Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 736: Nàng Cũng Muốn!

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Quý phi bởi vì cơ thể khó chịu, chỉ có thể lưu lại bên trong hành cung .

Ngoài ra, còn có Cảnh Phi, Lý Phi, Tô Tài Nhân, cùng với Thiệu Lương Nhân cũng đều ở lại.

Chỉ có Nghiêm Tài Nhân cùng diêu Tiệp dư đi theo đại quân cùng lên núi đi săn.

Diêu Tiệp dư thuần túy chỉ muốn tham gia náo nhiệt, nàng là người ở nơi nào nào nhiệt liền chui vào, tâm tư chỉ nghĩ nghe ngóng bát quái, cưỡi ngựa đi săn chỉ là nhân tiện.

Nghiêm Tài Nhân lại tập trung về phía hoàng đế.

Nàng cố ý ở lại cuối cùng, muốn đi cùng Hoàng thượng.

Lạc Thanh Hàn bắt gặp ánh mắt e thẹn rụt rè của nàng, vô cảm nói: "trẫm không thích nhiều người."

Lời này chính là từ chối trá hình.

Nghiêm Tài Nhân cắn cánh môi, chưa từ bỏ ý định nói: “thiếp thân có thể bỏ lại những người khác, chỉ có một mình thiếp thân đi theo người.”

Lạc Thanh Hàn: “đối với trẫm, thêm một người cũng là nhiều.”

Nói xong hắn liền không thèm nhìn Nghiêm Tài Nhân nữa, tăng tốc độ, cưỡi ngựa chạy về phía trước.

Triệu Hiền cùng cấm vệ quân cũng đều tăng thêm tốc độ đuổi kịp.

Tiếng vó ngựa cộc cộc, giẫm qua mặt đất phủ đầy lá dày.

Bóng lưng của bọn hắn nhanh chóng biến mất ở cuối tầm nhìn.

Bỏ lại Nghiêm Tài Nhân một mình tại chỗ, trong lòng vô cùng thất vọng.

Hôm nay nàng đặc biệt thay một bộ trang phục cưỡi ngựa mới xinh đẹp, trang điểm cẩn thận tỉ mỉ, cộng với dung mạo xuất chúng, hôm nay không ai có thể chói mắt hơn nàng.

Lại không nghĩ rằng, hoàng đế từ đầu tới cuối đều không thèm nhìn nàng một cái.

Thái độ lãnh đạm như vậy, như thể trong mắt hắn, nàng không khác gì hòn đá cỏ dại ven đường.

Nghiêm Tài Nhân không tự chủ được nắm chặt dây cương.

Nếu hoàng đế trời sinh chính là tòa băng sơn thì cũng thôi đi, nhưng không phải vậy.

Nàng tận mắt thấy hoàng đế khi ở bên Quý phi, là phi thường ôn nhu.

Dịu dàng ôn nhu như vậy, nàng cũng muốn có được!

Nghiêm Tài Nhân càng nghĩ càng không cam lòng.

Nàng khẽ cắn môi, quyết định hôm nay nhất định phải đoạt được vị trí đứng đầu!

Nếu nàng có thể đứng đầu, nàng không muốn chén dạ quang cùng rượu hoa lê, nàng muốn thỉnh hoàng đế đồng ý cho nàng thị tẩm.

Nàng cho rằng mình phương diện nào cũng không thua Quý phi, nàng thiếu chỉ là cơ hội mà thôi.

Chỉ cần cho nàng một cơ hội thị tẩm, nàng nhất định sẽ cho Hoàng thượng biết nàng rất tốt.

Nghiêm Tài Nhân dùng sức vung roi lên, cưỡi ngựa xông vào chỗ rừng sâu.

Bọn thị vệ nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi theo.



Trong phi Quế Điện, Tiêu Hề Hề tựa ở trên giường êm, chuyên tâm đọc thoại bản.

Tiểu Vũ quỳ xuống bên cạnh giường , đưa quả nho đã lột vỏ đến miệng nàng.

Tiêu Hề Hề chỉ cần phụ trách há mồm ăn là được rồi.

Bảo Cầm đi tới, thấp giọng nói.

“Nương nương, Tô Tài Nhân tới.”

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu: “nàng đến đây để làm gì?"

Bảo Cầm lắc đầu: “nàng không nói.”

Tiêu Hề Hề nhớ tới lần trước nàng giúp mình, nàng đặt thoại bản xuống.

“Để cho nàng đi vào.”

“Vâng.”

Tiểu Vũ yên lặng lùi sang một bên.

Bảo Cầm đi ra ngoài, đưa Tô Tài Nhân vào.

“Thiếp thân thỉnh an Quý phi Nương Nương .”

Tiêu Hề Hề chỉ chỉ bên cạnh nệm êm, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Tô Tài Nhân duyên dáng quỳ xuống, ngước mắt nhìn về phía Quý phi.

Quý phi mặc một chiếc váy rộng thùng thình cùng quần nhu , búi tóc đơn giản, chỉ trang trí bằng châu trâm ngọc trai và trâm vàng, trên mặt không thoa phấn, cả người nhìn vô cùng thuần khiết.

Lại thêm nàng tối hôm qua vừa thổ huyết, cơ thể còn chưa khỏi hẳn, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhìn càng đơn bạc tiều tụy hơn.

Tô Tài Nhân ân cần hỏi: “thiếp thân nghe nói thân thể người khó chịu, nên đến đây thăm người, sức khỏe của người thế nào? có chuyển biến tốt đẹp không?"

Tiêu Hề Hề: "Đó chỉ là vấn đề nhỏ, đã tốt hơn nhiều."

Tô Tài Nhân: “vậy là tốt rồi, thân thể người quý giá, ngày bình thường phải chú ý bảo trọng thân thể. Nhất là bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, người càng phải chú ý mặc thêm quần áo, uống nhiều nước nóng, để không bị lạnh. "

Bảo Cầm đi tới, dâng lên nước trà và điểm tâm, mời Tô Tài Nhân dùng.

Tô Tài Nhân hướng Bảo Cầm cười cười: “đa tạ.”

Sau khi Bảo Cầm rời đi, Tô Tài Nhân nhìn thoáng qua cuốn truyện trong tay của Quý phi, mỉm cười hỏi.

“Quý phi Nương Nương nếu thấy nhàm chán, không bằng nghe thiếp thân đánh một khúc nha?”

Tiêu Hề Hề có chút hứng thú: “tốt.”

Tô Tài Nhân gọi Trí Viễn, thấp giọng phân phó.

“Ngươi đi đem tì bà lấy ra đây.”

“vâng.”

Trí Viễn quay người đi ra khỏi Phi Quế điện.



Tiêu Hề Hề hiếu kỳ hỏi: “Tô Tài Nhân tới tham gia săn bắn, còn đem cả tì bà đến sao?”

Tô Tài Nhân mím môi nở nụ cười, dung mạo càng lộ vẻ kiều diễm.

“Thiếp thân cũng là vì để phòng vạn nhất, vạn nhất Hoàng thượng hoặc Quý phi Nương Nương muốn nghe một khúc nha? Dù sao tỳ bà cũng không lớn, mang theo cũng không sao, tùy tiện mang đi thôi vừa vặn lúc này liền có thể dùng tới."

Rất nhanh Trí Viễn lại trở về.

Nàng vừa đem tì bà giao cho Tô Tài Nhân, Bảo Cầm liền đi vào bẩm báo.

“Quý phi Nương Nương, Cảnh Phi nương nương cùng Thiệu Lương Nhân tới.”

Tiêu Hề Hề lập tức liền vui vẻ.

“Các ngươi hẹn trước sao? Như thế nào cả đám đều tới chỗ bản cung? Để các nàng vào đi, vừa vặn đúng lúc cùng nhau nghe Tô Tài Nhân tấu nhạc."

“Vâng.”

Cảnh Phi cùng Thiệu Lương Nhân đi tới, nhìn thấy Tô Tài Nhân ở đây, có chút ngoài ý muốn.

Tô Tài Nhân đứng dậy chào: “thỉnh an Cảnh Phi nương nương .”

Cảnh Phi cùng Thiệu Lương Nhân hành lễ với Quý phi, sau đó ngồi vào khách tọa đối diện với Tô Tài Nhân.

Lúc này, Cảnh Phi trên mặt tựa hồ đều là tươi cười, giống như chuyện tối hôm qua bị Hoàng thượng khiển trách trước mặt mọi người chỉ là ảo giác, hiện tại nàng đã quên hết thảy.

Cảnh Phi cười nói: “chúng ta biết Quý phi Nương Nương bệnh, cố ý đến thăm Quý phi Nương Nương, không biết Quý phi Nương Nương cơ thể thấy thế nào rồi?”

Đưa tay ra không đánh người đang cười, đối phương khách khí, Tiêu Hề Hề cũng khách khí.

“Đã tốt hơn nhiều, làm phiền các ngươi quan tâm.”

Thiệu Lương Nhân nhìn thấy Tô Tài Nhân trong ngực ôm tì bà, hiếu kỳ hỏi: “tài tử đây là muốn tấu tì bà cho Quý phi Nương Nương nghe sao?”

Tô Tài Nhân gật đầu: “đúng vậy nha, sợ Quý phi Nương Nương nhàm chán, ta liền muốnchơi một điệu nhạc cho Quý phi Nương Nương giải buồn.”

Cảnh Phi cũng nở nụ cười: “vậy chúng ta đến thật đúng lúc rồi.”

Thiệu Lương Nhân: “không nghĩ tới Tô tỉ tỉ đa tình đa nghệ như vậy, so thiếp thân tốt hơn nhiều."

Cảnh Phi: “chỉ nghe khúc có phần quá nhàm chán, không bằng gọi hai vũ cơ tới, có nhạc có múa, thanh sắc đều đủ, lúc này mới dễ nhìn, Quý phi Nương Nương cảm thấy thế nào?”

Tiêu Hề Hề: “tất nhiên muốn nhìn ca múa, không bằng gọi Lý Phi đến đây, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút.”

Cảnh Phi hiển nhiên là đối với ý tứ của Quý phi, hơi sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền khôi phục tinh thần, cười đáp.

“Vẫn là Quý phi Nương Nương suy nghĩ chu đáo.”

Lý Phi vừa vặn nhàn rỗi nhàm chán, biết được Quý phi mời, lập tức liền đi ngay.

Làm một vị phi tần trọng lượng cấp tuyển thủ chính hiệu, Lý phi đã hoàn toàn từ biệt những kiểu váy thắt eo, hiện tại nàng chỉ mặc những chiếc váy suông dài.

Hôm nay nàng mặc một thân váy đỏ cùng quần nhu, phối hợp áo trắng thêu hoa hải đường bên trên , một dải lụa dài buông thõng trên cánh tay, rủ xuống dọc theo ống tay áo rộng.

Búi tóc chải thật cao, bên tóc mai cài trâm hai đóa hải đường bằng vàng, kim trâm cài tóc khẽ rung rinh theo chuyển động của nàng.

Nàng bây giờ mặc dù mập, nhưng ngũ quan vẫn xinh đẹp, lại thêm bản thân nàng thẩm mỹ tốt, biết cách ăn mặc để tôn lên tối đa vẻ đẹp của mình, cho nên nàng nhìn chẳng những không có xấu xí, ngược lại có loại phú quý đặc biệt phong tình, ở bên trong hậu cung này cũng là độc nhất vô nhị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook