Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 673: Nàng Có Thể Phòng Được Sao?
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Hầu như mỗi đêm, Phương Vô Tửu đều mở quan tài để xem một chút.
Mới đầu Tiêu Hề Hề ngoại trừ sắc mặt trở nên xám xịt, không có gì dị biến quá lớn, từ ngày thứ ba bắt đầu, thì có vô số tơ mỏng giống như tơ nhện màu trắng từ trong cơ thể nàng chui ra ngoài.
Những sợi tơ quấn lấy toàn thân nàng, hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng tạo thành một cái kén trắng dày, kín gió.
Đến rồi ngày thứ hai mươi, Phương Vô Tửu lại mở quan tài cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái trắng kén thật dài, hình bầu dục.
Mà Tiêu Hề Hề liền bị bao bọc trong kén trắng, không biết nàng ở bên trong đang xảy ra cái tình huống gì.
Thời điểm bốn mươi ngày, trong kén trắng bắt đầu truyền ra động tỉnh nhẹ, giống như là có người ở bên trong giãy dụa.
Phương Vô Tửu phát giác được khác thường, đưa bàn tay đặt lên bề mặt của chiếc kén trắng.
“Hề Hề!”
Trong cái kén trắng không có ai đáp lại, động tác giãy giụa cũng không có gì khác lạ.
Phương Vô Tửu không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục yên tâm quan sát.
Sứ đoàn vào ngày thứ bốn mươi lăm, thì đến Thịnh Kinh .
Cùng lúc đó, thân bút mật hàm của Đại vu cũng được đưa đến trong tay Mạc Bắc vương.
Đại vu ở trong thư trân thành thình cầu Mạc Bắc vương xuất binh, giúp hắn một tay.
Sau khi chuyện thành công, hắn nguyện hàng năm đưa tới 10 vạn tấn muối cho Mạc Bắc.
Nam Nguyệt có hai hồ nước mặn, sản xuất muối sản lượng cao vô cùng, mà Mạc Bắc vừa vặn chỉ thiếu muối.
Đối với Mạc Bắc mà nói, muối quý như vàng.
Đại vu đưa ra yêu cầu giống như gãi đúng chỗ ngứa của Mạc Bắc vương.
Sau khi Mạc Bắc vương thu được tin tức, rất là vui sướng, lập tức liền để cho đại nhi tử mang theo 2 vạn tinh binh đi thẳng đến Nam Nguyệt.
2 vạn tinh binh nhìn rất ít, nhưng đối với tổng số nhân khẩu chỉ có sáu chục ngàn người của Nam Nguyệt mà nói, đã coi như rất nhiều.
Sứ đoàn Nam Nguyệt sau khi tiến vào Thịnh Kinh, đầu tiên là thuê một viện lạc an tĩnh ở lại nghỉ ngơi.
Bây giờ đang là giữa hè, là thời điểm nóng nhất trong năm.
Tuy nhiên, chút nóng này không là gì đối với những người Nam Nguyệt đã quen với nhiệt độ cao và độ ẩm ở phía nam.
Bọn hắn thậm chí còn cảm thấy ở đây thật thoải mái.
Thời gian đến lúc Tiêu Hề Hề tỉnh lại còn có ba ngày.
Nhân lúc rãnh rỗi, Phương Vô Tửu mang theo sứ đoàn ở trong thành đi dạo 2 vòng, để một nhóm người sống ở Nam Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, xem cái gọi là sự thịnh vượng của Đại Thịnh .
50 người Nam Nguyệt đều bị cảnh tượng phồn hoa nơi này làm cho rung động.
Có những món ngon họ chưa từng nếm, có những bộ quần áo đẹp họ chưa từng mặc, rất nhiều điều kỳ lạ họ chưa từng thấy.
Việt Cương lần này đi ra ngoài, cố ý mặc hai bộ quần áo đẹp nhất của mình.
Nhưng lúc này hắn nhìn những loại lụa cao cấp được trưng bày trong cửa hàng vải, lập tức cảm thấy mình so ra không bằng chúng.
Kỳ thực y phục trên người hắn làm cũng không kém, nhưng tài năng còn thua xa không bằng tơ lụa mềm mại như vậy, cấp bậc thấp hơn mấy bậc.
Việt Cương vung tay, lập tức đem những vải vóc nhìn trúng toàn bộ mua lại.
Dọc theo con đường này hắn đi theo Phương Vô Tửu học được không ít tiếng phổ thông Đại Thịnh , bây giờ hắn đã có thể tiến hành nói chuyện đơn giản , giống như mua đồ, cũng không cần Phương Vô Tửu hỗ trợ phiên dịch, chính hắn liền có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Ngoại trừ vải vóc, Việt Cương còn mua thêm chút đồ vật, có thứ dùng cho bản thân, có thứ mua về cho người thân trong gia đình.
những người Nam Nguyệt đi theo không có tiền nhiều như Việt Cương là trại chủ, nhưng nhịn không được cũng mua chút đồ vật.
Hiếm khi mới tới một lần, tất cả mọi người không muốn tay không trở về.
Việt Cương ngửa đầu nhìn xem bảng hiệu trước mặt, cố gắng rất nhiều để có thể nhận ra chữ ở giữa.
“Đây là cái gì quang cái gì?”
Phương Vô Tửu: “đây là Lưu Quang Các, là tửu lâu nổi danh trong thành.”
Việt Cương: “Nếu nó nổi tiếng như vậy, vậy chúng ta liền đi vào nếm thử!”
Hắn nhấc chân liền muốn đi vào bên trong, lại bị tiểu nhị ngăn lại.
Tiểu nhị cười hỏi: “quý khách có hẹn trước không?”
Việt Cương nói không có.
Hắn căn bản không có nghĩ tới ăn cơm còn muốn hẹn trước.
Tiểu nhị vẫn cười tủm tỉm: “chúng ta chỗ này đã ngồi đầy người , nếu như không có hẹn trước, là không thể vào, mong quý khách thứ lỗi, ngày khác trở lại.”
Việt Cương rất không cao hứng, hắn ở Nam Nguyệt Quốc dù sao cũng là một trại chủ, dưới tay trông coi cả một cái trại, rất nhiều người đều phải nhìn sắc mặt hắn làm việc, hắn chưa bao giờ bị ngó lơ cho đứng ngoài cửa như này?
Phương Vô Tửu phát giác được tâm tình của hắn biến hóa, thấp giọng khuyên nhủ.
“Đây là danh hạ sản nghiệp của Anh Vương, Anh Vương hiện nay là thân huynh đệ của Hoàng đế, chúng ta tốt nhất đừng ở đây nháo sự.”
Việt Cương đành phải đè xuống bất mãn, dẫn mọi người rời đi.
Cũng là trùng hợp, xe ngựa Anh Vương Phủ vừa vặn lúc này dừng ở cửa ra vào Lưu Quang Các.
..........
Anh Vương Lạc Dạ Thần cùng Vương phi Bộ Sênh Yên xuống xe.
Tiểu nhị nhìn thấy bọn hắn tới, nhanh chóng tiến lên đón, ân cần hành lễ.
Lúc này Phương Vô Tửu cùng đám người Việt Cương đã quay người rời đi, nhưng Lạc Dạ Thần liếc thấy bóng lưng Phương Vô Tửu.
Nhưng là chỉ một cái liếc mắt mà thôi .
Rất nhanh cái bóng lưng kia liền biến mất ở góc rẽ, cũng không thấy được nữa.
Bộ Sênh Yên hỏi: "ngươi đang nhìn gì vậy?"
Lạc Dạ Thần: “ta cảm thấy vừa rồi người kia nhìn thật quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó."
Bộ Sênh Yên theo ánh mắt hắn nhìn qua, cái gì cũng không thấy.
Nàng hỏi: "Ngươi muốn đi theo hắn hỏi một chút không?"
Lạc Dạ Thần không buồn di chuyển: "Quên đi, mọi người đã đi hết, đừng quan tâm đến hắn, chúng ta vào ăn đi."
Vợ chồng hai người tiến vào Lưu Quang Các.
Chưởng quỹ nghe tin chạy đến, nhiệt tình chiêu đãi.
Bởi vì còn giữ đạo hiếu, vợ chồng Anh Vương chỉ có thể ăn chay, rượu cũng không thể uống, chỉ có thể uống trà.
Chưởng quỹ gọi xong, liền thức thời ra khỏi gian phòng, nhường không gian cho đôi tiểu phu thê đơn độc ở chung.
Bộ Sênh Yên liếc xem chậu nguyệt quý hoa đặt trên bệ cửa sổ, bỗng nhiên buông tiếng thở dài.
“Đã một năm .”
Lạc Dạ Thần thuận thế nhìn về phía chậu hoa nguyệt quý, nhớ tới một năm trước hắn ở đây cùng Bộ Sênh Yên tỏ tình, có một nữ nhân từ lầu hai ném cái đĩa bánh xuống, còn hướng về bọn hắn vung cánh hoa nguyệt quý.
Nghĩ đến nữ nhân kia, Lạc Dạ Thần tâm tình rất phức tạp.
Vốn dĩ hắn rất hận nữ nhân đó, nhưng bây giờ thật sự không còn nữa, hắn cảm thấy mình mất đi rất nhiều niềm vui, thậm chí cuộc sống của hắn cũng trở nên buồn tẻ rất nhiều.
Bộ Sênh Yên đột nhiên hỏi: “ngươi nói nàng còn có thể quay lại không?"
Lạc Dạ Thần bĩu môi: "Ai biết được."
Bộ Sênh Yên: "Nếu không có Nàng ấy, có lẽ hai chúng ta chưa hẳn có thể thành. ta vẫn nhớ Nàng ấy rất nhiều, ta hy vọng Nàng ấy có thể sớm quay lại."
Lạc Dạ Thần lại nói: “ta ngược lại cảm thấy nàng ấy cũng không cần trở về thì tốt hơn.”
Bộ Sênh Yên kinh ngạc: “vì cái gì?”
Lạc Dạ Thần: "Nàng ấy quá bắt mắt, nếu Nàng ấy quay lại, Nàng ấy sẽ cản đường rất nhiều người."
Tân đế vừa đăng cơ, cục diện trong triều chuyển biến ổn định, một năm qua điều động nhân sự liền không có dừng lại, các thế lực trong bóng tối đọ sức, đều nghĩ để cho mình bên này nhận được càng nhiều lợi ích hơn.
Không chỉ là tiền triều, hậu cung cũng giống vậy.
Nếu như tân đế có chính thê còn chưa tính, nhưng lúc tân đế còn là Thái tử, ngay cả một Thái tử Phi cũng không có.
Đến nay hoàng hậu chi vị đều vẫn bỏ trống.
Cái này tự nhiên liền để rất nhiều người sinh ra ý niệm muốn tiến xa hơn.
Một khi Tiêu trắc phi trở về, nàng liền trở thành chướng ngại vật cản đường người khác.
Hầu hết mọi người đều muốn đem nàng diệt trừ.
Lại năm đó Thái tử vì cứu Tiêu trắc phi, không để ý đến nguy hiểm tính mạng, không nhìn người chung quanh ngăn cản, liều lĩnh chạy về Thịnh Kinh.
Bộ dáng không thèm đếm xỉa điên cuồng kia, nhiều người đến nay đều lòng còn sợ hãi.
Những người trung thành với tân đế, chắc chắn sẽ không cho phép có một nữ nhân có thể để cho tân đế mất hết lý chí, ở lại trong cung.
Tiền triều hậu cung, bao nhiêu minh thương ám tiễn, nàng có thể phòng được sao?
Mới đầu Tiêu Hề Hề ngoại trừ sắc mặt trở nên xám xịt, không có gì dị biến quá lớn, từ ngày thứ ba bắt đầu, thì có vô số tơ mỏng giống như tơ nhện màu trắng từ trong cơ thể nàng chui ra ngoài.
Những sợi tơ quấn lấy toàn thân nàng, hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng tạo thành một cái kén trắng dày, kín gió.
Đến rồi ngày thứ hai mươi, Phương Vô Tửu lại mở quan tài cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái trắng kén thật dài, hình bầu dục.
Mà Tiêu Hề Hề liền bị bao bọc trong kén trắng, không biết nàng ở bên trong đang xảy ra cái tình huống gì.
Thời điểm bốn mươi ngày, trong kén trắng bắt đầu truyền ra động tỉnh nhẹ, giống như là có người ở bên trong giãy dụa.
Phương Vô Tửu phát giác được khác thường, đưa bàn tay đặt lên bề mặt của chiếc kén trắng.
“Hề Hề!”
Trong cái kén trắng không có ai đáp lại, động tác giãy giụa cũng không có gì khác lạ.
Phương Vô Tửu không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục yên tâm quan sát.
Sứ đoàn vào ngày thứ bốn mươi lăm, thì đến Thịnh Kinh .
Cùng lúc đó, thân bút mật hàm của Đại vu cũng được đưa đến trong tay Mạc Bắc vương.
Đại vu ở trong thư trân thành thình cầu Mạc Bắc vương xuất binh, giúp hắn một tay.
Sau khi chuyện thành công, hắn nguyện hàng năm đưa tới 10 vạn tấn muối cho Mạc Bắc.
Nam Nguyệt có hai hồ nước mặn, sản xuất muối sản lượng cao vô cùng, mà Mạc Bắc vừa vặn chỉ thiếu muối.
Đối với Mạc Bắc mà nói, muối quý như vàng.
Đại vu đưa ra yêu cầu giống như gãi đúng chỗ ngứa của Mạc Bắc vương.
Sau khi Mạc Bắc vương thu được tin tức, rất là vui sướng, lập tức liền để cho đại nhi tử mang theo 2 vạn tinh binh đi thẳng đến Nam Nguyệt.
2 vạn tinh binh nhìn rất ít, nhưng đối với tổng số nhân khẩu chỉ có sáu chục ngàn người của Nam Nguyệt mà nói, đã coi như rất nhiều.
Sứ đoàn Nam Nguyệt sau khi tiến vào Thịnh Kinh, đầu tiên là thuê một viện lạc an tĩnh ở lại nghỉ ngơi.
Bây giờ đang là giữa hè, là thời điểm nóng nhất trong năm.
Tuy nhiên, chút nóng này không là gì đối với những người Nam Nguyệt đã quen với nhiệt độ cao và độ ẩm ở phía nam.
Bọn hắn thậm chí còn cảm thấy ở đây thật thoải mái.
Thời gian đến lúc Tiêu Hề Hề tỉnh lại còn có ba ngày.
Nhân lúc rãnh rỗi, Phương Vô Tửu mang theo sứ đoàn ở trong thành đi dạo 2 vòng, để một nhóm người sống ở Nam Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, xem cái gọi là sự thịnh vượng của Đại Thịnh .
50 người Nam Nguyệt đều bị cảnh tượng phồn hoa nơi này làm cho rung động.
Có những món ngon họ chưa từng nếm, có những bộ quần áo đẹp họ chưa từng mặc, rất nhiều điều kỳ lạ họ chưa từng thấy.
Việt Cương lần này đi ra ngoài, cố ý mặc hai bộ quần áo đẹp nhất của mình.
Nhưng lúc này hắn nhìn những loại lụa cao cấp được trưng bày trong cửa hàng vải, lập tức cảm thấy mình so ra không bằng chúng.
Kỳ thực y phục trên người hắn làm cũng không kém, nhưng tài năng còn thua xa không bằng tơ lụa mềm mại như vậy, cấp bậc thấp hơn mấy bậc.
Việt Cương vung tay, lập tức đem những vải vóc nhìn trúng toàn bộ mua lại.
Dọc theo con đường này hắn đi theo Phương Vô Tửu học được không ít tiếng phổ thông Đại Thịnh , bây giờ hắn đã có thể tiến hành nói chuyện đơn giản , giống như mua đồ, cũng không cần Phương Vô Tửu hỗ trợ phiên dịch, chính hắn liền có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Ngoại trừ vải vóc, Việt Cương còn mua thêm chút đồ vật, có thứ dùng cho bản thân, có thứ mua về cho người thân trong gia đình.
những người Nam Nguyệt đi theo không có tiền nhiều như Việt Cương là trại chủ, nhưng nhịn không được cũng mua chút đồ vật.
Hiếm khi mới tới một lần, tất cả mọi người không muốn tay không trở về.
Việt Cương ngửa đầu nhìn xem bảng hiệu trước mặt, cố gắng rất nhiều để có thể nhận ra chữ ở giữa.
“Đây là cái gì quang cái gì?”
Phương Vô Tửu: “đây là Lưu Quang Các, là tửu lâu nổi danh trong thành.”
Việt Cương: “Nếu nó nổi tiếng như vậy, vậy chúng ta liền đi vào nếm thử!”
Hắn nhấc chân liền muốn đi vào bên trong, lại bị tiểu nhị ngăn lại.
Tiểu nhị cười hỏi: “quý khách có hẹn trước không?”
Việt Cương nói không có.
Hắn căn bản không có nghĩ tới ăn cơm còn muốn hẹn trước.
Tiểu nhị vẫn cười tủm tỉm: “chúng ta chỗ này đã ngồi đầy người , nếu như không có hẹn trước, là không thể vào, mong quý khách thứ lỗi, ngày khác trở lại.”
Việt Cương rất không cao hứng, hắn ở Nam Nguyệt Quốc dù sao cũng là một trại chủ, dưới tay trông coi cả một cái trại, rất nhiều người đều phải nhìn sắc mặt hắn làm việc, hắn chưa bao giờ bị ngó lơ cho đứng ngoài cửa như này?
Phương Vô Tửu phát giác được tâm tình của hắn biến hóa, thấp giọng khuyên nhủ.
“Đây là danh hạ sản nghiệp của Anh Vương, Anh Vương hiện nay là thân huynh đệ của Hoàng đế, chúng ta tốt nhất đừng ở đây nháo sự.”
Việt Cương đành phải đè xuống bất mãn, dẫn mọi người rời đi.
Cũng là trùng hợp, xe ngựa Anh Vương Phủ vừa vặn lúc này dừng ở cửa ra vào Lưu Quang Các.
..........
Anh Vương Lạc Dạ Thần cùng Vương phi Bộ Sênh Yên xuống xe.
Tiểu nhị nhìn thấy bọn hắn tới, nhanh chóng tiến lên đón, ân cần hành lễ.
Lúc này Phương Vô Tửu cùng đám người Việt Cương đã quay người rời đi, nhưng Lạc Dạ Thần liếc thấy bóng lưng Phương Vô Tửu.
Nhưng là chỉ một cái liếc mắt mà thôi .
Rất nhanh cái bóng lưng kia liền biến mất ở góc rẽ, cũng không thấy được nữa.
Bộ Sênh Yên hỏi: "ngươi đang nhìn gì vậy?"
Lạc Dạ Thần: “ta cảm thấy vừa rồi người kia nhìn thật quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó."
Bộ Sênh Yên theo ánh mắt hắn nhìn qua, cái gì cũng không thấy.
Nàng hỏi: "Ngươi muốn đi theo hắn hỏi một chút không?"
Lạc Dạ Thần không buồn di chuyển: "Quên đi, mọi người đã đi hết, đừng quan tâm đến hắn, chúng ta vào ăn đi."
Vợ chồng hai người tiến vào Lưu Quang Các.
Chưởng quỹ nghe tin chạy đến, nhiệt tình chiêu đãi.
Bởi vì còn giữ đạo hiếu, vợ chồng Anh Vương chỉ có thể ăn chay, rượu cũng không thể uống, chỉ có thể uống trà.
Chưởng quỹ gọi xong, liền thức thời ra khỏi gian phòng, nhường không gian cho đôi tiểu phu thê đơn độc ở chung.
Bộ Sênh Yên liếc xem chậu nguyệt quý hoa đặt trên bệ cửa sổ, bỗng nhiên buông tiếng thở dài.
“Đã một năm .”
Lạc Dạ Thần thuận thế nhìn về phía chậu hoa nguyệt quý, nhớ tới một năm trước hắn ở đây cùng Bộ Sênh Yên tỏ tình, có một nữ nhân từ lầu hai ném cái đĩa bánh xuống, còn hướng về bọn hắn vung cánh hoa nguyệt quý.
Nghĩ đến nữ nhân kia, Lạc Dạ Thần tâm tình rất phức tạp.
Vốn dĩ hắn rất hận nữ nhân đó, nhưng bây giờ thật sự không còn nữa, hắn cảm thấy mình mất đi rất nhiều niềm vui, thậm chí cuộc sống của hắn cũng trở nên buồn tẻ rất nhiều.
Bộ Sênh Yên đột nhiên hỏi: “ngươi nói nàng còn có thể quay lại không?"
Lạc Dạ Thần bĩu môi: "Ai biết được."
Bộ Sênh Yên: "Nếu không có Nàng ấy, có lẽ hai chúng ta chưa hẳn có thể thành. ta vẫn nhớ Nàng ấy rất nhiều, ta hy vọng Nàng ấy có thể sớm quay lại."
Lạc Dạ Thần lại nói: “ta ngược lại cảm thấy nàng ấy cũng không cần trở về thì tốt hơn.”
Bộ Sênh Yên kinh ngạc: “vì cái gì?”
Lạc Dạ Thần: "Nàng ấy quá bắt mắt, nếu Nàng ấy quay lại, Nàng ấy sẽ cản đường rất nhiều người."
Tân đế vừa đăng cơ, cục diện trong triều chuyển biến ổn định, một năm qua điều động nhân sự liền không có dừng lại, các thế lực trong bóng tối đọ sức, đều nghĩ để cho mình bên này nhận được càng nhiều lợi ích hơn.
Không chỉ là tiền triều, hậu cung cũng giống vậy.
Nếu như tân đế có chính thê còn chưa tính, nhưng lúc tân đế còn là Thái tử, ngay cả một Thái tử Phi cũng không có.
Đến nay hoàng hậu chi vị đều vẫn bỏ trống.
Cái này tự nhiên liền để rất nhiều người sinh ra ý niệm muốn tiến xa hơn.
Một khi Tiêu trắc phi trở về, nàng liền trở thành chướng ngại vật cản đường người khác.
Hầu hết mọi người đều muốn đem nàng diệt trừ.
Lại năm đó Thái tử vì cứu Tiêu trắc phi, không để ý đến nguy hiểm tính mạng, không nhìn người chung quanh ngăn cản, liều lĩnh chạy về Thịnh Kinh.
Bộ dáng không thèm đếm xỉa điên cuồng kia, nhiều người đến nay đều lòng còn sợ hãi.
Những người trung thành với tân đế, chắc chắn sẽ không cho phép có một nữ nhân có thể để cho tân đế mất hết lý chí, ở lại trong cung.
Tiền triều hậu cung, bao nhiêu minh thương ám tiễn, nàng có thể phòng được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.