Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 685: Lễ Vật Cùng Nguyện Vọng

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Không có cách nào, hai cái cung nữ chỉ có thể làm theo mệnh lệnh.

Các nàng thay đổi quần áo cho công chúa, chải búi tóc đơn giản, cài vào hai chiếc trâm bằng ngọc bích.

Khuyên tai vòng cổ các loại, đều bị Tiêu Hề Hề khước từ .

Nàng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, mang nhiều đồ như vậy thật là cản trở.

Chờ ăn xong cơm liền nên tắm một cái rồi ngủ.

Đến lúc đó còn phải đem những đồ vật này từng kiện lấy xuống, thật sự là phiền phức.

Dù sao cũng không cần đi ra ngoài, ở nhà tự nhiên là thoải mái biết bao.

Tiêu Hề Hề đẩy cửa đi ra ngoài, Mặc Họa đã sớm chờ ở bên ngoài, nàng cung kính phúc phúc thân.

“Công chúa thỉnh cùng nô tỳ tới.”

Nàng dẫn Tiêu Hề Hề đi thiền điện.

Trong thiên điện không có người khác, chỉ có một mình Lạc Thanh Hàn.

Chờ sau khi Tiêu Hề Hề tiến vào, Mặc Họa liền thức thời lui ra ngoài.

Tiêu Hề Hề đi qua, muốn hướng Lạc Thanh Hàn hành lễ.

“Bái kiến....”

Lạc Thanh Hàn ngắt lời nói: “không cần đa lễ, ngồi đi.”

Tiêu Hề Hề xách váy chọn chỗ đối diện hắn ngồi xuống.

Nàng nhìn thấy bàn ăn bên trên chỉ có một tô mì.

Cái gì khác cũng không có.

Tiêu Hề Hề không hiểu: “như thế nào chỉ có một tô mì?”

Lạc Thanh Hàn: “đây là cố ý chuẩn bị mì trường thọ cho ngươi, ăn đi.”

Tiêu Hề Hề: “cũng không phải sinh nhật ta, ăn cái gì trường thọ....”

Lời còn chưa nói hết, nàng liền nhớ lại tới, năm ngày trước là sinh nhật của nàng.

Lúc sinh nhật nàng còn ở trong quan tài ngủ, sau khi tỉnh lại liền đem việc này đem quên đi, không nghĩ tới Lạc Thanh Hàn vẫn còn nhớ kỹ.

Hắn đây là muốn bù đắp sinh nhật cho nàng.

Tiêu Hề Hề nhìn mì trường thọ trước mặt, bỗng nhiên xúc động, muốn đem mọi chuyện nói cho hắn tất cả mọi thứ ngay lập tức.

“Ta”

Ngay khi bắt đầu, nàng đã bế tắc, không biết bắt đầu từ đâu.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói: “ăn mì trước đi, để lâu sẽ không ngon .”

Tiêu Hề Hề cầm đũa lên, bắt đầu ăn mì.

Lạc Thanh Hàn hỏi: “hương vị như thế nào? Lần này không mặn chứ?"

Tiêu Hề Hề vô thức đáp một câu.

“Không mặn, rất tốt, có tiến bộ.”

Nói xong nàng mới nhớ, chính mình giống như lại không cẩn thận nói lỡ miệng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hàn, thấy hắn cứ như vậy an tĩnh nhìn nàng.

Ánh mắt bình tĩnh đó, như thể đã biết tất cả.

Tiêu Hề Hề tự giận mình suy nghĩ, tính toán, ngược lại nàng cũng không dự định lừa gạt hắn, hắn đã nhìn ra vậy thì cứ kệ đi.

Nàng tiếp tục vùi đầu ăn mì.



Mì sợi phía dưới còn cất giấu cái trứng chần nước sôi màu vàng ươm, là nàng thích nhất trứng lòng đào, cắn xuống một cái, lòng đỏ trứng có thể chảy ra, vừa thơm vừa ngon.

Nàng rất nhanh liền đem một bát mì lớn ăn xong, liền một chút cặn đều không còn.

Lạc Thanh Hàn rót chén trà cho nàng, nhàn nhạt nói.

“Ta sống đến bây giờ, chỉ nấu ăn hai lần trong đời."

Một lần là năm ngoái, đích thân hắn nấu một bát mì trường thọ cho nàng, lần đầu xuống bếp không quá thuần thục, muối thả hơi nhiều, rất mặn.

Một lần khác chính là hôm nay.

Cũng là một bát mì trường thọ.

Nhưng lần này hắn có kinh nghiệm, mặn nhạt phù hợp.

Tiêu Hề Hề không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể cúi đầu uống trà.

Lạc Thanh Hàn: “ta về sau hàng năm đều sẽ nấu một bát mì trường thọ cho ngươi, ta sẽ làm được càng ngày càng tốt.”

Tiêu Hề Hề nói khẽ: “người vẫn luôn tốt chứ.”

Lạc Thanh Hàn: “tất nhiên ta rất khỏe, vì cái gì....”

Tại sao còn muốn không từ mà biệt?

Lời đến khóe miệng bị hắn gắng gượng nuốt trở vào.

Hắn cưỡng ép nói sang chuyện khác.

“Lễ vật của ta đâu?”

Tiêu Hề Hề không thể theo kịp tiết tấu của hắn, mờ mịt nói: “lễ vật gì?”

Lạc Thanh Hàn nhíu mày, hiển lộ ra mấy phần bất mãn.

“Ta lúc trước nói bảo ngươi chuẩn bị quà sinh nhật, ngươi không có chuẩn bị sao?”

Tiêu Hề Hề bừng tỉnh nhớ tới: “cái kia, ta chuẩn bị rồi, ta nhớ được đem nó đặt ở bên trong Thanh Ca Điện”

Nói đến chỗ này nàng dừng một chút, vô thức nhìn Lạc Thanh Hàn một cái.

Lạc Thanh Hàn đứng lên: "Đi thôi."

Tiêu Hề Hề: “đi chỗ nào?”

“Thanh Ca Điện.”

...........

Thanh Ca Điện đã rất lâu không có ở người, mặc dù mỗi ngày đều có người quét dọn, nhưng không có nhân khí, nhìn vắng ngắt.

Tiêu Hề Hề nhìn những thứ quen thuộc trước mặt, lòng tràn đầy cảm khái.

Trước đây thời điểm nàng rời đi, tưởng rằng là vĩnh biệt.

Lại không nghĩ rằng còn có cơ hội lại trở lại nơi này.

Lạc Thanh Hàn hỏi: “ngươi đem lễ vật của ta để chỗ nào ?”

Tiêu Hề Hề: “để ở cạnh giường của ta bên trong tủ.”

Lạc Thanh Hàn bước nhanh hướng về phòng ngủ đi đến.

Tốc độ thật nhanh, giống như là chậm một bước lễ vật liền chạy mất.

Tiêu Hề Hề không vội vàng.

Nàng nhìn bên trái một chút, lại sờ sờ, chậm rãi đi dạo xung quanh.

Mặc dù ở đây không có người, nhưng bên trong đồ vật bảo tồn vô cùng hoàn hảo, hết thảy đều giống với lúc trước khi nàng rời đi.



Nàng ở đây, phảng phất như chưa bao giờ rời đi.

Trong lúc bất tri bất giác đi tới hậu viện.

Nàng vốn cho là sẽ thấy một cái viện tử trơ trụi.

Kết quả thấy rất nhiều cây ăn quả, nhiều nhất là thạch lựu, thứ hai là cây hồng cùng quýt.

Những thứ này đều là được mang tới, chăm sóc rất khá, dáng dấp phát triển xum xuê.

Theo tình hình sinh trưởng, chờ đến mùa kết quả , nhất định sẽ có rất nhiều trái cây.

“Đây chính là quà sinh nhật ngươi chuẩn bị tặng cho ta?”

Tiêu Hề Hề theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy Lạc Thanh Hàn cầm cái hộp gấm đi tới.

thời điểm Nàng nhìn thấy cái hộp gấm kia , ánh mắt dừng một chút, gật đầu nói: “ân, chính là nó.”

Lạc Thanh Hàn đứng trước mặt nàng, đem hộp gấm nhét vào trong tay nàng.

Tiêu Hề Hề không hiểu: “đây là cho người, người trả lại cho ta làm cái gì?”

Lạc Thanh Hàn: “trước tiên đưa cho ngươi, ngươi lại đưa cho ta.”

Tiêu Hề Hề một trán dấu chấm hỏi: “cái này có gì khác nhau?”

Lạc Thanh Hàn: “ý nghĩa khác biệt.”

Tiêu Hề Hề cảm thấy vị Hoàng đế đại nhân này đầu óc thực sự là khác hẳn với người thường.

Nhưng ai bảo nàng thích hắn chứ?

Coi như khác hẳn với người thường, đó cũng là khác hẳn với người thường khả ái hơn!

Lạc Thanh Hàn thúc giục nói: “mau đưa lễ vật cho ta.”

Tiêu Hề Hề nhớ tới đồ vật trong hộp gấm, hậu tri hậu giác mà xấu hổ.

“Vật này là chính ta làm, thủ nghệ của ta không bằng người, không cho phép người ghét bỏ nha.”

Lạc Thanh Hàn làm sao lại ghét bỏ?

Hắn chờ phần lễ vật này, đợi hơn một năm, vốn cho là đời này cũng chờ không được nữa.

Bây giờ bỗng nhiên mất mà tìm lại được, hắn vui vẻ còn không kịp, như thế nào lại ghét bỏ?!

Hắn tiếp nhận hộp gấm, trân trọng mở ra nó.

Bên trong đặt một cái khuyên tai bạch ngọc hình tròn.

hình khuyên tai ngọc Lạc Thanh Hàn gặp qua rất nhiều, nhưng cũng không có cái ngọc trụy nào nhìn khả ái như vậy.

Tròn trịa, mập mạp, nhìn xem liền cùng nữ nhân trước mặt giống nhau, hồn nhiên khả ái, làm người khác ưa thích.

Lạc Thanh Hàn nhìn phần quà sinh nhật đến chậm trong tay, nói khẽ.

“Ngươi còn nhớ rõ hai năm trước, ta ở trong đống tuyết ước một nguyện vọng sinh nhật không?”

Tiêu Hề Hề đương nhiên nhớ kỹ.

Năm đó bọn hắn đi Trần Lưu Quận tu kiến Lăng mộ cho Thẩm Chiêu Nghi, bị người đuổi giết, đúng lúc gặp tuyết lớn, nàng ở trong đống tuyết hát chúc mừng sinh nhật cho Lạc Thanh Hàn, đồng thời bảo hắn ước một nguyện vọng sinh nhật.

Nàng nói: “ta lúc đó hỏi người cầu cái gì, người còn không chịu nói.”

Lạc Thanh Hàn: “bây giờ có thể nói, ta lúc đó cầu nguyện, là tương lai niên niên tuế tuế, ngươi mãi mãi ở bên cạnh ta.”

Tiêu Hề Hề giật mình.

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve bạch ngọc trong tay, tự mình tiếp tục nói.

“Năm ngoái sinh nhật, ngươi không ở bên cạnh ta, ta khi đó ước nguyện vọng sinh nhật, là tương lai niên niên tuế tuế, ta đều có thể ở bên cạnh ngươi.”

“Thẳng đến năm nay, ta ước nguyện vọng sinh nhật là, ngươi có thể trở về.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook