Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 705: Là Lỗi Của Ta

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Tiêu Hề Hề lúc này đầu óc còn có chút tê dại, chưa phản ứng kịp bây giờ là tình huống gì.

Lục Tiệp Dư Không, bây giờ là Lục Tuyển Thị .

Nàng bổ nhào vào trước mặt Hoàng đế, giữ chặt vạt áo hắn, khóc lóc van xin.

“Quý Phi đã không sao, cầu Bệ hạ giơ cao đánh khẽ, không cần đem thần thiếp đưa vào lãnh cung!"

Lạc Thanh Hàn bây giờ thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn Nàng ta, nghiêm nghị nói.

“Đem nàng mang đi, đày vào lãnh cung, về sau cũng không bao giờ để Nàng ra ngoài nữa!"

Lập tức có hai ma ma đi lên phía trước, che miệng Lục Tuyển Thị, cưỡng ép đem nàng kéo ra ngoài.

Thái Hoàng Thái Hậu muốn Hoàng đế đổi ý, nhưng Hoàng đế căn bản vốn không nghe bà nói chuyện.

Hắn trực tiếp đem tiêu Hề Hề ôm ngang lên, nhanh chân đi xuống lầu dưới.

Năm nay Trung Thu Gia yến cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà kết thúc.

Tiêu Hề Hề cùng Lạc Thanh Hàn ngồi long liễn trở về Vị Ương Cung .

Đến Vị Ương Cung, Lạc Thanh Hàn không có đưa nàng trở về phòng, mà ôm nàng trực tiếp đi tẩm điện của hắn.

Hắn đem người đặt trên giường, tự tay giúp nàng đem trang sức trên người từng cái lấy xuống.

Bảo Cầm mang tới nước ấm, giúp Quý Phi tẩy trang trên mặt.

Sau khi tẩy trang, sắc mặt của Tiêu Hề Hề càng tái nhợt, điều này khiến Lạc Thanh Hàn cảm thấy rất khó chịu.

Hắn còn chưa kịp nghĩ nên nói cái gì, liền nghe thấy Tiêu Hề Hề chủ động lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.

“Người có muốn biết trước đây ta vì sao lại không từ mà biệt hay không?”

Lạc Thanh Hàn hơi sững người.

Hắn đương nhiên muốn biết đáp án, nhưng hắn không dám hỏi.

Hắn sợ hỏi khiến nàng thương tâm.

Hắn sợ nàng thương tâm lại muốn chạy.

Tiêu Hề Hề thấy hắn không nói gì, trong lòng cảm thấy đau đớn không nói nên lời.

Nàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.

“Bởi vì ta lúc đó không còn sống lâu nữa, ta không muốn cho người biết chuyện này, ta sợ người không tiếp thụ được, cho nên ta liền lặng lẽ ra đi. Ta muốn trở về Huyền môn, trở lại bên người sư phụ cùng sư huynh đệ, tiếp đó an tĩnh nghênh đón cái chết.”

Mặc dù sớm đã đoán được chân tướng này, nhưng lúc này nghe nàng chính miệng nói ra, Lạc Thanh Hàn vẫn cảm thấy trong lòng đau như cắt.

Hắn khàn giọng hỏi: "Hai mươi bức thư là ngươi viết gạt ta đúng không?"

Trong lòng Tiêu Hề Hề càng khó chịu hơn , trong thanh âm mang mấy phần nức nở.



"Xin lỗi."

Lạc Thanh Hàn: “nếu như ta không phát hiện chân tướng, ngươi liền định gạt ta cả một đời sao?”

Tiêu Hề Hề che mặt: "ta xin lỗi."

Lạc Thanh Hàn: "Đừng nói lại ba chữ này."

Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa nói: “ta kỳ thực cũng không nỡ rời đi, nhưng ta không có nhiều thời gian, ta không thể nghĩ ra cách tốt hơn, ta chỉ có thể để lại những bức thư đó, ta xin lỗi, ta đã nói dối , ta tự cho là đúng còn khiến ngươi thổ huyết, ô ô ô!”

Lạc Thanh Hàn nhìn bả vai nàng hơi run, nhìn nước mắt từ giữa ngón tay nàng tràn ra, đau lòng không thôi.

Hắn đẩy tay của nàng ra, để lộ khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng.

Hắn cúi đầu xuống, hôn lên hàng mi ướt át của nàng, thì thầm.

"ta không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói."

Tiêu Hề Hề hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “ngươi muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho ta?”

Lạc Thanh Hàn muốn nói muốn để nàng dùng cả một đời bồi hắn, nhưng lại không nỡ lòng để cho nàng bởi vì áy náy mà bị buộc phải ở bên cạnh hắn.

Cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

“Ngươi theo ta làm nũng, vấn đề này sẽ kết thúc."

Tiêu Hề Hề cho là hắn đang đùa, nửa tin nửa ngờ nói: “thật sự?”

Lạc Thanh Hàn gật gật đầu: “ân.”

Tiêu Hề Hề lập tức nhào vào trong ngực của hắn, ở trước ngực hắn cọ xát, mang theo giọng mũi mềm nhũn hỏi.

“Bệ hạ, thiếp thân muốn ở trong lòng người, không phải là hàng xóm, có được hay không?”

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn tái nhợt như cũ, còn lưu lại một chút nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, bộ dáng nhỏ nhắn đáng thương này thật sự quá bi thương, hắn cảm thấy cả trái tim đều sắp tan chảy.

Hắn không kìm được đè người xuống giường hôn ngấu nghiến.

Tiêu Hề Hề bị hôn đầu óc choáng váng, tay chân mềm nhũn.

Nàng cảm giác mình giống như mì sợi mới từ trong nồi vớt ra, mềm oặt , mềm đến mức không thể dùng sức.

Mãi cho đến khi Lạc Thanh Hàn lùi lại một chút, không khí tràn vào mũi miệng, nàng mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo lại một chút.

Ta nằm ở trên giường, mở to hai mắt sương mù nhìn nam nhân đang kề sát bên mình.

Giọng nói của Lạc Thanh Hàn rất trầm khàn.

“Nàng đã sớm ở trong lòng ta , cửa đã khóa, cả đời này nàng cũng không ra được."

Tiêu Hề Hề nín khóc mỉm cười, dùng sức gật đầu: “ân!”

Lạc Thanh Hàn dùng đầu ngón tay giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt còn sót lại, thấp giọng hỏi.

“Nàng nói mạng của nàng không còn dài , có phải cùng thổ huyết có liên quan hay không? Chẳng lẽ nàng mắc bệnh nan y gì sao?"



Tiêu Hề Hề hít mũi một cái: “không phải.”

Lạc Thanh Hàn: “đó là chuyện gì xảy ra?”

Tiêu Hề Hề: “việc này nói rất dài dòng.”

Lạc Thanh Hàn: “vậy nàng nói ngắn gọn chút.”

Tiêu Hề Hề đã thành thật nói , mệnh cách của mình sẽ không sống sót qua tuổi mười chín.

Lạc Thanh Hàn không biết trên đời còn có chuyện như vậy, lại hỏi.

"Nàng đã qua sinh nhật thứ mười chín, nhưng nàng còn sống, chẳng lẽ nàng phá vỡ cái vận mệnh kia sao?"

Tiêu Hề Hề gật đầu: “ân, sư phụ giúp ta sửa lại mệnh, ta còn dùng hóa thân cổ tái tạo cơ thể.

Sở dĩ khuôn mặt ta trở nên như thế này là do ta đã sử dụng hóa thân cổ.

Ta đã bình yên trải qua tử kiếp.

Nhưng trong cơ thể ta lưu lại một phần cổ độc.

Cảm xúc của ta không thể dao động quá nhiều, cơ thể cũng không thể có động tác quá kịch liệt, nếu không độc sẽ phát.

Bởi vì vừa rồi ta quá mức khó chịu, cảm xúc kích động, mới gây nên cổ độc phát tác, bỗng nhiên thổ huyết hôn mê.”

Lạc Thanh Hàn nhanh chóng phản ứng lại: “vừa rồi Phương thái y nói nàng là bị kích thích quá độ, khí huyết dâng lên, là hắn lừa ta!”

Tiêu Hề Hề sợ hắn đi tìm Phương thái y tính sổ, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn.

“Phương thái y cũng là vì tốt cho ta, lúc đó nhiều người ở đây như vậy, nếu hắn nói ta trúng độc, mọi người sẽ đều biết trong cơ thể ta có độc, trong cung sẽ không giữ lại một nữ nhân thân thể mang độc.”

Lạc Thanh Hàn nhíu mày: “hắn vì sao muốn giúp nàng? Các ngươi trước đây quen biết?”

Tiêu Hề Hề biết , hắn không dễ bị lừa, vì vậy đành phải nói sự thật.

“Phương thái y là đại sư huynh của ta, hắn dùng dịch dung thuật.”

Lạc Thanh Hàn: “hắn như thế nào trà trộn vào thái y viện được?”

Tiêu Hề Hề: "Ta cũng không biết, chuyện này ta cũng vừa mới biết được, nếu không phải vừa rồi ta nhìn thấy hắn mặc quần áo thái y, ta cũng không biết hắn đã vào thái y viện."

Lạc Thanh Hàn quyết định cho người đi thăm dò một chút chuyện này.

Hắn giơ tay giúp nàng vén mái tóc ra sau tai, trầm giọng hỏi.

“Nàng còn có chuyện gì giấu diếm ta nữa không?”

Tiêu Hề Hề: “Sau khi, sư phụ giúp ta sửa lại mệnh, ta phải cùng người ở cùng nhau mới có thể sống, giữa chúng ta khoảng cách xa nhất không thể vượt qua 10 dặm, một khi vượt qua khoảng cách này, ta sẽ chết.”

Vừa nghe đến chữ chết, trong lòng Lạc Thanh Hàn căng thẳng.

Hắn trịnh trọng cam kết: “về sau mặc kệ đi chỗ nào, đều sẽ mang theo nàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook