Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 700: Kinh Ngạc Vui Mừng
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Bảo Cầm từ sáng sớm đã bận rộn chọn y phục cho Quý phi, miệng không ngừng lải nhải.
"Nương nương, hôm nay là lần đầu tiên người xuất hiện trước mọi người với thân phận Quý phi, nhất định phải ăn mặc thật đẹp, làm mọi người mù mắt!"
Tiêu Hề Hề đang dựa vào giường đọc truyện ăn lựu.
Những hạt lựu đỏ tươi căng mọng đã được bóc vỏ đặt trong bát ngọc, nhìn rất thích mắt.
Nàng chỉ cần dùng thìa bạc múc hạt lựu lên rồi ăn, rất thoải mái.
Nàng nghe Bảo Cầm lải nhải, thản nhiên đáp lại.
"Làm người khác mù không phải rất dễ sao? Chỉ cần ta chơi một bản kèn bầu, bảo đảm bọn họ sẽ khóc mù hai mắt."
Bảo Cầm "......"
Nàng chợt nhớ đến nỗi sợ bị kèn bầu trong tiệc Trung thu năm đó, bất chợt thấy nghẹt thở.
Nàng vội hét lên "Đừng đừng đừng! Cầu xin người, lần này đừng chơi kèn bầu nữa, chúng ta hãy làm một Quý phi xinh đẹp an tĩnh, được không?"
Tiêu Hề Hề dễ tính "Được thôi, ta thật sự không muốn nổi bật."
So với lên sân khấu biểu diễn, nàng thích ngồi bên dưới vừa ăn uống vừa xem biểu diễn.
Bảo Cầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Quý phi là cá muối, không thích nổi bật, nếu không thì tết Trung thu biến thành tiết Thanh Minh mất.
Nàng lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn được một bộ váy tề hung nhu quần đỏ son.
Nàng còn cẩn thận lựa chọn một bộ trang sức mạ vàng đính hồng ngọc.
Lúc này, Mặc Họa đi vào, cung kính hành lễ.
"Khởi bẩm Quý phi nương nương, Hoàng thượng vừa mới sai người truyền lời, nói trưa nay sẽ đến cung Trường Lạc dùng bữa với Thái hoàng thái hậu, dặn nương nương cứ ăn một mình, không cần đợi ngài ấy."
Ánh mắt Tiêu Hề Hề vẫn đang nhìn cuốn truyện trong tay, thản nhiên đáp "Ừm."
Mặc Họa thấy nàng không còn dặn dò nào khác, bèn im lặng lui ra ngoài.
Bảo Cầm thấy lạ "Tối qua không phải Hoàng thượng nói hôm nay sẽ ăn trưa với người sao?"
Tối qua Lạc Thanh Hàn đã nói vậy.
Vì hôm nay là tết Trung thu nên Lạc Thanh Hàn muốn cùng Hề Hề đón lễ.
Tuy buổi tối bày gia yến, nhưng lại có rất nhiều người, sao có thể thoải mái như khi ở riêng hai người được?
Tiêu Hề Hề bỏ hạt lựu vào miệng, không để ý nói.
"Chắc Thái hoàng thái hậu nhất thời gọi ngài ấy có việc gì đó."
Thật ra Tiêu Hề Hề chỉ đoán đúng một nửa.
Lạc Thanh Hàn quả thật bị Thái hậu nhất thời gọi tới, nhưng chẳng phải việc gì quan trọng.
Thái hoàng thái hậu chỉ muốn mượn cớ đón lễ để gọi Hoàng đế đến tiếp xúc với Lục tiệp dư.
Vốn Lạc Thanh Hàn không biết.
Chờ hắn đến Trường Nhạc cung, nhìn thấy Lục Tiệp Dư trang phục lộng lẫy, cùng với nụ cười hiền hòa của Thái Hoàng Thái Hậu lúc, hắn mới biết được Thái Hoàng Thái Hậu đang có ý định gì.
Nhưng hắn đã đến rồi, cũng không thể rời đi ngay.
Hắn dù sao cũng phải giữ thể diện cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Lục Tiệp Dư biết hôm nay cùng Hoàng đế tiếp xúc, trước khi đến cố ý chú tâm ăn mặc trang điểm.
nàng ta Mặc một chiếc váy dài màu khói, kết hợp với một chiếc áo bằng vải thưa màu trắng thêu hoa diên vĩ, chiếc khăn lụa màu trắng dài rủ xuống, chất liệu vải của chiếc váy rất đặc biệt, bề mặt có ánh sáng lung linh, chiếc váy rung rinh khi ngươi chạm vào. khi đi lại làn váy lay động, quang mang chớp động, có loại cảm giác sóng gợn lăn tăn .
Trên búi tóc có những bông hoa lụa trắng hồng, trâm cài tóc ngọc trai rủ xuống bên tai.
Trân châu lắc lư, mỹ nhân ngượng ngùng nở nụ cười, vừa vũ mị lại thanh thuần.
“Thiếp thân thỉnh an Hoàng đế , chúc Hoàng đế Trung thu an khang.”
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp “không cần đa lễ.”
Sau đó, hắn cúi đầu trước Thái Hoàng Thái Hậu.
“Hoàng Tổ Mẫu an khang.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười nói “đều là người trong nhà, không cần khách sáo như thế, đều ngồi đi.
Chờ Lạc Thanh Hàn ngồi xuống, lập tức có cung nữ dâng lên bánh Trung thu cùng trà hoa quế.
Lục Tiệp Dư đặt chiếc quạt tròn xuống , chủ động rót trà cho Hoàng đế.
Nàng đem chén trà đưa tới trước mặt Hoàng đế, âm thanh yêu kiều ngượng ngùng nói.
“Bệ hạ, thỉnh dùng trà.”
Lạc Thanh Hàn tiếp nhận chén trà, không có uống, trực tiếp đặt ở bên cạnh, cùng Thái Hoàng Thái Hậu hàn huyên chuyện gia sự.
Lục Tiệp Dư ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế, nhìn khuôn mặt nghiêng của Hoàng đế không chớp mắt.
Hoàng đế không chỉ là ngôi cửu ngũ, hơn nữa mặt như quan ngọc, tuấn mỹ vô song.
Cho dù hắn ăn nói có ý tứ, cũng vẫn là vô cùng hấp dẫn người.
thân phận Cao không thể chạm , lại tăng thêm hoàn mỹ không một tì vết.
Hoàng đế như vậy làm sao có thể có nữ nhân không thích
Lục Tiệp Dư càng nhìn càng thích, chủ động cầm lấy một miếng bánh trung thu, đưa tới trước mặt Hoàng đế , xấu hổ e dè nói.
“Bệ hạ, bánh trung thu này là thiếp thân tự mình làm, biết người không thích ăn ngọt, thiếp thân cố ý làm thành vị mặn , xin người nếm thử.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười tủm tỉm nói “Lục Tiệp Dư vì làm bánh Trung thu này, phí không ít tâm tư, Hoàng đế ngươi chớ có phụ nàng để Nàng thất vọng.
Tình cảnh này, khiến Lạc Thanh Hàn nhớ tới khi còn là Thái tử, cảm giác tiên đế cùng Tần Hoàng Hậu buộc hắn lấy vợ sinh con.
từ trong đáy lòng Hắn cảm thấy chán ghét...
Tuy một người dùng bữa có chút tịch mịch, nhưng Tiêu Hề Hề ăn cũng không ít hơn bình thường.
Sau khi ăn uống no nê, nàng hướng về trên giường, đánh một giấc ngon lành.
Bảo Cầm nhìn thời gian không còn sớm, đánh thức Quý Phi , bắt đầu mặc quần áo trang điểm cho nàng.
Đêm nay tham gia gia yến, phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Tiêu Hề Hề vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mê man.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, không ngừng ngáp, tùy ý Bảo Cầm trang điểm.
Nữ nhân chưng diện, quả thực là một chuyện tốn thời gian lại tốn sức.
Chờ Bảo Cầm chuẩn bị xong xuôi, ngoài cửa sổ mặt trời đã gần lặn.
Tiêu Hề Hề nâng đỡ búi tóc nặng nề, nhìn trong gương chính mình sặc sỡ loá mắt, nhịn không được hỏi.
“Ngươi đây là coi ta thành nơi trưng bày đồ trang sức sao”
Nhiều đồ trang sức như vậy, toàn đồ quý giá đắt tiền, toàn bộ đeo trên người nàng, nặng muốn chết, suýt chút nữa đem cổ nàng bẻ cong.
Bảo Cầm tường tận xem xét, hài lòng nói “nô tỳ cảm thấy người như này đặc biệt có khí thế Quý Phi, cùng những phi tần bình thường bên ngoài rất khác!
Tiêu Hề Hề thở dài “đúng vậy nha, ta như vậy so với các nàng càng giống nhà giàu mới nổi.”
Bảo Cầm thuận mồm liền nói Làm sao người có thể nhìn thành nhà giàu mới nổi!
Tiêu Hề Hề đối với lời nàng nói cảm thấy hoài nghi.
Lúc này Mặc Họa bước vào.
Nàng vừa nhìn thấy trang phục của Quý Phi, nhất thời liền sửng sốt một chút.
Tiêu Hề Hề lập tức nói “ngươi xem, Mặc Họa đều cảm thấy ta như vậy rất kì quái, nào có ai giống như ta, hận không thể đem toàn bộ gia sản đều đắp ở trên người!”
Nói xong nàng chỉ chỉ tán hoa mạ vàng trên đầu.
Mặc Họa vội nói “không có, Quý Phi Nương Nương trang điểm như này nhìn rất đẹp!”
Tiêu Hề Hề hồ nghi nói “ngươi thật sự cảm thấy phục trang của ta đẹp đẽ dáng vẻ dễ nhìn sao”
Mặc Họa chân thành nói “thật sự nhìn rất đẹp, người như này rất có khí chất của một Quý Phi, lúc nô tỳ vừa mới nhìn thấy người, suýt chút nữa không thể nhận ra người, chắc hẳn Hoàng đế nhìn thấy người, sẽ rất ngạc nhiên.”
Tiêu Hề Hề nói thầm “ta liền sợ hắn sẽ không vui.”
"Nương nương, hôm nay là lần đầu tiên người xuất hiện trước mọi người với thân phận Quý phi, nhất định phải ăn mặc thật đẹp, làm mọi người mù mắt!"
Tiêu Hề Hề đang dựa vào giường đọc truyện ăn lựu.
Những hạt lựu đỏ tươi căng mọng đã được bóc vỏ đặt trong bát ngọc, nhìn rất thích mắt.
Nàng chỉ cần dùng thìa bạc múc hạt lựu lên rồi ăn, rất thoải mái.
Nàng nghe Bảo Cầm lải nhải, thản nhiên đáp lại.
"Làm người khác mù không phải rất dễ sao? Chỉ cần ta chơi một bản kèn bầu, bảo đảm bọn họ sẽ khóc mù hai mắt."
Bảo Cầm "......"
Nàng chợt nhớ đến nỗi sợ bị kèn bầu trong tiệc Trung thu năm đó, bất chợt thấy nghẹt thở.
Nàng vội hét lên "Đừng đừng đừng! Cầu xin người, lần này đừng chơi kèn bầu nữa, chúng ta hãy làm một Quý phi xinh đẹp an tĩnh, được không?"
Tiêu Hề Hề dễ tính "Được thôi, ta thật sự không muốn nổi bật."
So với lên sân khấu biểu diễn, nàng thích ngồi bên dưới vừa ăn uống vừa xem biểu diễn.
Bảo Cầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Quý phi là cá muối, không thích nổi bật, nếu không thì tết Trung thu biến thành tiết Thanh Minh mất.
Nàng lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn được một bộ váy tề hung nhu quần đỏ son.
Nàng còn cẩn thận lựa chọn một bộ trang sức mạ vàng đính hồng ngọc.
Lúc này, Mặc Họa đi vào, cung kính hành lễ.
"Khởi bẩm Quý phi nương nương, Hoàng thượng vừa mới sai người truyền lời, nói trưa nay sẽ đến cung Trường Lạc dùng bữa với Thái hoàng thái hậu, dặn nương nương cứ ăn một mình, không cần đợi ngài ấy."
Ánh mắt Tiêu Hề Hề vẫn đang nhìn cuốn truyện trong tay, thản nhiên đáp "Ừm."
Mặc Họa thấy nàng không còn dặn dò nào khác, bèn im lặng lui ra ngoài.
Bảo Cầm thấy lạ "Tối qua không phải Hoàng thượng nói hôm nay sẽ ăn trưa với người sao?"
Tối qua Lạc Thanh Hàn đã nói vậy.
Vì hôm nay là tết Trung thu nên Lạc Thanh Hàn muốn cùng Hề Hề đón lễ.
Tuy buổi tối bày gia yến, nhưng lại có rất nhiều người, sao có thể thoải mái như khi ở riêng hai người được?
Tiêu Hề Hề bỏ hạt lựu vào miệng, không để ý nói.
"Chắc Thái hoàng thái hậu nhất thời gọi ngài ấy có việc gì đó."
Thật ra Tiêu Hề Hề chỉ đoán đúng một nửa.
Lạc Thanh Hàn quả thật bị Thái hậu nhất thời gọi tới, nhưng chẳng phải việc gì quan trọng.
Thái hoàng thái hậu chỉ muốn mượn cớ đón lễ để gọi Hoàng đế đến tiếp xúc với Lục tiệp dư.
Vốn Lạc Thanh Hàn không biết.
Chờ hắn đến Trường Nhạc cung, nhìn thấy Lục Tiệp Dư trang phục lộng lẫy, cùng với nụ cười hiền hòa của Thái Hoàng Thái Hậu lúc, hắn mới biết được Thái Hoàng Thái Hậu đang có ý định gì.
Nhưng hắn đã đến rồi, cũng không thể rời đi ngay.
Hắn dù sao cũng phải giữ thể diện cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Lục Tiệp Dư biết hôm nay cùng Hoàng đế tiếp xúc, trước khi đến cố ý chú tâm ăn mặc trang điểm.
nàng ta Mặc một chiếc váy dài màu khói, kết hợp với một chiếc áo bằng vải thưa màu trắng thêu hoa diên vĩ, chiếc khăn lụa màu trắng dài rủ xuống, chất liệu vải của chiếc váy rất đặc biệt, bề mặt có ánh sáng lung linh, chiếc váy rung rinh khi ngươi chạm vào. khi đi lại làn váy lay động, quang mang chớp động, có loại cảm giác sóng gợn lăn tăn .
Trên búi tóc có những bông hoa lụa trắng hồng, trâm cài tóc ngọc trai rủ xuống bên tai.
Trân châu lắc lư, mỹ nhân ngượng ngùng nở nụ cười, vừa vũ mị lại thanh thuần.
“Thiếp thân thỉnh an Hoàng đế , chúc Hoàng đế Trung thu an khang.”
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp “không cần đa lễ.”
Sau đó, hắn cúi đầu trước Thái Hoàng Thái Hậu.
“Hoàng Tổ Mẫu an khang.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười nói “đều là người trong nhà, không cần khách sáo như thế, đều ngồi đi.
Chờ Lạc Thanh Hàn ngồi xuống, lập tức có cung nữ dâng lên bánh Trung thu cùng trà hoa quế.
Lục Tiệp Dư đặt chiếc quạt tròn xuống , chủ động rót trà cho Hoàng đế.
Nàng đem chén trà đưa tới trước mặt Hoàng đế, âm thanh yêu kiều ngượng ngùng nói.
“Bệ hạ, thỉnh dùng trà.”
Lạc Thanh Hàn tiếp nhận chén trà, không có uống, trực tiếp đặt ở bên cạnh, cùng Thái Hoàng Thái Hậu hàn huyên chuyện gia sự.
Lục Tiệp Dư ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế, nhìn khuôn mặt nghiêng của Hoàng đế không chớp mắt.
Hoàng đế không chỉ là ngôi cửu ngũ, hơn nữa mặt như quan ngọc, tuấn mỹ vô song.
Cho dù hắn ăn nói có ý tứ, cũng vẫn là vô cùng hấp dẫn người.
thân phận Cao không thể chạm , lại tăng thêm hoàn mỹ không một tì vết.
Hoàng đế như vậy làm sao có thể có nữ nhân không thích
Lục Tiệp Dư càng nhìn càng thích, chủ động cầm lấy một miếng bánh trung thu, đưa tới trước mặt Hoàng đế , xấu hổ e dè nói.
“Bệ hạ, bánh trung thu này là thiếp thân tự mình làm, biết người không thích ăn ngọt, thiếp thân cố ý làm thành vị mặn , xin người nếm thử.”
Thái Hoàng Thái Hậu cười tủm tỉm nói “Lục Tiệp Dư vì làm bánh Trung thu này, phí không ít tâm tư, Hoàng đế ngươi chớ có phụ nàng để Nàng thất vọng.
Tình cảnh này, khiến Lạc Thanh Hàn nhớ tới khi còn là Thái tử, cảm giác tiên đế cùng Tần Hoàng Hậu buộc hắn lấy vợ sinh con.
từ trong đáy lòng Hắn cảm thấy chán ghét...
Tuy một người dùng bữa có chút tịch mịch, nhưng Tiêu Hề Hề ăn cũng không ít hơn bình thường.
Sau khi ăn uống no nê, nàng hướng về trên giường, đánh một giấc ngon lành.
Bảo Cầm nhìn thời gian không còn sớm, đánh thức Quý Phi , bắt đầu mặc quần áo trang điểm cho nàng.
Đêm nay tham gia gia yến, phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Tiêu Hề Hề vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mê man.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, không ngừng ngáp, tùy ý Bảo Cầm trang điểm.
Nữ nhân chưng diện, quả thực là một chuyện tốn thời gian lại tốn sức.
Chờ Bảo Cầm chuẩn bị xong xuôi, ngoài cửa sổ mặt trời đã gần lặn.
Tiêu Hề Hề nâng đỡ búi tóc nặng nề, nhìn trong gương chính mình sặc sỡ loá mắt, nhịn không được hỏi.
“Ngươi đây là coi ta thành nơi trưng bày đồ trang sức sao”
Nhiều đồ trang sức như vậy, toàn đồ quý giá đắt tiền, toàn bộ đeo trên người nàng, nặng muốn chết, suýt chút nữa đem cổ nàng bẻ cong.
Bảo Cầm tường tận xem xét, hài lòng nói “nô tỳ cảm thấy người như này đặc biệt có khí thế Quý Phi, cùng những phi tần bình thường bên ngoài rất khác!
Tiêu Hề Hề thở dài “đúng vậy nha, ta như vậy so với các nàng càng giống nhà giàu mới nổi.”
Bảo Cầm thuận mồm liền nói Làm sao người có thể nhìn thành nhà giàu mới nổi!
Tiêu Hề Hề đối với lời nàng nói cảm thấy hoài nghi.
Lúc này Mặc Họa bước vào.
Nàng vừa nhìn thấy trang phục của Quý Phi, nhất thời liền sửng sốt một chút.
Tiêu Hề Hề lập tức nói “ngươi xem, Mặc Họa đều cảm thấy ta như vậy rất kì quái, nào có ai giống như ta, hận không thể đem toàn bộ gia sản đều đắp ở trên người!”
Nói xong nàng chỉ chỉ tán hoa mạ vàng trên đầu.
Mặc Họa vội nói “không có, Quý Phi Nương Nương trang điểm như này nhìn rất đẹp!”
Tiêu Hề Hề hồ nghi nói “ngươi thật sự cảm thấy phục trang của ta đẹp đẽ dáng vẻ dễ nhìn sao”
Mặc Họa chân thành nói “thật sự nhìn rất đẹp, người như này rất có khí chất của một Quý Phi, lúc nô tỳ vừa mới nhìn thấy người, suýt chút nữa không thể nhận ra người, chắc hẳn Hoàng đế nhìn thấy người, sẽ rất ngạc nhiên.”
Tiêu Hề Hề nói thầm “ta liền sợ hắn sẽ không vui.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.