Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 556: Sống Phải Thấy Người, Chết Phải Thấy Xác
Đại Quả Lạp
15/05/2024
Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa, trong tay cầm khuyên tai ngọc hình trăng khuyết.
Hắn nhìn khuyên tai ngọc xuất thần.
Đến khi xa giá dừng lại, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
Ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy trước mặt là cửa Trường Nhạc cung.
Thủ vệ thái giám nhìn thấy Thái tử điện hạ, mau chóng cúi chào.
"Nô tài bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt hỏi "Nghe nói Tiêu Trắc Phi được mời đến cung Trường Lạc?"
thái giám vội nói "Thái hậu nương nương mời Tiêu Trắc Phi đến cung Trường Lạc trò chuyện. Tiêu Trắc Phi trò chuyện xong thì trở về, chắc lúc này cũng đã đến Thanh Ca điện rồi."
Lạc Thanh Hàn "Đã trở về?"
thái giám "Nô tài không dám dối gạt Điện hạ, Tiêu Trắc Phi quả thật đã ngồi kiệu về rồi, rất nhiều người đều thấy được, Điện hạ tra một chút sẽ biết."
Lạc Thanh Hàn biết, như loại chuyện này tra một chút là biết, đối phương thật sự là không cần thiết phải nói dối.
Hiện giờ Tiêu Trắc Phi đã về, Lạc Thanh Hàn cũng có chút yên tâm.
Thường công công cung kính hỏi "Bây giờ chúng ta về Đông cung sao?"
Lạc Thanh Hàn nhìn ngọc bội trăng khuyết trong tay "Không, đến điện Tiêu Phòng."
Hắn có chút chuyện cũ phải hỏi Tần Hoàng Hậu một chút.
......
Tiêu Hề Hề mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở ngủ trên giường.
Bên cạnh giường còn có một nam nhân đang ngồi.
Chính là Phương Vô Tửu đã lâu không gặp.
Tiêu Hề Hề thấy hắn, sắc mặt hơi thay đổi "Đại sư huynh."
Phương Vô Tửu vẫn là bộ dáng kia, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, toàn thân trên dưới đều tản mát ra khí chất bình tĩnh dù là thiên băng địa liệt đều không để ý.
"Đã lâu không gặp."
Tiêu Hề Hề trở mình ngồi dậy.
Nàng lúc này cơ thể còn rất yếu ớt, cho dù chỉ là ngồi dậy, đều khiến cho nàng cảm thấy vô cùng phí sức.
"Nơi này là nơi nào?"
Phương Vô Tửu chỉ cười không nói.
Tiêu Hề Hề nhìn bốn phía, trong phòng này nhìn giống như khuê phòng của một cô nương bình thường, không có gì đặc biệt.
Nàng xoa nhẹ cái ót ẩn ẩn cảm giác đau đớn, nhíu mày nói "Là huynh cho người bắt ta tới đây?"
"Ta chỉ là muốn mời ngươi nơi này ở vài ngày mà thôi, sư huynh muội chúng ta rất lâu không gặp, ta rất là nhớ ngươi, muốn cùng ngươi ôn chuyện một chút."
Phương Vô Tửu vừa nói, vừa dò xét sắc mặt của nàng.
"Có phải muội uống đan Khí Hư mà sư phụ đưa không?"
Tiêu Hề Hề mím môi dưới, nét mặt lộ vẻ hối hận.
Phương Vô Tửu nhìn bộ dạng này của nàng cái gì cũng đều hiểu.
Hắn cười nói "Ta còn tưởng phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được ngươi đến đây, không nghĩ ngươi thế mà tự mình ăn Khí Hư Đan, đã giảm bớt đi cho chúng ta rất nhiều phiền phức, ngươi ăn Khí Hư Đan là vì giả bệnh sao? Ngươi nghĩ mượn cớ bị bệnh trốn ở bên trong Thanh Ca Điện không ra, đúng không?"
Tiêu Hề Hề giống như là bị giẫm trúng cái đuôi mèo, xù lông nói "Bây giờ ta rơi vào tay huynh, huynh muốn làm gì thì cứ nói thẳng, không cần phải nói vòng vo!"
Nàng càng khẩn trương, nụ cười trên mặt Phương Vô Tửu càng sâu.
Hắn vẫn nói với giọng bất lực như trước.
"Sư muội, muội không cần khẩn trương, nếu ta muốn gϊếŧ muội, lúc muội bị dìm dưới sông Ngự, ta đã không báo tin cho Thái tử cứu muội."
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
"Thì ra huynh là người báo tin cho Thái tử, tại sao? Chúng ta không phải là đối thủ à?"
Phương Vô Tửu nhàn nhã nói "Có hai nguyên nhân, một là vì ta muốn xem thử địa vị của ngươi trong lòng Thái tử, hai là bởi vì ta không muốn ngươi chết."
Tiêu Hề Hề nói "Huynh là đang nhân từ với ta sao?"
Phương Vô Tửu cười nói "Đúng vậy, dù sao muội cũng là sư muội mà ta nuôi lớn, ta không muốn thấy muội chết trong tay người khác."
Tiêu Hề Hề mím môi "Sư huynh muốn tự tay gϊếŧ ta sao?"
"Ngươi xem ngươi, chủ đề lại vòng trở về, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, có rất nhiều cơ hội ra tay. Nói ví dụ như bây giờ, tay ngươi trói gà không chặt, ta chỉ cần một chiêu có thể kết liễu ngươi, nhưng ta không làm như vậy."
Tiêu Hề Hề "Vậy huynh bắt cóc ta làm gì? Uy hϊếp Thái tử?"
Phương Vô Tửu lại cười "Không, đối phó với loại người như Thái tử, mềm mỏng hiệu quả hơn cứng rắn rất nhiều."
"Có thể nói rõ hơn không?"
Phương Vô Tửu hỏi ngược lại "Muội đang bẫy ta sao?"
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nở nụ cười "Ta chỉ tò mò thôi."
Phương Vô Tửu nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, cười nói "Không bằng chúng ta làm giao dịch."
"Giao dịch gì?"
"Trao đổi câu hỏi, muội muốn biết gì thì dùng tin tức ngang hàng để đổi."
Tiêu Hề Hề không chút do dự đồng ý "Được."
Phương Vô Tửu "Muội hỏi trước đi."
Tiêu Hề Hề "Các người muốn làm gì Thái tử?"
Phương Vô Tửu "Ta tưởng muội sẽ hỏi ta muốn làm gì muội trước?"
Tiêu Hề Hề không nói chuyện.
Phương Vô Tửu "Xem ra địa vị của Thái tử trong lòng muội còn quan trọng hơn bản thân mình."
Tiêu Hề Hề nhắc nhở "Huynh nên trả lời vấn đề của ta rồi."
"Đừng nóng vội, để cho ta suy nghĩ một chút nên nói như thế nào."
"Chuyện nói ra thì dài, muội biết Bình An vương không? Hắn là nhi tử tiên đế sủng ái nhất, tiên đế đã từng nghĩ muốn lập hắn làm thái tử, đáng tiếc vì thân thế của hắn, không thể thành công."
"Nhưng cho dù là vậy, tiên đế vẫn rất thương yêu bình an vương, chỉ cần là bình an vương mong muốn, tiên đế đều sẽ thỏa mãn hắn, khiến các hoàng tử khác vô cùng ghen ghét."
"Các hoàng tử biết, chỉ cần Bình An vương còn sống, Tiên hoàng sẽ không cân nhắc để người khác trở thành Thái tử, nên bọn họ liên thủ đối phó Bình An vương."
"Đương kim thánh thượng lúc đó chỉ là một Lục hoàng tử bình thường."
"Lục hoàng tử không tự mình tham gia kế hoạch vây gϊếŧ Bình An vương, mà phái người tiếp cận Bình An vương, người đó là đích trưởng nữ Thẩm gia, sau này trở thành Thẩm chiêu nghi."
......
Trong điện Tiêu Phòng rối tinh rối mù.
Cung Nữ Thái giám khắp nơi tìm kiếm, muốn tìm được khuyên tai ngọc hình trăng khuyết bị mất.
Đáng tiếc tất cả đều không thu hoạch được gì.
Tần Hoàng Hậu đứng ở trong sân, nhìn hoa hải đường trước mặt nở rộ, lạnh lùng hỏi.
"Vẫn chưa tìm thấy?"
Cung nữ bên cạnh sắc mặt trắng bệch trả lời "Chúng nô tỳ đã tìm từ trong ra ngoài điện Tiêu Phòng ba lần, nhưng vẫn không tìm thấy."
Tần hoàng hậu "Bổn cung đang hỏi Trân Châu? Vẫn chưa tìm thấy sao?"
"Vẫn chưa, đồ đạc của Trân Châu vẫn còn trong phòng, nhưng người đã biến mất. Có người nhìn thấy nàng ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về, không biết nàng đi nơi nào."
Sắc mặt Tần hoàng hậu vô cùng u ám "Phái người báo cho Cấm vệ quân, nói Trân Châu trộm tài vật trong cung, để bọn họ đóng cửa cung lại, tra rõ tung tích Trân Châu. Vô luận nàng ở nơi nào, bổn cung muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Vâng."
Cung nữ quay người vội vã đi ra ngoài, nhưng lại gặp Thái tử ở cửa.
Nàng cuống quít quỳ xuống hành lễ.
"Nô tỳ bái kiến Thái tử Điện hạ!"
Lạc Thanh Hàn không nhìn nàng, bước thẳng vào điện Tiêu Phòng.
Tần hoàng hậu thấy hắn tới, sắc mặt càng tệ hơn.
"Sao ngươi lại đến đây?"
"Nhi thần đã lâu không đến thỉnh an mẫu hậu, đặc biệt đến đây xem mẫu hậu có khỏe hay không?"
Hắn nhìn khuyên tai ngọc xuất thần.
Đến khi xa giá dừng lại, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
Ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy trước mặt là cửa Trường Nhạc cung.
Thủ vệ thái giám nhìn thấy Thái tử điện hạ, mau chóng cúi chào.
"Nô tài bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt hỏi "Nghe nói Tiêu Trắc Phi được mời đến cung Trường Lạc?"
thái giám vội nói "Thái hậu nương nương mời Tiêu Trắc Phi đến cung Trường Lạc trò chuyện. Tiêu Trắc Phi trò chuyện xong thì trở về, chắc lúc này cũng đã đến Thanh Ca điện rồi."
Lạc Thanh Hàn "Đã trở về?"
thái giám "Nô tài không dám dối gạt Điện hạ, Tiêu Trắc Phi quả thật đã ngồi kiệu về rồi, rất nhiều người đều thấy được, Điện hạ tra một chút sẽ biết."
Lạc Thanh Hàn biết, như loại chuyện này tra một chút là biết, đối phương thật sự là không cần thiết phải nói dối.
Hiện giờ Tiêu Trắc Phi đã về, Lạc Thanh Hàn cũng có chút yên tâm.
Thường công công cung kính hỏi "Bây giờ chúng ta về Đông cung sao?"
Lạc Thanh Hàn nhìn ngọc bội trăng khuyết trong tay "Không, đến điện Tiêu Phòng."
Hắn có chút chuyện cũ phải hỏi Tần Hoàng Hậu một chút.
......
Tiêu Hề Hề mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở ngủ trên giường.
Bên cạnh giường còn có một nam nhân đang ngồi.
Chính là Phương Vô Tửu đã lâu không gặp.
Tiêu Hề Hề thấy hắn, sắc mặt hơi thay đổi "Đại sư huynh."
Phương Vô Tửu vẫn là bộ dáng kia, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, toàn thân trên dưới đều tản mát ra khí chất bình tĩnh dù là thiên băng địa liệt đều không để ý.
"Đã lâu không gặp."
Tiêu Hề Hề trở mình ngồi dậy.
Nàng lúc này cơ thể còn rất yếu ớt, cho dù chỉ là ngồi dậy, đều khiến cho nàng cảm thấy vô cùng phí sức.
"Nơi này là nơi nào?"
Phương Vô Tửu chỉ cười không nói.
Tiêu Hề Hề nhìn bốn phía, trong phòng này nhìn giống như khuê phòng của một cô nương bình thường, không có gì đặc biệt.
Nàng xoa nhẹ cái ót ẩn ẩn cảm giác đau đớn, nhíu mày nói "Là huynh cho người bắt ta tới đây?"
"Ta chỉ là muốn mời ngươi nơi này ở vài ngày mà thôi, sư huynh muội chúng ta rất lâu không gặp, ta rất là nhớ ngươi, muốn cùng ngươi ôn chuyện một chút."
Phương Vô Tửu vừa nói, vừa dò xét sắc mặt của nàng.
"Có phải muội uống đan Khí Hư mà sư phụ đưa không?"
Tiêu Hề Hề mím môi dưới, nét mặt lộ vẻ hối hận.
Phương Vô Tửu nhìn bộ dạng này của nàng cái gì cũng đều hiểu.
Hắn cười nói "Ta còn tưởng phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được ngươi đến đây, không nghĩ ngươi thế mà tự mình ăn Khí Hư Đan, đã giảm bớt đi cho chúng ta rất nhiều phiền phức, ngươi ăn Khí Hư Đan là vì giả bệnh sao? Ngươi nghĩ mượn cớ bị bệnh trốn ở bên trong Thanh Ca Điện không ra, đúng không?"
Tiêu Hề Hề giống như là bị giẫm trúng cái đuôi mèo, xù lông nói "Bây giờ ta rơi vào tay huynh, huynh muốn làm gì thì cứ nói thẳng, không cần phải nói vòng vo!"
Nàng càng khẩn trương, nụ cười trên mặt Phương Vô Tửu càng sâu.
Hắn vẫn nói với giọng bất lực như trước.
"Sư muội, muội không cần khẩn trương, nếu ta muốn gϊếŧ muội, lúc muội bị dìm dưới sông Ngự, ta đã không báo tin cho Thái tử cứu muội."
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
"Thì ra huynh là người báo tin cho Thái tử, tại sao? Chúng ta không phải là đối thủ à?"
Phương Vô Tửu nhàn nhã nói "Có hai nguyên nhân, một là vì ta muốn xem thử địa vị của ngươi trong lòng Thái tử, hai là bởi vì ta không muốn ngươi chết."
Tiêu Hề Hề nói "Huynh là đang nhân từ với ta sao?"
Phương Vô Tửu cười nói "Đúng vậy, dù sao muội cũng là sư muội mà ta nuôi lớn, ta không muốn thấy muội chết trong tay người khác."
Tiêu Hề Hề mím môi "Sư huynh muốn tự tay gϊếŧ ta sao?"
"Ngươi xem ngươi, chủ đề lại vòng trở về, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, có rất nhiều cơ hội ra tay. Nói ví dụ như bây giờ, tay ngươi trói gà không chặt, ta chỉ cần một chiêu có thể kết liễu ngươi, nhưng ta không làm như vậy."
Tiêu Hề Hề "Vậy huynh bắt cóc ta làm gì? Uy hϊếp Thái tử?"
Phương Vô Tửu lại cười "Không, đối phó với loại người như Thái tử, mềm mỏng hiệu quả hơn cứng rắn rất nhiều."
"Có thể nói rõ hơn không?"
Phương Vô Tửu hỏi ngược lại "Muội đang bẫy ta sao?"
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nở nụ cười "Ta chỉ tò mò thôi."
Phương Vô Tửu nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, cười nói "Không bằng chúng ta làm giao dịch."
"Giao dịch gì?"
"Trao đổi câu hỏi, muội muốn biết gì thì dùng tin tức ngang hàng để đổi."
Tiêu Hề Hề không chút do dự đồng ý "Được."
Phương Vô Tửu "Muội hỏi trước đi."
Tiêu Hề Hề "Các người muốn làm gì Thái tử?"
Phương Vô Tửu "Ta tưởng muội sẽ hỏi ta muốn làm gì muội trước?"
Tiêu Hề Hề không nói chuyện.
Phương Vô Tửu "Xem ra địa vị của Thái tử trong lòng muội còn quan trọng hơn bản thân mình."
Tiêu Hề Hề nhắc nhở "Huynh nên trả lời vấn đề của ta rồi."
"Đừng nóng vội, để cho ta suy nghĩ một chút nên nói như thế nào."
"Chuyện nói ra thì dài, muội biết Bình An vương không? Hắn là nhi tử tiên đế sủng ái nhất, tiên đế đã từng nghĩ muốn lập hắn làm thái tử, đáng tiếc vì thân thế của hắn, không thể thành công."
"Nhưng cho dù là vậy, tiên đế vẫn rất thương yêu bình an vương, chỉ cần là bình an vương mong muốn, tiên đế đều sẽ thỏa mãn hắn, khiến các hoàng tử khác vô cùng ghen ghét."
"Các hoàng tử biết, chỉ cần Bình An vương còn sống, Tiên hoàng sẽ không cân nhắc để người khác trở thành Thái tử, nên bọn họ liên thủ đối phó Bình An vương."
"Đương kim thánh thượng lúc đó chỉ là một Lục hoàng tử bình thường."
"Lục hoàng tử không tự mình tham gia kế hoạch vây gϊếŧ Bình An vương, mà phái người tiếp cận Bình An vương, người đó là đích trưởng nữ Thẩm gia, sau này trở thành Thẩm chiêu nghi."
......
Trong điện Tiêu Phòng rối tinh rối mù.
Cung Nữ Thái giám khắp nơi tìm kiếm, muốn tìm được khuyên tai ngọc hình trăng khuyết bị mất.
Đáng tiếc tất cả đều không thu hoạch được gì.
Tần Hoàng Hậu đứng ở trong sân, nhìn hoa hải đường trước mặt nở rộ, lạnh lùng hỏi.
"Vẫn chưa tìm thấy?"
Cung nữ bên cạnh sắc mặt trắng bệch trả lời "Chúng nô tỳ đã tìm từ trong ra ngoài điện Tiêu Phòng ba lần, nhưng vẫn không tìm thấy."
Tần hoàng hậu "Bổn cung đang hỏi Trân Châu? Vẫn chưa tìm thấy sao?"
"Vẫn chưa, đồ đạc của Trân Châu vẫn còn trong phòng, nhưng người đã biến mất. Có người nhìn thấy nàng ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về, không biết nàng đi nơi nào."
Sắc mặt Tần hoàng hậu vô cùng u ám "Phái người báo cho Cấm vệ quân, nói Trân Châu trộm tài vật trong cung, để bọn họ đóng cửa cung lại, tra rõ tung tích Trân Châu. Vô luận nàng ở nơi nào, bổn cung muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Vâng."
Cung nữ quay người vội vã đi ra ngoài, nhưng lại gặp Thái tử ở cửa.
Nàng cuống quít quỳ xuống hành lễ.
"Nô tỳ bái kiến Thái tử Điện hạ!"
Lạc Thanh Hàn không nhìn nàng, bước thẳng vào điện Tiêu Phòng.
Tần hoàng hậu thấy hắn tới, sắc mặt càng tệ hơn.
"Sao ngươi lại đến đây?"
"Nhi thần đã lâu không đến thỉnh an mẫu hậu, đặc biệt đến đây xem mẫu hậu có khỏe hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.