Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 659: Sao Tử Vi

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Sau ba tháng trị liệu, tay chân Sở Kiếm đã có tri giác, nhưng còn rất lâu mới có thể hoàn toàn bình phục.

Tiêu Hề Hề mỗi ngày đều sẽ mang một đống đồ ăn ngon đến gặp Sở Kiếm.

Mỗi lần cũng là Sở Kiếm nằm ở trên giường không cách nào chuyển động, mà nàng an vị ở bên cạnh giường miệng lớn mà ăn, vừa ăn vừa miêu tả những mỹ thực này ăn ngon đến cỡ nào.

Sở Kiếm bị giày vò đến sống không bằng chết.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tiêu Hề Hề ôm móng heo kho ăn đến say sưa ngon lành.

“Hôm nay heo này kho rất ngon miệng nha, vừa thơm vừa mềm, cực kỳ ngon!”

Sở Kiếm ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, thấy nàng ăn đến miệng đầy chảy mỡ, điên cuồng nuốt nước miếng.

Tiêu Hề Hề hỏi: "ngươi có muốn ăn không?"

Sở Kiếm dùng sức gật đầu.

Tiêu Hề Hề: “muốn ăn ngươi liền đến cầm nha.”

Sở Kiếm giật giật miệng...

Tiểu sư đệ cũng nhịn không được nữa, oa một tiếng khóc lên.

Hắn vừa khóc vừa gọi sư phụ, muốn sư phụ giúp hắn làm chủ.

Tiêu Hề Hề liếm sạch sẽ nước xốt trên ngón tay, cười híp mắt nói:“chớ kêu, sư phụ đang cùng các sư huynh đánh bài, ngươi coi như kêu rách cổ họng, hắn cũng sẽ không qua.”

Sở Kiếm càng khóc to hơn.

Hắn đối với cái thế giới lạnh lùng vô tình này cảm thấy tuyệt vọng.

Tiêu Hề Hề xé một miếng giò heo, đưa tới bên miệng hắn.

“Đừng nói sư tỷ không thương ngươi, tới, ăn đi.”

Sở Kiếm lập tức ngừng khóc.

Hắn ngao ô ăn một miếng thịt, cực nhanh nhai nuốt.

Tiêu Hề Hề hỏi: “ăn ngon không?”

Sở Kiếm dùng sức gật đầu: “ăn thật ngon!”

Tiêu Hề Hề cười một cái.

Nàng đem thịt móng heo còn dư lại xé thành từng cục, đút cho tiểu sư đệ ăn.

Sau đó nàng rửa sạch sẽ tay, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Sở Kiếm hỏi nàng đi chỗ nào?

Tiêu Hề Hề ngáp một cái: “trở về phòng ngủ.”

Sở Kiếm: “ngươi như thế nào trừ ăn ra chính là ngủ?”

Tiêu Hề Hề: “ăn no đi ngủ rất thoải mái nha! Ta đã sắp chết, không muốn lại chơi đùa lung tung , liền chỉ muốn trải qua những ngày cuối cùng thật thoải mái."

Sở Kiếm đã từ trong miệng sư phụ biết chuyện sư tỷ không còn sống lâu nữa, nghe vậy cảm thấy ảm đạm, hốc mắt lại lần nữa đỏ lên.

Tiêu Hề Hề thở dài: “tại sao lại muốn khóc? giống như một tiểu cô nương, ngươi còn như vậy, ta lại muốn buộc tóc đuôi ngựa cho ngươi một lần nữa."

Sở Kiếm...Nước mắt lập tức liền bị thu trở về.



Người sư tỷ này quá xấu rồi!

Tiêu Hề Hề đưa lưng về phía hắn đi tới cửa, vừa đi vừa phất tay.

“Đi!”

Nàng trở lại chỗ ở của mình, nằm uỵch xuống giường, nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên hình bóng của Lạc Thanh Hàn.

Những cảnh trong quá khứ tái hiện như một bộ phim điện ảnh.

Rõ ràng chỉ có ngắn ngủi hơn hai năm thời gian, lại làm cho nàng có loại ảo giác qua hết cả đời người.

Những câu nói đùa giỡn kia, những lúc sinh tử gắn bó, đều giống như trùm mật đường lên đao, từng đao mà khắc vào trong lòng của nàng, vừa ngọt ngào lại đau đớn.

Đợi nàng lần nữa mở mắt ra, trên mặt đã ướt đẫm.

Nàng ngồi dậy, đưa tay lau mắt.

Nhìn trên tay dính lấy nước mắt, nàng nhỏ giọng mắng chính mình một câu.

“Thật là không có tiền đồ nha.”

...........

Chờ đến ban đêm.

Tiêu Hề Hề tự mình leo lên trích tinh đài.

Đây là cao nhất chỗ Huyền môn, nàng chỉ cần ngẩng đầu một cái, liền có thể nhìn thấy sao đầy trời.

Hồi nhỏ nàng thường xuyên đến đây ngắm sao, nàng trước đó chỉ cảm thấy những ngôi sao này rất xinh đẹp, bây giờ nàng lại nhìn thấy những ngôi sao này, như cũ cảm thấy xinh đẹp, nhưng hấp dẫn nàng nhất, là ngôi sao sáng nhất kia.

Sao Tử Vi đại biểu đế vương.

Tiêu Hề Hề mỗi lần nhìn thấy nó, phảng phất như là thấy được Lạc Thanh Hàn.

Nàng nằm ngửa trên đất, hai tay gối sau ót, hai chân bắt chéo, một bộ lười nhác không màng danh lợi, mắt không hề nháy một cái mà theo dõi Tử Vi Tinh.

Không biết hắn bây giờ đang làm gì?

Làm hoàng đế, hắn không cần bị người khác khống chế như trước, hắn hẳn là muốn làm cái gì liền có thể làm.

Có tiếng bước chân tới gần.

Tiêu Hề Hề theo tiếng kêu nhìn lại, thấy được Huyền Cơ Tử.

Huyền Cơ Tử vẫn là bộ dáng tiên phong đạo cốt, tóc trắng rủ ở sau lưng, trường bào theo gió phiêu lãng, phảng phất tiên nhân tùy thời đều có thể cưỡi gió bay đi.

Nhưng mà nét mặt của hắn nhìn cũng rất không cao hứng, giống như là toàn thế giới đã thiếu nợ tiền của hắn.

Tiêu Hề Hề hỏi: “người đánh bài lại thua?”

Huyền Cơ Tử ở bên người nàng ngồi xếp bằng xuống, tức giận nói.

"Ba vị sư huynh kia của ngươi có biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo không? Ta đều tuổi đã cao, bọn hắn thế mà cũng không biết nhường ta, đánh bài một buổi trưa , cũng chỉ có ta thua!”

Thực sự tức giận!

Tiêu Hề Hề an ủi: “không có việc gì, ngươi chỉ cần quen liền tốt.”

Lời vừa ra khỏi miệng nàng ngây ngẩn cả người.

Trước đó tựa hồ cũng có người nói với nàng lời tương tự.



Đúng.

Là Lạc Thanh Hàn nói.

Khi đó nàng còn cảm thấy hắn quá thẳng nam.

Không nghĩ tới nàng thế mà cũng nói ra giống như hắn nói.

Hóa ra thích một ai đó thực sự sẽ khiến ngươi trong lúc bất tri bất giác trở nên càng giống người mình thích hơn.

Huyền Cơ Tử lên án nói.

“Ta phát hiện khi ngươi trở lại thì thay đổi.”

Tiêu Hề Hề vô tội chớp mắt: “có sao?”

Huyền Cơ Tử đau lòng nhức óc: “trước đó ngươi thấy vi sư thua tiền, đều sẽ đặc biệt khéo léo nói muốn giúp vi sư thắng tiền trở lại, nhưng bây giờ thì sao? người lại còn nói quen thuộc liền tốt! Ngươi không giúp vi sư ra mặt còn chưa tính, lại còn muốn cho vi sư tiếp tục thua tiền, ngươi tiểu nha đầu không có lương tâm!”

Tiêu Hề Hề nhỏ giọng thầm thì: “Dù sao, người vốn là không có tiền, mỗi lần người thua tiền cũng đều ăn quỵt, chưa từng thấy người chân chính trả tiền.”

Huyền Cơ Tử nhướng mày nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi nói cái gì?"

Tiêu Hề Hề trong nháy mắt lập tức ấp úng: "Không, không có gì."

Huyền Cơ Tử đưa tay trong ngực sờ soạng nửa ngày, cuối cùng lấy ra tiểu bài kim loại màu đen.

Hắn đem kim bài ném tới trong ngực Tiêu Hề Hề.

“Cái này cho ngươi.”

Tiêu Hề Hề cầm lên xem xét, lại là lệnh bài chưởng môn Huyền môn!

Nàng bị dọa đến lập tức ngồi dậy: “người đem cái này cho ta làm gì? Ta không muốn!”

Nói xong nàng liền đem lệnh bài ném trở về.

“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ sư môn , về sau ngươi chính là Huyền môn chưởng môn.”

Huyền Cơ Tử đem lệnh bài lần nữa hướng nàng ném qua, đồng thời ra lệnh cưỡng chế nàng không cho phép lại ném trở về.

Tiêu Hề Hề hét lên: "ta sắp chết, tại sao ta phải làm chưởng môn?!”

Huyền Cơ Tử: "Chỉ cần ngươi trở thành chưởng môn, ta sẽ có biện pháp để ngươi sống sót."

Tiêu Hề Hề trợn tròn mắt hạnh, giống như là con thỏ con bị giật mình, không thể tin được hỏi.

“Thật, có thật không? người không phải đang nói đùa chứ?”

Huyền Cơ Tử tức giận nói: “đương nhiên là thật sự, ta có thể mang loại chuyện này đùa giỡn hay sao?!”

Tiêu Hề Hề nhào tới ôm lấy cánh tay của hắn, hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

“Biện pháp gì biện pháp gì? người mau nói nha!”

Huyền Cơ Tử làm bộ nói: “vi sư chơi bài cả buổi chiều, đau lưng .”

Tiêu Hề Hề lập tức hóa thân trở thành tiểu muội xoa bóp, bước nhanh dời đến phía sau hắn, ân cần giúp hắn nắn vai đấm lưng.

“Sư phụ, người cảm thấy cái này cường độ như thế nào?”

Huyền Cơ Tử lộ ra biểu tình hưởng thụ: “không tệ.”

Chờ hắn hưởng thụ đủ, lúc này mới chậm rãi nói.

“Ngươi thấy bầu trời sao Tử Vi không ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook