Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 698: Người Không Thể Không Phòng!

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Bảo Cầm bất ty bất kháng nói: “nô tỳ nghe nói Thanh Tùng bị phạt, nhất thời tình thế cấp bách, không kịp thông truyền liền xông vào, mong Tiệp dư thứ lỗi.”

Lục Tiệp Dư ậm ừ: "Nếu ta không tha thứ cho ngươi thì sao?"

Bảo Cầm: “nô tỳ nếu không có nhớ lầm, đây là Huyền Vũ Cung, hẳn là còn chưa tới phiên Tiệp dư tới làm chủ.”

Lục Tiệp Dư: “ngươi làm càn! Ngươi chỉ là một cung nữ nho nhỏ, sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?!"

Bảo Cầm cúi đầu xuống: “nô tỳ nói chuyện luôn luôn thẳng thắn, nếu có chỗ đắc tội, xin Tiệp dư chớ có cùng nô tỳ chấp nhặt.”

Lục Tiệp Dư giận mà không có chỗ phát tiết.

Nàng không đối phó được Quý Phi còn chưa tính, thậm chí ngay cả một cung nữ bình thường cũng nói chuyện với Nàng như thế này.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Lục Tiệp Dư chỉ vào Bảo Cầm cả giận nói.

“Ngươi quỳ xuống cho ta!”

Bảo Cầm mặt không đổi sắc quỳ xuống, cái eo vẫn như cũ thẳng tắp: “Tiệp dư nếu muốn răn dạy liền thỉnh nhanh lên, Quý Phi Nương Nương còn đang chờ nô tỳ trở về phục mệnh.”

Lục Tiệp Dư: “ngươi lại còn dám mang Quý Phi tới dọa ta?!”

Tuy Thái Hoàng Thái Hậu đã cảnh cáo nàng không cho phép lại hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bây giờ nàng nộ khí đi lên, đâu còn quản được nhiều như vậy?!

Nàng giơ tay tát mạnh vào mặt Bảo Cầm!

Khoảnh khắc đầu ngón tay nàng chạm vào má của Bảo Cầm, Bảo Cầm đã ngã xuống đất.

Nàng đưa tay che khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tiệp Dư, đôi mắt đỏ hoe nói.

“Nô tỳ coi như chỉ là một nô tỳ, cũng là Đại cung nữ bên cạnh Quý Phi, tục ngữ nói đánh chó còn phải nhìn chủ , Tiệp dư làm như vậy, có từng để tâm đến mặt mũi Quý Phi Nương Nương không?”

Lục Tiệp Dư càng tức giận hơn.

Vừa rồi nàng tát nhìn như rất dùng sức, kỳ thực căn bản chỉ là ở trên mặt Bảo Cầm đụng một chút mà thôi.

Nhưng trong mắt người khác, chính là Lục Tiệp Dư hung hăng tát Bảo Cầm một tát, khiến Bảo Cầm ngã xuống đất .

Lục Tiệp Dư giận quá hóa cười: “thật không hổ là cẩu bên cạnh Quý Phi, quả nhiên biết diễn kịch! Nếu ngươi muốn chơi, ta liền thành toàn ngươi, để cho ngươi đùa giả thành thật! Người tới, đem tiện tỳ này trói lại, phạt đánh ba mươi, không, đánh năm mươi trượng!”

Liễu Nhứ còn đang suy nghĩ đối phó thế nào với Bảo Cầm, lúc này nghe được Lục Tiệp Dư trực tiếp cùng Bảo Cầm đối mặt, nàng cũng vui vẻ xem kịch.

Nhưng nàng không nghĩ tới Lục Tiệp Dư lại muốn dùng hình đối với Bảo Cầm.

Này liền có chút quá đáng.

Năm mươi trượng đánh xuống, Bảo Cầm dù không chết cũng sẽ tàn phế.

Dù nói thế nào Bảo Cầm cũng là Đại cung nữ bên cạnh Quý Phi, không giống Thanh Tùng, loại chó nhà có tang, sống hay chết đều không có người quản, Bảo Cầm nếu là ở Huyền Vũ Cung bị người đánh chết, chuyện này nhất định sẽ không giải quyết được.

Bây giờ Quý Phi đang được sủng, nếu Quý Phi lợi dụng chuyện này, Hoàng đế vì dỗ nàng vui vẻ nói không chừng sẽ giận lây sang Bạch Phi.



Liễu Nhứ không thể lại đứng ngoài cuộc.

Nàng vừa khuyên Lục Tiệp Dư bớt giận, vừa lặng lẽ hướng tiểu cung nữ bên cạnh nháy mắt.

Tiểu cung nữ hiểu ý, chạy nhanh đi bẩm báo Bạch phi.

Bạch Phi biết được chuyện này, cũng chỉ nói vài câu.

“Đây là Huyền Vũ Cung, không phải là chỗ các nàng gây gổ , để các nàng đều trở về bình tĩnh lại đi."

Liễu Nhứ biết được ý của Bạch Phi, lập tức khách khí đối với Lục Tiệp Dư nói.

“Bạch Phi Nương Nương cơ thể không tốt, còn đang dưỡng bệnh, chịu không nổi quấy nhiễu, mong Tiệp dư thông cảm.”

Lục Tiệp Dư nghe nói như thế, lấy lại tinh thần.

Nàng biết mình xúc động rồi, coi như nàng là Tiệp dư, cũng không có khả năng trước mặt nhiều người như vậy tùy ý đánh gϊếŧ Đại cung nữ bên cạnh Quý Phi.

Nàng hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng.

“Làm phiền Liễu Nhứ cô nương thay ta hướng Bạch Phi Nương Nương gửi lời thăm hỏi, thỉnh nàng tu dưỡng cho tốt, ta đi về trước, ngày khác trở lại thăm hỏi nàng.”

Liễu Nhứ cười nói hảo.

Lục Tiệp Dư trước khi đi vẫn không quên hung ác trợn mắt nhìn Bảo Cầm một cái.

Tạm tha cho ngươi!

Thời gian còn dài, chờ sau này có cơ hội, nhìn nàng như thế nào thu thập tiện tỳ này!

Bảo Cầm đứng lên, phủi bụi trên quần áo, như không có chuyện gì xảy ra nói.

“Làm phiền Liễu Nhứ cô nương nhắn giùm Bạch Phi Nương Nương, ta muốn mang Thanh Tùng đi Vị Ương Cung gặp mặt Quý Phi Nương Nương.”

Liễu Nhứ liếc mắt: “ngươi chờ.”

Nói xong nàng liền quay người đi.

Đi lần này rất lâu.

Bảo Cầm cũng không gấp, nàng biết Bạch Phi không muốn giao người, nhưng Bạch Phi cũng không có lý do gì cự tuyệt.

Coi như có trì hoãn bao lâu, cuối cùng vẫn phải cho nàng đem người mang đi.

Ai bảo Quý Phi có địa vị cao hơn Bạch phi chứ?

Đây chính là hoàng cung pháp tắc, địa vị cao hơn hết thảy.

Bảo Cầm cởi trói cho Thanh Tùng , giúp hắn đứng dậy.

“Ngươi có sao không?”

Thanh Tùng hốc mắt hồng hồng, nức nở nói: “cảm tạ Bảo Cầm tỷ tỷ, cảm tạ!”

Hắn biết, hôm nay nếu không phải Bảo Cầm kịp thời xuất hiện, hắn nhất định phải chết.



Là Bảo Cầm đem hắn từ trước quỷ môn quan kéo lại.

Bảo Cầm lấy khăn tay ra, giúp hắn lau nước mắt trên mặt: “đừng khóc, nếu khóc sưng mắt, lát nữa làm sao gặp được Quý Phi?”

Thanh Tùng: “ta, ta không khóc, ta nhất định không khóc!”

Hắn dùng sức ấm ức, muốn đem nước mắt nghẹn trở về, kết quả nước mắt không có nghẹn trở về, ngược lại là đem mặt đỏ bừng lên.

Bảo Cầm thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Thấy nàng cười, Thanh Tùng nhịn không được cũng cười theo.

Lần này vừa cười vừa khóc, làm cho khuôn mặt của hắn biểu lộ đều có chút run rẩy, nhìn càng buồn cười hơn .

Chờ thật lâu, Liễu Nhứ mới trở lại.

Nàng tức giận nói.

“Bạch Phi Nương Nương nói, Thanh Tùng là nô tài của Nghiêm Tài Nhân, ngươi nếu muốn dẫn hắn đi gặp Quý Phi, trực tiếp đi tìm Nghiêm Tài Nhân là được rồi. Bạch Phi Nương Nương cơ thể không tốt, thái y nói cần tĩnh dưỡng, về sau loại việc nhỏ này đừng đến phiền nàng.”

Bảo Cầm không để ý đến đôi mắt sắp trợn ngược lên trời của nàng ta, bình tĩnh nói: "Đa tạ Bạch Phi nương nương."

Sau đó Bảo Cầm đi gặp Nghiêm Tài Nhân.

Nghiêm Tài Nhân không dám đắc tội Bạch Phi, cũng không dám đắc tội Quý Phi.

Nàng biết ý đồ của Bảo Cầm khi đến đây, không nói hai lời liền một tiếng đáp ứng.

“Nếu nương nương muốn gặp Thanh Tùng, vậy mau dẫn hắn đi, đừng để nương nương đợi lâu.”

Bảo Cầm mang theo Thanh Tùng trở lại Vị Ương Cung.

Tiêu Hề Hề đang nằm ở trên nhuyễn tháp xem sách truyện, biết được Bảo Cầm đã trở về, nàng lập tức bỏ qua sách truyện, ngồi dậy nhìn về phía cửa ra vào.

Bảo Cầm dẫn Thanh Tùng tiến vào trong điện.

Bảo Cầm tiến lên chào: “nương nương, nô tỳ đã đem Thanh Tùng tới rồi."

Tuy Bảo Cầm cũng đã ở trên đường nói Quý Phi Nương Nương là một người rất dễ sống chung, nhưng Thanh Tùng trong lòng vẫn lo lắng bất an.

Hắn vừa vào cửa liền quỳ xuống.

“Nô tài bái kiến Quý Phi Nương Nương.”

Tiêu Hề Hề liếc mắt liền thấy hai vết đỏ trên má phải của Bảo Cầm, không khỏi nhíu mày.

"Sao trên mặt lại có vết thương?"

Bảo Cầm sờ mặt mình, nhớ tới chuyện vừa rồi tại Huyền Vũ Cung, nàng vốn tưởng rằng mình tránh được, không nghĩ tới vẫn bị móng tay Lục Tiệp Dư cào trúng .

Nàng không có giấu diếm, đem chuyện mình bị Lục Tiệp Dư bạt tai nói ra, cuối cùng nói.

“Lục Tiệp Dư người này tâm tính ngoan độc, ỷ vào mình là cháu gái Thái Hoàng Thái Hậu , hoàn toàn không đem người khác để vào mắt. Sau này nếu để nàng có được quyền lực trong tương lai, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế khó xử người, người không thể không phòng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook