Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 674: Phá Kén

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Bộ Sênh Yên nhớ tới những thứ này, nhịn không được lại thở dài.

“Nghĩ như vậy, nàng có thể trước lúc tân đế đăng cơ liền tiêu sái rời đi, cũng coi như là giã từ vinh quang, ngược lại, lại để cho tân hoàng nhớ nàng cả đời."

Lạc Dạ Thần cầm đũa gắp thức ăn, cười nhạo nói.

“Đúng vậy nha, nàng là đi thẳng một mạch chẳng có chuyện gì.

Bây giờ còn không biết nàng ở nơi nào tiêu sái sung sướng đây!

Đáng thương chính là thằng đệ đệ ngốc kia của ta đối với nàng nhớ mãi không quên.

Hắn rảnh rỗi không làm gì, liền chạy đến Thanh Ca Điện , cũng không cho người đi theo phục vụ.

Bây giờ trời nóng vẫn còn hảo.

Tết năm ngoái, dưới tuyết lớn như vậy .

Bên trong Thanh Ca Điện không có người ở, tự nhiên cũng không có đốt địa long, tùy tiện đổ một ít nước lên mặt đất liền biến thành sương giá.

Kết quả hắn lại một mình ở bên trong Thanh Ca Điện ngồi nguyên một đêm, suýt chút nữa bị đông cứng chết.”

Bộ Sênh Yên nghe xong nhíu mày: “Thường công công không khuyên giải một chút sao?”

Lạc Dạ Thần: “Thường công công sao lại không khuyên? Không chỉ là Thường công công, Thái Hoàng Thái Hậu khuyên, ta cũng khuyên , đều không được, chính hắn cũng không coi trọng thân thể của mình, người bên ngoài coi như nói rách miệng cũng vô dụng.”

Bộ Sênh Yên cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Nàng thấy Lạc Dạ Thần vẫn đang dùng đũa đâm chọc, đậu hũ thơm ngon trên bàn, bị hắn đâm loạn, đều nát bấy không cách nào nhìn nổi.

Bộ Sênh Yên gạt đũa của hắn ra, tức giận nói.

“Ngươi muốn ăn liền ăn, không ăn thì thôi, làm sao lại lãng phí những thức ăn này?”

Lạc Dạ Thần đành phải hậm hực để đũa xuống.

Bộ Sênh Yên rót cho mình chén trà, nhấp một hớp, đột nhiên hỏi.

“Nghe nói Thái Hoàng Thái Hậu đang thu xếp chuyện tuyển tú.”

Lạc Dạ Thần tỏ ra không hứng thú.

“Ân, bây giờ trong hậu cung người quá ít, Hoàng Tổ Mẫu cảm thấy không ổn, liền muốn tuyển mấy người tiến cung, để cho trong cung náo nhiệt chút. Chỉ là tiểu tuyển mà thôi, dù sao phụ hoàng hiếu kỳ còn chưa có qua đi, không thể tổ chức lớn.”

Nếu đổi thành lúc trước, hắn còn có thể chờ mong một chút tuyển tú, dù sao tuyển tú không chỉ là cho Hoàng đế tuyển, cũng sẽ tiện thể cho mấy người trong gia tộc tuyển chọn.

Hắn nói không chừng có thể thừa cơ vớt hai cái thiếp thất xinh đẹp mang về nhà.

Nhưng hôm nay có Bộ Sênh Yên giống như thế con cọp cái tọa trấn, Lạc Dạ Thần dù là một điểm ý niệm cũng không dám có.

Nữ nhân này hung dữ thật sự, dù hắn là tướng công của nàng, nàng thu thập cũng không chút nương tay.

Hắn nếu thật sự dám mang một thiếp thất trở về, chỉ sợ nửa đời sau hắn cũng sẽ không thể sống tốt.

Hắn là thật sự sợ nàng.

Bây giờ tuyển tú cùng hắn không hề có một chút quan hệ, hắn tự nhiên cũng không có hứng thú gì.

Bộ Sênh Yên thấy bộ dáng này của hắn, cũng lười để ý, chỉ nghĩ đến chuyện của mình.

Nàng biết Thái Hoàng Thái Hậu nói những lời kia, chỉ là lí do đối với bên ngoài nói mà thôi.

Nàng vẫn nhớ kỹ nhà mẹ đẻ Thái Hoàng Thái Hậu có hai cái nữ hài tử vừa đến độ tuổi chờ gả, nghe nói dung mạo tuyệt sắc, tài mạo song toàn.



Thái Hoàng Thái Hậu đưa ra chủ ý chọn tú, trong lòng Mọi người đều biết Thái Hoàng Thái Hậu đang nghĩ gì.

Chỉ là nhìn thấu không nói toạc ra thôi.

Thời gian ba ngày thoáng một cái đã qua.

Sinh nhật lần thứ mười chín đã trôi qua, còn vài ngày nữa sẽ là ngày Tiêu Hề Hề tỉnh dậy.

Phương Vô Tửu vẫn canh giữ bên cạnh quan tài, chờ đợi kết quả.

Trắng kén bên trong giãy dụa cường độ càng ngày càng kịch liệt, giống như là có người đang giãy dụa dốc hết toàn lực muốn xé mở trắng kén trốn thoát.

Phương Vô Tửu rất muốn giúp nàng đem trắng kén xé mở, nhưng không được, nhất định phải là Tiêu Hề Hề tự mình thoát ra, sự can thiệp của người ngoài sẽ chỉ dẫn đến việc không thể thức tỉnh.

Một khi thất bại, Tiêu Hề Hề sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Cho nên Phương Vô Tửu mặc kệ có lo lắng như thế nào, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm gì.

Trong kén màu trắng chuyển động càng lúc càng lớn, ngay cả quan tài cũng rung động.

Phương Vô Tửu nhịn không được hô một tiếng Hề Hề.

Tiêu Hề Hề bây giờ cái gì đều nghe không thấy.

Nàng toàn thân trên dưới đều bị tơ trắng quấn lấy, ngay cả mắt, tai, miệng, mũi đều quấn chặt lấy, nàng cảm thấy mình gần như ngạt thở.

Càng làm cho nàng khó chịu, là trên thân thể như bị đao gọt qua kịch liệt đau nhức.

Giống như là sống sờ sờ mà bị lăng trì.

Thật sự là sống không bằng chết!

Tiêu Hề Hề cắn răng không chịu từ bỏ, cố gắng không để cho mình ngất đi.

Nàng nhất định phải sống sót!

Còn có người đang chờ nàng.

Nếu nàng thực sự chết, người đó sẽ đau buồn biết bao.

Tiêu Hề Hề chịu đựng cơn đau, cố gắng hết sức, khó khăn ngẩng đầu lên , từ từ dùng một tay.

Bắt lấy một cái tơ trắng, hung hăng kéo một cái!

Xoẹt một tiếng.

Tơ trắng bị đứt gãy.

Tơ trắng kết nối lấy da thịt của nàng, sau khi bị kéo ra, cùng với da thịt nứt ra một cái lỗ, máu tràn ra.

Phương Vô Tửu, đang đứng bên cạnh quan tài, nhìn thấy dòng máu đỏ tươi đang từ từ chảy ra từ chiếc kén trắng.

Hắn trong lòng cả kinh.

“Hề Hề! Ngươi phải sống!”

..............

Trong cung.

Lạc Thanh Hàn phê duyệt xong tấu chương hôm nay, vừa đứng lên, liền gặp được nữ quan bên trong Trường Nhạc cung đi tới.



Nàng còn mang đến một đống tranh.

“Khởi bẩm bệ hạ.

Nô tỳ phụng lệnh Thái Hoàng Thái Hậu Nương Nương , đem chân dung của những tú nữ tham gia tuyển tú đưa tới cho người giám thưởng.

Nếu người quan tâm, chỉ cần thông báo một tiếng.

Thái Hoàng Thái Hậu Nương Nương sẽ cho người sớm an bài tốt.”

Những mỹ nữ có thể gửi trước chân dung cho Hoàng đế đương nhiên đều có gia cảnh rất tốt.

Lạc Thanh Hàn lại ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhàn nhạt nói.

“Hết thảy đều trông cậy vào Hoàng Tổ Mẫu làm chủ.”

Nữ quan thấy hắn lạnh nhạt, trong lòng thầm than, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, kính cẩn nghe theo mà cáo lui.

Trở lại Trường Nhạc cung, nữ quan đem phản ứng của Hoàng đế đúng sự thật chuyển cáo cho Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu hơi hơi nhíu mày.

Hoàng đế tuy hết thảy đều muốn bà làm chủ, nhưng hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn những bức họa kia một lần, chứng minh hắn đối với lần tuyển tú này căn bản không để bụng.

Đừng quan tâm, thì đừng quan tâm.

Đây chính là thái độ của Hoàng đế bây giờ đối với hậu cung.

Cũng chính là thái độ của hắn, mới càng khiến người ta không chỗ ra tay.

Nếu hắn chống cự quyết liệt, hoặc tỏ ý cự tuyệt rõ ràng, Thái Hoàng Thái Hậu ngược lại có thể tìm biện pháp đi ứng đối.

Nhưng Hoàng đế làm như vậy, thiên hạ muốn nói mấy câu cũng không biết như thế nào mở miệng.

Thái Hoàng Thái Hậu hỏi: “ sau khi ngươi rời khỏi ngự thư phòng, biết Hoàng đế đi đâu không?”

Nữ quan thành thật trả lời: “nô tỳ nhìn long liễn của Hoàng đế là hướng về Thanh Ca Điện đi.”

Thái Hoàng Thái Hậu bất mãn: “lại là Thanh Ca Điện!”

Bà biết Thanh Ca Điện ở đây chính là Tiêu trắc phi, bà trước đó còn cùng Tiêu trắc phi đã từng gặp mặt, nhưng bà khi đó không nghĩ tới, chỉ là một Tiêu trắc phi, thế mà chiếm đóng cả trái tim Lạc Thanh Hàn.

Dù là bây giờ Tiêu trắc phi không có ở đây, Lạc Thanh Hàn vẫn nhớ nàng , coi cả hậu cung như không.

Nếu Tiêu trắc phi còn ở đó, Thái Hoàng Thái Hậu khẳng định sẽ nghĩ biện pháp xử trí nàng.

Hậu cung tuyệt đối không cho phép loại nữ nhân mê hoặc Hoàng đế này tồn tại!

Nhưng không may, Tiêu trắc phi không có ở đây.

Người Đã không còn ở đây , Thái Hoàng Thái Hậu dù bất mãn thế nào cũng vô ích, chỉ có thể nhịn xuống.

Nữ quan nhẹ giọng an ủi.

“Người đều là như vậy, mãi cứ ghi nhớ những thứ đã mất đi.

Nhưng ngươi không phải lo lắng quá nhiều.

Chờ thời gian lâu dài, Hoàng đế tự nhiên là sẽ chậm rãi xoay người.

Đến lúc đó, hắn sẽ biết thương tiếc người trước mặt."

Thái Hoàng Thái Hậu bất đắc dĩ thở dài: “chỉ mong hắn có thể sớm nghĩ thoáng một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook