Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 622: Phản Sát

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Tạ Sơ Tuyết đỡ Tây Lăng Vương đi ra khỏi chính điện Vị Ương Cung, lại bị Lạc Vân Hiên chặn lại.

Lạc Vân Hiên ép hỏi: "Mẫu phi của ta đâu? ngươi đã giấu bà ấy ở đâu?"

Bây giờ trong cung binh hoang mã loạn, Nhu tần tính tình nhát gan, nếu gặp phải nguy hiểm nhất định sẽ không tự bảo vệ được mình.

Tạ Sơ Tuyết trấn an nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, ta đã cho người đưa Nhu tần xuất cung, chờ chúng ta xuất cung, có thể gặp lại bà ấy."

Lạc Vân Hiên nghi ngờ: "Thật sao?"

Tạ Sơ Tuyết hỏi ngược lại: "Đã đến lúc này rồi, chúng ta còn lừa ngươi sao?"

Để tìm được Nhu tần, Lạc Vân Hiên chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn đối phó với bọn họ.

Dưới sự bảo vệ của tử sĩ, cả ba trốn thoát khỏi hoàng cung qua một cổng khác.

Nửa đêm, xe ngựa phi nước đại trên phố.

Lạc Vân Hiên truy vấn: “các ngươi không phải nói xuất cung liền có thể nhìn thấy ta mẫu phi sao? Người đâu?”

Tạ Sơ Tuyết đạo: “Ta đã phân phó bọn hắn ở cửa cung chờ chúng ta, nhưng ngươi cũng biết, trong thành khắp nơi đều là người của Thái tử, không cẩn thận cũng sẽ bị phát hiện, bọn hắn hẳn là sợ bị phát hiện, liền ra khỏi thành, chúng ta ra khỏi thành đi cùng bọn hắn là được.”

Lạc Vân Hiên theo dõi nàng, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm.

"Ngươi đang đùa ta à?"

Vẻ mặt của Tạ Sơ Tuyết vô tội: "Những gì ta nói là sự thật, nếu ngươi không tin, coi như ta chưa nói gì."

Tây Lăng Vương ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.

Tạ Sơ Tuyết chú ý tới sự khác thường của hắn, biết hắn đây là độc tính lại phát tác, nhanh chóng lấy ra bình thuốc, đổ bột thuốc bên trong ra, trộn với nước cho hắn uống.

Ánh mắt Lạc Vân Hiên âm vụ nhìn bọn hắn.

Sau khi uống thuốc, Tây Lăng Vương cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Người ở Thương Lan Viên đã rút đi chưa?"

Tạ Sơ Tuyết: “Đã để bọn hắn rút lui.”

"Phương Vô Tửu đâu?"

Từ khi Phương Vô Tửu bị thương lần trước, hắn đều ở trong tiểu viện của mình dưỡng thương, trừ khi cần thiết rất ít xuất hiện.

Lần này Tây Lăng vương và Tần Trọng phát động cung biến, nhưng không mang theo Phương Vô Tửu, hắn bị bỏ lại ở Thương Lan Viên.

Bây giờ cung biến thất bại, Tây Lăng Vương chuẩn bị trốn về Tây Lăng quận.

Hắn không định mang theo Phương Vô Tửu.

Bởi vì hắn đã đối với Phương Vô Tửu sinh nghi ngờ.

Tuy rằng những lời Tần Trọng nói lúc trước đều là bốc đồng, nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra cũng không phải hoàn toàn vô lý.



Người thông minh như Phương Vô Tửu sao có thể không biết cần phải nhổ cỏ tận gốc?

Nhưng hắn luôn có thể tìm được lý do không gϊếŧ Thái tử, để cho Thái tử cơ hội đảo ngược tình thế.

Ai sẽ tin rằng hắn vô tội?

Kỳ thực những thứ này đối với Tây Lăng Vương cũng không trọng yếu.

Mặc kệ Phương Vô Tửu vô tình hay cố ý phạm sai lầm, Tây Lăng Vương cũng không muốn dùng hắn nữa, hiện tại giá trị duy nhất hắn có thể dùng chính là hắn có được manh mối về Huyền môn.

Tây Lăng Vương thân trúng kịch độc, thời gian không còn nhiều, ngay cả ngự y trong cung cũng bất lực.

Ban đầu, hắn muốn sử dụng sức mạnh đế quốc để tìm cách giải độc sau khi giành được hoàng vị.

Nhưng hôm nay cung biến thất bại, hắn chỉ có thể thay đổi phương pháp , tìm ra Huyền môn trong truyền thuyết.

Nghe nói bên trong Huyền môn cất giấu cầu tiên vấn đạo chi pháp, chỉ cần cầu trường sinh, liền có thể trường sinh.

Tây Lăng Vương không muốn chếŧ.

Hắn muốn lợi dụng Phương Vô Tửu tìm được Huyền môn, cầu pháp trường sinh!

Tạ Sơ Tuyết thành thật trả lời: "Ta đã ra lệnh cho Hàn Lực đưa Phương Vô Tửu ra khỏi thành theo chỉ dẫn của ngươi. Nếu Phương Vô Tửu không chịu làm như vậy, ta sẽ cắt gân của hắn, đánh hắn bất tỉnh, đưa hắn đi. Chúng ta sau này gặp lại nhau ở ngoài thành."

Hàn Lực là một tử sĩ được Tây Lăng Vương cẩn thận bồi dưỡng, có võ công cực cao, đặc biệt giỏi ám sát.

Nửa năm này, vẫn luôn là Hàn Lực trong bóng tối theo dõi Phương Vô Tửu, Phương Vô Tửu cũng không có chút phát hiện nào.

Chỉ cần Hàn Lực ra tay, Phương Vô Tửu chắc chắn chạy không thoát.

Trên thực tế, ngay cả bản thân Hàn Lực cũng nghĩ như vậy.

Từ việc hắn đi theo Phương Vô Tửu lâu như vậy mà không bị phát hiện, có thể thấy võ công của hắn vượt xa Phương Vô Tửu, thu phục một Phương Vô Tửu là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sau khi nhận được lệnh bắt Phương Vô Tửu, hắn lập tức lao vào gian phòng mà Phương Vô Tửu đang ở.

Nhưng mà.

Trong phòng lại trống rỗng, Phương Vô Tửu đã sớm không biết tung tích.

Hàn Lực không thể tin được.

Hắn tận mắt thấy Phương Vô Tửu tiến vào phòng này, sau đó Phương Vô Tửu lại không có đi ra, làm sao có thể biến mất?!

Chẳng lẽ Phương Vô Tửu có độn địa thuật không thành?

Ngay lúc Hàn Lực còn đang nghi hoặc, đột nhiên phía sau truyền đến một đạo thanh âm bình tĩnh.

“Ngươi đang tìm ta sao?”

Hàn Lực bỗng nhiên quay người, nhìn thấy Phương Vô Tửu chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau hắn.

Trời nắng nóng, Phương Vô Tửu toàn thân trên dưới lại che phủ cực kỳ chặt chẽ, chỉ lộ ra khuôn mặt.

Hàn Lực vừa nhìn thấy hắn, lập tức rút đao xông tới!



Phương Vô Tửu không tránh không né, hung hăng vung tay phải đeo bao, vẩy ra một nắm bột thuốc màu trắng.

Hàn Lực lập tức bịt miệng mũi, cấp tốc lui ra ngoài.

Phản ứng của hắn rất nhanh, hắn hầu như không hít phải những thứ bột màu trắng đó.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp độc tính của chất bột màu trắng.

Bàn tay của hắn vẻn vẹn chỉ dính ít bột, lập tức đau ngứa, mắt cũng bắt đầu bỏng rát vì một ít bột bay vào.

Hắn theo bản năng muốn dụi mắt, nhưng cuối cùng lại xoa phấn trên tay vào đó, mắt càng đau hơn.

Hắn không thể không hét lên trong đau đớn, con dao trong tay rơi xuống đất.

Phương Vô Tửu không nhanh không chậm từ trong ngực móc ra một cái mặt nạ, đeo lên mặt.

Hắn nhặt con dao bị Hàn Lực ném xuống đất.

Từng bước đi về phía Hàn Lực.

Vẫn còn rất nhiều bột thuốc màu trắng trôi nổi trong không khí, nhưng bởi vì Phương Vô Tửu được bao bọc chặt chẽ, những bột thuốc đó không ảnh hưởng đến hắn.

Hắn nhàn nhã đi tới trước mặt Hàn Lực.

Mắt Hàn Lực không thấy đường, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng lui về phía sau, cố gắng cách xa đối phương.

Bàn tay của hắn đã bị bột phấn thiêu đốt đến máu thịt be bét, hai mắt sưng đỏ, khóe mắt có một tia máu nhàn nhạt chảy ra.

Cục diện của hai bên đã bị đảo ngược hoàn toàn.

Hàn Lực, người ban đầu được cho là một thợ săn, giờ đã trở thành một con mồi bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng.

Mà Phương Vô Tửu lắc mình biến hoá, từ con mồi đã biến thành một thợ săn thực thụ.

Hàn Lực vung tay lên không trung, gầm lên giận dữ.

“Ngươi kỳ thực đã sớm phát hiện ta đúng hay không? Ngươi cố ý giả vờ không có phát hiện ta, để cho ta không cảnh giác, ngươi quá âm hiểm!”

Khuôn mặt Phương Vô Tửu ẩn sau mặt nạ, không ai có thể nhìn thấy thần sắc hắn lúc này.

Hắn nhìn xem con mồi trước mặt đã cùng đường bí lối, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như trước.

"Tây Lăng vương kêu ngươi gϊếŧ ta?"

Hàn Lực còn chưa nói, Phương Vô Tửu đã tự mình nói thêm một câu.

"Quên đi, đúng sai không quan trọng, dù sao nhiệm vụ của ta đã thất bại."

"Ngươi còn mặt mũi mà nói? Nếu không phải ngươi nói không thể gϊếŧ Thái tử, vương gia đã sớm gϊếŧ Thái tử, không có Thái tử cản đường, cung biến nhất định thành công!" Hàn Lực tiến về phía cửa cố trì hoãn thời gian với hắn.

"Ta xem thường Thái tử, cho nên nhiệm vụ thất bại, vì ta khinh địch phải trả giá đắt, mà ngươi cũng phải vì ngươi khinh địch trả giá đắt.”

Phương Vô Tửu nói xong, một đao đâm vào trái tim Hàn Lực!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook