Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 684: Một Viên Đá Dấy Lên Ngàn Cơn Sóng
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Một miếng bánh ngọt, một ngụm trà sữa, một miếng trái cây, lại một ngụm trà sữa
Trong lúc bất tri bất giác, Tiêu Hề Hề liền đem đồ trên bàn toàn bộ ăn sạch.
Chờ thời điểm Mặc Họa dẫn người tới thu thập ly chén nhỏ, Tiêu Hề Hề mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, thân là công chúa cũng không thể ăn nhiều như vậy nha?
Nhưng ăn đều ăn rồi, cũng không thể ói ra.
Tiêu Hề Hề cố gắng chống ở giá đỡ, giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
May mắn Mặc Họa là một người thức thời, một câu cũng không hỏi nhiều, dứt khoát thu thập xong, cứ như vậy lui ra ngoài.
.........
Cảnh Phi biết được Nam Phượng công chúa tiến vào Vị Ương Cung, suýt chút nữa tức chết.
Vị Ương Cung là chỗ Hoàng đế ở, tần phi bình thường đừng nói vào ở, dù chỉ là đi vào ngồi một lát đều phải được Hoàng đế cho phép.
Nam Phượng công chúa bất quá chỉ là một công chúa đến từ quốc gia nhỏ bé hẻo lánh, nàng có tài đức gì?!
Rất nhanh trong cung liên quan tới tin tức Nam Phượng công chúa rất được Hoàng đế sủng ái liền truyền ra, thậm chí còn có người truyền ngôn Hoàng đế muốn sắc lập Nam Phượng công chúa làm hoàng hậu.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Lục Tiệp Dư đứng ngồi không yên.
Nàng vội vã chạy tới Trường Nhạc cung cầu kiến Thái Hoàng Thái Hậu.
Trong điện.
Lục Tiệp Dư ngồi xổm trên nệm êm, trong tay vò chiếc khăn tay, đau khổ nói.
“Thần thiếp vừa mới tiến cung, còn không được Hoàng đế sủng hạnh, trong cung liền lại nhiều thêm một Nam Phượng công chúa, như vậy, Hoàng đế còn có nhớ kỹ thần thiếp hay không?"
Thái Hoàng Thái Hậu tối hôm qua cũng đã gặp qua Nam Phượng công chúa , tự nhiên có thể nhìn ra Nam Phượng công chúa cùng Tiêu trắc phi giống nhau đến mấy phần.
Tâm tư Hoàng đế bà đại khái có thể minh bạch.
Hắn chính là người trong lòng yêu thích không còn, bây giờ gặp người dáng dấp tương tự, liền không nhịn được mà yêu thích .
Bất quá những lời này bà không thể nói cùng cháu gái, bà trấn an nói.
“Ngươi không cần quá khẩn trương, có ai gia ở đây, sẽ không để cho ngươi ở trong hậu cung thua thiệt.”
Có Thái Hoàng Thái Hậu hứa hẹn, Lục Tiệp Dư trong lòng buông lỏng hơn một chút.
Nàng cẩn thận hỏi.
“người cảm thấy Hoàng đế sẽ cho Nam Phượng công chúa địa vị gì?"
Nàng kỳ thực là muốn hỏi Hoàng đế có thể trực tiếp sắc phong Nam Phượng công chúa làm hoàng hậu hay không.
Lục Tiệp Dư tiến cung, chính là vì hậu vị, cho nên nàng cái khác cũng có thể mặc kệ, duy chỉ có đối với hoàng hậu chi vị phá lệ coi trọng.
Kỳ thực Thái Hoàng Thái Hậu cũng là có ý tứ như vậy, hậu vị sớm muộn cũng phải có người ngồi, để ngoại nhân chiếm tiện nghi, còn không bằng để cho người nhà mẹ đẻ của nàng tới làm.
Bằng cách này, coi như nàng tương lai không có ở đây, Lục gia như cũ vẫn có thể được chăm sóc.
Thái Hoàng Thái Hậu bình tĩnh nói: “nàng tuy là công chúa của một nước, nhưng Nam Nguyệt chỉ là tiểu quốc xa xôi, không cần quá mức để ý. Hoàng đế yêu thích nàng, tối đa cũng chỉ có thể cho nàng cái phi vị, hậu vị hoàn toàn không có khả năng.”
Hoàng hậu Đại Thịnh , hoàn toàn không có khả năng là người ngoại tộc.
Điểm này, Thái Hoàng Thái Hậu trong lòng tinh tường, chắc hẳn Hoàng đế trong lòng cũng rất rõ ràng.
Lục Tiệp Dư yên lòng, nhưng vẫn cảm thấy chua xót.
“Ta là Lục gia đích nữ, lại cũng chỉ có thể làm thất phẩm Tiệp dư, nàng là một nữ tử ngoại tộc , lại vừa vào cung liền có thể leo lên nhị phẩm phi vị.”
Thái Hoàng Thái Hậu: "Hãy nhìn xa trông rộng, nàng vào cung với tư cách là nhị phi, nhưng cả đời cũng chỉ là nhị phi mà thôi. Ngươi thì khác, tương lai của ngươi so với nàng sáng sủa hơn nhiều."
Lục Tiệp Dư nghĩ cũng phải, nhất thời phong quang có ích lợi gì? Ai có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng!
......
Bên trong Vị Ương Cung.
Tiêu Hề Hề cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu người bởi vì nàng đến mà tâm thần có chút loạn.
Nàng lúc này đang núp ở trong chăn ngủ say.
Trong lúc lơ mơ ngủ, nàng cảm thấy có ai đó đang véo tai mình.
Nàng không kiên nhẫn đẩy cái tay đáng ghét kia ra, xoay người, ngủ tiếp.
Một lúc sau, nàng cảm giác chân của mình để trần bị người cào một chút.
Tiêu Hề Hề giống như là toàn thân đều có một dòng điện chạy qua, trong nháy mắt liền từ trong mộng thức tỉnh .
Nàng như một con cá ướp muối lắc mình nhảy bắn lên.
Trợn mắt trừng trừng về phía cái người đang tác quái kia.
trực tiếp liền va vào cặp kia đen như mực , con ngươi thâm thúy của Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề toàn thân cứng đờ, hào quang xung quanh Nàng ngay lập tức yếu đi.
Nàng buồn tẻ mà hỏi.
“Bệ hạ, sao, tại sao lại ở đây nha?”
Lạc Thanh Hàn không nói chuyện, cứ như vậy bình tĩnh nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn từ trên mặt nàng từng tấc từng tấc lướt qua, giống như là muốn xuyên thấu qua da của nàng, xem thấu linh hồn của nàng.
Tiêu Hề Hề bị nhìn, toàn thân không được tự nhiên.
Muốn nói chút gì, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Bầu không khí lâm vào yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Lạc Thanh Hàn mở miệng phá vỡ yên tĩnh.
“Ngươi nốt ruồi trên lỗ tai kia, là thật.”
Lời nói này không đầu không đuôi, nhưng Tiêu Hề Hề lại hiểu ngay.
Nàng vô thức sờ một cái vành tai của mình, ngượng ngùng nói: “ân, thật sự.”
Đừng nói nốt ruồi này, nàng từ đầu đến chân đều là thật.
Lạc Thanh Hàn: “có thể cho ta xem không?"
Tiêu Hề Hề không rõ một nốt ruồi có gì đáng xem, nhưng nàng vẫn thả tay xuống, hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra lỗ tai bên phải, trên vành tai có một nốt ruồi son.
Lạc Thanh Hàn đưa tay ra, nắm vành tai của nàng, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi.
Tiêu Hề Hề không tự chủ được cơ thể căng thẳng.
Lỗ tai của nàng, kỳ thực cũng rất nhạy cảm .
Lạc Thanh Hàn buông vành tai nàng ra, đầu ngón tay trượt xuống, dán lên cổ của nàng.
Đầu ngón tay của hắn có chút lạnh.
Tiêu Hề Hề vô thức lui về phía sau hơi co lại.
Lạc Thanh Hàn: “đừng động.”
Tiêu Hề Hề không thể làm gì khác hơn là cương cứng bất động.
Nàng khẩn trương đến trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, trái tim đập bịch bịch.
Lạc Thanh Hàn có thể cảm nhận được rõ ràng, mạch máu của nàng trên cổ cái kia có quy luật nhảy lên.
Nóng bỏng, còn sống, có sinh mệnh.
Hắn rất muốn hỏi một câu, ngươi không chết hay là chết đi sống lại?
Nhưng khi chạm vào đôi mi đang không ngừng run rẩy vì hồi hộp của Nàng ấy, lòng hắn lại mềm nhũn ra, không hỏi được câu nào.
Hắn tự dặn lòng mình phải kiên nhẫn, không được hành động quá vội vàng.
Lạc Thanh Hàn thu tay lại, hỏi: “thời điểm không còn sớm, muốn dùng bữa tối không?”
Tiêu Hề Hề nhanh chóng gật đầu: “muốn!”
Lập tức nàng liền phản ứng lại, đã biết mình trả lời quá nhanh, có chút sụp đổ hình tượng nhân vật mình vất vả thiết lập.
Nàng lập tức lại che giấu tính tình mà bổ sung: “nghe nói hoàng cung Đại Thịnh đồ ăn rất tốt, ta rất muốn thử xem.”
Lạc Thanh Hàn không có đối với lời nàng giải thích mà nghi ngờ cái gì, chỉ nhàn nhạt đáp.
“Ân.”
Hắn đứng lên, ống tay áo rộng lớn theo động tác rủ xuống.
“Ngươi thay quần áo trước đi, trẫm chờ ngươi ở ngoài.”
Hắn ra đi ngoài, lập tức liền có hai cái cung nữ đi tới, hầu hạ Tiêu Hề Hề thay quần áo.
Tiêu Hề Hề không muốn để cho Lạc Thanh Hàn chờ quá lâu, liền đối với các cung nữ nói.
“Đơn giản chút liền tốt, không cần quá phức tạp.”
Hai cái cung nữ hai mặt nhìn nhau.
Các nàng vốn là tính toán cho Nam Phượng công chúa ăn mặc một phen thật đẹp.
Bây giờ trong hậu cung người đều biết, vị công chúa này được Hoàng đế coi trọng, tương lai rất có tiền đồ.
Hai cung nữ muốn nịnh bợ nàng, muốn đem nàng ăn mặc sặc sỡ loá mắt, tốt nhất là để Hoàng đế hai mắt tỏa sáng, không nghĩ tới nàng lại chỉ muốn trang phục đơn giản.
Trong lúc bất tri bất giác, Tiêu Hề Hề liền đem đồ trên bàn toàn bộ ăn sạch.
Chờ thời điểm Mặc Họa dẫn người tới thu thập ly chén nhỏ, Tiêu Hề Hề mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, thân là công chúa cũng không thể ăn nhiều như vậy nha?
Nhưng ăn đều ăn rồi, cũng không thể ói ra.
Tiêu Hề Hề cố gắng chống ở giá đỡ, giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
May mắn Mặc Họa là một người thức thời, một câu cũng không hỏi nhiều, dứt khoát thu thập xong, cứ như vậy lui ra ngoài.
.........
Cảnh Phi biết được Nam Phượng công chúa tiến vào Vị Ương Cung, suýt chút nữa tức chết.
Vị Ương Cung là chỗ Hoàng đế ở, tần phi bình thường đừng nói vào ở, dù chỉ là đi vào ngồi một lát đều phải được Hoàng đế cho phép.
Nam Phượng công chúa bất quá chỉ là một công chúa đến từ quốc gia nhỏ bé hẻo lánh, nàng có tài đức gì?!
Rất nhanh trong cung liên quan tới tin tức Nam Phượng công chúa rất được Hoàng đế sủng ái liền truyền ra, thậm chí còn có người truyền ngôn Hoàng đế muốn sắc lập Nam Phượng công chúa làm hoàng hậu.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Lục Tiệp Dư đứng ngồi không yên.
Nàng vội vã chạy tới Trường Nhạc cung cầu kiến Thái Hoàng Thái Hậu.
Trong điện.
Lục Tiệp Dư ngồi xổm trên nệm êm, trong tay vò chiếc khăn tay, đau khổ nói.
“Thần thiếp vừa mới tiến cung, còn không được Hoàng đế sủng hạnh, trong cung liền lại nhiều thêm một Nam Phượng công chúa, như vậy, Hoàng đế còn có nhớ kỹ thần thiếp hay không?"
Thái Hoàng Thái Hậu tối hôm qua cũng đã gặp qua Nam Phượng công chúa , tự nhiên có thể nhìn ra Nam Phượng công chúa cùng Tiêu trắc phi giống nhau đến mấy phần.
Tâm tư Hoàng đế bà đại khái có thể minh bạch.
Hắn chính là người trong lòng yêu thích không còn, bây giờ gặp người dáng dấp tương tự, liền không nhịn được mà yêu thích .
Bất quá những lời này bà không thể nói cùng cháu gái, bà trấn an nói.
“Ngươi không cần quá khẩn trương, có ai gia ở đây, sẽ không để cho ngươi ở trong hậu cung thua thiệt.”
Có Thái Hoàng Thái Hậu hứa hẹn, Lục Tiệp Dư trong lòng buông lỏng hơn một chút.
Nàng cẩn thận hỏi.
“người cảm thấy Hoàng đế sẽ cho Nam Phượng công chúa địa vị gì?"
Nàng kỳ thực là muốn hỏi Hoàng đế có thể trực tiếp sắc phong Nam Phượng công chúa làm hoàng hậu hay không.
Lục Tiệp Dư tiến cung, chính là vì hậu vị, cho nên nàng cái khác cũng có thể mặc kệ, duy chỉ có đối với hoàng hậu chi vị phá lệ coi trọng.
Kỳ thực Thái Hoàng Thái Hậu cũng là có ý tứ như vậy, hậu vị sớm muộn cũng phải có người ngồi, để ngoại nhân chiếm tiện nghi, còn không bằng để cho người nhà mẹ đẻ của nàng tới làm.
Bằng cách này, coi như nàng tương lai không có ở đây, Lục gia như cũ vẫn có thể được chăm sóc.
Thái Hoàng Thái Hậu bình tĩnh nói: “nàng tuy là công chúa của một nước, nhưng Nam Nguyệt chỉ là tiểu quốc xa xôi, không cần quá mức để ý. Hoàng đế yêu thích nàng, tối đa cũng chỉ có thể cho nàng cái phi vị, hậu vị hoàn toàn không có khả năng.”
Hoàng hậu Đại Thịnh , hoàn toàn không có khả năng là người ngoại tộc.
Điểm này, Thái Hoàng Thái Hậu trong lòng tinh tường, chắc hẳn Hoàng đế trong lòng cũng rất rõ ràng.
Lục Tiệp Dư yên lòng, nhưng vẫn cảm thấy chua xót.
“Ta là Lục gia đích nữ, lại cũng chỉ có thể làm thất phẩm Tiệp dư, nàng là một nữ tử ngoại tộc , lại vừa vào cung liền có thể leo lên nhị phẩm phi vị.”
Thái Hoàng Thái Hậu: "Hãy nhìn xa trông rộng, nàng vào cung với tư cách là nhị phi, nhưng cả đời cũng chỉ là nhị phi mà thôi. Ngươi thì khác, tương lai của ngươi so với nàng sáng sủa hơn nhiều."
Lục Tiệp Dư nghĩ cũng phải, nhất thời phong quang có ích lợi gì? Ai có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng!
......
Bên trong Vị Ương Cung.
Tiêu Hề Hề cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu người bởi vì nàng đến mà tâm thần có chút loạn.
Nàng lúc này đang núp ở trong chăn ngủ say.
Trong lúc lơ mơ ngủ, nàng cảm thấy có ai đó đang véo tai mình.
Nàng không kiên nhẫn đẩy cái tay đáng ghét kia ra, xoay người, ngủ tiếp.
Một lúc sau, nàng cảm giác chân của mình để trần bị người cào một chút.
Tiêu Hề Hề giống như là toàn thân đều có một dòng điện chạy qua, trong nháy mắt liền từ trong mộng thức tỉnh .
Nàng như một con cá ướp muối lắc mình nhảy bắn lên.
Trợn mắt trừng trừng về phía cái người đang tác quái kia.
trực tiếp liền va vào cặp kia đen như mực , con ngươi thâm thúy của Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề toàn thân cứng đờ, hào quang xung quanh Nàng ngay lập tức yếu đi.
Nàng buồn tẻ mà hỏi.
“Bệ hạ, sao, tại sao lại ở đây nha?”
Lạc Thanh Hàn không nói chuyện, cứ như vậy bình tĩnh nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn từ trên mặt nàng từng tấc từng tấc lướt qua, giống như là muốn xuyên thấu qua da của nàng, xem thấu linh hồn của nàng.
Tiêu Hề Hề bị nhìn, toàn thân không được tự nhiên.
Muốn nói chút gì, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Bầu không khí lâm vào yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Lạc Thanh Hàn mở miệng phá vỡ yên tĩnh.
“Ngươi nốt ruồi trên lỗ tai kia, là thật.”
Lời nói này không đầu không đuôi, nhưng Tiêu Hề Hề lại hiểu ngay.
Nàng vô thức sờ một cái vành tai của mình, ngượng ngùng nói: “ân, thật sự.”
Đừng nói nốt ruồi này, nàng từ đầu đến chân đều là thật.
Lạc Thanh Hàn: “có thể cho ta xem không?"
Tiêu Hề Hề không rõ một nốt ruồi có gì đáng xem, nhưng nàng vẫn thả tay xuống, hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra lỗ tai bên phải, trên vành tai có một nốt ruồi son.
Lạc Thanh Hàn đưa tay ra, nắm vành tai của nàng, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi.
Tiêu Hề Hề không tự chủ được cơ thể căng thẳng.
Lỗ tai của nàng, kỳ thực cũng rất nhạy cảm .
Lạc Thanh Hàn buông vành tai nàng ra, đầu ngón tay trượt xuống, dán lên cổ của nàng.
Đầu ngón tay của hắn có chút lạnh.
Tiêu Hề Hề vô thức lui về phía sau hơi co lại.
Lạc Thanh Hàn: “đừng động.”
Tiêu Hề Hề không thể làm gì khác hơn là cương cứng bất động.
Nàng khẩn trương đến trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, trái tim đập bịch bịch.
Lạc Thanh Hàn có thể cảm nhận được rõ ràng, mạch máu của nàng trên cổ cái kia có quy luật nhảy lên.
Nóng bỏng, còn sống, có sinh mệnh.
Hắn rất muốn hỏi một câu, ngươi không chết hay là chết đi sống lại?
Nhưng khi chạm vào đôi mi đang không ngừng run rẩy vì hồi hộp của Nàng ấy, lòng hắn lại mềm nhũn ra, không hỏi được câu nào.
Hắn tự dặn lòng mình phải kiên nhẫn, không được hành động quá vội vàng.
Lạc Thanh Hàn thu tay lại, hỏi: “thời điểm không còn sớm, muốn dùng bữa tối không?”
Tiêu Hề Hề nhanh chóng gật đầu: “muốn!”
Lập tức nàng liền phản ứng lại, đã biết mình trả lời quá nhanh, có chút sụp đổ hình tượng nhân vật mình vất vả thiết lập.
Nàng lập tức lại che giấu tính tình mà bổ sung: “nghe nói hoàng cung Đại Thịnh đồ ăn rất tốt, ta rất muốn thử xem.”
Lạc Thanh Hàn không có đối với lời nàng giải thích mà nghi ngờ cái gì, chỉ nhàn nhạt đáp.
“Ân.”
Hắn đứng lên, ống tay áo rộng lớn theo động tác rủ xuống.
“Ngươi thay quần áo trước đi, trẫm chờ ngươi ở ngoài.”
Hắn ra đi ngoài, lập tức liền có hai cái cung nữ đi tới, hầu hạ Tiêu Hề Hề thay quần áo.
Tiêu Hề Hề không muốn để cho Lạc Thanh Hàn chờ quá lâu, liền đối với các cung nữ nói.
“Đơn giản chút liền tốt, không cần quá phức tạp.”
Hai cái cung nữ hai mặt nhìn nhau.
Các nàng vốn là tính toán cho Nam Phượng công chúa ăn mặc một phen thật đẹp.
Bây giờ trong hậu cung người đều biết, vị công chúa này được Hoàng đế coi trọng, tương lai rất có tiền đồ.
Hai cung nữ muốn nịnh bợ nàng, muốn đem nàng ăn mặc sặc sỡ loá mắt, tốt nhất là để Hoàng đế hai mắt tỏa sáng, không nghĩ tới nàng lại chỉ muốn trang phục đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.