Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 727: Chua Chết Ngươi Cũng Không Coi Như Là Ta Thua!

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Lạc Thanh Hàn hôm nay người mặc cẩm bào màu xanh đen cổ tròn tay áo hẹp, thắt lưng da màu đen vừa vặn vòng eo của hắn rất hấp dẫn.

Chỉ vô cùng đơn giản , nhưng vẫn thể hiện phong thái khí chất nổi bật của hắn .

Tiêu Hề Hề lại không có tâm tư thưởng thức mỹ nam .

Nàng trực tiếp hướng đến trên mặt đất, nhắm mắt lại mà bắt đầu nằm ngáy o o.

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi nhìn nàng.

Thấy nàng thật sự ngủ thiếp đi, hắn đành phải thu tầm mắt lại, cầm lấy cái gối mềm lót sau đầu nàng, lại kéo chăn lông đến đắp lên người nàng.

Lần này tham gia săn bắn ngoại trừ Hoàng đế cùng các phi tần, còn có rất nhiều hoàng thân quốc thích, con em thế gia, cùng với đại thần trong triều.

Đội ngũ hơn hai ngàn người đi qua đường chu tước, chầm chậm rời khỏi thịnh kinh, đi tới Thượng Lâm viên.

Bên trong Thượng Lâm viên có xây hành cung.

Hành cung tọa lạc bên trong núi, không khí trong lành, yên tĩnh, là một nơi nghỉ mát hóng mát, dạo chơi ngắm cảnh tốt.

Đoàn xe dừng lại gần hành cung.

Các thái giám và cung nữ phụ trách trông coi hành cung đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Tiêu Hề Hề đi theo Hoàng đế đi xuống xe ngựa.

Lúc này có một Thái giám quản sự đi đến bên cạnh Thường công công nói mấy câu.

Thường công công sau đó đi đến trước mặt Hoàng đế cùng quý phi , cung kính nói.

“Xin hỏi hoàng thượng, Quý Phi Nương Nương, gian phòng kia an bài như thế nào?”

Lúc bình thường loại chuyện này đều là do hoàng hậu an bài, nhưng bây giờ không có hoàng hậu, hiện tại trong các phi tần ở đây địa vị cao nhất chính là quý phi, cho nên Thái giám quản sự cũng chỉ có thể đến quý phi xin ý kiến.

Tiêu Hề Hề sợ nhất loại chuyện vặt vãnh này, nhanh chóng đỡ lấy cái trán giả vờ ngất.

“Bản cung ngồi xe ngựa lâu như vậy, cảm giác đau đầu quá, bản cung cái gì cũng không biết.”

Lạc Thanh Hàn đạm thanh nói: “hành cung hẳn là sớm đã có an bài, liền theo sắp xếp của bọn hắn đi làm đi, nếu có vấn đề gì lại báo lên.”

Hắn dừng một chút lại bổ túc một câu.

“Quý phi cùng trẫm ở cùng nhau.”

Thường công công: “nô tài hiểu rõ .”

Hắn truyền đạt ý tứ của Hoàng đế cho Thái giám quản sự.

Thái giám quản sự quả nhiên đã sớm chuẩn bị, lập tức bận rộn sắp xếp, đem các quý nhân dựa theo thân phận địa vị, phân vào các phòng khác nhau, hết thảy đều tiến hành ngay ngắn rõ ràng.

Chỉ có Cảnh Phi và Lý Phi xảy ra chút vấn đề.

Nơi ở lớn nhất trong Hành cung đương nhiên là Phi Quế Sảnh nằm ở trung tâm, tiếp theo là Điệp Thúy Các.



Nguyên bản Điệp Thúy Các là chỗ dự bị cho quý phi ở, nhưng quý phi tạm thời ở cùng Hoàng đế , thế là Điệp Thúy Các liền bị bỏ trống.

Quý phi sau đó liền là Cảnh Phi, Lý Phi thân phận cao nhất.

Thái giám quản sự không biết nên an bài vị nương nương nào ở Điệp Thúy Các, thế là nghĩ ra một chiêu.

Hắn đi hỏi Cảnh Phi và Lý phi, ai trong bọn họ muốn ở Điệp Thúy các?

Kết quả tự nhiên là cả hai đều muốn.

Hai người vì thế giằng co không xong, cũng không chịu nhượng bộ.

Thái giám quản sự ai cũng không dám đắc tội, bị kẹp ở giữa không có cách nào làm người, cuối cùng chỉ có thể khóc đi cầu Hoàng đế cùng quý phi quyết định.

Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề đang uống trà nghỉ ngơi, nghe nói chuyện này, Tiêu Hề Hề không chút do dự nói.

“Vậy liền để các nàng tranh tài, ai thắng người đó ở Điệp Thúy Các.”

Thái giám quản sự ngây người: “so tài? So cái gì?”

Tiêu Hề Hề nói với Bảo Cầm.

“Đem quýt của chúng ta lấy ra.”

Gần đây, quýt trong vườn trái cây ở hậu viện Vân Tú cung đã chín hoàn toàn, nếu không ăn sẽ bị thối, Tiêu Hề Hề không muốn lãng phí nên đã nhờ người hái hết những quả quýt đó , cất chúng đi, định làm mứt quýt.

Lần này nàng đi ra ngoài, cố ý cho người mang theo một giỏ quýt, tới hành cung Thượng Lâm viên .

Bảo Cầm lấy ra sáu quả quýt , đặt chúng lên khay.

Tiêu Hề Hề chỉ vào những quả quýt , nói với Thái giám quản sự.

“Ngươi cầm những quả quýt này đi tìm Cảnh Phi và Lý Phi, nói với các nàng , để các nàng so tài ăn quýt, ai ăn hết quýt trong đĩa này trước sẽ có quyền ở trong Điệp Thúy các.”

Thái giám quản sự cũng không biết quýt chua từ Vân Tú cung lợi hại như thế nào.

Hắn nghe quý phi nói, cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng cũng không dám hỏi thêm, cầm lấy đĩa trái cây nhanh chóng rời đi.

Trước cổng Diệu Thúy Các, Cảnh Phi và Lý phi vẫn đang đối đầu với nhau, hai người vẫn nhìn nhau chằm chằm, suýt nữa là trợn mắt ngoác mồm.

Đằng sau là những người ủng hộ.

Thoạt nhìn khí thế vẫn rất dọa người .

Thái giám quản sự bưng mâm đựng trái cây bước nhanh tới, thở hồng hộc nói.

“Hai vị nương nương đừng vội, lại nghe nô tài một lời, Quý Phi Nương Nương mệnh nô tài đưa ban thưởng tới cho các ngươi."

Hắn vừa nói, vừa đem mâm đựng trái cây về phía trước.

“Những quả quýt này là do nương nương đặc biệt phái tới cho hai vị nương nương nếm thử, nương nương còn nói ai có thể một lần ăn hết những quả quýt này, thì có thể ở lại Điệp Thúy Các.”



Khi Cảnh phi và Lý phi nhìn thấy những quả quýt này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lần trước tại Vân Tụ cung ăn quýt khiến Cảnh Phi cả đời khó quên.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy những quả quýt này, nàng sẽ nghĩ đến vị chua đủ để kích thích tâm hồn, da đầu có chút tê dại.

Lý Phi mặc dù chưa ăn qua quýt Vân Tụ cung , nhưng cũng nghe qua uy danh của nó.

Cảnh Phi nói cái gì cũng không muốn lại ăn quýt chua nữa.

Nàng không chút do dự mà lui về sau một bước.

“Nếu Lý Phi tỷ tỷ ưa thích cây rừng trùng điệp xanh mướt như thế, xin mời Lý Phi tỷ tỷ ăn thử mấy quả quýt này."

Chua chết ngươi cũng không coi như là ta thua!

Lý Phi giật giật ống tay áo, nghiêm nghị nói: “bản cung chợt phát hiện Điệp Thúy Các vị trí không tốt lắm, bản cung vẫn là đi ở nơi khác, Điệp Thúy Các cùng những quả quýt kia đều thuộc về Cảnh Phi muội muội tất cả, hy vọng Cảnh Phi muội muội chậm rãi hưởng dụng.”

Nói xong nàng liền dẫn người chạy thật nhanh.

Thái giám quản sự đem mâm đựng trái cây đưa tới trước mặt Cảnh Phi, trong mắt tràn đầy chờ mong: “Cảnh Phi nương nương thỉnh nếm thử đi, đừng để Quý phi thất vọng.”

Cảnh Phi: “đa tạ Quý Phi Nương Nương, nhưng bản cung thật ra thích ở nơi khác hơn, trước kia ngươi an bài cho ta chỗ ở cũng không tồi, vị trí thuận tiện, ánh sáng vừa đủ, không gian rộng rãi, ta nên sống ở đó."

Thái giám quản sự đỉnh đầu chậm rãi bốc lên mấy cái dấu hỏi.

Hai vị này nương nương là chuyện gì xảy ra?

Không phải chỉ là ăn mấy quả quýt sao?

Như thế nào giống như giết họ vậy?

Đến nỗi sợ đến như vậy!

Mặc dù không hiểu, nhưng có thể hóa giải mâu thuẫn giữa hai vị phi tần, giảm bớt rất nhiều phiền phức, Thái giám quản sự vẫn rất cao hứng.

Hắn đem Cảnh Phi và Lý Phi an bài thỏa đáng , lại đem những quả quýt kia đưa về cho quý phi, tiện thể đem phản ứng của Cảnh Phi và Lý Phi cũng nói ra.

Tiêu Hề Hề sau khi nghe xong vẫn rất thất vọng.

“Bản cung thật vất vả đưa quýt ra ngoài, tại sao không có ai ăn?”

Bảo Cầm không muốn để cho quý phi thất vọng, vội vàng nghĩ kế.

“Nô tỳ có thể dùng những quả quýt kia làm canh chua, hương vị cũng không tệ.”

Đôi mắt của Tiêu Hề Hề sáng lên: "Ý kiến hay!"

Thượng Lâm viên bên trong có hồ nước, trong hồ có rất nhiều tôm cá.

Cấm vệ vớt lên một con cá lớn, giao cho thiện phòng, Bảo Cầm tự mình xuống bếp, rất nhanh liền làm ra một nồi canh cá nóng hổi.

Món ăn này cực kỳ ngon miệng, không chỉ Tiêu Hề Hề, mà ngay cả Lạc Thanh Hàn cũng cảm thấy ngon, đến nỗi buổi trưa hôm nay hai người đều ăn nhiều hơn bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook