Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 703: Thổ Huyết
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Lục Tiệp Dư không nhìn Nghiêm Tài Nhân ám chỉ, ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi.
“Nương nương tiến cung đã một thời gian , chắc hẳn đã nghe nói qua chuyện liên quan tới Tiêu trắc phi rồi phải không?”
Tiêu Hề Hề khẽ gật đầu, đưa ra một câu trả lời khẳng định.
“Ân.”
Lục Tiệp Dư tiến lên một bước, theo dõi vẻ mặt của nàng nói.
“Vậy Quý Phi có từng biết, Hoàng đế đã từng bởi vì Tiêu trắc phi hộc máu không?”
trong lòng Tiêu Hề Hề bỗng nhiên trầm xuống.
Nàng lập tức quên có con cua đang đợi mình, lạnh lùng hỏi.
“Hoàng đế lúc nào thổ huyết? Bản cung sao lại không biết?"
Âm thanh vội vàng, chính nàng cũng không phát giác.
Lục Tiệp Dư đang muốn trả lời, liền nghe thấy một giọng nói ngoài cửa.
“Lục Tiệp Dư!”
Trong phòng 4 người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một nữ quan đang đứng ngoài cửa.
Nữ quan đầu tiên là hướng Quý Phi phúc phúc thân, tiếp đó đối với Lục Tiệp Dư nói.
“ Thái Hoàng Thái Hậu muốn gặp người, xin người mau đi theo ta."
Lục Tiệp Dư nghe được bốn chữ Thái Hoàng Thái Hậu, lý trí thoáng khôi phục lại.
Nàng biết mình xúc động rồi.
Bây giờ nếu trêu đến Quý Phi sinh khí, đến lúc Hoàng đế trách phạt, nàng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Lần trước chuyện Tân liễu cùng Lục Nha vẫn phải dựa vào Thái Hoàng Thái Hậu mới có thể kết thúc, Thái Hoàng Thái Hậu đối với việc này đã rất bất mãn, nàng không thể lại làm Thái Hoàng Thái Hậu không vui.
Ngày tháng còn dài, không cần phải vội vàng.
Lục Tiệp Dư không cam lòng, hướng Quý Phi phúc phúc thân, chuẩn bị rời khỏi đây.
Kết quả vừa đi ra ngoài một bước, liền bị Quý Phi nắm lấy cánh tay.
Tiêu Hề Hề mặt lạnh hỏi.
“Nói rõ ràng, vì sao Hoàng đế hộc máu?"
Lục Tiệp Dư: “chuyện này người có thể đi hỏi Hoàng đế, thiếp thân phải đi xuống.”
Tiêu Hề Hề rất rõ ràng, Lạc Thanh Hàn sẽ không đem loại chuyện này nói cho nàng.
nếu Nàng trực tiếp đến hỏi hắn, hắn nói không chừng sẽ nghĩ biện pháp đem chuyện này triệt để đè xuống, để cho nàng muốn biết cũng không tìm được chỗ hỏi.
Tiêu Hề Hề theo dõi ánh mắt Lục Tiệp Dư , từng chữ từng câu hỏi.
“Bản cung bây giờ hỏi ngươi, mau nói!”
Lục Tiệp Dư bị bộ dáng này của nàng hù dọa, vô thức lui về phía sau nửa bước.
Nữ quan thấy tình thế không ổn, nhanh chóng đi vào, cố gắng thuyết phục.
“Quý Phi Nương Nương đừng nóng vội, Hoàng đế thổ huyết việc này không phải là bí mật gì, người muốn biết có thể tự mình nghe ngóng, không cần thiết cần phải để Lục Tiệp Dư nói.”
Tiêu Hề Hề nhìn cũng không nhìn nữ quan, vẫn như cũ theo dõi Lục Tiệp Dư.
Thấy Lục Tiệp Dư không chịu nói, Tiêu Hề Hề tăng thêm lực tay, Lục Tiệp Dư lập tức cảm thấy xương cánh tay đều sắp bị bóp gãy, đau đến kêu ra tiếng.
“A! Đau quá! Buông tay, ngươi thả ta ra!”
Tiêu Hề Hề trầm giọng nói: “trả lời câu hỏi của bản cung!”
Lục Tiệp Dư đau đến chịu không được, chỉ có thể đem tất cả những gì mình biết đều nói ra.
“Ta nói là được phải không?!”
“Cuối năm ngoái, Hoàng đế không biết từ chỗ nào lấy được tin tức của Tiêu trắc phi, tự mình xuất cung đi tìm, nhận được lại là tin tức Tiêu trắc phi đã chết.”
“Hoàng đế lúc đó liền bị tức giận đến thổ huyết, về sau là bị khiêng về cung .”
Sắc mặt Tiêu Hề Hề tái nhợt.
Nàng run giọng truy vấn: “sau đó thì sao?”
Lục Tiệp Dư: “tiếp đó Hoàng đế được thái y cứu , thái y nói Hoàng đế là chịu đả kích quá lớn, lửa giận công tâm, cơ thể đột nhiên chịu không nổi, liền phun máu. Từ đó về sau cơ thể Hoàng đế vẫn không tốt lắm, uống rất nhiều thuốc cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, tất cả mọi người nói hắn là tương tư thành bệnh, không có thuốc chữa!”
Tiêu Hề Hề bỗng dưng buông tay ra.
Lục Tiệp Dư nhanh chóng thu tay lại, cuống quít lui về sau, cùng Quý Phi kéo dài khoảng cách.
Nàng che lấy cánh tay đau nhức, mắt nhìn về phía Quý Phi, đã thấy Quý Phi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phảng phất như nhận lấy đả kích rất lớn.
Lục Tiệp Dư trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác thống khoái.
Coi như nàng là Quý Phi thì như thế nào? Xét đến cùng cũng chỉ là một vật thay thế mà thôi.
Bây giờ nghe thấy Hoàng đế đối với Tiêu trắc phi đến cỡ nào si tình, chỉ sợ trong lòng sẽ đau như dao cắt đúng không?
Tiêu Hề Hề chính xác cảm thấy tim từng đợt nhói nhói.
Nàng tưởng rằng dựa vào những phong thư kia, có thể khiến Lạc Thanh Hàn cho là nàng là ở bên ngoài du ngoạn.
Cho nên sau khi nàng trở về, không nói tới một chữ hơn một năm qua mình đã làm gì.
Nàng không muốn để cho hắn biết nàng từng ở trước quỷ môn quan đi một vòng.
Nàng không muốn để cho hắn lo lắng khổ sở theo.
Nàng không muốn để cho hắn gánh vác áp lực quá lớn.
Lại không nghĩ rằng, hắn kỳ thực đã sớm biết từ lâu.
Hắn biết nàng rời đi, là vì tự mình chịu chết.
Cũng biết nàng lưu lại những phong thư kia, tất cả đều là dối trá.
Tiêu Hề Hề cảm thấy đau nhói trong tim.
Nàng đưa tay lên ấn ngực, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài.
Khó trách Lạc Thanh Hàn gầy nhiều như vậy.
Khó trách hắn trong mắt lúc nào cũng cất giấu rất nhiều cảm xúc.
Khó trách hắn lúc nào cũng liên tục thấy ác mộng.
Khó trách hắn chưa bao giờ hỏi nàng tại sao muốn rời đi?
Chỉ vì hắn đang sợ.
Sợ có được, càng sợ mất đi sau khi có được.
Hắn là một người kiêu ngạo như vậy, lại bởi vì nàng mà lòng tràn đầy sợ hãi.
Cái này khiến nàng cảm thấy mình giống như là một tội nhân.
Một cỗ ngai ngái xông lên cổ họng.
Nàng hé miệng, phun ra một ngụm máu.
Ngay sau đó nàng liền mắt nhắm lại, mềm nhũn ngã sang một bên.
Tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.
Nghiêm Tài Nhân thậm chí còn sợ hãi hét lên.
“A! Người chết!!”
Bảo Cầm cách gần nhất tay mắt lanh lẹ đỡ Quý Phi.
Bảo Cầm nhìn Quý Phi sắc mặt tái nhợt, còn có máu quanh miệng, trong lòng chấn động, bủn rủn chân tay, thiếu chút nữa khuỵu xuống.
May mắn nàng bắt được một tia lý trí cuối cùng, run giọng hô.
“Nhanh đi thông tri Hoàng đế!”
Nghiêm Tài Nhân đã sớm bị dọa đến tay chân như nhũn ra, động đều không động được.
Lục Tiệp Dư đóng băng tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hai người này đều không trông cậy nổi, cuối cùng vẫn là nữ quan chạy nhanh xuống lầu dưới.
Nàng tâm loạn như ma, một hơi chạy đến bên Thái Hoàng Thái Hậu, không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.
“Không xong, Quý Phi Nương Nương hộc máu!”
Lạc Thanh Hàn Đang chuyên tâm lột cua cả kinh, ngón tay bị cây kéo nhỏ cắt qua, máu đỏ tươi chảy ra.
Hắn lại nhìn cũng không nhìn vết thương của mình, đột ngột đứng dậy, sải bước chạy lên lầu.
Thái Hoàng Thái Hậu cũng đứng lên, dưới sự hỗ trợ của những người khác đi lên lầu.
Nàng vừa đi vừa hỏi nữ quan, cụ thể là chuyện gì xảy ra?
Nữ quan đem sự tình kể hết ra.
Thái Hoàng Thái Hậu vừa nghe vừa nhíu mày, đối với Lục Tiệp Dư ngu xuẩn cảm thấy không còn lời nào để nói.
Hai vị lão đại bỗng nhiên rời chỗ, tất cả đều chạy lên lầu, hơn nữa nhìn sắc mặt hẳn là xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người lần lượt dừng động tác, ngửa đầu nhìn về phía thang lầu, có người dứt khoát đứng dậy muốn lên lầu xem chuyện gì xảy ra, lại bị thái giám canh cửa ngăn lại.
Thái giám nói: “ Thái Hoàng Thái Hậu phân phó, người không có phận sự không được lên lầu, thỉnh chư vị ở dưới lầu chờ.”
phòng nghỉ Lầu hai , Bảo Cầm nhìn thấy Hoàng đế tới, khóc hô.
“Bệ hạ, Quý Phi Nương Nương hộc máu, cầu người mau cứu nàng, cầu người mau cứu nàng!”
Lúc này Tiêu Hề Hề nằm ở trong ngực Bảo Cầm, hai mắt nhắm nghiền, bên miệng còn có vết máu đỏ tươi, cùng màu đỏ quần áo trên người hoà lẫn, càng nổi bật lên làn da tái nhợt như tuyết, cả người phảng phất như bị mất đi khí tức.
Lạc Thanh Hàn nhìn một màn này, nhịp tim của gần như ngừng đập.
“Nương nương tiến cung đã một thời gian , chắc hẳn đã nghe nói qua chuyện liên quan tới Tiêu trắc phi rồi phải không?”
Tiêu Hề Hề khẽ gật đầu, đưa ra một câu trả lời khẳng định.
“Ân.”
Lục Tiệp Dư tiến lên một bước, theo dõi vẻ mặt của nàng nói.
“Vậy Quý Phi có từng biết, Hoàng đế đã từng bởi vì Tiêu trắc phi hộc máu không?”
trong lòng Tiêu Hề Hề bỗng nhiên trầm xuống.
Nàng lập tức quên có con cua đang đợi mình, lạnh lùng hỏi.
“Hoàng đế lúc nào thổ huyết? Bản cung sao lại không biết?"
Âm thanh vội vàng, chính nàng cũng không phát giác.
Lục Tiệp Dư đang muốn trả lời, liền nghe thấy một giọng nói ngoài cửa.
“Lục Tiệp Dư!”
Trong phòng 4 người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một nữ quan đang đứng ngoài cửa.
Nữ quan đầu tiên là hướng Quý Phi phúc phúc thân, tiếp đó đối với Lục Tiệp Dư nói.
“ Thái Hoàng Thái Hậu muốn gặp người, xin người mau đi theo ta."
Lục Tiệp Dư nghe được bốn chữ Thái Hoàng Thái Hậu, lý trí thoáng khôi phục lại.
Nàng biết mình xúc động rồi.
Bây giờ nếu trêu đến Quý Phi sinh khí, đến lúc Hoàng đế trách phạt, nàng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Lần trước chuyện Tân liễu cùng Lục Nha vẫn phải dựa vào Thái Hoàng Thái Hậu mới có thể kết thúc, Thái Hoàng Thái Hậu đối với việc này đã rất bất mãn, nàng không thể lại làm Thái Hoàng Thái Hậu không vui.
Ngày tháng còn dài, không cần phải vội vàng.
Lục Tiệp Dư không cam lòng, hướng Quý Phi phúc phúc thân, chuẩn bị rời khỏi đây.
Kết quả vừa đi ra ngoài một bước, liền bị Quý Phi nắm lấy cánh tay.
Tiêu Hề Hề mặt lạnh hỏi.
“Nói rõ ràng, vì sao Hoàng đế hộc máu?"
Lục Tiệp Dư: “chuyện này người có thể đi hỏi Hoàng đế, thiếp thân phải đi xuống.”
Tiêu Hề Hề rất rõ ràng, Lạc Thanh Hàn sẽ không đem loại chuyện này nói cho nàng.
nếu Nàng trực tiếp đến hỏi hắn, hắn nói không chừng sẽ nghĩ biện pháp đem chuyện này triệt để đè xuống, để cho nàng muốn biết cũng không tìm được chỗ hỏi.
Tiêu Hề Hề theo dõi ánh mắt Lục Tiệp Dư , từng chữ từng câu hỏi.
“Bản cung bây giờ hỏi ngươi, mau nói!”
Lục Tiệp Dư bị bộ dáng này của nàng hù dọa, vô thức lui về phía sau nửa bước.
Nữ quan thấy tình thế không ổn, nhanh chóng đi vào, cố gắng thuyết phục.
“Quý Phi Nương Nương đừng nóng vội, Hoàng đế thổ huyết việc này không phải là bí mật gì, người muốn biết có thể tự mình nghe ngóng, không cần thiết cần phải để Lục Tiệp Dư nói.”
Tiêu Hề Hề nhìn cũng không nhìn nữ quan, vẫn như cũ theo dõi Lục Tiệp Dư.
Thấy Lục Tiệp Dư không chịu nói, Tiêu Hề Hề tăng thêm lực tay, Lục Tiệp Dư lập tức cảm thấy xương cánh tay đều sắp bị bóp gãy, đau đến kêu ra tiếng.
“A! Đau quá! Buông tay, ngươi thả ta ra!”
Tiêu Hề Hề trầm giọng nói: “trả lời câu hỏi của bản cung!”
Lục Tiệp Dư đau đến chịu không được, chỉ có thể đem tất cả những gì mình biết đều nói ra.
“Ta nói là được phải không?!”
“Cuối năm ngoái, Hoàng đế không biết từ chỗ nào lấy được tin tức của Tiêu trắc phi, tự mình xuất cung đi tìm, nhận được lại là tin tức Tiêu trắc phi đã chết.”
“Hoàng đế lúc đó liền bị tức giận đến thổ huyết, về sau là bị khiêng về cung .”
Sắc mặt Tiêu Hề Hề tái nhợt.
Nàng run giọng truy vấn: “sau đó thì sao?”
Lục Tiệp Dư: “tiếp đó Hoàng đế được thái y cứu , thái y nói Hoàng đế là chịu đả kích quá lớn, lửa giận công tâm, cơ thể đột nhiên chịu không nổi, liền phun máu. Từ đó về sau cơ thể Hoàng đế vẫn không tốt lắm, uống rất nhiều thuốc cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, tất cả mọi người nói hắn là tương tư thành bệnh, không có thuốc chữa!”
Tiêu Hề Hề bỗng dưng buông tay ra.
Lục Tiệp Dư nhanh chóng thu tay lại, cuống quít lui về sau, cùng Quý Phi kéo dài khoảng cách.
Nàng che lấy cánh tay đau nhức, mắt nhìn về phía Quý Phi, đã thấy Quý Phi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phảng phất như nhận lấy đả kích rất lớn.
Lục Tiệp Dư trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác thống khoái.
Coi như nàng là Quý Phi thì như thế nào? Xét đến cùng cũng chỉ là một vật thay thế mà thôi.
Bây giờ nghe thấy Hoàng đế đối với Tiêu trắc phi đến cỡ nào si tình, chỉ sợ trong lòng sẽ đau như dao cắt đúng không?
Tiêu Hề Hề chính xác cảm thấy tim từng đợt nhói nhói.
Nàng tưởng rằng dựa vào những phong thư kia, có thể khiến Lạc Thanh Hàn cho là nàng là ở bên ngoài du ngoạn.
Cho nên sau khi nàng trở về, không nói tới một chữ hơn một năm qua mình đã làm gì.
Nàng không muốn để cho hắn biết nàng từng ở trước quỷ môn quan đi một vòng.
Nàng không muốn để cho hắn lo lắng khổ sở theo.
Nàng không muốn để cho hắn gánh vác áp lực quá lớn.
Lại không nghĩ rằng, hắn kỳ thực đã sớm biết từ lâu.
Hắn biết nàng rời đi, là vì tự mình chịu chết.
Cũng biết nàng lưu lại những phong thư kia, tất cả đều là dối trá.
Tiêu Hề Hề cảm thấy đau nhói trong tim.
Nàng đưa tay lên ấn ngực, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài.
Khó trách Lạc Thanh Hàn gầy nhiều như vậy.
Khó trách hắn trong mắt lúc nào cũng cất giấu rất nhiều cảm xúc.
Khó trách hắn lúc nào cũng liên tục thấy ác mộng.
Khó trách hắn chưa bao giờ hỏi nàng tại sao muốn rời đi?
Chỉ vì hắn đang sợ.
Sợ có được, càng sợ mất đi sau khi có được.
Hắn là một người kiêu ngạo như vậy, lại bởi vì nàng mà lòng tràn đầy sợ hãi.
Cái này khiến nàng cảm thấy mình giống như là một tội nhân.
Một cỗ ngai ngái xông lên cổ họng.
Nàng hé miệng, phun ra một ngụm máu.
Ngay sau đó nàng liền mắt nhắm lại, mềm nhũn ngã sang một bên.
Tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.
Nghiêm Tài Nhân thậm chí còn sợ hãi hét lên.
“A! Người chết!!”
Bảo Cầm cách gần nhất tay mắt lanh lẹ đỡ Quý Phi.
Bảo Cầm nhìn Quý Phi sắc mặt tái nhợt, còn có máu quanh miệng, trong lòng chấn động, bủn rủn chân tay, thiếu chút nữa khuỵu xuống.
May mắn nàng bắt được một tia lý trí cuối cùng, run giọng hô.
“Nhanh đi thông tri Hoàng đế!”
Nghiêm Tài Nhân đã sớm bị dọa đến tay chân như nhũn ra, động đều không động được.
Lục Tiệp Dư đóng băng tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hai người này đều không trông cậy nổi, cuối cùng vẫn là nữ quan chạy nhanh xuống lầu dưới.
Nàng tâm loạn như ma, một hơi chạy đến bên Thái Hoàng Thái Hậu, không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.
“Không xong, Quý Phi Nương Nương hộc máu!”
Lạc Thanh Hàn Đang chuyên tâm lột cua cả kinh, ngón tay bị cây kéo nhỏ cắt qua, máu đỏ tươi chảy ra.
Hắn lại nhìn cũng không nhìn vết thương của mình, đột ngột đứng dậy, sải bước chạy lên lầu.
Thái Hoàng Thái Hậu cũng đứng lên, dưới sự hỗ trợ của những người khác đi lên lầu.
Nàng vừa đi vừa hỏi nữ quan, cụ thể là chuyện gì xảy ra?
Nữ quan đem sự tình kể hết ra.
Thái Hoàng Thái Hậu vừa nghe vừa nhíu mày, đối với Lục Tiệp Dư ngu xuẩn cảm thấy không còn lời nào để nói.
Hai vị lão đại bỗng nhiên rời chỗ, tất cả đều chạy lên lầu, hơn nữa nhìn sắc mặt hẳn là xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người lần lượt dừng động tác, ngửa đầu nhìn về phía thang lầu, có người dứt khoát đứng dậy muốn lên lầu xem chuyện gì xảy ra, lại bị thái giám canh cửa ngăn lại.
Thái giám nói: “ Thái Hoàng Thái Hậu phân phó, người không có phận sự không được lên lầu, thỉnh chư vị ở dưới lầu chờ.”
phòng nghỉ Lầu hai , Bảo Cầm nhìn thấy Hoàng đế tới, khóc hô.
“Bệ hạ, Quý Phi Nương Nương hộc máu, cầu người mau cứu nàng, cầu người mau cứu nàng!”
Lúc này Tiêu Hề Hề nằm ở trong ngực Bảo Cầm, hai mắt nhắm nghiền, bên miệng còn có vết máu đỏ tươi, cùng màu đỏ quần áo trên người hoà lẫn, càng nổi bật lên làn da tái nhợt như tuyết, cả người phảng phất như bị mất đi khí tức.
Lạc Thanh Hàn nhìn một màn này, nhịp tim của gần như ngừng đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.