Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 697: Muốn Mạng
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Lục Tiệp Dư nghe được ba chữ Tiêu trắc phi, động tác uống trà dừng một chút.
Nàng nhìn Bạch phi đang ngồi ở chủ vị, tò mò hỏi.
"Thanh Tùng này là người của Tiêu trắc phi?"
Nghiêm Tài Nhân nghe vậy, trong lòng hơi động một chút.
Nàng còn đang nghi hoặc, Thanh Tùng chỉ là một Tiểu Thái giám, làm sao lại trọc đến Liễu Nhứ liên tiếp gây chuyện.
Hiện tại, xem ra là có liên quan đến Tiêu trắc phi.
Bạch phi đặt chén trà xuống, giọng nói vẫn mềm mại như cũ.
“Khi còn ở Đông Cung, Thanh Tùng đi theo Tiêu trắc phi.”
Nhận được đáp án xác thực này, Nghiêm Tài Nhân trong lòng đại khái đã hiểu, nguyên lai Liễu Nhứ không vừa mắt Thanh Tùng, là bởi vì Tiêu trắc phi.
Chắc hẳn trước kia giữa Tiêu trắc phi và Bạch trắc phi có thù cũ.
Nghiêm Tài Nhân âm thầm may mắn chính mình không có tùy tiện giúp Thanh Tùng ra mặt, nếu không Nàng đã vô tình đắc tội Bạch Phi.
Lục Tiệp Dư đối với chuyện của Tiêu trắc phi cảm thấy rất hứng thú, nhịn không được hỏi.
“Nghe nói Hoàng đế đối với Tiêu trắc phi có tình cảm sâu đậm, chuyện này là thật sao?”
Bạch phi nghe vậy, khóe miệng cong lên một chút khổ sở chua xót.
“Khi Hoàng đế còn là Thái tử, hắn thực sự rất sủng ái Tiêu trắc phi.”
Sau đó, Nàng nói rất nhiều chuyện liên quan đến Tiêu trắc phi.
Có nhiều chỗ nàng cố ý nói rất kỹ càng, có nhiều chỗ thì bị nàng nói sơ qua.
Lục Tiệp Dư cùng Nghiêm Tài Nhân đều lắng nghe cẩn thận.
Đây đều là chuyện cũ chỉ có những người ở lâu trong cung mới biết, hai người bọn hắn mới vừa vào cung là người mới đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Nói xong lời cuối cùng, Bạch Phi sâu kín thở dài.
“Những chuyện này lẽ ra không nên nói cho các ngươi biết, nhưng ta sợ ngươi mới vào cung cái gì cũng không hiểu, phạm vào cấm kỵ của Hoàng đế, cho nên ta đặc biệt nói cho các ngươi những chuyện này, hi vọng các ngươi đều nhớ kỹ, về sau tận lực đừng tiếp tục trước mặt Hoàng đế nhắc tới Tiêu trắc phi, miễn cho Hoàng đế thương tâm.”
Lục Tiệp Dư cùng Nghiêm Tài Nhân cùng nhau cảm ơn Bạch Phi đề điểm.
Bạch Phi lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Bản cung mệt mỏi, muốn đi nghỉ một lát, các ngươi tuỳ tiện đi.”
Nàng được cung nữ nâng đỡ, đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Tiệp Dư cùng Nghiêm Tài Nhân nhanh chóng đứng dậy cung tiễn nàng rời đi.
Lúc Bạch Phi đi qua đình viện, liếc xem Thanh Tùng còn đang bị giáo huấn , nhẹ nhàng kêu một tiếng Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ lập tức chạy tới phúc phúc thân: “nương nương có gì phân phó?”
Bạch Phi: “trong phòng chậu hoa bạch trà nhìn có chút héo, ngươi cho người mang đi phơi nắng đi.”
Liễu Nhứ xem như Đại cung nữ hầu hạ Bạch Phi nhiều năm, lập tức hiểu Bạch Phi nói lời này là có ý gì, lập tức cười đáp: “Vâng.”
Nàng quay về phía Thanh Tùng nói.
"Ngươi còn đang làm cái gì? Còn không mau đem hoa trà ra ngoài?!”
Thanh Tùng đi vào trong, mang ra một chậu hoa trà trắng nặng trĩu.
Liễu Nhứ chỉ vào khoảng đất trống ở giữa sân.
“Ngươi quỳ tại đó, đội hoa trà lên đầu, để nó có thể lấy được nhiều ánh nắng hơn.”
Bây giờ đang là giữa hè, nắng rất chói chang, chỉ cần đứng dưới nắng một lúc cũng có thể bị bong tróc da, huống chi bưng một chậu hoa trà nặng như vậy, quả thực là muốn mạng.
Nhưng Thanh Tùng không có cách nào phản kháng.
Hắn chỉ là một nô tài, nếu như chủ nhân không nguyện ý bảo vệ hắn, sống chết của hắn cũng không ai quan tâm.
Hắn làm theo, quỳ trên sân rải sỏi không bằng phẳng, dùng hai tay nâng chậu hoa trà lên đỉnh đầu.
Mùa hè quần áo mỏng manh, đá trên sân làm đầu gối đau nhức, nắng gắt khiến mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng xanh càng ngày càng khó coi.
Bạch Phi thỏa mãn rời đi.
Lúc này Lục Tiệp Dư cùng Nghiêm Tài Nhân đều đi ra.
Nhìn thấy cảnh tượng trong sân, Nghiêm Tài Nhân không dám nói lời nào, chỉ giả vờ rằng mình không có một nô tài như Thanh Tùng, vội vã trở về phòng.
Lục Tiệp Dư biết, lại tiếp tục hành hạ như thế , Thanh Tùng sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Nàng không ngại đẩy thêm một cái, khiến Thanh Tùng chết càng mau hơn, tiện thể còn có thể cho Bạch Phi một nhân tình.
Lục Tiệp Dư chầm chậm đi xuống bậc thang, khi đi ngang qua Thanh Tùng, Nàng cố tình đẩy Thanh Tùng một cái.
Thanh Tùng vốn là vừa mệt vừa đói không có khí lực, bỗng nhiên bị đẩy, ngã xuống đất, chậu hoa đội trên đầu cũng rơi xuống đất, lập tức vỡ vụn.
Lục Tiệp Dư lộ ra vẻ sợ hãi.
“A! Ngươi, nô tài kia, chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành vì sao đụng vào người ta ?!”
Thanh Tùng cuống quít đứng lên, không dám cãi lại, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.
“Nô tài biết sai rồi, cầu Tiệp dư tha mạng!”
Liễu Nhứ bước nhanh tới, vội hỏi: “Tiệp dư, người không có sao chứ?”
Lục Tiệp Dư ôm ngực, vẻ mặt sợ hãi vẫn còn.
“Ai nha, nô tài kia vừa rồi cố ý đụng vào người của ta , cái chậu hoa lớn như vậy, nếu nện vào trên người của ta, ta chẳng phải là xong đời sao? !"
Liễu Nhứ cũng nhìn thấy hành động vừa rồi của Lục Tiệp Dư, biết Nàng ta cố tình đẩy Thanh Tùng, nhưng vậy thì sao?
Thanh Tùng sớm muộn gì cũng chết.
Chết sớm chết muộn có gì khác nhau?
Liễu Nhứ vội nói: “Tiệp dư yên tâm, việc này ta chắc chắn sẽ cho ngươi một lời giải thích."
Nói xong nàng liền vung tay cho Thanh Tùng một bạt tai, mắng.
“Chà, ngươi là gan chó sao, ban ngày ban mặt liền dám hại người?!”
Lần này đánh đặc biệt dùng sức, nửa bên mặt của Thanh Tùng rất nhanh liền sưng đỏ đứng lên, đau rát.
Anh chịu đựng đau đớn , tiếp túc quỳ lạy Lục Tiệp Dư, cầu xin khoan dung.
Lục Tiệp Dư: “ loại nô tài ác độc này, giữ lại sẽ chỉ là tai họa, mau đánh chết hắn cho xong.”
Liễu Nhứ gọi tới hai thái giám, đem Thanh Tùng bắt lại.
Thanh Tùng liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng vô ích.
Hắn giãy dụa chỉ đổi tới một trận đánh tơi bời.
Liễu Nhứ sau khi hỏi ý của Bạch Phi, nhận được sự cho phép, chuẩn bị đem Thanh Tùng đánh chết.
Tuy trong cung không cho phép lạm dụng tư hình, nhưng là nguyên nhân thay đổi tùy theo từng người.
Giống như các phi tần có phân vị cao xử trí một hai nô tài không nghe lời, cũng không tính đại sự, xử trí liền xử trí.
Thanh Tùng bị che miệng lại đè xuống đất, lòng tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Hôm nay hắn sẽ chết ở đây sao?
Thái giám vung mạnh thanh gỗ lên cao, đang định đánh thì chợt nghe một tiếng hét chói tai.
“Dừng tay!”
Thanh Tùng nghe được thanh âm quen thuộc, toàn thân chấn động.
Đây dường như là âm thanh của Bảo Cầm!
Hắn khó khăn ngẩng đầu lên, theo tiếng kêu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Bảo Cầm đang vội vã chạy qua bên này tới.
Rất nhanh nàng liền chạy tới trước mặt Thanh Tùng, giật lấy cây gậy gỗ từ tay thái giám , ném nó xuống đất.
Liễu Nhứ sững sờ.
Kể từ khi Bảo Cầm bị điều đi ngự thiện phòng, nàng cũng rất ít gặp lại Bảo Cầm.
Nàng không nghĩ tới Bảo Cầm sẽ đột nhiên chạy đến Huyền Vũ Cung vào lúc này.
Lục Tiệp Dư nhíu mày nhìn Bảo Cầm, không vui hỏi.
“Ngươi là người nào?”
Bảo Cầm hướng nàng phúc phúc thân: “nô tỳ là Đại cung nữ bên canh Quý Phi Nương Nương, Bảo Cầm, Quý Phi Nương Nương có chút việc muốn hỏi Thanh Tùng, cố ý bảo nô tỳ dẫn hắn đi.”
Lục Tiệp Dư nghe được hai chữ Quý Phi, sắc mặt khẽ biến.
Nàng lúc trước muốn chia rẽ quan hệ giữa Quý Phi và Hoàng đế, kết quả châm ngòi thất bại, suýt chút nữa còn hại tới bản thân.
Cái này khiến nàng đối với Quý Phi ghen ghét lại nhiều mấy phần.
Lúc này thấy Bảo Cầm, Lục Tiệp Dư nỗi lòng bất bình, biểu tình trên mặt cũng hiện ra mấy phần âm trầm.
“Coi như ngươi là Đại cung nữ bên cạnh Quý Phi, cũng không thể chưa qua thông truyền liền tự tiện xông vào Huyền Vũ Cung.”
Nàng nhìn Bạch phi đang ngồi ở chủ vị, tò mò hỏi.
"Thanh Tùng này là người của Tiêu trắc phi?"
Nghiêm Tài Nhân nghe vậy, trong lòng hơi động một chút.
Nàng còn đang nghi hoặc, Thanh Tùng chỉ là một Tiểu Thái giám, làm sao lại trọc đến Liễu Nhứ liên tiếp gây chuyện.
Hiện tại, xem ra là có liên quan đến Tiêu trắc phi.
Bạch phi đặt chén trà xuống, giọng nói vẫn mềm mại như cũ.
“Khi còn ở Đông Cung, Thanh Tùng đi theo Tiêu trắc phi.”
Nhận được đáp án xác thực này, Nghiêm Tài Nhân trong lòng đại khái đã hiểu, nguyên lai Liễu Nhứ không vừa mắt Thanh Tùng, là bởi vì Tiêu trắc phi.
Chắc hẳn trước kia giữa Tiêu trắc phi và Bạch trắc phi có thù cũ.
Nghiêm Tài Nhân âm thầm may mắn chính mình không có tùy tiện giúp Thanh Tùng ra mặt, nếu không Nàng đã vô tình đắc tội Bạch Phi.
Lục Tiệp Dư đối với chuyện của Tiêu trắc phi cảm thấy rất hứng thú, nhịn không được hỏi.
“Nghe nói Hoàng đế đối với Tiêu trắc phi có tình cảm sâu đậm, chuyện này là thật sao?”
Bạch phi nghe vậy, khóe miệng cong lên một chút khổ sở chua xót.
“Khi Hoàng đế còn là Thái tử, hắn thực sự rất sủng ái Tiêu trắc phi.”
Sau đó, Nàng nói rất nhiều chuyện liên quan đến Tiêu trắc phi.
Có nhiều chỗ nàng cố ý nói rất kỹ càng, có nhiều chỗ thì bị nàng nói sơ qua.
Lục Tiệp Dư cùng Nghiêm Tài Nhân đều lắng nghe cẩn thận.
Đây đều là chuyện cũ chỉ có những người ở lâu trong cung mới biết, hai người bọn hắn mới vừa vào cung là người mới đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Nói xong lời cuối cùng, Bạch Phi sâu kín thở dài.
“Những chuyện này lẽ ra không nên nói cho các ngươi biết, nhưng ta sợ ngươi mới vào cung cái gì cũng không hiểu, phạm vào cấm kỵ của Hoàng đế, cho nên ta đặc biệt nói cho các ngươi những chuyện này, hi vọng các ngươi đều nhớ kỹ, về sau tận lực đừng tiếp tục trước mặt Hoàng đế nhắc tới Tiêu trắc phi, miễn cho Hoàng đế thương tâm.”
Lục Tiệp Dư cùng Nghiêm Tài Nhân cùng nhau cảm ơn Bạch Phi đề điểm.
Bạch Phi lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Bản cung mệt mỏi, muốn đi nghỉ một lát, các ngươi tuỳ tiện đi.”
Nàng được cung nữ nâng đỡ, đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Tiệp Dư cùng Nghiêm Tài Nhân nhanh chóng đứng dậy cung tiễn nàng rời đi.
Lúc Bạch Phi đi qua đình viện, liếc xem Thanh Tùng còn đang bị giáo huấn , nhẹ nhàng kêu một tiếng Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ lập tức chạy tới phúc phúc thân: “nương nương có gì phân phó?”
Bạch Phi: “trong phòng chậu hoa bạch trà nhìn có chút héo, ngươi cho người mang đi phơi nắng đi.”
Liễu Nhứ xem như Đại cung nữ hầu hạ Bạch Phi nhiều năm, lập tức hiểu Bạch Phi nói lời này là có ý gì, lập tức cười đáp: “Vâng.”
Nàng quay về phía Thanh Tùng nói.
"Ngươi còn đang làm cái gì? Còn không mau đem hoa trà ra ngoài?!”
Thanh Tùng đi vào trong, mang ra một chậu hoa trà trắng nặng trĩu.
Liễu Nhứ chỉ vào khoảng đất trống ở giữa sân.
“Ngươi quỳ tại đó, đội hoa trà lên đầu, để nó có thể lấy được nhiều ánh nắng hơn.”
Bây giờ đang là giữa hè, nắng rất chói chang, chỉ cần đứng dưới nắng một lúc cũng có thể bị bong tróc da, huống chi bưng một chậu hoa trà nặng như vậy, quả thực là muốn mạng.
Nhưng Thanh Tùng không có cách nào phản kháng.
Hắn chỉ là một nô tài, nếu như chủ nhân không nguyện ý bảo vệ hắn, sống chết của hắn cũng không ai quan tâm.
Hắn làm theo, quỳ trên sân rải sỏi không bằng phẳng, dùng hai tay nâng chậu hoa trà lên đỉnh đầu.
Mùa hè quần áo mỏng manh, đá trên sân làm đầu gối đau nhức, nắng gắt khiến mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng xanh càng ngày càng khó coi.
Bạch Phi thỏa mãn rời đi.
Lúc này Lục Tiệp Dư cùng Nghiêm Tài Nhân đều đi ra.
Nhìn thấy cảnh tượng trong sân, Nghiêm Tài Nhân không dám nói lời nào, chỉ giả vờ rằng mình không có một nô tài như Thanh Tùng, vội vã trở về phòng.
Lục Tiệp Dư biết, lại tiếp tục hành hạ như thế , Thanh Tùng sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Nàng không ngại đẩy thêm một cái, khiến Thanh Tùng chết càng mau hơn, tiện thể còn có thể cho Bạch Phi một nhân tình.
Lục Tiệp Dư chầm chậm đi xuống bậc thang, khi đi ngang qua Thanh Tùng, Nàng cố tình đẩy Thanh Tùng một cái.
Thanh Tùng vốn là vừa mệt vừa đói không có khí lực, bỗng nhiên bị đẩy, ngã xuống đất, chậu hoa đội trên đầu cũng rơi xuống đất, lập tức vỡ vụn.
Lục Tiệp Dư lộ ra vẻ sợ hãi.
“A! Ngươi, nô tài kia, chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành vì sao đụng vào người ta ?!”
Thanh Tùng cuống quít đứng lên, không dám cãi lại, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.
“Nô tài biết sai rồi, cầu Tiệp dư tha mạng!”
Liễu Nhứ bước nhanh tới, vội hỏi: “Tiệp dư, người không có sao chứ?”
Lục Tiệp Dư ôm ngực, vẻ mặt sợ hãi vẫn còn.
“Ai nha, nô tài kia vừa rồi cố ý đụng vào người của ta , cái chậu hoa lớn như vậy, nếu nện vào trên người của ta, ta chẳng phải là xong đời sao? !"
Liễu Nhứ cũng nhìn thấy hành động vừa rồi của Lục Tiệp Dư, biết Nàng ta cố tình đẩy Thanh Tùng, nhưng vậy thì sao?
Thanh Tùng sớm muộn gì cũng chết.
Chết sớm chết muộn có gì khác nhau?
Liễu Nhứ vội nói: “Tiệp dư yên tâm, việc này ta chắc chắn sẽ cho ngươi một lời giải thích."
Nói xong nàng liền vung tay cho Thanh Tùng một bạt tai, mắng.
“Chà, ngươi là gan chó sao, ban ngày ban mặt liền dám hại người?!”
Lần này đánh đặc biệt dùng sức, nửa bên mặt của Thanh Tùng rất nhanh liền sưng đỏ đứng lên, đau rát.
Anh chịu đựng đau đớn , tiếp túc quỳ lạy Lục Tiệp Dư, cầu xin khoan dung.
Lục Tiệp Dư: “ loại nô tài ác độc này, giữ lại sẽ chỉ là tai họa, mau đánh chết hắn cho xong.”
Liễu Nhứ gọi tới hai thái giám, đem Thanh Tùng bắt lại.
Thanh Tùng liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng vô ích.
Hắn giãy dụa chỉ đổi tới một trận đánh tơi bời.
Liễu Nhứ sau khi hỏi ý của Bạch Phi, nhận được sự cho phép, chuẩn bị đem Thanh Tùng đánh chết.
Tuy trong cung không cho phép lạm dụng tư hình, nhưng là nguyên nhân thay đổi tùy theo từng người.
Giống như các phi tần có phân vị cao xử trí một hai nô tài không nghe lời, cũng không tính đại sự, xử trí liền xử trí.
Thanh Tùng bị che miệng lại đè xuống đất, lòng tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Hôm nay hắn sẽ chết ở đây sao?
Thái giám vung mạnh thanh gỗ lên cao, đang định đánh thì chợt nghe một tiếng hét chói tai.
“Dừng tay!”
Thanh Tùng nghe được thanh âm quen thuộc, toàn thân chấn động.
Đây dường như là âm thanh của Bảo Cầm!
Hắn khó khăn ngẩng đầu lên, theo tiếng kêu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Bảo Cầm đang vội vã chạy qua bên này tới.
Rất nhanh nàng liền chạy tới trước mặt Thanh Tùng, giật lấy cây gậy gỗ từ tay thái giám , ném nó xuống đất.
Liễu Nhứ sững sờ.
Kể từ khi Bảo Cầm bị điều đi ngự thiện phòng, nàng cũng rất ít gặp lại Bảo Cầm.
Nàng không nghĩ tới Bảo Cầm sẽ đột nhiên chạy đến Huyền Vũ Cung vào lúc này.
Lục Tiệp Dư nhíu mày nhìn Bảo Cầm, không vui hỏi.
“Ngươi là người nào?”
Bảo Cầm hướng nàng phúc phúc thân: “nô tỳ là Đại cung nữ bên canh Quý Phi Nương Nương, Bảo Cầm, Quý Phi Nương Nương có chút việc muốn hỏi Thanh Tùng, cố ý bảo nô tỳ dẫn hắn đi.”
Lục Tiệp Dư nghe được hai chữ Quý Phi, sắc mặt khẽ biến.
Nàng lúc trước muốn chia rẽ quan hệ giữa Quý Phi và Hoàng đế, kết quả châm ngòi thất bại, suýt chút nữa còn hại tới bản thân.
Cái này khiến nàng đối với Quý Phi ghen ghét lại nhiều mấy phần.
Lúc này thấy Bảo Cầm, Lục Tiệp Dư nỗi lòng bất bình, biểu tình trên mặt cũng hiện ra mấy phần âm trầm.
“Coi như ngươi là Đại cung nữ bên cạnh Quý Phi, cũng không thể chưa qua thông truyền liền tự tiện xông vào Huyền Vũ Cung.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.