”
Lạc Thanh Hàn bị sự đáng yêu của nàng làm cho tâm loạn như ma.
Hắn trực tiếp đem người kéo vào trong ngực, để cho nàng ngồi ở trên đùi, bàn tay dán lên cái bụng của nàng, nhẹ nhàng sờ lên, trên mặt còn làm bộ phê bình nói.
“Sờ tới sờ lui dường như là ăn no rồi.”
Tiêu Hề Hề cảm giác bàn tay lớn trên bụng kia đang chậm rãi di chuyển lên trên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, vội nói.
"Được rồi, đừng sờ nữa."
Lạc Thanh Hàn nhớ tới thân thể nàng không tốt, chịu không nổi kích động, chỉ có thể dừng động tác của mình.
Hắn ở trong lòng mặc niệm nhiều lần kinh Kim Cương, lúc này mới thu tay lại.
Tiêu Hề Hề mau đem vạt áo thả xuống, che khuất bụng nhỏ.
Nàng thấp giọng nói: “nhiều nhất 3 năm, cổ độc trong cơ thể ta có thể bài trừ sạch sẽ, đến lúc đó liền có thể.... Liền có thể...”
Câu nói kế tiếp nàng thật sự là xấu hổ...
Lạc Thanh Hàn vòng tay qua eo nàng , thì thầm.
“Ta sẽ chờ nàng, vô luận bao lâu, ta đều có thể chờ."
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề ăn cơm xong, liền ngồi ở dưới hiên ngắm trăng, bên cạnh còn để trà hoa quế cùng bánh Trung thu.
Tiêu Hề Hề cầm lấy bánh Trung thu, đột nhiên hỏi.
“Bệ hạ, người còn nhớ rõ tết Trung thu ba năm trước đây, đã đáp ứng mang ta đi ra ngoài cung xem hội đèn lồng không?”
Lạc Thanh Hàn: "Thân thể của nàng vẫn chưa khôi phục, không thể chạy loạn.”
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm nói: “năm nay tết Trung thu không chỉ không ăn được cua cùng rượu hoa quế, liền hoa đăng cũng không nhìn thấy một cái.”
Lạc Thanh Hàn không muốn thấy nàng bị ủy khuất, lập tức cho người lấy ra công cụ cùng vật liệu, tại chỗ làm một cái hoa đăng cho nàng.
Hắn tính toán trên đèn vẽ hai con vật nhỏ. liền hỏi nàng: “nàng thích gì động vật nào?”
Tiêu Hề Hề nuốt xuống bánh Trung thu trong miệng, vạch lên mấy ngón tay nhỏ nói: “Nhiều lắm! Tỉ như bồ câu kho tàu, cá luộc, gà xé, vịt kho, cừu nướng nguyên con, heo sữa quay...."
Lạc Thanh Hàn: “tốt, đủ, được rồi.”
Hắn Lẽ ra không nên hỏi nàng.
Hắn cầm bút lông lên, thản nhiên vẽ một đôi cá chép lên đèn lồng.
Tiêu Hề Hề theo dõi đôi cá chép rất sống động chảy nước miếng.
“Kỳ thực canh chua cá ăn cũng rất ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.