Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 600: Mì Trường Thọ

Đại Quả Lạp

16/05/2024

Nói xong chính sự, Lạc Thanh Hàn mang theo Tiêu Hề Hề đứng dậy rời khỏi.

Từ Nhạc Chu tự mình mở cửa đưa bọn hắn ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn đi qua trước mặt hắn, bước chân dừng lại, bất thình lình hỏi một câu.

“Trước kia các ngươi ở bên trong mộ tổ Thẩm gia chạm đến cơ quan, rốt cuộc là các ngươi vô ý đụng phải, hay là ngươi cố ý?”

Từ Nhạc Chu hiển nhiên là không nghĩ tới hắn lại đột ngột hỏi chuyện này, đầu tiên là sững sờ, lập tức cười một cái.

“Chuyện cũng đã lâu như vậy, Thẩm tam lang hà tất phải hỏi ngọn nguồn?”

Lạc Thanh Hàn thông qua phản ứng này của hắn đã có đáp án rõ ràng.

Hai người đi ra từ hiệu cầm đồ.

Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn một lần nữa cửa tiệm đã đóng cửa, nhịn không được hỏi.

"Lời vừa nãy của người là có ý gì?"

Lạc Thanh Hàn giải thích nói: “Từ Nhạc Chu là một người thông minh, trước kia hắn bị người bức hiếp, trong lòng hẳn biết rất rõ nhóm người uy hiếp hắn kia cũng không phải là người lương thiện, hắn chỉ cần thỏa hiệp một lần, liền có vô số lần sau đang chờ hắn, muốn triệt để thoát khỏi uy hiếp, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ đám người kia.”

Tiêu Hề Hề bừng tỉnh: “Cho nên hắn cố ý tác động cơ quan, mượn cơ hội giết chết những người uy hiếp hắn.”

Chỉ tiếc những người kia không chết, ngược lại còn kinh động đến người thủ mộ, dẫn đến bọn hắn đều bị bắt.

Tiêu Hề Hề: “Như vậy, Từ Nhạc Chu cũng không phải người tốt lành gì, người không sợ hắn đem người bán đi sao?”

“Yên tâm, hắn không dám.”

Lạc Thanh Hàn đã sớm bố trí mật thám xung quanh Từ Nhạc Chu, chỉ cần Từ Nhạc Chu có dị động gì, mật thám sẽ lập tức giết Từ Nhạc Chu.

Cho nên hắn không sợ Từ Nhạc Chu phản bội.

Kế tiếp hai người bọn họ lại đi Đa Bảo các, đây là cửa hàng trân bảo lớn nhất trong thành Thịnh Kinh, trong tiệm bày đầy đủ loại trân bảo màu sắc hình dạng quý hiếm.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn chọn lấy một khối bạch ngọc đoàn tụ sum vầy, lại mua một đôi ngọc như ý.

Lạc Thanh Hàn cho người đem các loại đồ vật gói kỹ đưa đi Anh Vương Phủ, xem như hạ lễ sớm chúc mừng cho Anh Vương cùng Bộ Sênh Yên thành thân, đồng thời mang kèm theo một phong thư.

Trong thư chỉ có ngắn ngủi một hàng chữ

“Gần đây không nên đi ra ngoài, hành sự cẩn thận.”

Lạc Dạ Thần hồi phủ nhìn thấy phong thư này, cau mày nghĩ nửa ngày, vẫn không thể nghĩ ra ý của Thái tử là gì.

Cái gì gọi là không nên đi ra ngoài?

Chẳng lẽ Thái tử còn có thể đoán mệnh?

Lạc Dạ Thần cười nhạo một tiếng, cảm thấy Thái tử thực sự là buồn lo vô cớ.

Hắn đang muốn đem phong thư này ném đi, lập tức lại nghĩ tới một sự kiện.

Thái tử mặc dù không biết đoán mệnh, nhưng bên người hắn có Tiêu trắc phi có thể bói toán!

Trước đây nàng nói hắn có vận hoa đào, kết quả hắn liền gặp nữ nhân tâm cơ Tạ Sơ Tuyết.

Có thể nói là đã dự đoán chính xác!



Nghĩ không tin đều không được!

Lạc Dạ Thần nhìn lá thư trong tay, nghĩ thầm sẽ không phải là Tiêu trắc phi tính ra cái gì chứ?

Thà rằng tin là có còn hơn là không có chuẩn bị gì, Lạc Dạ Thần quyết định gần đây an phận một chút, ít đi ra ngoài, miễn cho đụng tới chuyện gì đó không hay.

Vừa vặn 10 ngày nữa là thời gian hôn lễ của hắn và Bộ Sênh Yên, hắn phải thừa dịp trong khoảng thời gian này bố trí thật tốt vương phủ.

......

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn ở trong thành đi dạo một ngày, tửu lâu tiệm cơm nổi danh trong thành tất cả đều đến.

Lúc mặt trời sắp xuống núi, hai người đi tới địa điểm trước đó đã hẹn, thấy xa phu đã sớm chờ ở nơi đó.

Xa phu đánh xe ngựa, chậm rãi đi ra cửa thành.

Lúc trở lại Hoàng Lăng, sắc trời đã tối dần.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn trở lại Tĩnh Tâm uyển, rửa sạch sẽ lớp hóa trang trên mặt.

Lạc Thanh Hàn hỏi: “Ngươi bây giờ đói không?”

Tiêu Hề Hề sờ bụng một cái: “Vẫn được, không phải quá đói.”

“Ngươi đi nghỉ một lát, ta đi một chút rồi trở về.”

“A.”

Tiêu Hề Hề hôm nay ở trong thành đi dạo một ngày, lúc này mệt muốn chết rồi.

Nàng ngồi phịch ở trên giường êm, cầm cây quạt lên quạt cho mình.

Ngay lúc nàng buồn ngủ, chợt nghe bên ngoài vang lên một hồi âm thanh nhị hồ uyển chuyển.

Tiêu Hề Hề mở mắt ra, chống đỡ thân thể đi ra bên ngoài nhìn quanh, nhìn qua cửa sổ thấy Bùi Thiên Nghi đang ngồi ở dưới hiên kéo nhị hồ.

Cẩn thận nghe làn điệu, vẫn là khúc Quan ải nguyệt.

Cây khô, đêm tối, Hoàng Lăng, lại phối hợp khúc này, thực sự thê lương?

Tiêu Hề Hề đưa tay vỗ vỗ cửa sổ, tức giận nói.

“Ngươi làm gì vậy? Đang êm đẹp kéo nhị hồ làm gì?”

Thanh âm nhị hồ dừng lại.

Bùi Thiên Nghi quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Hôm nay không phải sinh nhật ngươi sao, ta kéo thủ khúc trợ hứng cho ngươi.”

Tiêu Hề Hề: “Nghe được khúc này của ngươi, ta suýt chút nữa cho là hôm nay không phải là sinh nhật của mình, mà là ngày giỗ của mình.”

Bùi Thiên Nghi im lặng: “Có người tự rủa mình như thế sao?”

Tiêu Hề Hề tựa ở bên trên cửa sổ, cười nói: “Nhị hồ này của ngươi, lại phối hợp với kèn của ta, hai ta vài phút liền có thể xuất đạo, ta ngay cả tên đoàn đội đều nghĩ tốt, liền kêu tổ hai người mai táng!”

Bùi Thiên Nghi lười nhác để ý đến nàng, tiếp tục kéo nhị hồ.

Lần này hắn đổi một khúc khác, là Lương Chúc.

Thế giới này không có chuyện Lương Chúc, khúc này là Tiêu Hề Hề trước đó nhàn rỗi không có chuyện gì làm chơi, bị Bùi Thiên Nghi nghe được, dựa vào tài năng thấu cảm âm nhạc của hắn, đem khúc này sao chép lại.



Bùi Thiên Nghi kéo nhị hồ kéo đến nhập tâm.

Lạc Thanh Hàn bưng một tô mì đi đến.

Hắn đem tô mì để tới trước mặt Tiêu Hề Hề.

“Đây là mì trường thọ, làm cho ngươi, nhanh ăn đi.”

Tiêu Hề Hề kinh hỉ, lập tức bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

Cùng với âm thanh nhị hồ du dương uyển chuyển, Tiêu Hề Hề rất nhanh liền ăn sạch nguyên một bát mì lớn.

Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm nàng hỏi.

“Hương vị như thế nào?”

Tiêu Hề Hề chẹp chẹp miệng: “Cũng tạm được, mì sợi rất mềm, có thể thấy công phu không tệ, chỉ là bỏ hơi nhiều muối, có hơi mặn.”

Lạc Thanh Hàn nhíu mày: “Mặn sao? Sớm biết thế ta đã không thêm một muôi muối.”

Tiêu Hề Hề nghe vậy cả kinh, khó có thể tin hỏi.

“Mỳ này là người tự mình nấu?”

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc đáp: “ân.”

Tiêu Hề Hề che lấy lồng ngực của mình, khoa trương kêu lên.

“Trời ơi, đường đường Thái Tử Điện Hạ tự mình xuống bếp nấu mì cho ta! Cách thức đãi ngộ cao như vậy, quả thực là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, ta cảm thấy ta thực sự là chết cũng không đáng tiếc!”

Lạc Thanh Hàn bất mãn: “Đừng há miệng là nói chết chết, điềm xấu.”

Lúc này khúc Lương Chúc đến đoạn cao trào nam nữ chính hóa thành hồ điệp, sinh tử gắn bó bên nhau mãi mãi.

Lạc Thanh Hàn nhịn không được nhìn Bùi Thiên Nghi bên ngoài đang kéo nhị hồ, hỏi.

“Hắn đang kéo khúc gì vậy? Ta trước đó tại sao chưa từng nghe qua?”

Tiêu Hề Hề thuận thế nói về chuyện tình Lương Chúc.

Âm thanh nhị hồ đã dừng lại.

Tiêu Hề Hề thuận thế nói về chuyện tình Lương Chúc.

Âm thanh nhị hồ đã dừng lại.

Bùi Thiên Nghi vốn là người đa sầu đa cảm , lúc này đang vì tình yêu của Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài mà sầu não.

Liền nghe được sư muội không có lương tâm nói.

“Ta muốn nói, hai người này đều quá ngu!”

“Hồ điệp sinh mệnh chỉ có bảy ngày, tại sao muốn biến thành hồ điệp làm gì?”

“Nếu như là ta, ta sẽ trở thành con rùa, kết cục này mới hoàn mỹ nha!”

Bùi Thiên Hoặc "......"

Lạc Thanh Hàn đờ đẫn nói: “Ngươi biến thành con rùa không nên tới gần ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook