Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 735: Ngươi Làm Được Sao?

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Dưới ánh mắt của Phương Vô Tửu, Tiêu Hề Hề chỉ có thể cam chịu bưng nồi lên, nhắm mắt lại bắt đầu uống ừng ực.

Nàng tin tưởng, chỉ cần uống nhanh, liền không cảm nhận được vị đắng!

Nhưng mà sự thật chứng minh, là nàng quá ngây thơ rồi.

Cho dù nàng uống rất nhanh, vẫn cảm thấy rất đắng.

Đến khi uống hết nửa nồi thuốc, đầu lưỡi của nàng đã đắng ngắt gần như mất đi vị giác.

Phương Vô Tửu lạnh lùng nói: “lần sau ngươi còn dám làm ẩu, lượng thuốc sẽ tăng gấp đôi, đắng chết ngươi, cũng không coi như ta thua!”

Tiêu Hề Hề khóc chít chít: “ta sai rồi, ta cũng không dám nữa, ô ô ô..”

Phương Vô Tửu hướng hoàng đế chắp tay, cầm lên hòm thuốc rời đi.

Bảo Cầm tiễn hắn ra khỏi cửa.

Lạc Thanh Hàn từ trong tay cung nữ tiếp nhận hộp mứt hoa quả , đưa tới trước mặt Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng cầm một nắm mứt hoa quả nhét vào trong miệng, miệng lớn phúng phính nhai nuốt.

Bởi vì ăn quá nhiều, gương mặt đều bị mứt hoa quả làm phồng lên.

Nàng vừa ăn vừa khóc, nước mắt rưng rưng , đáng thương biết bao.

"Đắng quá, thật sự quá đắng."

Lạc Thanh Hàn Nhìn thấy nàng như vậy, cảm thấy rất đau lòng.

Đều do hắn, tự chủ quá kém, cho rằng chỉ cần hôn nàng , chạm vào nàng cũng không sao , ai ngờ dục niệm giống như là hồng thủy, một khi phóng thích, sẽ không thu về được, lý trí cũng tan rã.

Lạc Thanh Hàn sờ sờ đầu của nàng, an ủi: “không sao, ăn mứt hoa quả sẽ không đắng."

Tiêu Hề Hề một hơi ăn hết nửa hộp mứt hoa quả, lúc này mới kìm lại vị đắng chết người trong miệng.

Tiểu Vũ bưng tới nước súc miệng, phục vụ Quý phi súc miệng.

Chờ thu thập xong, các cung nữ lui ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn ôm Tiêu Hề Hề nằm xuống.

Bây giờ, hai người chuyện gì cũng không dám làm, chỉ nằm đó bất động.

Thật lâu.

Tiêu Hề Hề bỗng nhiên thấp giọng hỏi.

“Người không có bị ta dọa sợ chứ?”

Lạc Thanh Hàn: “không có.”

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật sao?"

Hai người đang lửa nóng triền miên, thời khắc mấu chốt, nàng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn, bất luận kẻ nào cũng sẽ kinh hãi, nếu nghiêm trọng rất có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý.

Lạc Thanh Hàn cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt của nàng, im lặng một lúc mới nói.



“Kỳ thực là có một chút bị giật mình, nhưng càng nhiều hơn chính là lo âu đau lòng, còn có ảo não.”

Tiêu Hề Hề đem khuôn mặt vùi vào trong ngực của hắn, mềm nhũn nói.

"Xin lỗi."

Lạc Thanh Hàn sờ sờ lưng nàng: “không phải lỗi của ngươi, không cần nói xin lỗi.”

Tiêu Hề Hề: “nếu không phải là ta không ngừng trêu chọc ngươi, ngươi sẽ không kích động như vậy."

Lạc Thanh Hàn: “là ta tự chủ quá kém, không chịu được dụ hoặc.”

Tiêu Hề Hề: “ta về sau sẽ không tiếp tục tùy tiện trêu chọc ngươi nữa."

Lạc Thanh Hàn: "Không nhất định phải như vậy."

trên đầu Tiêu Hề Hề chậm chạp bay ra cái dấu hỏi.

Đã như vậy, hắn lại còn muốn bị trêu chọc, hắn không sợ lại hộc máu sao?

Lạc Thanh Hàn: “chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nên hôn vẫn phải hôn, nên ôm vẫn phải ôm, ta sẽ khống chế tốt chừng mực, không để chuyện đêm nay lại lần nữa lặp lại."

Tiêu Hề Hề nửa tin nửa ngờ: “người làm được sao?”

Lạc Thanh Hàn: "Đừng hỏi một nam nhân có được hay không.”

Tiêu Hề Hề câm nín....

Ngày hôm sau là thời gian đi săn chính thức, mọi người đã có mặt tại điểm tập trung, sẵn sàng xuất phát.

Tiêu Hề Hề bởi vì tối hôm qua cổ độc phát tác, cơ thể còn rất yếu ớt, chỉ có thể nằm ở trên giường , không thể đi đâu cả.

Hôm nay Lạc Thanh Hàn mặc một thân phục trang ám hồng , cổ tròn , tay áo hẹp, thân eo siết chặt tạo ra đường cong đẹp mắt, bên hông mang theo bảo kiếm tịch diệt, chân đi giày da hươu đen, thân hình cao lớn, bẩm sinh khi chất đế vương, lại càng giống thần tiên.

Tiêu Hề Hề nhìn không chớp mắt, nhịn không được duỗi móng vuốt xấu xa của mình , chạm vào eo hắn.

"Hoàng đế bệ hạ của ta làm sao có thể đẹp trai như vậy?"

Lạc Thanh Hàn bị nàng mò được lòng ngứa ngáy, tay hắn bắt lấy móng vuốt nhỏ của nàng, khom lưng cúi đầu, hôn lên bàn tay nàng.

“Ngươi tốt nhất ở bên trong hành cung nghỉ ngơi, không nên chạy loạn, ngoan ngoãn chờ ta trở về."

Tiêu Hề Hề nhắc nhở: “đừng quên lợn rừng của ta.”

Lạc Thanh Hàn: “không có quên, ta một mực nhớ kỹ.”

Tiêu Hề Hề: “chú ý an toàn.”

Hoàng đế mang theo đại đội tiến vào chỗ sâu nhất Thượng Lâm viên.

Đội Cấm vệ tìm một nơi bằng phẳng, dựng lều trại tạm thời và bếp lò.

Hoàng đế theo thường lệ treo thưởng, hôm nay người bắt được con mồi số lượng nhiều nhất, sẽ đạt được một bộ chén dạ quang lưu ly Tây Vực tiến cống, cùng với hai vò rượu hoa lê trắng trân quý trong cung.

Nam nhân phần lớn thích rượu, thế nhưng rượu hoa lê trắng là có tiền cũng không mua được, cho dù là trong cung, số lượng cũng rất có hạn.

Nghe được tặng thưởng rượu hoa lê trắng, các nam nhân trong nháy mắt liền có động lực chiến đấu.



Lạc Dạ Thần hưng phấn mà nói với Bộ Sênh Yên .

“Chờ ta thắng rượu hoa lê trắng, sẽ đưa cho nhạc phụ đại nhân, lão nhân gia thích nhất rượu, chắc chắn thích cái này!”

Bộ Sênh Yên không có đả kích nhiệt tình của hắn, khích lệ nói: “ân, đều xem ngươi rồi.”

Kỳ thực coi như thật sự thắng được rượu hoa lê trắng, cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị nàng thêm nước.

Bởi vì thân thể của cha nàng mang đầy vết thương cũ, ông căn bản không uống được rượu nồng độ cao, miễn cưỡng được phép uống một ít rượu pha với nước.

Kiêu Dương Quận Chủ cũng tham dự trong đội ngũ săn bắn.

Nàng nghe được vợ chồng Anh Vương đối thoại, cười nhạo lên tiếng.

“Chỉ bằng các ngươi cũng nghĩ đạt được hạng nhất sao? Đúng là Đồ ngốc nằm mơ đi!"

Kể từ khi nàng biết Tĩnh Vương bị hoàng đế đuổi trở về vương phủ, liền sinh khí với vợ chồng Anh Vương , nếu không phải là hai người này, Tĩnh Vương cũng sẽ không bị hoàng đế đuổi về.

Nghe nói kế tiếp Tĩnh Vương còn phải ở nhà bế môn hối lỗi một tháng.

Ròng rã một tháng nàng cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tĩnh Vương, nghĩ đến đây nàng liền cảm thấy phiền muộn.

Lúc này bắt được cơ hội, nàng đương nhiên muốn đâm vợ chồng Anh Vương một nhát.

Lạc Dạ Thần vừa nhìn thấy là nàng, trên mặt vẻ hưng phấn liền biến mất không thấy, cười lạnh nói.

“Chân chính nằm mơ là ngươi đó? Ngươi sợ là nằm mơ giữa ban ngày cũng đều muốn lấy Tĩnh Vương nha? Thân là quận chúa không biết chút liêm sỉ rơi rớt chỗ nào, cả ngày chỉ biết chạy theo sau Tĩnh Vương, mặt mũi của hoàng gia đều bị ngươi làm mất hết!”

Người khác vì ngại mặt mũ trưởng công chúa hoa ani, không dám nói kiêu Dương Quận Chủ cái gì, nhưng Lạc Dạ Thần cũng không sợ.

Hắn đường đường là Anh Vương, chỉ là một quận chúa, nhìn thấy hắn còn phải hành lễ, hắn sợ cái rắm!

Kiêu Dương Quận Chủ tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, bàn tay chỉ vào hắn run lên.

“Ngươi, ngươi lại dám nói ta như vậy?!”

Lạc Dạ Thần: “ta nói ngươi đó, người muốn làm gì ta? Ngươi có bản lĩnh để Công chúa Hoa An tới đánh ta!"

Kiêu Dương Quận Chủ: “ngươi!”

Lạc Dạ Thần trực tiếp quay đầu đi, nói với Bộ Sênh Yên.

“Chúng ta đi, không để ý tới nha đầu điên đầu óc có bệnh này.”

Vợ chồng hai người cưỡi ngựa đi khỏi.

Lưu lại kiêu Dương Quận Chủ tại chỗ , tức giận giậm chân.

Khi hoàng đế kéo cung bắn ra mũi tên thứ nhất , đám người nhao nhao cưỡi ngựa phi nhanh ra ngoài, hướng vào sâu trong khu rừng rậm rạp.

Lạc Thanh Hàn không cần tranh đoạt vị trí đứng đầu, mục tiêu của hắn chuyến này cũng chỉ có lợn rừng mà thôi, cho nên hắn không có gấp chút nào, cưỡi ngựa chậm rãi đi lên phía trước.

Triệu Hiền cưỡi ngựa đi theo bảo hộ ở bên cạnh, ở sau lưng bọn hắn còn đi theo chừng ba mươi cấm vệ quân.

Nghiêm Tài Nhân cưỡi ngựa đuổi theo.

“Bệ hạ, thiếp thân có thể cùng ngài đồng hành hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook