Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 720: Cực Kỳ Hoảng Sợ

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Lễ sắc phong cử hành ở Vị Ương Cung.

Là nhân vật chính của buổi lễ, hôm nay trời còn chưa sáng Tiêu Hề Hề đã bị bảo Cầm đào ra khỏi giường.

“Nương nương chớ ngủ nữa, mau dậy đi thay quần áo rửa mặt, hôm nay là lễ phong của người, muôn ngàn lần không thể chậm trễ!"

Tiêu Hề Hề dụi mắt , mơ hồ nói.

"Tại sao mí mắt phải của ta cứ nhảy không ngừn? Chẳng lẽ có chuyện chẳng lành sắp xảy ra sao?"

Bảo Cầm vội nói: “phi phi phi! Hôm nay là ngày trọng yếu, ngài sao có thể nói điềm xấu như thế?!”

Tiêu Hề Hề: “nhưng ta quả thật có loại cảm giác không tốt lắm.”

nếu là Người khác nói loại lời này, có thể là bởi vì quá khẩn trương dẫn đến lo nghĩ bất an.

Nhưng Quý Phi thì khác, nàng là người của Huyền môn, thần cơ diệu toán, trời sinh có bản năng dự đoán nguy hiểm.

Bảo Cầm nghe vậy trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ hôm nay thật sẽ có chuyện gì đó không hay phát sinh sao?

Lúc này, Chiết Chi mang theo hai tiểu cung nữ đi tới, trong tay các nàng nâng quần áo vớ giày Quý Phi hôm nay tham gia lễ sắc phong muốn mặc.

Bảo Cầm trong lòng bất an, vì để phòng vạn nhất, nàng kéo Chiết Chi lại nói.

"Quần áo của Quý Phi không có vấn đề gì chứ?"

Chiết Chi đúng sự thật nói: “y phục này là hôm trước phục ti phòng tự mình đưa tới, ta đã kiểm tra, không có vấn đề.”

Bảo Cầm: “hay là kiểm tra lại một lần nữa.”

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, nhất định không được phạm sai lầm, dù thế nào cẩn thận cũng không quá đáng.

Chiết Chi không hiểu tại sao bảo Cầm đột nhiên muốn kiểm tra quần áo, nhưng hắn không hỏi thêm câu nào, lập tức bảo hai tiểu cung nữ mở quần áo ra.

Bảo Cầm cùng Chiết Chi tiến tới, cẩn thận kiểm tra.

Bộ quần áo này là mười mấy tú nương cùng nhau làm ra, phí rất nhiều tâm huyết, vô luận là kiểu dáng hay là tố công, đều không chê vào đâu được.

Hai người không kiểm tra ra vấn đề gì.

Bảo Cầm hơi yên lòng một chút: "Xem ra ta suy nghĩ nhiều."

Chiết Chi nói: “cẩn thận chút vẫn tốt.”

Thời gian quý giá, các nàng không dám trì hoãn, nhanh chóng phục vụ Quý Phi thay quần áo rửa mặt.

Chờ Quý Phi dùng xong đồ ăn sáng, liền bắt đầu chải đầu trang điểm.

Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, tất cả đồ trang điểm cũng đều được Bảo Cầm liên tục kiểm tra, xác định không có bất cứ vấn đề gì mới dám dùng trên mặt Quý Phi.

Trong thời gian này Cảnh Phi có tới một lần, nói là muốn nhìn một chút Quý Phi xem có cái gì cần giúp đỡ không?

Kết quả bị Tiểu Vũ lấy cớ là Quý Phi bận rộn đuổi nàng đi.

Chờ mặc quần áo xong, đã là một giờ sau.



Tiêu Hề Hề nhìn mình trong gương , thầm than thở, hôm nay lại trở thành giá bày đồ trang sức cả một ngày.

nàng mặc một chiếc váy dài làm bằng tuyết gấm bên trong, bên ngoài là trường sam dài tay màu đỏ với ống tay rộng rủ xuống, trên có thêu những bông phù dung lớn bằng chỉ vàng, chiếc váy thật dài kéo sau lưng, trên làn váy thêu lên tầng tầng lớp lớp hoa văn khổng tước, vô cùng lộng lẫy.

Bên hông buộc lấy tơ vàng, cánh tay mang theo dải lụa gấm tơ vàng thật dài.

Giữa lông mày tô điểm một đóa hoa mẫu đơn tinh xảo xinh xắn màu son, môi đỏ kiều diễm ướt át.

Đầu đội tán hoa mạ vàng khảm hồng ngọc, tua cờ kim sắc tinh tế thõng xuống, phối hợp với chuỗi ngọc kim hồng ở cổ.

tán hoa này so với nàng lần trước đội ở Trung Thu Gia yến , tinh xảo hoa mỹ hơn, cũng càng nặng hơn.

Tiêu Hề Hề cảm thấy trên đầu nặng trĩu.

Nàng hỏi: “không thể thay cái đồ trang sức nhỏ chút sao?”

Bảo Cầm: “đương nhiên không thể, đây là tán hoa Quý Phi mới có thể đeo, nó là tượng trưng cho thân phận của người, hôm nay nhất định phải đeo!"

Tiêu Hề Hề thở dài, lễ sắc phong còn chưa bắt đầu, nàng đã cảm thấy cổ mình bắt đầu mỏi.

Thấy đã gần đến giờ, bảo Cầm và Chiết Chi đỡ Quý Phi ra khỏi phòng ngủ.

Tiểu Vũ chạy tới, cung kính nói.

“Khởi bẩm nương nương, Tô Tài Nhân tới, nói là đến chúc mừng người."

Tiêu Hề Hề khoát khoát tay, biểu thị không thấy.

nàng phải đến Vị Ương Cung sớm, làm sao có thời giờ đi cùng Tô Tài Nhân tán gẫu?

Tiểu Vũ lĩnh mệnh rời đi.

Nàng đi đến cửa Vân Tụ cung , nói với Tô Tài Nhân đang đợi bên ngoài.

“Người trở về đi, Quý Phi Nương Nương bây giờ đang bề bộn, không rảnh gặp người.”

Tô Tài Nhân nghe vậy rất thất vọng, nhưng nàng không hề từ bỏ, mà là kiên trì ở lại chỗ này chờ Quý Phi Nương Nương.

Nàng biết Quý Phi sẽ lập tức đi đến Vị Ương cung, chỉ cần nàng đứng ở cửa chờ, nhất định có thể đợi được Quý Phi.

Tiểu Vũ khuyên hai câu thấy nàng không nghe, đành phải để nàng đi.

Một lúc sau, Quý Phi nương nương được cung nữ dìu chậm rãi đi ra khỏi Vân Tú cung, đi về phía xa giá bên đường.

“Quý Phi Nương Nương!”

Tiêu Hề Hề nghe được có người gọi mình, vô thức dừng bước.

Tô Tài Nhân mang theo cung nữ đi nhanh đến trước mặt nàng, cung kính phúc phúc thân.

“Thiếp thân thỉnh an Quý Phi Nương Nương !”

Tiêu Hề Hề có chút bất ngờ: "Sao ngươi vẫn ở đây?"



Tô Tài Nhân nhếch đôi môi đỏ mọng, cười tươi như hoa: “Hôm nay là ngày trọng đại của người, ta muốn đích thân đến chúc mừng người, hơn nữa khi người đến Vị Ương Cung, có quá nhiều người ở đó, ta sợ sẽ không thể tìm thấy Cơ hội nói chuyện cùng người."

Tiêu Hề Hề: “cho nên ngươi cố ý chờ ở chỗ này, chỉ để chính miệng cùng bản cung nói câu chúc mừng?”

Tô Tài Nhân cúi đầu thuận theo, lộ ra có chút ngượng ngùng: “đúng vậy.”

Tiêu Hề Hề cười cười: “cám ơn hảo ý của ngươi.”

Bảo Cầm nhắc nhở: “thời gian không còn sớm, Tô Tài Nhân nếu không có chuyện khác, xin hãy tránh đường."

Tô Tài Nhân mang theo cung nữ lùi lại.

Tiêu Hề Hề đi ngang qua trước mặt nàng.

Khi hai bên lướt qua nhau, một cơn gió nhẹ thổi qua.

vạt áo Tiêu Hề Hề theo gió nhẹ nhàng đong đưa, trên đầu kim tua va chạm vào nhau, nhẹ nhàng vang dội.

Tô Tài Nhân mũi giật giật, đột nhiên hét lên.

“Quý Phi Nương Nương dừng bước!”

Tiêu Hề Hề không thể không lần nữa dừng lại, không hiểu nhìn về phía Tô Tài Nhân.

Tô Tài Nhân tiến lên hai bước, tiến đến trước mặt Quý Phi , dùng sức hít một hơi.

Bảo Cầm lập tức cảnh giác : "Tô Tài Nhân đang làm gì vậy?"

Tô Tài Nhân ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Quý Phi Nương Nương, trên thân người tựa hồ có mùi di hoa hương.”

Tiêu Hề Hề: “di hoa?”

Tô Tài Nhân: “đó là một loại hương liệu, cũng có thể làm thuốc, nhưng nếu như mài thành bột, trực tiếp tiếp xúc với da sẽ cho người toàn thân đau ngứa khó nhịn, nếu không kịp thời trị liệu, còn có thể dẫn đến da thịt nát rữa.”

nghe vậy, Bảo Cầm cùng Tiểu Vũ cực kỳ hoảng sợ.

thần sắc Tiêu Hề Hề cũng phát sinh một chút biến hóa.

Nàng nâng tay phải lên, đem tay áo đến bên lỗ mũi, cẩn thận ngửi ngửi, ngoại trừ huân hương bình thường, không có ngửi được mùi gì khác.

Tô Tài Nhân nhìn ra nghi ngờ của nàng, chủ động giải thích nói.

"Bột thuốc này ban đầu có màu vàng nhạt.

Nhưng chỉ cần trực tiếp tiếp xúc với không khí, nó liền sẽ dần dần hòa tan, trở nên không có màu sắc.

Hương vị cũng cực kỳ nhạt nhẽo, người bình thường không thể ngửi thấy.

Thiếp thân là bởi vì đã từng trong lúc vô tình tiếp xúc qua loại phấn này .

Hơn nữa, mũi của thần thiếp nhạy cảm hơn người thường, cho nên có thể phát hiện ra dị vật trên người của người.”

Nói đến đây, ngữ khí của nàng đã có chút khẩn trương.

“Thừa dịp dược hiệu còn chưa có phát tác, ngài mau đem bộ quần áo này đổi đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook