Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 658: Ta Thích Hắn

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Nhìn từ bên ngoài, Huyền môn trông giống như một đạo quán ẩn mình trong núi.

Kỳ thực bên trong cũng chính xác rất giống một tòa đạo quán.

Vào cửa chính là Thái Cực đài, trên đài bày một lư hương khổng lồ, đi sâu vào trong là chính điện.

Bên trong chánh điện thờ phụng tượng thần tu hành, tả hữu điện thờ phụ thờ phụng bài vị Huyền môn lịch đại tiên nhân.

đoàn người Tiêu Hề Hề sau khi trở về, chuyện thứ nhất chính là dâng hương quỳ lạy tu hành tượng thần cùng bài vị tổ tiên.

Xuyên qua chính điện, liền tiến vào hậu viện.

Hậu viện phi thường lớn, bình thường Huyền Cơ Tử cùng các đồ đệ của hắn liền ở tại đây.

Tiêu Hề Hề trở về nơi ở của mình trước đây.

Chỗ ở của nàng tổng cộng có ba gian gian phòng, một gian đãi khách dùng phòng khách, một gian phòng ngủ, còn có một thư phòng ở giữa.

Trong đó phòng ngủ diện tích lớn nhất.

Huyền Cơ Tử tính Toán được bọn hắn vào lúc này sẽ trở về, sớm cho người đem trong phòng quét dọn sạch sẽ, đệm chăn màn cửa cũng đều đổi lại mới, bình hoa còn cắm mấy đóa hoa cúc xinh đẹp.

Tiêu Hề Hề bổ nhào trên giường, vui vẻ lăn lộn một vòng.

“Cuối cùng đã trở về!”

Nàng tựa hồ nhớ tới cái gì, đột nhiên ngồi dậy, vươn tay mở ra ngăn kéo tủ thấp đầu giường, lộ ra chiếc hộp bên trong.

Nàng hộp lấy ra , mở ra xem, bên trong đầy điểm tâm nàng thích ăn nhất.

Ngửi vị này, chắc là sáng nay đầu bếp vừa làm, mùi thơm lắm!

Tiêu Hề Hề đắc ý mà ăn mấy khối điểm tâm, tiếp đó chạy tới nơi ở của tiểu sư đệ.

..........

Tiểu sư đệ Sở Kiếm lúc này đang nằm ở trên giường, tiếp nhận Huyền Cơ Tử châm cứu trị liệu.

Tiêu Hề Hề sợ quấy rầy đến bọn hắn, liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Nàng gặp được ba vị sư huynh ở ngoài cửa.

3 người giống như nàng, cũng là sợ quấy rầy đến sư phụ trị thương cho tiểu sư đệ, liền cùng nhau đứng dưới hiên chờ.

Thời điểm Tiêu Hề Hề nhìn thấy tam sư huynh Bùi Thiên Nghi, đôi mắt sáng lên, ngạc nhiên hỏi.

“Hàng Thêm Tiền!”

Nụ cười trên mặt Bùi Thiên Nghi cứng đờ: “nói đừng gọi ta Hàng Thêm Tiền, phải gọi ta tam sư huynh!”

Tiêu Hề Hề cười vui vẻ lăn lộn.

Đợi nàng cười đủ, lúc này mới lên tiếng hỏi.

"Ngươi trở về lúc nào?"

Bùi Thiên Nghi : “ta cũng là hôm qua vừa về tới, liền so với các ngươi sớm hơn một chút.”

Tiêu Hề Hề do dự một chút, nhưng vẫn hỏi về Thái tử.

Bùi Thiên Nghi không có giấu diếm, nói tất cả những gì hắn biết.

“Ta là trên đường Thái tử hồi kinh, lặng lẽ chuồn mất.

Thái tử lần này hồi kinh tương đối vội vàng, chỉ dẫn theo ba ngàn nhân mã.

11 vạn quân chủ lực bởi vì số lượng quá nhiều, tốc độ hành quân chậm chạp, bị Thái tử bỏ lại đằng sau.

Trong kinh thế cục tương đối ổn định, có Thái hậu tọa trấn, hẳn là không có vấn đề gì.

Thái tử chỉ cần trở về Thịnh Kinh, nhất định có thể thuận lợi kế vị."



Biết được hắn hết thảy thuận lợi, Tiêu Hề Hề cười vui vẻ.

Bùi Thiên Nghi : “Thái tử vội vã chạy về Thịnh Kinh, là bởi vì hắn biết ngươi bị hoàng đế giam lỏng, hắn lo lắng an nguy của ngươi, hắn sợ ngươi xảy ra chuyện.”

Trong hoàn cảnh lúc đó, phàm là người có đầu óc cũng có thể nghĩ ra được, Thái tử chuyến này hồi kinh nhất định là dữ nhiều lành ít.

Tất cả mọi người đều khuyên hắn đừng trở về.

Nhưng Thái tử vẫn quay trở về không do dự.

Bởi vì hắn không thể để cho nàng một mình gặp nguy hiểm.

Hắn phải trở về cứu nàng.

Ngay cả khi mạo hiểm tất cả mọi thứ, liều cả tính mệnh, cũng không do dự!

Bùi Thiên Nghi ngữ khí phức tạp: “ trong ấn tượng của ta, Thái tử vẫn luôn là người tỉnh táo khắc chế , đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn mất đi lý trí, liều mạng cứu ngươi, làm rất nhiều người sợ hãi."

Hốc mắt của Tiêu Hề Hề lại đỏ lên.

Bùi Thiên Nghi thở dài: "May mắn là ngươi rời đi kịp thời, nếu như những thuộc hạ trung thành của Thái tử nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ mắng ngươi là hồng nhan họa thủy.”

Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ tâm thần.

“Không nghĩ tới một ngày ta cũng có trở thành hồng nhan họa thủy.”

Văn Cửu Thành nói: “Sư muội xinh đẹp như vậy, Thái tử say mê ngươi không kỳ quái chút nào.”

Tiêu Hề Hề lấy bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Sau này hắn sẽ gặp được người đẹp hơn ta, khi đó hắn liền nên say mê những người khác .”

Phương Vô Tửu lại nói: “không nhất định.”

Con mắt đỏ ngầu của Tiêu Hề Hề nhìn về phía hắn.

Phương Vô Tửu: “nếu trong mắt của hắn chỉ có ngươi, làm sao có thể nhìn thấy những người khác?”

Tiêu Hề Hề thật vất vả ngừng nước mắt, trong nháy mắt lại lăn xuống.

Nàng vừa khóc vừa than thở: "ta cảm thấy mình trở nên thật kỳ lạ. Trước đây ta không thích khóc, nhưng từ khi rời Thịnh Kinh, ta đã khóc rất nhiều. Thỉnh thoảng ta lại rơi nước mắt, giống như một đứa trẻ hay khóc vậy. ta không phải là bị bệnh gì chứ?”

Huyền Cơ Tử chẳng biết đi ra từ lúc nào.

Hắn đứng ở cửa, hai tay khép tại trong tay áo, bất đắc dĩ thở dài.

“Nha đầu ngốc, ngươi không có bị bệnh, ngươi chỉ là thích một người mà thôi.”

Tiêu Hề Hề giật mình.

Nước mắt vẫn tuôn ra từng giọt, lăn dài trên má.

Nhưng nàng lại đã quên lau đi, cứ như vậy đứng ngơ ngác tại chỗ.

Những cảm xúc bị kìm nén trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát, giống như lũ lụt, quét qua bầu trời , bao phủ cả bầu trời.

Đúng vậy.

Nàng nếu không thích hắn, như thế nào lại dễ dàng bị hắn ảnh hưởng đến cảm xúc?

Thật giống như nàng buồn cùng vui, đều liên quan đến hắn.

Tiêu Hề Hề khóc ngày càng to hơn, âm thanh nghẹn ngào không còn hình dáng.

“Ta thích hắn, ta thật rất thích hắn!”

“Thế nhưng ta sẽ không còn được gặp lại hắn!”

“Ta thật khó chịu ô ô ô!”

Nàng thích hắn.



Vụng về và nhiệt liệt.

Không có gì cả nhưng lại dốc hết tất cả....

...........

Thành Thịnh Kinh .

Sau khi hoàng đế băng hà, Thái tử Lạc Thanh Hàn thuận lợi đăng cơ xưng đế.

Tiên đế thụy hào là Thịnh tự là Vĩnh, lịch sử xưng Thịnh Vĩnh đế.

Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, cái thụy hào này lại rất phù hợp với hi vọng của phụ hoàng, vĩnh thế trường tồn.

Chỉ tiếc, hắn cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cái chết.

Tân đế dẫn theo văn võ bá quan, đem quan tài thịnh vĩnh đế táng nhập Hoàng Lăng.

Cả nước thương tiếc, quan phủ các nơi nha môn phủ đều treo đèn lồng trắng, kế tiếp 3 tháng cấm bất luận mọi hình thức hôn sự.

Ngay sau đó chính là chuyện phong thưởng sau khi đăng cơ.

Người đầu tiên được ban thưởng đương nhiên là Thái hậu.

Thái hậu thăng cấp làm Thái Hoàng Thái hậu.

Trong Đông Cung những phi tần kia, vị phân cũng đều đi theo nâng lên,

Trong đó 3 trắc phi đều được phong chính tam phẩm phi vị.

Hậu vị đang bỏ trống.

Thứ hai là phong thưởng dành cho các hoàng tử và công chúa.

Nên cho phong hào cho phong hào, nên cho đất phong cho đất phong.

Cuối cùng đến những phi tần của thịnh vĩnh đế lưu lại.

Kỳ thực dựa theo tổ chế, những phi tần kia nên tuẫn táng theo thịnh vĩnh đế, nhưng Lạc Thanh Hàn trực tiếp phế trừ một điều lệ này, hắn đem những phi tần kia toàn bộ đuổi đi tử vân am, để các nàng cạo tóc làm ni cô, Thanh Đăng Cổ Phật qua hết nửa đời sau.

bên trong am ni cô mặc dù rất kham khổ, nhưng ít ra còn có thể sống, so với tuẫn táng tốt hơn nhiều.

..............

Lại đến Tết Trung thu.

Tiên đế vừa mới băng hà, trong cung không nên tổ chức đại yến hội, Thái Hoàng Thái hậu tiếp tục thông lệ năm ngoái, mỗi cung sẽ bày một bàn tiệc chay, coi như xong việc.

Ban đêm, Lạc Thanh Hàn đi tới Thanh Ca Điện.

Kể từ sau khi Tiêu Hề Hề rời đi, Thanh Ca Điện liền bị bỏ trống.

Mặc dù định kỳ thời gian đều sẽ có người đến đây quét dọn, trong phòng các nơi đều sạch sẽ, nhưng ở đây đã không còn nhân khí.

Nhìn vắng ngắt.

Lạc Thanh Hàn ngồi ở dưới hiên, bên cạnh bày bàn thấp, trên bàn để hoa quế cất cùng bánh Trung thu.

Hắn nhìn chỗ trống rỗng bên cạnh , trong thoáng chốc, giống như lại thấy được nữ nhân mắt ngọc mày ngài kia.

Nàng nở nụ cười, lộ ra bên miệng hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Điện hạ, thiếp thân mời người một ly!”

Lạc Thanh Hàn vô thức đưa tay đón chén rượu kia, lại sờ trống không.

Bàn phía trước không có gì cả.

Hốc mắt của hắn một chút biến đỏ, thật thấp mà mắng câu.

“Tiểu lừa gạt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook