Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 623: Uy Danh Lan Xa
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Bởi vì cung biến thất bại, bên trong Thương Lan Viên đã người đi lầu trống.
Phương Vô Tửu là người sống duy nhất còn lại.
Hắn đứng ở ngưỡng cửa, có chút do dự không biết nên trực tiếp trở về Huyền Môn, hay là đi gặp sư muội?
Do dự một chút, cuối cùng hắn quyết định đi ăn điểm tâm trước.
Lúc này chân trời nổi lên ngân bạch sắc.
Sắc trời từng chút một sáng lên.
Trong thành khắp nơi đều có quan binh chạy tới chạy lui động thân ảnh, tìm kiếm tàn dư của phản quân.
Phương Vô Tửu đã trở lại hình dáng ban đầu.
Hắn chậm rãi đi trên đường vào sáng sớm, trông giống như một người bình thường ra ngoài tản bộ vào sáng sớm.
Có mấy đội quan binh từ bên cạnh hắn chạy tới, cũng chỉ là nhìn hắn một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Trên đường bách tính càng ngày càng nhiều, ven đường còn có bách tính bày quầy bán hàng bán điểm tâm.
Phương Vô Tửu tìm một quầy bán đậu hủ, ngồi xuống.
Hắn vừa ăn miếng đậu hủ non mềm dẻo nóng hổi, vừa lắng nghe những người bên cạnh kể về những chuyện xảy ra tối qua.
"Tối hôm qua nghe nói có phản loạn, hù ta sợ chết khiếp, còn tưởng rằng lại có đại chiến!"
"Cũng may vương gia kịp thời ra tay, phản quân còn chưa kịp nhảy nhót, liền bị Thái tử trấn áp."
"Không hổ là Thái tử điện hạ, anh minh thần võ, không chỉ có thể cầu mưa, còn có thể dẹp loạn, đại thịnh có được một vị Thái tử lợi hại như vậy, là phúc của chúng ta!"
"Ngươi không thấy, tối hôm qua phản quân muốn giết Thái tử, mũi tên còn chưa chạm đến vạt áo Thái tử, liền xoay người bay đi nơi khác!
"Có chuyện thần kỳ như vậy?"
So với phản loạn, dân chúng hiển nhiên thích nghe chuyện phiếm hơn, đặc biệt là chuyện phiếm có chút huyền huyễn sắc thái thần kỳ bát quái.
Mọi người càng trò chuyện càng hưng phấn.
Từ ban đầu mọi người nói Thái tử là thiên mệnh chi tử, được trời phù hộ, càng về sau dần dần biến thành Thái tử chính là thượng đế chuyển thế, hắn sinh ra bất phàm, lực lớn vô cùng, một trận có thể ăn một con trâu, há mồm có thể phun lửa, trừng mắt liền có thể tạo ra sấm sét đánh......
Phương Vô Cửu thầm nghĩ, sau trận chiến này, danh tiếng của Thái tử đã vang xa.
Về sau, khi mọi người nhắc đến Thái tử, trong đầu liền sẽ hiện ra toàn thân khối cơ thịt, há miệng, thở ra lửa, trừng mắt sấm sét sẽ xuất hiện.
Suy nghĩ một chút thật đúng là dọa người.
Phương Vô Tửu ăn xong miếng đậu hũ cuối cùng trong bát, thuận tiện lại gói một phần nữa.
Ngay cả sau khi trải qua một hồi máu tanh cung biến đêm qua, vẫn có một dòng người ra vào cổng thành không ngừng.
Để tránh phản quân thừa cơ chuồn ra khỏi thành, tất cả các cổng thành đều tăng cường phòng giữ.
Phương Vô Tửu thuận lợi thông qua cửa thành thủ vệ kiểm tra, hòa trong đám người rời khỏi thành Thịnh Kinh.
Trong doanh trướng, Tiêu Hề Hề đang ngủ say.
Nàng bỗng nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức liền tỉnh.
Liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Phương Vô Tửu ngồi ở bên cạnh.
Hắn mặc trường sam màu xanh lam, mặt mũi thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất ôn hòa thuần hậu.
Giống như rượu ngon cất nhiều năm, chỉ cần ngửi một chút cũng có thể khiến người ta mê say.
Tiêu Hề Hề giật mình: “Đại sư huynh, ngươi làm sao ở chỗ này?”
Phương Vô Tửu nhếch lên khóe miệng cười nói.
"Ta mang bữa sáng tới cho ngươi."
Hắn chỉ chỉ vào bánh ngọt đường trắng, bánh bao nhân thịt và sữa đậu nành trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Tiêu Hề Hề thế mới nhận ra mùi thức ăn mà mình vừa ngửi thấy là đến từ con đường này.
Nàng đứng dậy ngay lập tức , bắt đầu ăn một cách vui vẻ.
Phương Vô Tửu hỏi: "Ngươi không rửa mặt súc miệng sao?"
Tiêu Hề Hề: “không có việc gì, ta không bẩn.”
Phương Vô Tửu cảm thán: "Thái tử điện hạ thích ngươi, thật sự là khó có được."
Tiêu Hề Hề cười hắc hắc, nàng vừa ăn vừa hỏi.
“Ngươi không phải đang giúp Tây Lăng Vương làm việc sao? Như thế nào bỗng nhiên chạy tới đây đưa điểm tâm cho ta làm gì? Ngươi sẽ không phải là sớm hạ độc bên trong đi?”
Phương Vô Tửu cười hỏi: "Nếu ngươi hoài nghi ta hạ độc điểm tâm, ngươi còn ăn sao? Không sợ trúng độc sao?"
“Không có việc gì, ta bách độc bất xâm, ăn vào cũng không thể chết.”
Phương Vô Tửu tỏ ra bất lực: “Thái tử đã bình định phản loạn, Tây Lăng Vương đã trốn đi, nhiệm vụ của ta thất bại.”
Tiêu Hề Hề đối với cái này không ngạc nhiên chút nào.
Nàng uống một ngụm lớn sữa đậu nành, liếm sạch sữa đậu nành trên miệng, dương dương đắc ý cười nói.
“Không hổ là người ta chọn, thật trâu bò!”
Phương Vô Tửu: "Thái tử quả nhiên lợi hại, chúng ta đều đánh giá thấp hắn."
Địa vị của Thái tử cực kỳ nguy hiểm, bọn họ đều cho rằng Thái tử sống không được bao lâu, huống chi là lên ngôi xưng đế, nhưng ai biết, Thái tử không chỉ sống tốt mà còn giết hết đối thủ của mình. từng cái một.
Phương Vô Cửu cảm khái nói: "Thái tử điện hạ bây giờ địa vị càng ngày càng vững chắc, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hắn chính là hoàng đế vương triều kế tiếp."
Tiêu Hề Hề: "Sư đệ còn chưa ra tay sao? Đừng bỏ qua hắn."
Phương Vô Tửu: “Hắn đến bây giờ còn không có tin tức, cũng không biết hắn lưu lạc ở nơi nào, một khi hắn ra tay, chỉ sợ Thái tử đã lên ngôi rồi."
Tiêu Hề Hề nghĩ đến thuộc tính mù đường của Tiểu sư đệ, bỗng nhiên có chút lo lắng.
“Tiểu sư đệ có thể gặp phải nguy hiểm hay không?”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói: “Võ công của hắn lợi hại như vậy, trên thân còn mang theo nhiều tiền như vậy, ngoại trừ mù đường, mãi cứ khóc gọi mẫu thân, hắn cũng không có vấn đề gì khác, coi như thật sự đụng tới nguy hiểm, hắn cũng có thể giải quyết được.”
Tiêu Hề Hề: “Vạn nhất hắn lạc vào một nơi nào đó núi sâu rừng già thì sao? Trong núi sâu rừng già không có ai, vì vậy dù hắn có mang theo bao nhiêu tiền cũng vô dụng."
Phương Vô Tửu tưởng tượng một chút cái hình ảnh đó, chần chờ nói.
"Nếu hắn biết mình là một tên ngốc mù đường, hẳn là không nên chạy vào núi sâu rừng già, đúng không?"
Tiêu Hề Hề: "Nếu hắn biết phương hướng nào là núi sâu rừng già, hắn sẽ không phải là một kẻ ngốc mù đường."
Phương Vô Tửu trầm mặc.
Hắn cố hết sức suy nghĩ lạc quan: "Cho dù lạc vào núi sâu rừng già, cũng có thể đi săn, không chết đói, sống sót hẳn là không thành vấn đề."
Tiêu Hề Hề: “Ta sợ rằng hắn sẽ không thể tìm được đường trở lại sư môn, cuối cùng hắn chỉ có thể làm một dã nhân trong núi cả đời.”
Tưởng tượng một chút tiểu sư đệ biến thành dã nhân trong núi dáng vẻ trên nhảy dưới tránh, Phương Vô Tửu lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Thật lâu hắn mới thở dài.
"Dù sao nhiệm vụ của ta đã thất bại, kế tiếp cũng không có việc gì, không bằng đi tìm sư đệ."
Tiêu Hề Hề nhắc nhở: “Ngươi trước tiên có thể đi núi chơi du sơn ngoạn thủy, chờ ta bên này nhiệm vụ hoàn thành, ngươi lại đi tìm hắn.”
Phương Vô Tửu dở khóc dở cười: "Ngươi thật biết tính toán."
Tiêu Hề Hề: “Ta đây là không muốn đồng môn tương tàn .”
Phương Vô Tửu đột nhiên hỏi.
"Ngươi có bao giờ nghĩ tại sao sư phụ lại giao cho chúng ta nhiệm vụ như vậy chưa?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu: “không biết.”
Nàng luôn lười suy nghĩ nhiều, lúc nào cũng đi được tới đâu hay tới đó.
Phương Vô Tửu: “ta ngược lại thường nghĩ về vấn đề này."
Tiêu Hề Hề: “vậy ngươi đã tìm ra lý do chưa?"
Phương Vô Tửu nhìn nàng đầy ẩn ý, nhưng không nói.
Tiêu Hề Hề một hơi đã ăn xong nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng.
"Bánh đường trắng của ngươi mua ở đâu vậy? Ăn rất ngon, ngọt mà không béo, lát nữa ngươi đưa ta đi mua thêm một chút."
Phương Vô Tửu không có trả lời, ngược lại hỏi: "Đợi Thái tử đăng cơ, ngươi có trở về sư môn không?"
động tác lau miệng của Tiêu Hề Hề ngừng một lát, sau đó nàng như không có việc gì nói.
“Ta đây cũng không xác định, nếu như đến lúc đó ta còn còn sống, ta liền trở về, nếu đã chết, vậy ta cũng không có biện pháp, chết thì chôn ở đây."
Phương Vô Tửu là người sống duy nhất còn lại.
Hắn đứng ở ngưỡng cửa, có chút do dự không biết nên trực tiếp trở về Huyền Môn, hay là đi gặp sư muội?
Do dự một chút, cuối cùng hắn quyết định đi ăn điểm tâm trước.
Lúc này chân trời nổi lên ngân bạch sắc.
Sắc trời từng chút một sáng lên.
Trong thành khắp nơi đều có quan binh chạy tới chạy lui động thân ảnh, tìm kiếm tàn dư của phản quân.
Phương Vô Tửu đã trở lại hình dáng ban đầu.
Hắn chậm rãi đi trên đường vào sáng sớm, trông giống như một người bình thường ra ngoài tản bộ vào sáng sớm.
Có mấy đội quan binh từ bên cạnh hắn chạy tới, cũng chỉ là nhìn hắn một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Trên đường bách tính càng ngày càng nhiều, ven đường còn có bách tính bày quầy bán hàng bán điểm tâm.
Phương Vô Tửu tìm một quầy bán đậu hủ, ngồi xuống.
Hắn vừa ăn miếng đậu hủ non mềm dẻo nóng hổi, vừa lắng nghe những người bên cạnh kể về những chuyện xảy ra tối qua.
"Tối hôm qua nghe nói có phản loạn, hù ta sợ chết khiếp, còn tưởng rằng lại có đại chiến!"
"Cũng may vương gia kịp thời ra tay, phản quân còn chưa kịp nhảy nhót, liền bị Thái tử trấn áp."
"Không hổ là Thái tử điện hạ, anh minh thần võ, không chỉ có thể cầu mưa, còn có thể dẹp loạn, đại thịnh có được một vị Thái tử lợi hại như vậy, là phúc của chúng ta!"
"Ngươi không thấy, tối hôm qua phản quân muốn giết Thái tử, mũi tên còn chưa chạm đến vạt áo Thái tử, liền xoay người bay đi nơi khác!
"Có chuyện thần kỳ như vậy?"
So với phản loạn, dân chúng hiển nhiên thích nghe chuyện phiếm hơn, đặc biệt là chuyện phiếm có chút huyền huyễn sắc thái thần kỳ bát quái.
Mọi người càng trò chuyện càng hưng phấn.
Từ ban đầu mọi người nói Thái tử là thiên mệnh chi tử, được trời phù hộ, càng về sau dần dần biến thành Thái tử chính là thượng đế chuyển thế, hắn sinh ra bất phàm, lực lớn vô cùng, một trận có thể ăn một con trâu, há mồm có thể phun lửa, trừng mắt liền có thể tạo ra sấm sét đánh......
Phương Vô Cửu thầm nghĩ, sau trận chiến này, danh tiếng của Thái tử đã vang xa.
Về sau, khi mọi người nhắc đến Thái tử, trong đầu liền sẽ hiện ra toàn thân khối cơ thịt, há miệng, thở ra lửa, trừng mắt sấm sét sẽ xuất hiện.
Suy nghĩ một chút thật đúng là dọa người.
Phương Vô Tửu ăn xong miếng đậu hũ cuối cùng trong bát, thuận tiện lại gói một phần nữa.
Ngay cả sau khi trải qua một hồi máu tanh cung biến đêm qua, vẫn có một dòng người ra vào cổng thành không ngừng.
Để tránh phản quân thừa cơ chuồn ra khỏi thành, tất cả các cổng thành đều tăng cường phòng giữ.
Phương Vô Tửu thuận lợi thông qua cửa thành thủ vệ kiểm tra, hòa trong đám người rời khỏi thành Thịnh Kinh.
Trong doanh trướng, Tiêu Hề Hề đang ngủ say.
Nàng bỗng nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức liền tỉnh.
Liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Phương Vô Tửu ngồi ở bên cạnh.
Hắn mặc trường sam màu xanh lam, mặt mũi thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất ôn hòa thuần hậu.
Giống như rượu ngon cất nhiều năm, chỉ cần ngửi một chút cũng có thể khiến người ta mê say.
Tiêu Hề Hề giật mình: “Đại sư huynh, ngươi làm sao ở chỗ này?”
Phương Vô Tửu nhếch lên khóe miệng cười nói.
"Ta mang bữa sáng tới cho ngươi."
Hắn chỉ chỉ vào bánh ngọt đường trắng, bánh bao nhân thịt và sữa đậu nành trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Tiêu Hề Hề thế mới nhận ra mùi thức ăn mà mình vừa ngửi thấy là đến từ con đường này.
Nàng đứng dậy ngay lập tức , bắt đầu ăn một cách vui vẻ.
Phương Vô Tửu hỏi: "Ngươi không rửa mặt súc miệng sao?"
Tiêu Hề Hề: “không có việc gì, ta không bẩn.”
Phương Vô Tửu cảm thán: "Thái tử điện hạ thích ngươi, thật sự là khó có được."
Tiêu Hề Hề cười hắc hắc, nàng vừa ăn vừa hỏi.
“Ngươi không phải đang giúp Tây Lăng Vương làm việc sao? Như thế nào bỗng nhiên chạy tới đây đưa điểm tâm cho ta làm gì? Ngươi sẽ không phải là sớm hạ độc bên trong đi?”
Phương Vô Tửu cười hỏi: "Nếu ngươi hoài nghi ta hạ độc điểm tâm, ngươi còn ăn sao? Không sợ trúng độc sao?"
“Không có việc gì, ta bách độc bất xâm, ăn vào cũng không thể chết.”
Phương Vô Tửu tỏ ra bất lực: “Thái tử đã bình định phản loạn, Tây Lăng Vương đã trốn đi, nhiệm vụ của ta thất bại.”
Tiêu Hề Hề đối với cái này không ngạc nhiên chút nào.
Nàng uống một ngụm lớn sữa đậu nành, liếm sạch sữa đậu nành trên miệng, dương dương đắc ý cười nói.
“Không hổ là người ta chọn, thật trâu bò!”
Phương Vô Tửu: "Thái tử quả nhiên lợi hại, chúng ta đều đánh giá thấp hắn."
Địa vị của Thái tử cực kỳ nguy hiểm, bọn họ đều cho rằng Thái tử sống không được bao lâu, huống chi là lên ngôi xưng đế, nhưng ai biết, Thái tử không chỉ sống tốt mà còn giết hết đối thủ của mình. từng cái một.
Phương Vô Cửu cảm khái nói: "Thái tử điện hạ bây giờ địa vị càng ngày càng vững chắc, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hắn chính là hoàng đế vương triều kế tiếp."
Tiêu Hề Hề: "Sư đệ còn chưa ra tay sao? Đừng bỏ qua hắn."
Phương Vô Tửu: “Hắn đến bây giờ còn không có tin tức, cũng không biết hắn lưu lạc ở nơi nào, một khi hắn ra tay, chỉ sợ Thái tử đã lên ngôi rồi."
Tiêu Hề Hề nghĩ đến thuộc tính mù đường của Tiểu sư đệ, bỗng nhiên có chút lo lắng.
“Tiểu sư đệ có thể gặp phải nguy hiểm hay không?”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói: “Võ công của hắn lợi hại như vậy, trên thân còn mang theo nhiều tiền như vậy, ngoại trừ mù đường, mãi cứ khóc gọi mẫu thân, hắn cũng không có vấn đề gì khác, coi như thật sự đụng tới nguy hiểm, hắn cũng có thể giải quyết được.”
Tiêu Hề Hề: “Vạn nhất hắn lạc vào một nơi nào đó núi sâu rừng già thì sao? Trong núi sâu rừng già không có ai, vì vậy dù hắn có mang theo bao nhiêu tiền cũng vô dụng."
Phương Vô Tửu tưởng tượng một chút cái hình ảnh đó, chần chờ nói.
"Nếu hắn biết mình là một tên ngốc mù đường, hẳn là không nên chạy vào núi sâu rừng già, đúng không?"
Tiêu Hề Hề: "Nếu hắn biết phương hướng nào là núi sâu rừng già, hắn sẽ không phải là một kẻ ngốc mù đường."
Phương Vô Tửu trầm mặc.
Hắn cố hết sức suy nghĩ lạc quan: "Cho dù lạc vào núi sâu rừng già, cũng có thể đi săn, không chết đói, sống sót hẳn là không thành vấn đề."
Tiêu Hề Hề: “Ta sợ rằng hắn sẽ không thể tìm được đường trở lại sư môn, cuối cùng hắn chỉ có thể làm một dã nhân trong núi cả đời.”
Tưởng tượng một chút tiểu sư đệ biến thành dã nhân trong núi dáng vẻ trên nhảy dưới tránh, Phương Vô Tửu lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Thật lâu hắn mới thở dài.
"Dù sao nhiệm vụ của ta đã thất bại, kế tiếp cũng không có việc gì, không bằng đi tìm sư đệ."
Tiêu Hề Hề nhắc nhở: “Ngươi trước tiên có thể đi núi chơi du sơn ngoạn thủy, chờ ta bên này nhiệm vụ hoàn thành, ngươi lại đi tìm hắn.”
Phương Vô Tửu dở khóc dở cười: "Ngươi thật biết tính toán."
Tiêu Hề Hề: “Ta đây là không muốn đồng môn tương tàn .”
Phương Vô Tửu đột nhiên hỏi.
"Ngươi có bao giờ nghĩ tại sao sư phụ lại giao cho chúng ta nhiệm vụ như vậy chưa?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu: “không biết.”
Nàng luôn lười suy nghĩ nhiều, lúc nào cũng đi được tới đâu hay tới đó.
Phương Vô Tửu: “ta ngược lại thường nghĩ về vấn đề này."
Tiêu Hề Hề: “vậy ngươi đã tìm ra lý do chưa?"
Phương Vô Tửu nhìn nàng đầy ẩn ý, nhưng không nói.
Tiêu Hề Hề một hơi đã ăn xong nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng.
"Bánh đường trắng của ngươi mua ở đâu vậy? Ăn rất ngon, ngọt mà không béo, lát nữa ngươi đưa ta đi mua thêm một chút."
Phương Vô Tửu không có trả lời, ngược lại hỏi: "Đợi Thái tử đăng cơ, ngươi có trở về sư môn không?"
động tác lau miệng của Tiêu Hề Hề ngừng một lát, sau đó nàng như không có việc gì nói.
“Ta đây cũng không xác định, nếu như đến lúc đó ta còn còn sống, ta liền trở về, nếu đã chết, vậy ta cũng không có biện pháp, chết thì chôn ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.