Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 557: Sự Thật
Đại Quả Lạp
15/05/2024
Tần hoàng hậu cười lạnh.
"Bổn cung rất tốt, cũng không nhọc đến Thái tử phí tâm."
Lạc Thanh Hàn giống như là không phát giác được nàng lạnh nhạt.
Hắn nhìn bốn phía, thấy chung quanh khắp nơi đều là Cung Nữ Thái giám đang đi đi lại lại, bình tĩnh hỏi.
"Mẫu hậu là xảy ra chuyện gì sao?"
Tần hoàng hậu vô cảm nói "Chỗ của bổn cung có trộm, một cung nữ đã trộm trang sức của bổn cung, hiện giờ đang sai người tìm kiếm."
Lạc Thanh Hàn "Có phải mất một khuyên tai ngọc hình trăng khuyết hay không?"
Sắc mặt Tần hoàng hậu lập tức thay đổi.
"Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ khuyên tai ngọc ở chỗ của ngươi?"
Lạc Thanh Hàn nhìn quanh, ẩn ý nói "Nơi này nhiều người, không phải nơi để nói chuyện."
Sắc mặt Tần hoàng hậu tái nhợt nói "Lui xuống hết đi!"
Các cung nữ thái giám đang bận rộn xung quanh lập tức lui ra ngoài.
Trong viện tức thì trở nên yên tĩnh.
Tần hoàng hậu nhìn chằm chằm Thái tử trước mặt, gằn từng chữ chất vấn "Có phải ngươi sai Trân Châu trộm đồ của bổn cung không? Ngươi rốt cuộc là dùng biện pháp gì mua chuộc Trân Châu?"
Dù là trộm ngọc bội hay Trân Châu phản bội, cũng là ranh giới cuối cùng của Tần Hoàng Hậu.
Cơn giận bùng cháy trong lòng khiến khuôn mặt lạnh lùng vô cảm thường ngày của bà trở nên méo mó.
Lạc Thanh Hàn vẫn bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt.
"Người hỏi những chuyện này cũng đã không còn quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là, tín vật đính ước của người và Tây Lăng Vương ở trong tay nhi thần, nhi thần lúc nào cũng có thể đi hướng phụ hoàng tố giác các ngươi."
Tần hoàng hậu đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng của hắn, trong lòng lửa giận dần dần tiêu tan, khí lạnh dọc theo sống lưng bò lên.
Bà cảm thấy tay chân lạnh buốt, hoảng hốt không thôi, nhưng trên mặt vẫn cố giả bộ trấn định.
"Ngươi cho rằng chỉ một khối ngọc bội thì có thể khiến Hoàng đế phế bổn cung sao?"
Lạc Thanh Hàn không nhanh không chậm nói "Đương nhiên không thể, phụ hoàng thích sĩ diện, hắn cho dù biết người hồng hạnh xuất tường, cũng sẽ không trực tiếp phế đi người.
Theo tính cách của phụ hoàng, hắn sẽ dùng một ly rượu độc ban chết cho người, tiếp đó đối với bên ngoài tuyên bố người bệnh qua đời, lại lấy thân phận hoàng hậu tôn quý, đem người phong quang đại táng.
Cứ như vậy, người đến chết cũng vẫn là Hoàng hậu, mãi mãi cũng sẽ không có ai biết những chuyện xấu xa giữa người và Tây Lăng Vương.
Mặt mũi của người, mặt mũi phụ hoàng, toàn bộ mặt mũi hoàng gia tất cả đều được bảo vệ."
Tần hoàng hậu nhìn hắn chằm chằm, không nói nên lời.
Lạc Thanh Hàn "Trước kia, không phải các người cũng dùng cách tương tự để âm thầm gϊếŧ chết Thẩm chiêu nghi sao?"
Tần Hoàng Hậu nghe nói như thế, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười thảm đạm, mang theo một tia trào phúng.
Cũng không biết là đang giễu cợt ai.
"Ngươi nói đúng, ta bây giờ cùng tình cảnh của Thẩm Chiêu Nghi năm đó không có gì khác biệt, nhưng ta không giống Thẩm Chiêu Nghi ngu như vậy, nàng cho là hoàng đế hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhưng ta biết, hoàng đế căn bản là không có tim!"
"Chỉ cần ngươi lên làm hoàng đế, cũng sẽ không có tim, ngươi cũng giống như vậy."
Lạc Thanh Hàn "Nhi thần có tim hay không, không phải chuyện mẫu hậu cần quan tâm, hiện giờ mẫu hậu chỉ cần nói với nhi thần, rốt cuộc năm đó Thẩm chiêu nghi vì sao mà chết là được."
Tần hoàng hậu "Bổn cung đã nói rồi, nàng ta bị Hoàng đế ban chết."
"Lý do ban chết là gì?"
Chuyện đến nước này cũng không còn gì phải giấu giếm, Tần hoàng hậu không do dự đem chân tướng nói ra.
"Bởi vì Thẩm Chiêu Nghi phạm vào tội khi quân, nàng không tuân thủ nữ tắc, quyến rũ ngoại nam, làm nhục danh dự hoàng gia."
Lạc Thanh Hàn tỉnh táo truy vấn "Bà ấy câu dẫn ai?"
Tần hoàng hậu "Hoàng đế không nói rõ, nhưng bổn cung có thể đoán được, người đó hẳn là Bình An vương."
Con ngươi Lạc Thanh Hàn khẽ run lên "Sao có thể? Bình An vương không phải đã chết từ lâu rồi sao?"
Tần hoàng hậu "Đó chỉ là lời đồn mà thôi, thật ra Bình An vương không chết, trong lúc hắn bị vây gϊếŧ đã lén trốn thoát, người giúp hắn trốn thoát chính là Thẩm chiêu nghi."
......
Phương Vô Tửu "Chuyện này là Tây Lăng Vương nói với ta, ta không tự mình trải qua, cho nên chi tiết cụ thể biết được không rõ ràng lắm.
Ta chỉ biết, Bình An vương đối với Thẩm thị động tình, hắn biết rõ Thẩm thị là mật thám người khác sắp xếp ở bên cạnh mình, vẫn đối với Thẩm thị móc tim móc phổi.
Nhân tâm cũng là máu thịt, sau một thời gian, Thẩm thị không khỏi cũng đối Bình An vương có vài phần tình cảm.
Thẩm thị không đành lòng nhìn thấy Bình An vương bị giết, cố ý đem phong thanh tiết lộ cho Bình An vương, trợ giúp Bình An vương từ trong trận vây sát kia lặng lẽ chạy ra ngoài."
Tiêu Hề Hề nghe nhập thần, nhịn không được truy vấn.
"Sau đó thì sao?"
Phương Vô Tửu bất đắc dĩ cười nói "Ta cảm thấy ta quá thiệt thòi, chỉ một vấn đề như vậy, để ta đem nhiều chuyện như vậy nói ra hết, không có lợi lắm."
Tiêu Hề Hề thúc giục "Đừng nói nhảm nữa, mau nói chính sự, về sau thế nào?"
Phương Vô Tửu cố ý chọc nàng "Ta nói nhiều như vậy, cổ họng hơi khô, ngươi rót cho ta chén trà."
Tiêu Hề Hề không có cách nào, chỉ đành kéo lấy thân thể hư nhược, khó khăn xuống giường.
Kết quả người vừa mới đứng lên, lung lay hai cái, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Phương Vô Tửu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, đem nàng trở lại trên giường.
"Bỏ đi, muội cứ nằm đó đi, ta tự rót là được."
Hắn đứng dậy đem ấm trà cùng chén trà đều cầm tới.
Hắn rót hai chén trà, một ly đưa cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề tiếp nhận chén trà, lại không uống, mắt lom lom nhìn Phương Vô Tửu, chờ hắn đem điển cố kể tiếp.
Phương Vô Tửu uống hai chén trà, tiếp tục nói.
"Bình An vương mặc dù trốn qua một kiếp, lại bị Thẩm thị nhốt lại, nàng sở dĩ làm như vậy, một mặt là vì bảo hộ Bình An vương, một mặt khác cũng là vì bảo vệ mình.
Một khi hành tung của Bình An vương bại lộ, Lục hoàng tử sẽ biết là nàng sớm mật báo.
Đến lúc đó, nàng và toàn bộ Thẩm gia cũng khó thoát khỏi cái chết.
Vì không để người phát hiện Bình An vương, Thẩm thị vụng trộm đem hắn đưa về Trần Lưu Quận, giao cho người Thẩm gia dàn xếp.
Gia chủ họ Thẩm là một người có tầm nhìn xa, hắn nhìn ra Lục hoàng tử không đáng tin, đem Bình An vương giấu đi, tính toán đợi tương lai Lục hoàng tử trở mặt không quen biết, đem Bình An vương đẩy ra, xem như đường lui của Thẩm gia.
Bình An vương bị giấu đi vô cùng kín đáo.
Đến khi tiên hoàng băng hà, Lục hoàng tử kế vị, đều không ai biết Bình An vương còn sống."
......
Tần hoàng hậu "Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, cuối cùng Hoàng đế cũng biết được sự thật Bình An vương vẫn còn sống, Hoàng đế vô cùng tức giận. Không lâu sau đó, Thẩm gia bị thổ phỉ diệt môn, cả nhà không còn một ai, thậm chí ngôi nhà cũng bị thiêu rụi. Tránh để lại dấu vết, Hoàng đế lệnh cho Trần Lưu vương tiêu diệt thổ phỉ, san bằng hang ổ của bọn chúng, không chừa ai sống sót. Như vậy, vụ án Thẩm gia diệt môn xem như hết thảy đều kết thúc."
Hóa ra đây chính là sự thật đằng sau sự diệt vong của Thẩm gia.
Kẻ thù của Thẩm gia chính là đương kim thánh thượng.
Lạc Thanh Hàn vốn đã đoán trước được kết quả, nhưng hiện giờ nghe Tần hoàng hậu kể lại toàn bộ sự việc, cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Bổn cung rất tốt, cũng không nhọc đến Thái tử phí tâm."
Lạc Thanh Hàn giống như là không phát giác được nàng lạnh nhạt.
Hắn nhìn bốn phía, thấy chung quanh khắp nơi đều là Cung Nữ Thái giám đang đi đi lại lại, bình tĩnh hỏi.
"Mẫu hậu là xảy ra chuyện gì sao?"
Tần hoàng hậu vô cảm nói "Chỗ của bổn cung có trộm, một cung nữ đã trộm trang sức của bổn cung, hiện giờ đang sai người tìm kiếm."
Lạc Thanh Hàn "Có phải mất một khuyên tai ngọc hình trăng khuyết hay không?"
Sắc mặt Tần hoàng hậu lập tức thay đổi.
"Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ khuyên tai ngọc ở chỗ của ngươi?"
Lạc Thanh Hàn nhìn quanh, ẩn ý nói "Nơi này nhiều người, không phải nơi để nói chuyện."
Sắc mặt Tần hoàng hậu tái nhợt nói "Lui xuống hết đi!"
Các cung nữ thái giám đang bận rộn xung quanh lập tức lui ra ngoài.
Trong viện tức thì trở nên yên tĩnh.
Tần hoàng hậu nhìn chằm chằm Thái tử trước mặt, gằn từng chữ chất vấn "Có phải ngươi sai Trân Châu trộm đồ của bổn cung không? Ngươi rốt cuộc là dùng biện pháp gì mua chuộc Trân Châu?"
Dù là trộm ngọc bội hay Trân Châu phản bội, cũng là ranh giới cuối cùng của Tần Hoàng Hậu.
Cơn giận bùng cháy trong lòng khiến khuôn mặt lạnh lùng vô cảm thường ngày của bà trở nên méo mó.
Lạc Thanh Hàn vẫn bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt.
"Người hỏi những chuyện này cũng đã không còn quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là, tín vật đính ước của người và Tây Lăng Vương ở trong tay nhi thần, nhi thần lúc nào cũng có thể đi hướng phụ hoàng tố giác các ngươi."
Tần hoàng hậu đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng của hắn, trong lòng lửa giận dần dần tiêu tan, khí lạnh dọc theo sống lưng bò lên.
Bà cảm thấy tay chân lạnh buốt, hoảng hốt không thôi, nhưng trên mặt vẫn cố giả bộ trấn định.
"Ngươi cho rằng chỉ một khối ngọc bội thì có thể khiến Hoàng đế phế bổn cung sao?"
Lạc Thanh Hàn không nhanh không chậm nói "Đương nhiên không thể, phụ hoàng thích sĩ diện, hắn cho dù biết người hồng hạnh xuất tường, cũng sẽ không trực tiếp phế đi người.
Theo tính cách của phụ hoàng, hắn sẽ dùng một ly rượu độc ban chết cho người, tiếp đó đối với bên ngoài tuyên bố người bệnh qua đời, lại lấy thân phận hoàng hậu tôn quý, đem người phong quang đại táng.
Cứ như vậy, người đến chết cũng vẫn là Hoàng hậu, mãi mãi cũng sẽ không có ai biết những chuyện xấu xa giữa người và Tây Lăng Vương.
Mặt mũi của người, mặt mũi phụ hoàng, toàn bộ mặt mũi hoàng gia tất cả đều được bảo vệ."
Tần hoàng hậu nhìn hắn chằm chằm, không nói nên lời.
Lạc Thanh Hàn "Trước kia, không phải các người cũng dùng cách tương tự để âm thầm gϊếŧ chết Thẩm chiêu nghi sao?"
Tần Hoàng Hậu nghe nói như thế, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười thảm đạm, mang theo một tia trào phúng.
Cũng không biết là đang giễu cợt ai.
"Ngươi nói đúng, ta bây giờ cùng tình cảnh của Thẩm Chiêu Nghi năm đó không có gì khác biệt, nhưng ta không giống Thẩm Chiêu Nghi ngu như vậy, nàng cho là hoàng đế hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhưng ta biết, hoàng đế căn bản là không có tim!"
"Chỉ cần ngươi lên làm hoàng đế, cũng sẽ không có tim, ngươi cũng giống như vậy."
Lạc Thanh Hàn "Nhi thần có tim hay không, không phải chuyện mẫu hậu cần quan tâm, hiện giờ mẫu hậu chỉ cần nói với nhi thần, rốt cuộc năm đó Thẩm chiêu nghi vì sao mà chết là được."
Tần hoàng hậu "Bổn cung đã nói rồi, nàng ta bị Hoàng đế ban chết."
"Lý do ban chết là gì?"
Chuyện đến nước này cũng không còn gì phải giấu giếm, Tần hoàng hậu không do dự đem chân tướng nói ra.
"Bởi vì Thẩm Chiêu Nghi phạm vào tội khi quân, nàng không tuân thủ nữ tắc, quyến rũ ngoại nam, làm nhục danh dự hoàng gia."
Lạc Thanh Hàn tỉnh táo truy vấn "Bà ấy câu dẫn ai?"
Tần hoàng hậu "Hoàng đế không nói rõ, nhưng bổn cung có thể đoán được, người đó hẳn là Bình An vương."
Con ngươi Lạc Thanh Hàn khẽ run lên "Sao có thể? Bình An vương không phải đã chết từ lâu rồi sao?"
Tần hoàng hậu "Đó chỉ là lời đồn mà thôi, thật ra Bình An vương không chết, trong lúc hắn bị vây gϊếŧ đã lén trốn thoát, người giúp hắn trốn thoát chính là Thẩm chiêu nghi."
......
Phương Vô Tửu "Chuyện này là Tây Lăng Vương nói với ta, ta không tự mình trải qua, cho nên chi tiết cụ thể biết được không rõ ràng lắm.
Ta chỉ biết, Bình An vương đối với Thẩm thị động tình, hắn biết rõ Thẩm thị là mật thám người khác sắp xếp ở bên cạnh mình, vẫn đối với Thẩm thị móc tim móc phổi.
Nhân tâm cũng là máu thịt, sau một thời gian, Thẩm thị không khỏi cũng đối Bình An vương có vài phần tình cảm.
Thẩm thị không đành lòng nhìn thấy Bình An vương bị giết, cố ý đem phong thanh tiết lộ cho Bình An vương, trợ giúp Bình An vương từ trong trận vây sát kia lặng lẽ chạy ra ngoài."
Tiêu Hề Hề nghe nhập thần, nhịn không được truy vấn.
"Sau đó thì sao?"
Phương Vô Tửu bất đắc dĩ cười nói "Ta cảm thấy ta quá thiệt thòi, chỉ một vấn đề như vậy, để ta đem nhiều chuyện như vậy nói ra hết, không có lợi lắm."
Tiêu Hề Hề thúc giục "Đừng nói nhảm nữa, mau nói chính sự, về sau thế nào?"
Phương Vô Tửu cố ý chọc nàng "Ta nói nhiều như vậy, cổ họng hơi khô, ngươi rót cho ta chén trà."
Tiêu Hề Hề không có cách nào, chỉ đành kéo lấy thân thể hư nhược, khó khăn xuống giường.
Kết quả người vừa mới đứng lên, lung lay hai cái, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Phương Vô Tửu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, đem nàng trở lại trên giường.
"Bỏ đi, muội cứ nằm đó đi, ta tự rót là được."
Hắn đứng dậy đem ấm trà cùng chén trà đều cầm tới.
Hắn rót hai chén trà, một ly đưa cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề tiếp nhận chén trà, lại không uống, mắt lom lom nhìn Phương Vô Tửu, chờ hắn đem điển cố kể tiếp.
Phương Vô Tửu uống hai chén trà, tiếp tục nói.
"Bình An vương mặc dù trốn qua một kiếp, lại bị Thẩm thị nhốt lại, nàng sở dĩ làm như vậy, một mặt là vì bảo hộ Bình An vương, một mặt khác cũng là vì bảo vệ mình.
Một khi hành tung của Bình An vương bại lộ, Lục hoàng tử sẽ biết là nàng sớm mật báo.
Đến lúc đó, nàng và toàn bộ Thẩm gia cũng khó thoát khỏi cái chết.
Vì không để người phát hiện Bình An vương, Thẩm thị vụng trộm đem hắn đưa về Trần Lưu Quận, giao cho người Thẩm gia dàn xếp.
Gia chủ họ Thẩm là một người có tầm nhìn xa, hắn nhìn ra Lục hoàng tử không đáng tin, đem Bình An vương giấu đi, tính toán đợi tương lai Lục hoàng tử trở mặt không quen biết, đem Bình An vương đẩy ra, xem như đường lui của Thẩm gia.
Bình An vương bị giấu đi vô cùng kín đáo.
Đến khi tiên hoàng băng hà, Lục hoàng tử kế vị, đều không ai biết Bình An vương còn sống."
......
Tần hoàng hậu "Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, cuối cùng Hoàng đế cũng biết được sự thật Bình An vương vẫn còn sống, Hoàng đế vô cùng tức giận. Không lâu sau đó, Thẩm gia bị thổ phỉ diệt môn, cả nhà không còn một ai, thậm chí ngôi nhà cũng bị thiêu rụi. Tránh để lại dấu vết, Hoàng đế lệnh cho Trần Lưu vương tiêu diệt thổ phỉ, san bằng hang ổ của bọn chúng, không chừa ai sống sót. Như vậy, vụ án Thẩm gia diệt môn xem như hết thảy đều kết thúc."
Hóa ra đây chính là sự thật đằng sau sự diệt vong của Thẩm gia.
Kẻ thù của Thẩm gia chính là đương kim thánh thượng.
Lạc Thanh Hàn vốn đã đoán trước được kết quả, nhưng hiện giờ nghe Tần hoàng hậu kể lại toàn bộ sự việc, cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.