Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 624: Giả

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Tuy rằng Phương Vô Tửu đã sớm quen với bộ dáng không để bụng của sư muội, nhưng giờ phút này hắn vẫn không nhịn được nói.

“Việc liên quan tới sinh tử của ngươi, ngươi không thể để ý một chút sao?”

Tiêu Hề Hề: “Để bụng cũng vô dụng thôi, Diêm vương bảo ta chết vào canh ba, ai dám lưu ta đến canh năm? Dù sao, ta chắc chắn sẽ không thể chạy thoát được. Sầu cũng một ngày vui cũng một ngày, còn không bằng giải sầu vui vui sướng sướng, sống những ngày còn lại thật vui vẻ.”

Phương Vô Tửu: “ngươi bây giờ là trắc phi của Thái tử, ngươi hiện tại có vui vẻ không?"

Tiêu Hề Hề coi đó là điều hiển nhiên: "Rất vui! Ta có thể ăn uống hàng ngày, không phải làm bất cứ việc gì. Thỉnh thoảng ta có thể đi xem ca múa biểu diễn, rảnh rỗi tới không có việc gì liền chơi bài với những phi tần khác của Thái tử. Ta có thể tìm thấy những ngày thần tiên như vậy ở đâu ngoài chỗ này?!"

Phương Vô Tửu: “Đúng vậy, Thái tử có nhiều phi tần như vậy, ngươi cũng chỉ là một trong số phi tần của hắn, ngươi không cảm thấy tức giận sao?"

Tiêu Hề Hề: "Ta không sao, nhưng bản thân Thái tử tức giận hơn, hắn cảm thấy những nữ nhân đó có ý xấu với hắn, hắn vì bảo trụ trinh tiết của mình thực sự là hao tổn tâm huyết.”

Nói đến đây nàng liền không nhịn được muốn cười.

Phương Vô Tửu bình tĩnh nói: “Hắn trước đây địa vị không ổn định, tự nhiên không dám tùy ý để người tới gần, nhưng sau này liền khó nói chắc chắn, chờ ngươi nhìn thấy hắn lần lượt mà sủng hạnh những nữ nhân khác, ngươi cũng chỉ có thể yên lặng trốn ở trong chăn thương tâm khổ sở.”

Tiêu Hề Hề méo miệng: “Đại sư huynh, ngươi có biết hay không bộ dáng ngươi bây giờ, rất giống như một kẻ xấu gieo rắc bất hòa?”

Phương Vô Tửu: "Ta chỉ là suy đoán hợp lý mà thôi."

Tiêu Hề Hề: "Tại sao ngươi luôn coi mọi người là người xấu?"

Phương Vô Tửu: "Bởi vì chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, để không quá bị động."

Tiêu Hề Hề thở dài.

"Nếu như hắn yêu thích người khác, ta có thể sẽ có chút thất vọng, nhưng càng nhiều hẳn là vui mừng, dù sao thì ta cũng không thể ở bên hắn quá lâu."

Phương Vô Tửu trong lòng chua xót, những lời còn lại đều nghẹn ở cổ họng, không cách nào nói ra nữa.

Tiêu Hề Hề vỗ bả vai của hắn một cái, an ủi: “ta đều đã chấp nhận, ngươi cũng nhìn thoáng chút.”

Khi Phương Vô Tửu rời đi, để lại một câu nói.

“Chờ thời điểm đến rồi, ta sẽ tới đón ngươi về nhà.”

Sau khi phản loạn bị dập tắt triệt để, vị Hoàng đế mất tích cuối cùng cũng xuất hiện.

Hóa ra hắn đã trốn trong Trường Nhạc Cung.

Khi Cam Phúc tìm thấy mật đạo trong Vị Ương Cung, Hoàng đế đã tỉnh.

Dưới sự chỉ huy của Hoàng đế, Cam Phúc đã gϊếŧ chết những phản quân trong tẩm điện, cõng Hoàng đế từ mật đạo chạy ra khỏi Vị Ương Cung.

Sau khi ra khỏi giả sơn trong Ngự hoa viên, họ tiến vào Trường Nhạc Cung thông qua một mật đạo khác theo chỉ thị của Hoàng đế.



Trường Nhạc Cung vẫn luôn bị phản quân bao vây, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào chứ đừng nói là người sống, cho nên khi bọn họ lục soát toàn bộ cung điện để tìm tung tích của Hoàng đế, bọn hắn duy chỉ có bỏ sót Trường Nhạc Cung.

Đại khái Tây Lăng Vương nằm mơ giữa ban ngày đều không nghĩ đến, hắn tìm lượt toàn bộ hoàng cung đều không tìm được Hoàng đế, thế mà hắn lại quang minh chính đại nằm ở bên trong Trường Nhạc Cung nghỉ ngơi.

Thái tử đã dẫn tất cả văn võ bá quan, đem Hoàng đế từ bên trong Trường Nhạc Cung tiếp ra, đưa về Vị Ương Cung.

Cung Vị Ương đã được thu dọn sạch sẽ, tất cả thi thể đã được chuyển ra khỏi cung, những thi thể có người nhà sẽ được trả về cho người nhà để chôn cất, những người không có người thân sẽ liền thống nhất tìm một cái chỗ chôn.

Thoạt nhìn, Vị Ương Cung dường như đã được khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể thấy vết máu còn sót lại ở một số kẽ hở trên sàn nhà.

Thái tử trình lên Hoàng đế danh sách những người tham gia vào cuộc nổi loạn.

Hoàng đế ngồi dựa vào trên trường kỷ, sắc mặt tái nhợt, trên thái dương thậm chí còn có vết sương, thoạt nhìn so với trước già đi rất nhiều.

Sau khi được ngự y chữa trị, sinh mệnh của Hoàng đế không còn trở ngại, nhưng độc tố còn sót lại trong cơ thể vẫn không thể đào thải ra ngoài, cơ thể đã bị tổn hại từ căn cơ, cho dù có dùng dược liệu quý hiếm nhất cũng không cách nào khôi phục như trước kia.

Thân thể của hắn quá mức suy yếu, dù là bây giờ là mùa hè, hắn vẫn mặc quần áo dày, chân còn đắp chăn, trong phòng ngay cả một cái băng bồn đều không có.

Các cung nữ và thái giám đang chờ bên cạnh đều toát mồ hôi vì nóng.

Nhưng Hoàng đế nhìn lại một chút cũng cảm thấy nóng.

Ánh mắt của hắn từ những cái tên kia cái trước cái quét qua, cuối cùng dừng ở trên năm chữ "U Vương Lạc Vân Hiên".

Hắn yên lặng nhìn xem năm chữ này, rất lâu mới nói.

“U Vương đâu?”

Lạc Thanh Hàn cung kính trả lời: “U Vương đã theo Tây Lăng Vương chạy ra khỏi Thịnh Kinh, bây giờ không biết đi đâu.”

Hoàng đế nhắm mắt lại: "Quên đi, là trẫm nhìn lầm hắn.”

Cam Phúc đứng bên cạnh, lên tiếng an ủi.

"Bệ hạ đừng quá đau lòng, thái y nói người phải nghỉ ngơi một chút, thân thể mới có thể nhanh chóng khôi phục."

Hoàng đế trả lại danh sách cho Thái tử.

“Lần này bình định nổi loạn, ngươi làm rất tốt, chuyện còn lại ngươi cũng lo liệu đi.”

Lạc Thanh Hàn tiếp nhận danh sách, sau đó lại từ bên trong tay áo lấy ra một cái binh phù.

Hắn đem binh phù hai tay dâng lên.



“Phụ hoàng, đây là đồ của ngươi, bây giờ vật quy nguyên chủ.”

Khi Hoàng đế nhìn thấy binh phù, vẻ mặt của hắn trở nên hơi kỳ lạ.

Cam Phúc thấy thế cũng rất kinh ngạc.

Binh phù đại biểu cho binh quyền, nếu đã rơi vào tay Thái tử phi, lẽ ra rất khó lấy lại, không ngờ Thái tử lại trả lại!

Cam Phúc không khỏi suy nghĩ sâu sắc.

Thái tử làm như vậy, rốt cuộc là làm bộ làm tịch? Hay là có thâm ý?

Lạc Thanh Hàn duy trì tư thế đưa ra binh phù không nhúc nhích.

Hoàng đế liếc nhìn Cam Phúc.

Cam Phúc tiến lên, hai tay tiếp nhận binh phù.

Sau khi Lạc Thanh Hàn rời khỏi Vị Ương Cung, liền lên xe ngựa đi Thanh Ca Điện.

Bởi vì thời điểm phản loạn xảy ra, Thái tử không có ở Đông Cung, lại bởi vì Đông Cung ở xa, nên đại bộ phận phản loạn đều không đến Đông Cung, số ít phản loạn tiến vào Đông Cung, cũng đều bị Ngọc Lân Quân lưu thủ ở chỗ này giải quyết.

Cho nên toàn bộ Đông cung không bị tổn thất gì.

Mọi thứ trong Thanh Ca Điện đều được bảo quản tốt.

Bảo Cầm và những người khác nhìn thấy Tiêu trắc phi bình an vô sự trở về, cục đá treo trong lòng họ bình yên rơi xuống đất, họ đều vui mừng khôn xiết.

Khi Thái tử đến Thanh Ca Điện, Bảo Cầm đang làm đồ ăn ngon cho Tiêu trắc phi.

Trong phòng phiêu đãng mùi thơm của thức ăn.

Tiêu Hề Hề nhìn thấy Thái tử đến, nhanh chóng gọi hắn đến cùng ăn.

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh nàng, lập tức có cung nữ mang cho hắn một bộ bát đũa sạch sẽ.

Hai ngày nay đều bận rộn, Lạc Thanh Hàn chưa được ăn ngon, lúc này nhìn thấy Tiêu Hề Hề ăn vui vẻ như vậy, hắn không nhịn được cũng ăn thêm không ít.

Lạc Thanh Hàn nói: "Ta vừa mới trả lại binh phù cho phụ hoàng .”

Tiêu Hề Hề đang ăn dừng lại và ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ngươi lại trả lại cho hắn? Đồ tốt như thế, người hẳn là chính mình giữ lại nha.”

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Đó là binh phù giả, giữ nó cũng vô dụng, ngược lại sẽ mang đến tai họa."

Tiêu Hề Hề sợ đến mức đánh rơi đũa.

“Giả, giả?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook