Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 725: Hiềm Nghi

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Hoàng đế đem những người có thể tiếp xúc quần áo quý phi , tất cả đều đưa vào thận Hình Ti, cả chưởng quản phục ti Trần Ti Chính cũng không ngoại lệ.

Trong đêm thẩm vấn , các nghi phạm đã lộ diện.

Tào Nặc quỳ trên mặt đất, thành thật báo cáo.

“quần áo của Quý Phi Nương Nương là do 12 tú nương cùng nhau may.

Sau khi quần áo được làm xong, chúng được khóa trong rương , không ai được chạm vào .

Ngày kế tiếp Trần Ti Chính tự mình dẫn người cầm quần áo mang đến Vân Tụ cung.

Các nàng trên đường tình cờ gặp Thiệu Lương Nhân.

Nhưng Thiệu Lương Nhân chỉ là cùng Trần Ti Chính tán gẫu vài câu, cũng không đụng vào quần áo.

Chuyện này có mấy người làm chứng, Thiệu Lương Nhân hẳn là không liên quan gì đến vụ án này.

Quần áo được đưa đến Vân Tụ cung , là Chiết Chi tiếp nhận.

Chiết Chi nói khi nàng kiểm tra quần áo, được hai cung nữ mở ra , Chiết Chi chưa chạm vào quần áo.

Chiết Chi cầm hộp quần áo để vào trong tủ, khóa lại, chìa khoá là nàng bảo quản.

Tủ quần áo cùng ổ khóa cũng đã kiểm tra, không có vết tích bị cạy mở.

Trần Ti Chính sau khi cầm quần áo đưa đến Vân Tụ cung , liền dẫn hai cung nữ trở về phục ti.

Vừa trở về không bao lâu, hai cung nữ kia cũng bởi vì cơ thể khó chịu mà xin phép về nghỉ ngơi.

Thận Hình Ti tối hôm qua thẩm vấn, trong đó có một trong hai cung nữ đó.

Nàng khai, lúc mình đưa quần áo xong trở về phục ti , hai tay bắt đầu đỏ lên sinh ngứa.

Nàng hoài nghi mình bị bệnh ngoài da, sợ bởi vậy mà ảnh hưởng đến công việc ở phục ti, liền cố ý che giấu chuyện này.

Phương thái y chẩn đoán qua cho nàng, đúng là triệu chứng trúng độc của di hoa cùng mầm lúa phối hợp .

Một cung nữ khác đến nay tung tích không rõ, chẳng biết đi đâu.”

Lạc Thanh Hàn nghe hắn nói xong, lạnh giọng hỏi: “cung nữ kia tên là gì?"

Tào Nặc: "nàng tên là Hoa Xuân."

Lạc Thanh Hàn nghe xong cảm thấy cái tên này rất quen tai.

Hắn nhìn về phía Thường công công đứng bên cạnh.

Thường công công lập tức nói: “Hoa Xuân từng là cung nữ ở tiêu phòng điện, nàng là nhị đẳng cung nữ bên cạnh Tần hoàng hậu, cách đây không lâu, Vân Tú cung tuyển chọn cung nữ, Hoa Xuân cũng ở trong danh sách ứng cử.”

Lạc Thanh Hàn lập tức nhớ tới, quả thật có một cung nữ như vậy, nàng vì không được chọn mà buồn bực, liền hỏi Bảo Cầm tại sao không được chọn.

Lúc đó Tiêu Hề Hề nói nàng lòng dạ nhỏ mọn không phóng khoáng.

Nàng lúc đó không dám phản bác, nhưng nhìn ánh mắt kia, nhất định là rất không phục.



Tào Nặc nói tiếp: “thái y viện bên kia có một y nữ nói, nói là Hoa Xuân gần đây bị tiêu chảy, y nữ kê hai thang thuốc cho nàng, những thuốc kia bên trong có di hoa.”

Lạc Thanh Hàn: "Như vậy, Hoa Xuân có lẽ là thủ phạm thực sự đã hạ độc quần áo của quý phi?"

Tào Nặc: “đúng vậy.”

Lạc Thanh Hàn: "Nàng mất tích bao lâu?"

Tào Nặc: "Đã hai ngày rồi."

Hoàng cung nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, một người sống sờ sờ nghĩ ẩn núp trong đó không bị bất luận kẻ nào phát hiện, cơ hồ là chuyện không thể nào, trừ phi có người ở giúp nàng yểm trợ, hoặc là nàng đã mất mạng.

Lạc Thanh Hàn đem tin tức này nói cho Tiêu Hề Hề.

“Ta đã truyền lệnh xuống, để cấm quân tuần tra , lưu ý tung tích của Hoa Xuân."

Theo lý thuyết biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất chính là lục soát từng cung điện, từng cung điện tìm kiếm, coi như Hoa Xuân chắp cánh cũng trốn không thoát được.

Nhưng quá mức huy động nhân lực như thế, vì một tiểu cung nữ thật sự không đáng.

Thái hoàng thái hậu cũng sẽ không cho phép chuyện nháo đến mức này.

Trước mắt cũng chỉ có thể âm thầm điều tra.

Tiêu Hề Hề bên này cũng đã từ trong miệng Tiểu Vũ biết được, từng Hoa Xuân âm thầm hỏi người trong ngự thiện phòng muốn lấy một chút mầm lúa, bởi vậy nàng đối với kết quả này sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Lúc này nghe Lạc Thanh Hàn nói xong, nàng cũng không kinh ngạc, chỉ hỏi.

"Có ngày sinh của Hoa Xuân không? ta sẽ bói 1 quẻ cho nàng , sẽ có thể tìm ra vị trí của nàng ấy."

Đương nhiên là có ngày sinh tử vi, nhưng Lạc Thanh Hàn không muốn tiêu Hề Hề can thiệp vào chuyện này, mỗi khi nàng tính toán cho người khác, nàng sẽ cảm thấy khó chịu về thể chất do phản ứng đồng cảm.

Lạc Thanh Hàn: “chuyện này ta sẽ để cho người tiếp tục theo dõi, chờ thực sự tìm không thấy người, sẽ để cho nàng ra tay.”

Tiêu Hề Hề không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo hắn.

Xế chiều hôm đó, Chiết Chi được đưa về Vân Tụ cung.

Nàng vô cùng tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, bờ môi nứt nẻ, bước đi khập khiễng.

Nàng quỳ rạp trên đất, âm thanh khàn khàn không nói nên lời.

“Nô tỳ bái kiến quý Phi Nương Nương.”

Tiêu Hề Hề để cho nàng đứng dậy.

Chiết Chi lúc đứng lên, bởi vì chạm đến vết thương, đau đến nàng lung lay thân thể, may mắn nàng kịp thời ổn định thân hình, mới không có để cho mình té ngã trên đất.

Tiêu Hề Hề không hỏi nàng ở thận Hình Ti ra sao, chỉ hỏi: "ngươi bị thương ở đâu?"

Chiết Chi thành thật trả lời: “nô tỳ chỉ là trên lưng chịu vài roi mà thôi, không có gì đáng ngại.”

Tiêu Hề Hề sai Bảo Cầm cầm một hộp dược cao cho nàng.

“Đây là thuốc chuyên trị ngoại thương , cầm lấy xoa , hai ngày này cẩn thận chút, cố gắng đừng để lại sẹo."

Chiết Chi hai tay tiếp nhận dược cao, hốc mắt phiếm hồng: “đa tạ nương nương ban thưởng, nô tỳ lần này ghi nhớ giáo huấn, lần sau làm việc sẽ không dám qua loa.”



Mặc dù lần này chuyện hạ độc không có quan hệ gì với nàng, nhưng nếu nàng kiểm tra cẩn thận quần áo, sẽ không đến nỗi khiến quý phi trước khi ra cửa mới phát hiện quần áo không thích hợp.

nàng chịu trách nhiệm hành sự bất lực.

Nàng vốn tưởng rằng sau khi nàng từ thận Hình Ti đi ra, quý phi sẽ không lại dùng nàng nữa.

Lại không nghĩ rằng quý phi thế mà không có đuổi nàng đi, còn đưa nàng dược cao, lại để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.

Quý phi nương nương khoan dung nhân từ như vậy, Chiết Chi trong lòng cảm động, nàng không có gì báo đáp, chỉ có thể thầm thề, sau này hành sự nhất định phải thận trọng cẩn thận hơn, nhất định không được phạm sai lầm nữa.

Chiết Chi trở lại chỗ ở của mình.

Bởi vì nàng bị thương ở trên lưng, không thể tự bôi thuốc, Bảo Cầm chủ động tới giúp nàng xức thuốc, đồng thời hỏi nàng ở thận Hình Ti trải qua những gì.

Bởi vì có Tào Nặc công công, thận Hình Ti cũng không ra tay độc ác, chỉ là đánh nàng vài roi, lại hỏi mấy câu, sau đó không làm gì nữa.

Nhưng đã vào thận Hình Ti, cho dù không bị làm gì, cũng đã làm cho Chiết Chi cảm nhận được sợ hãi mãnh liệt cùng khẩn trương.

Nàng hối hận chính mình lúc trước làm việc không cẩn thận chút?

lại cảm thấy bất an về tương lai của mình.

Ròng rã hai ngày nàng cũng không thể chợp mắt.

Bảo Cầm nhìn ra nàng thật sự bị dọa sợ, ấm giọng trấn an một phen, lại để người hỗ trợ nấu một bát trà an thần.

Chiết Chi uống xong trà an thần , tinh thần dần dần thả lỏng.

Sự mệt mỏi dồn dập đánh tới, khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Hai ngày này, Tiêu Hề Hề mỗi sáng sớm đều bị Lạc Thanh Hàn lôi kéo đi tập thể dục.

Lạc Thanh Hàn luyện kiếm, còn nàng thì chạy bộ quanh bờ ruộng.

Hôm nay là ngoại lệ.

Bởi vì tối hôm qua mưa to, hậu viện ruộng đồng bị nước mưa bao vây, trở nên mềm nhũn trơn trượt, đi lại rất bất tiện.

Thế là hôm nay Tiêu Hề Hề có thể yên tâm thoải mái ngủ nướng.

Lạc Thanh Hàn vẫn theo thường lệ thức dậy vào lúc rạng sáng.

Hắn mặc quần áo chỉnh tề, đi làm đúng giờ.

Thường công công nhắc nhở.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Triệu tướng quân tới, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.”

Trong miệng hắn Triệu tướng quân chính là Triệu Hiền.

Kể từ khi Lạc Thanh Hàn đăng cơ , thống lĩnh Ngọc Lân Vệ Triệu Hiền được đảm nhiệm cấm quân, tiếp quản chức thống lĩnh cấm quân.

Nguyên bản phó thống lĩnh Ngọc Lân Vệ Thượng Khuê thăng chức làm thống lĩnh.

Thống lĩnh cấm quân Tiêu Lăng Phong, thì được điều đi tuần phòng ti, trở thành hữu tuần phòng ti, mà tả tuần phòng ti chính là anh Vương Lạc Dạ Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook