Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 721: Lễ Sắc Phong
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại: "Nếu ta thay bộ quần áo này, chờ sau đó tham gia lễ sắc phong nên làm cái gì?”
Lễ phục chỉ có một chiếc này, không thể đổi sang chiếc mới.
Tô Tài Nhân nắm chặt khăn, cau mày nói: “cái kia làm sao bây giờ?”
Tiểu Vũ lo lắng nói: “không bằng đem việc này bẩm báo cho hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng hỗ trợ quyết định?”
Tiêu Hề Hề lại nói: “không cần thiết.”
Tiểu Vũ: “thế nhưng là y phục này bị người động tay chân...”
Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói: “không sao, bản cung là hoàng thượng đích thân phong Quý Phi, có hoàng thượng chân long khí phù hộ, bất luận cái gì tà ma đều mơ tưởng hại đến bản cung.”
Nàng lời nói này quá mức quang minh chính đại, lẽ thẳng khí hùng, đến mức Tiểu Vũ cũng không biết nói tiếp như thế nào mới tốt.
Tô Tài Nhân cũng tràn đầy kinh ngạc.
Người bình thường gặp phải loại tình huống này, nhất định là kinh hoảng hơn tức giận, nhưng Quý Phi không những không hoảng hốt, ngược lại còn càng thong dong bình tĩnh hơn người.
Chẳng lẽ nói, đây là vì nàng chính là Quý Phi sao?
Tiêu Hề Hề đối với Thanh Tùng nói.
"Ngươi cầm lấy ấn chỉ của cung ta, đến Ngự y viện hỏi Phương ngự y, để hắn tới xem cho cung nữ vừa rồi hầu hạ bản cung thay quần áo."
Nàng mặc dù không sợ độc, nhưng các cung nữ phục vụ nàng thay quần áo chỉ là người bình thường.
Thanh Tùng hai tay tiếp nhận lệnh bài trong tay Bảo Cầm, nhanh chóng chạy về phía thái y viện.
Tiêu Hề Hề không nhìn người bên ngoài ánh mắt khó hiểu, bình tĩnh ngồi trong xa giá.
Tiểu Vũ nhanh chóng đi theo.
đội nghi trượng của Quý Phi chậm rãi hướng về phía Cung Vị Ương.
Tô Tài Nhân đứng tại chỗ đưa mắt nhìn xa giá Quý Phi đi xa, trong lòng vẫn nghi hoặc không có cách lý giải.
Cung nữ Trí Viễn nhỏ giọng hỏi.
“Quý Phi Nương Nương biết rõ y phục kia có vấn đề, vì cái gì không đổi đi? Nàng không sợ xảy ra chuyện sao? '
Tô Tài Nhân lắc đầu: “ta cũng không biết.”
Tâm tư của Quý Phi khó hiểu hơn nhiều so với những gì nàng dự đoán.
Trí Viễn: “vậy chúng ta có đi Vị Ương Cung xem lễ không?”
Tô Tài Nhân: “đương nhiên.”
Lấy thân phận của nàng, không có tư cách ngồi kiệu, chỉ có thể đi bộ đến Vị Ương cung.
Mắt thấy khoảng cách tới Vị Ương Cung ngày càng gần, Tiểu Vũ trong lòng càng lo lắng, nàng không ngừng quay đầu nhìn Quý Phi, sợ Quý Phi sẽ bị bột thuốc làm hại.
Nhưng Quý Phi vẫn ngồi rất yên tĩnh, không hề lộ ra chút khác thường nào.
Bảo Cầm chú ý tới Tiểu Vũ cảm xúc không thích hợp, nhỏ giọng trấn an nói.
“Không có chuyện gì, đừng quá lo lắng.”
Tiểu Vũ thấp giọng nói: “ta sao có thể không lo lắng? Y phục kia bên trên bị người động tay, Quý Phi Nương Nương thân kiều thể quý, chắc chắn chịu không nổi thuốc phấn kia giày vò, ta cảm thấy vẫn là mau chóng mời một thái y xem cho Quý Phi Nương Nương thì tốt hơn.”
Lễ sắc phong rất trọng yếu, cũng không quan trọng bằng cơ thể sức khỏe của Quý Phi Nương Nương!
Bảo Cầm trong lòng tinh tường, Quý Phi thể chất đặc thù, độc dược bình thường đối với nàng không có tác dụng, cho nên hoàn toàn không cần phải làm ầm ĩ lên.
Nhưng điều này không thể nói với Tiểu Vũ.
Dù sao Tiểu Vũ đến Vân Tụ cung thời gian không lâu, cần quan sát một đoạn thời gian, xác định nàng đáng tin sau đó mới có thể đem chuyện này nói cho nàng biết.
Lúc này Bảo Cầm chỉ mỉm cười: “Quý Phi Nương Nương biết rõ, chúng ta chỉ cần yên tâm đi theo nương nương là được rồi, những thứ khác không cần chúng ta lo lắng.”
Tiểu Vũ không ngốc, ngược lại rất thông minh.
Từ phản ứng của Bảo Cầm, nàng có thể nhìn ra Bảo Cầm hẳn là đã biết điều gì đó, nhưng Bảo Cầm lại không nói gì, chắc là nàng không tiện nói cho nàng biết, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
bên trong chánh điện Vị Ương Cung , hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thỏa, các tân khách đều đã đến đủ.
Khách mời số lượng rất nhiều, nhưng cũng là nữ quyến.
Các nàng đều ở đây nhỏ giọng trò chuyện, nghị luận chuyện của Quý Phi.
Vương phi Bộ Sênh Yên vừa uống trà, vừa nghe mấy Vương phi ngồi bên cạnh bát quái.
“Nghe nói vị Quý Phi này có dung mạo như thiên tiên, hoàng thượng đối với nàng vừa thấy đã yêu, nguyện ý lấy 3 vạn tinh binh đổi nàng tiến cung."
“Ta thật không nghĩ tới, Quý Phi có thể đẹp tới trình độ nào, có thể để cho Hoàng đế đối với nàng vừa gặp đã cảm mến.”
“Chờ sau đó xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Bộ Sênh Yên nghĩ thầm, Hoàng đế thích vị Quý Phi này có lẽ là thật sự, nhưng vừa thấy đã yêu chưa hẳn là sự thật.
Nghĩ đến Quý Phi cùng Tiêu trắc phi có khuôn mặt năm phần tương tự, Bộ Sênh Yên trong lòng tư vị rất phức tạp.
Nàng vốn tưởng rằng hoàng thượng và Tiêu trắc phi tay trong tay trải qua biết bao mưa gió, tình sâu nghĩa nặng, sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, nhưng nàng không ngờ chỉ một năm sau, Hoàng đế đã yêu một người phụ nữ có ngoại hình giống Tiêu trắc phi.
Tình cảm như vậy, dường như chỉ là một trò đùa, dễ dàng liền có thể bị bỏ qua.
..........
Ngoài điện vang lên một tiếng hô.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Đám người nhao nhao đứng dậy nghênh đón thánh giá.
Hôm nay Hoàng đế đầu đội kim long quan, người mặc giao lĩnh cẩm bào xanh nhạt, eo buộc thắt lưng bằng vàng, bên ngoài mặc trường bào ống tay màu đỏ, ống tay áo có thêu hoa văn, dùng tơ vàng tuyến thêu lên long đằng tường vân đồ văn.
Mặt mày của hắn cực kỳ sơ lãnh, khí chất cao quý thuần khiết, cho dù ăn mặc sặc sỡ như vậy, hắn vẫn xa vời như trăng sáng trên trời, không người sánh kịp.
hắn tới không bao lâu, Thái Hoàng Thái Hậu cũng tới.
Đám người lại là một phen hành lễ.
Giờ lành vừa đến, lễ sắc phong liền chính thức bắt đầu.
Tiêu Hề Hề mặc cung trang váy dài lộng lẫy, cùng với âm thanh chuông nhạc chậm rãi đi vào trong điện, chiếc váy dài bằng lông công uốn lượn trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng, tán hoa mạ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Môi đỏ kiều diễm, da trắng như tuyết, mắt đen sáng rực, thực sự khiến nhiều người có mặt kinh diễm.
Đợi nàng đi vào trong điện, đứng vững, lễ bộ quan viên bắt đầu tấu nhạc.
Tất cả các bài hát là những lời khen ngợi, rất dài.
Thừa dịp lúc tất cả mọi người dồn lực chú ý đặt vào trên người Quý Phi, Bảo Cầm cùng Tiểu Vũ lặng lẽ từ cửa hông tiến vào chính điện, hai người đứng sát vách tường, ánh mắt quét qua tất cả các phi tần có mặt.
Quý Phi là Nam Nguyệt công chúa, tại Thịnh Kinh trong thành tứ cố vô thân, đương nhiên cũng không có kẻ thù.
Chỉ có trong hậu cung, những phi tần này mới không ưa nàng.
Dù sao tất cả mọi người là phi tần, cùng có mục tiêu tranh giành sủng ái, có lợi ích tương xung.
Nói không chừng người âm thầm động tay vào quần áo của Quý Phi, là một trong số các phi tần này.
Bảo Cầm cùng Tiểu Vũ muốn thông qua quan sát phản ứng của những phi tần này, suy đoán ra trong các nàng , người nào hiềm nghi lớn nhất.
Chờ tấu nhạc kết thúc, Hoàng đế đứng dậy, vững bước đi xuống thềm ngọc.
Thường công công bưng khay đi tới.
Hoàng đế từ trong khay cầm lấy bảo quyển cùng ấn tín đại biểu thân phận Quý Phi, giao cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề hai tay tiếp nhận, khấu tạ hoàng ân.
Các tân khách cũng đều khom người, đứng dậy chúc mừng Quý Phi Nương Nương cùng hoàng thượng.
Bên cạnh có sử quan chuyên môn đem một màn này ghi lại trong sách, ghi vào sử sách vương triều Đại Thịnh.
Lạc Thanh Hàn muốn đỡ Quý Phi đứng lên, nhưng tay còn chưa chạm vào cánh tay của nàng, nàng đã đứng dậy trước rồi.
Nàng nhìn Bảo Cầm đứng cách đó không xa.
Bảo Cầm hiểu ra, bước nhanh tới, nhận lấy chiếc hộp gấm đựng ấn tín cùng bảo quyển từ trong tay Quý Phi.
Lạc Thanh Hàn muốn nắm tay Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề giả vờ chỉnh lý ống tay áo, vừa vặn tránh đi bàn tay của Lạc Thanh Hàn.
Liên tục hai lần né tránh, Lạc Thanh Hàn xác nhận nàng chính là cố ý trốn tránh hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, muốn hỏi một chút nàng sao vậy?
Nhưng bây giờ bốn phía tất cả đều là khách mời, nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn hai người bọn hắn chằm chằm, thực sự không phải lúc nói chuyện.
Lễ phục chỉ có một chiếc này, không thể đổi sang chiếc mới.
Tô Tài Nhân nắm chặt khăn, cau mày nói: “cái kia làm sao bây giờ?”
Tiểu Vũ lo lắng nói: “không bằng đem việc này bẩm báo cho hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng hỗ trợ quyết định?”
Tiêu Hề Hề lại nói: “không cần thiết.”
Tiểu Vũ: “thế nhưng là y phục này bị người động tay chân...”
Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói: “không sao, bản cung là hoàng thượng đích thân phong Quý Phi, có hoàng thượng chân long khí phù hộ, bất luận cái gì tà ma đều mơ tưởng hại đến bản cung.”
Nàng lời nói này quá mức quang minh chính đại, lẽ thẳng khí hùng, đến mức Tiểu Vũ cũng không biết nói tiếp như thế nào mới tốt.
Tô Tài Nhân cũng tràn đầy kinh ngạc.
Người bình thường gặp phải loại tình huống này, nhất định là kinh hoảng hơn tức giận, nhưng Quý Phi không những không hoảng hốt, ngược lại còn càng thong dong bình tĩnh hơn người.
Chẳng lẽ nói, đây là vì nàng chính là Quý Phi sao?
Tiêu Hề Hề đối với Thanh Tùng nói.
"Ngươi cầm lấy ấn chỉ của cung ta, đến Ngự y viện hỏi Phương ngự y, để hắn tới xem cho cung nữ vừa rồi hầu hạ bản cung thay quần áo."
Nàng mặc dù không sợ độc, nhưng các cung nữ phục vụ nàng thay quần áo chỉ là người bình thường.
Thanh Tùng hai tay tiếp nhận lệnh bài trong tay Bảo Cầm, nhanh chóng chạy về phía thái y viện.
Tiêu Hề Hề không nhìn người bên ngoài ánh mắt khó hiểu, bình tĩnh ngồi trong xa giá.
Tiểu Vũ nhanh chóng đi theo.
đội nghi trượng của Quý Phi chậm rãi hướng về phía Cung Vị Ương.
Tô Tài Nhân đứng tại chỗ đưa mắt nhìn xa giá Quý Phi đi xa, trong lòng vẫn nghi hoặc không có cách lý giải.
Cung nữ Trí Viễn nhỏ giọng hỏi.
“Quý Phi Nương Nương biết rõ y phục kia có vấn đề, vì cái gì không đổi đi? Nàng không sợ xảy ra chuyện sao? '
Tô Tài Nhân lắc đầu: “ta cũng không biết.”
Tâm tư của Quý Phi khó hiểu hơn nhiều so với những gì nàng dự đoán.
Trí Viễn: “vậy chúng ta có đi Vị Ương Cung xem lễ không?”
Tô Tài Nhân: “đương nhiên.”
Lấy thân phận của nàng, không có tư cách ngồi kiệu, chỉ có thể đi bộ đến Vị Ương cung.
Mắt thấy khoảng cách tới Vị Ương Cung ngày càng gần, Tiểu Vũ trong lòng càng lo lắng, nàng không ngừng quay đầu nhìn Quý Phi, sợ Quý Phi sẽ bị bột thuốc làm hại.
Nhưng Quý Phi vẫn ngồi rất yên tĩnh, không hề lộ ra chút khác thường nào.
Bảo Cầm chú ý tới Tiểu Vũ cảm xúc không thích hợp, nhỏ giọng trấn an nói.
“Không có chuyện gì, đừng quá lo lắng.”
Tiểu Vũ thấp giọng nói: “ta sao có thể không lo lắng? Y phục kia bên trên bị người động tay, Quý Phi Nương Nương thân kiều thể quý, chắc chắn chịu không nổi thuốc phấn kia giày vò, ta cảm thấy vẫn là mau chóng mời một thái y xem cho Quý Phi Nương Nương thì tốt hơn.”
Lễ sắc phong rất trọng yếu, cũng không quan trọng bằng cơ thể sức khỏe của Quý Phi Nương Nương!
Bảo Cầm trong lòng tinh tường, Quý Phi thể chất đặc thù, độc dược bình thường đối với nàng không có tác dụng, cho nên hoàn toàn không cần phải làm ầm ĩ lên.
Nhưng điều này không thể nói với Tiểu Vũ.
Dù sao Tiểu Vũ đến Vân Tụ cung thời gian không lâu, cần quan sát một đoạn thời gian, xác định nàng đáng tin sau đó mới có thể đem chuyện này nói cho nàng biết.
Lúc này Bảo Cầm chỉ mỉm cười: “Quý Phi Nương Nương biết rõ, chúng ta chỉ cần yên tâm đi theo nương nương là được rồi, những thứ khác không cần chúng ta lo lắng.”
Tiểu Vũ không ngốc, ngược lại rất thông minh.
Từ phản ứng của Bảo Cầm, nàng có thể nhìn ra Bảo Cầm hẳn là đã biết điều gì đó, nhưng Bảo Cầm lại không nói gì, chắc là nàng không tiện nói cho nàng biết, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
bên trong chánh điện Vị Ương Cung , hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thỏa, các tân khách đều đã đến đủ.
Khách mời số lượng rất nhiều, nhưng cũng là nữ quyến.
Các nàng đều ở đây nhỏ giọng trò chuyện, nghị luận chuyện của Quý Phi.
Vương phi Bộ Sênh Yên vừa uống trà, vừa nghe mấy Vương phi ngồi bên cạnh bát quái.
“Nghe nói vị Quý Phi này có dung mạo như thiên tiên, hoàng thượng đối với nàng vừa thấy đã yêu, nguyện ý lấy 3 vạn tinh binh đổi nàng tiến cung."
“Ta thật không nghĩ tới, Quý Phi có thể đẹp tới trình độ nào, có thể để cho Hoàng đế đối với nàng vừa gặp đã cảm mến.”
“Chờ sau đó xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Bộ Sênh Yên nghĩ thầm, Hoàng đế thích vị Quý Phi này có lẽ là thật sự, nhưng vừa thấy đã yêu chưa hẳn là sự thật.
Nghĩ đến Quý Phi cùng Tiêu trắc phi có khuôn mặt năm phần tương tự, Bộ Sênh Yên trong lòng tư vị rất phức tạp.
Nàng vốn tưởng rằng hoàng thượng và Tiêu trắc phi tay trong tay trải qua biết bao mưa gió, tình sâu nghĩa nặng, sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, nhưng nàng không ngờ chỉ một năm sau, Hoàng đế đã yêu một người phụ nữ có ngoại hình giống Tiêu trắc phi.
Tình cảm như vậy, dường như chỉ là một trò đùa, dễ dàng liền có thể bị bỏ qua.
..........
Ngoài điện vang lên một tiếng hô.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Đám người nhao nhao đứng dậy nghênh đón thánh giá.
Hôm nay Hoàng đế đầu đội kim long quan, người mặc giao lĩnh cẩm bào xanh nhạt, eo buộc thắt lưng bằng vàng, bên ngoài mặc trường bào ống tay màu đỏ, ống tay áo có thêu hoa văn, dùng tơ vàng tuyến thêu lên long đằng tường vân đồ văn.
Mặt mày của hắn cực kỳ sơ lãnh, khí chất cao quý thuần khiết, cho dù ăn mặc sặc sỡ như vậy, hắn vẫn xa vời như trăng sáng trên trời, không người sánh kịp.
hắn tới không bao lâu, Thái Hoàng Thái Hậu cũng tới.
Đám người lại là một phen hành lễ.
Giờ lành vừa đến, lễ sắc phong liền chính thức bắt đầu.
Tiêu Hề Hề mặc cung trang váy dài lộng lẫy, cùng với âm thanh chuông nhạc chậm rãi đi vào trong điện, chiếc váy dài bằng lông công uốn lượn trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng, tán hoa mạ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Môi đỏ kiều diễm, da trắng như tuyết, mắt đen sáng rực, thực sự khiến nhiều người có mặt kinh diễm.
Đợi nàng đi vào trong điện, đứng vững, lễ bộ quan viên bắt đầu tấu nhạc.
Tất cả các bài hát là những lời khen ngợi, rất dài.
Thừa dịp lúc tất cả mọi người dồn lực chú ý đặt vào trên người Quý Phi, Bảo Cầm cùng Tiểu Vũ lặng lẽ từ cửa hông tiến vào chính điện, hai người đứng sát vách tường, ánh mắt quét qua tất cả các phi tần có mặt.
Quý Phi là Nam Nguyệt công chúa, tại Thịnh Kinh trong thành tứ cố vô thân, đương nhiên cũng không có kẻ thù.
Chỉ có trong hậu cung, những phi tần này mới không ưa nàng.
Dù sao tất cả mọi người là phi tần, cùng có mục tiêu tranh giành sủng ái, có lợi ích tương xung.
Nói không chừng người âm thầm động tay vào quần áo của Quý Phi, là một trong số các phi tần này.
Bảo Cầm cùng Tiểu Vũ muốn thông qua quan sát phản ứng của những phi tần này, suy đoán ra trong các nàng , người nào hiềm nghi lớn nhất.
Chờ tấu nhạc kết thúc, Hoàng đế đứng dậy, vững bước đi xuống thềm ngọc.
Thường công công bưng khay đi tới.
Hoàng đế từ trong khay cầm lấy bảo quyển cùng ấn tín đại biểu thân phận Quý Phi, giao cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề hai tay tiếp nhận, khấu tạ hoàng ân.
Các tân khách cũng đều khom người, đứng dậy chúc mừng Quý Phi Nương Nương cùng hoàng thượng.
Bên cạnh có sử quan chuyên môn đem một màn này ghi lại trong sách, ghi vào sử sách vương triều Đại Thịnh.
Lạc Thanh Hàn muốn đỡ Quý Phi đứng lên, nhưng tay còn chưa chạm vào cánh tay của nàng, nàng đã đứng dậy trước rồi.
Nàng nhìn Bảo Cầm đứng cách đó không xa.
Bảo Cầm hiểu ra, bước nhanh tới, nhận lấy chiếc hộp gấm đựng ấn tín cùng bảo quyển từ trong tay Quý Phi.
Lạc Thanh Hàn muốn nắm tay Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề giả vờ chỉnh lý ống tay áo, vừa vặn tránh đi bàn tay của Lạc Thanh Hàn.
Liên tục hai lần né tránh, Lạc Thanh Hàn xác nhận nàng chính là cố ý trốn tránh hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, muốn hỏi một chút nàng sao vậy?
Nhưng bây giờ bốn phía tất cả đều là khách mời, nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn hai người bọn hắn chằm chằm, thực sự không phải lúc nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.