Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 726: Sợ Tội Tự Sát

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Lạc Thanh Hàn thả bút son xuống: “tuyên hắn đi vào.”

Triệu Hiền đem bảo kiếm mang bên mình tháo xuống, giao cho Tào Nặc đứng ở cửa , tiếp đó nhanh chân tiến vào ngự thư phòng, quỳ một chân trên đất.

“Vi thần bái kiến hoàng thượng.”

Lạc Thanh Hàn bảo hắn đứng lên nói chuyện.

Triệu Hiền đứng lên, hắn vẫn như cũ, một câu nói nhảm cũng không có, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.

"Hôm nay rạng sáng, thị vệ phát hiện một cung nữ treo cổ chết trong Thái Ninh cung, sau khi kiểm tra so sánh, xác nhận vị cung nữ này chính là Hoa Xuân mất tích."

Thái Ninh cung rất lâu không có người ở, đến nay vẫn trống không, chỗ kia bình thường ngay cả một bóng quỷ cũng không có, cho dù có người chết ở bên trong cũng không có người biết.

Cho đến đêm qua, cơn bão đã làm vỡ giấy dán cửa sổ của nhiều cung điện.

Sáng nay trong điện tỉnh tổ chức nhân thủ đi kiểm kê cung điện cần tu sửa, đến phiên Thái Ninh cung, có một thái giám xuyên qua lỗ rách trên cửa sổ, thấy được trong điện có cung nữ bị treo ở trên xà ngang, nhất thời liền dọa hét lên, tè ra quần.

Sau đó cấm vệ quân nghe tin chạy tới, đá văng đại môn, đem cung nữ từ trên xà nhà xuống.

Triệu Hiền lấy từ trong tay áo ra một lá thư.

“Cấm vệ quân tại Thái Ninh cung phát hiện Hoa Xuân lưu lại di thư, thỉnh bệ hạ xem qua.”

Thường công công hai tay tiếp nhận di thư, trình lên Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn tiếp nhận thư, liếc nhìn.

Lướt qua một trang giấy, tổng kết xuống chính là bốn chữ.

sợ tội tự sát.

Triệu Hiền: "thân đã cho người so sánh qua, đây thực sự là bút tích của Hoa Xuân."

Lạc Thanh Hàn tiện tay ném tờ giấy qua, nhẹ giọng nói.

"Đưa toàn bộ người nhà của Hoa Xuân vào đại lao, mùa thu năm sau sẽ xử tử."

Hắn muốn cảnh cáo những người trong lòng có quỷ, đừng tưởng rằng chết rồi thì có thể xong hết mọi chuyện.

Ngay cả khi chết, người nhà của bọn hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.

Triệu Hiền lĩnh mệnh rời đi.

Thường công công nâng di thư lên , cẩn thận hỏi: “phong thư này nên xử trí như thế nào?”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói: “xem như chứng cứ phạm tội giữ lại.”

“Vâng.”

.............

Để nghênh đón cuộc săn bắn sắp tới, Bảo Cầm đã đặc biệt yêu cầu phục ti may ba bộ trang phục cưỡi ngựa xinh đẹp cho quý phi.



Loại quần áo cổ tròn, tay hẹp , thắt eo này, được du nhập vào Đại Thịnh từ Mạc Bắc, hầu hết người dân Mạc Bắc sống bằng nghề sông nước, và chăn nuôi ngựa, trang phục của họ đơn giản, tiện lợi dễ di chuyển, màu sắc chủ yếu là tươi sáng.

Sau khi loại quần áo này được truyền vào Đại Thịnh, nó dần dần lan rộng trong giới thượng lưu.

Giống những quý nữ thế gia vọng tộc, lúc cưỡi ngựa bắn tên, đều sẽ cố ý thay đổi sang phục trang này.

Trần Ti Chính tự mình cầm quần áo đưa đến Vân Tụ cung, đồng thời liên tục hướng quý phi nói lời xin lỗi.

“chuyện lần trước là nô tỳ sơ sẩy, nô tỳ đáng chết, nô tỳ quýt nguyện bị phạt, chỉ cầu quý Phi Nương Nương cho nô tỳ một cơ hội chuộc tội."

Nàng ở thận Hình Ti, quả thực là bị không ít giày vò, mặc dù nàng bây giờ vẫn còn làm việc ở phục ti, nhưng tinh thần nhìn kém xa trước đây, giống như là già đi mấy tuổi.

Tiêu Hề Hề không thích nghe những thứ này, khoát khoát tay nói quên đi.

Trần Ti Chính thấy quý phi không có ý trách phạt mình, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

Chiết Chi lần này cầm quần áo kiểm tra vô cùng cẩn thận, không chỉ có nhìn, sờ , còn xích lại gần ngửi ngửi.

Trần Ti Chính đứng ở bên cạnh mắt lom lom nhìn, một câu nói cũng không dám nói nhiều.

Xác định quần áo không có bất kỳ cái gì khác thường , Chiết Chi lúc này mới nhận lấy quần áo.

Trần Ti Chính cũng đi theo , lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chiết Chi cất kỹ quần áo, tự mình tiễn đưa Trần Ti Chính đi ra ngoài.

Trước đó Chiết Chi còn là quản sự cung nữ ở phục ti, Trần Ti Chính không chỉ là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, còn là sư phụ của nàng. Sư đồ quan hệ vô cùng thân mật, cho dù về sau Chiết Chi được điều đến Vân Tụ cung, hai người cũng không có triệt để cắt đứt liên lạc, trong âm thầm thường xuyên lui tới.

Trần Ti Chính vừa đi, vừa thở dài.

“Lần này may mắn quý Phi Nương Nương không có xảy ra chuyện, nếu không chúng ta nhất định phải bồi mạng."

Chiết Chi không nói gì.

Kể từ nàng đi khỏi thận Hình Ti, trở nên trầm mặc rất nhiều.

Trần Ti Chính thấy nàng không lên tiếng, nhịn không được lại thở dài: “ta thấy quý Phi Nương Nương là một người tính tình khoan hậu , ngươi về sau đi theo nàng thật tốt, vận khí hảo, tương lai còn có thể có cơ hội xuất cung đi lấy chồng, không cần giống như ta đây......”

Nàng chưa nói xong, nhưng Triết Chí đã hiểu ý nàng.

Trần Ti Chính tuy là nữ quan, địa vị so với cung nữ cao hơn một chút, nhưng nàng sớm đã quá tuổi lập gia đình, cho dù tương lai may mắn có thể ra khỏi cung, cũng chỉ có thể cô đơn một mình tới cuối đời.

Chiết Chi mím môi dưới, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Cuộc sống tương lai còn dài, ai cũng không biết về sau sẽ như thế nào, không cần thiết bây giờ cho người ta hứa hẹn, vạn nhất tương lai không thành, chẳng phải là uổng phí niềm vui sao?

Lao phi bởi vì làn da mẩn đỏ, gần đây vẫn luôn ở trong Huyền Vũ cung dưỡng bệnh.

Nàng mặc dù không biết chuyện Hoa Xuân , nhưng có thể đoán được mình là bị quý phi hại.

Nàng hận quý phi hận đến nghiến răng, nhưng vào lúc này, nàng lại nhận được một tin xấu.

Bồi Hoàng đế đi tới Thượng Lâm viên tham gia săn bắn đã có danh sách phi tần, trong danh sách không có nàng!



Đáng giận hơn là.

Không có nàng tên coi như xong, nhưng lại có tên quý Phi và Nghiêm Tài Nhân!

Nhất là Nghiêm Tài Nhân, ngày bình thường luôn đối với nàng khép nép, ở trước mặt nàng ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng, nhưng hôm nay Hoàng đế lại để Nghiêm Tài Nhân đi săn cùng, nhưng nàng đã bị bỏ lại trong cung.

Cái này khiến Lao phi trong lòng làm sao có thể tiếp thu được?!

Kỳ thực không chỉ là Lao phi, Trần Uyển Nghi tâm tình cũng rất tệ.

Nàng ngày bình thường ỷ vào phân vị cao, cố ý khi nhục Tô Tài Nhân, rõ ràng chính là không muốn để cho Tô Tài Nhân có cơ hội ra mặt.

Nhưng hôm nay Tô Tài Nhân lại được Hoàng đế chỉ đích danh đi tham gia săn bắn.

Cái này không khác nào là cho Tô Tài Nhân một cơ hội tuyệt vời để nổi bật!

Trần Uyển Nghi ngày thường chèn ép chẳng những không có hiệu lực, ngược lại còn gieo mầm tai họa cho chính mình.

Một khi Tô Tài Nhân tương lai được sủng ái, người đầu tiên khẳng định muốn trả thù là nàng.

Trần Uyển Nghi vừa sợ vừa hận.

...........

Lần này cùng Hoàng đế đi săn bắn, các phi tần tổng cộng có bảy người, ngoại trừ quý phi, Nghiêm Tài Nhân, Tô Tài Nhân ra, còn có Cảnh Phi, Lý Phi, diêu Tiệp dư, Thiệu Lương Nhân.

Thái hoàng thái hậu bởi vì tuổi đã cao tinh lực không tốt, chủ động biểu thị không muốn đi săn bắn, Hoàng đế tự nhiên là thuận theo ý muốn của bà.

Cuộc săn sẽ kéo dài ba ngày hai đêm.

Vào ngày khởi hành, Tiêu Hề Hề ngồi xe ngựa hướng về cửa cung.

Lúc này trời vừa rạng sáng, nàng còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ màng.

Các phi tần từ các cung điện khác cũng lần lượt đến.

Xa giá của Hoàng đế đến cuối cùng.

Các phi tần lần lượt xuống xe chào hỏi, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng.

Tiêu Hề Hề còn chưa tỉnh ngủ, cả người đều mê mang.

Nàng mơ mơ hồ hồ mà bị đẩy tới đội ngũ phía trước.

“Thiếp thân thỉnh an hoàng thượng .”

Nguyên lai tưởng rằng hành lễ xong liền có thể rời đi, lại nghe được âm thanh của Hoàng đế từ trong xe ngựa bay ra.

“Quý phi đi lên.”

Tiêu Hề Hề bây giờ chỉ muốn nhanh nằm xuống ngủ bù, nghe vậy nàng không chút nghĩ ngợi liền bước lên ghế lên xe ngựa.

Nàng cúi người lên xe, tấm màn nặng nề buông xuống sau lưng, ngăn lại toàn bộ ánh mắt ghen tị và ghen tị của những phi tần bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook