Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 22: Chúng Ta Chạy Đi
Tô Vị Đạo
17/09/2024
Rõ ràng hắn vừa ra tay tàn nhẫn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng xung quanh, vậy mà nàng chẳng mảy may để ý.
Tần Vũ nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, trông vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu.
Biểu cảm của Mộ Dung Thương trở nên phức tạp.
Hả, quả nhiên hắn chẳng biết nói gì.
Tần Vũ nắm tay hắn, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta mau chạy đi thôi."
Mộ Dung Thương cười lạnh:
"Chạy cái gì?"
Hắn có vẻ rất khác thường.
Trước đây dù hắn có là kẻ biến thái, nhưng cũng là loại biến thái nội tâm, vẻ bề ngoài vẫn giống người.
Còn giờ thì sao?
Bốn chữ "biến thái tàn ác" hiện rõ mồn một trên khuôn mặt hắn.
Hai người đứng rất gần nhau, khứu giác nhạy bén của Tần Vũ ngửi thấy mùi máu tanh nhẹ thoảng qua từ người hắn.
... Bị thương rồi sao?
Không thể nào! Hắn tàn bạo như thế, chắc là máu của người khác khi hắn giết người bắn lên thôi.
Vừa nghĩ nàng vừa thầm đánh giá hắn.
Sắc mặt Mộ Dung Thương tối tăm, giọng nói thản nhiên.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Tần Vũ chạm vào tay áo hắn, cảm giác ướt át, lạnh lẽo.
Nàng cúi xuống nhìn, thấy vết máu đỏ sẫm.
Đôi mắt Mộ Dung Thương nheo lại.
Tần Vũ chỉ sững người một lát, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn nói nhỏ:
"Sao ngươi bị thương thế? Đau lắm không?"
Hơi thở ấm áp, giọng nói nhỏ nhẹ đầy lo lắng, dường như nàng sợ chỉ cần nói lớn một chút là sẽ làm đau vết thương của hắn.
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nàng nắm chặt lấy tay hắn, siết nhẹ.
Đôi mắt Mộ Dung Thương trầm xuống, còn chưa kịp nói gì thì bỗng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Rừng hoa bị hất ra, một nhóm thị vệ cầm kiếm xông vào.
Thủ lính thị vệ quan sát tình hình xung quanh, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mọi thứ rồi dừng lại trên người Mộ Dung Thương.
Hắn ta trông rất cung kính, nhưng thực chất là đang âm thầm dò xét.
"Dung Trạm đại nhân, ngài có sao không?"
Mộ Dung Thương cười nhạt.
"Vật nhỏ ta nuôi suýt nữa đã bị người ta làm ô uế, ngươi nói xem ta có sao không?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ấn đầu Tần Vũ xuống, ép nàng vào trong ngực mình.
Tần Vũ: "??"
Ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Dung Trạm, bổn vương nghe nói ngươi vừa bị thích khách tấn công, có sao không?"
Tần Vũ nghe rõ ràng, đó chính là giọng của Sở Tiêu Việt.
Cả người nàng lập tức cứng đờ, nằm im không nhúc nhích trong lòng Mộ Dung Thương.
May thay, toàn bộ sự chú ý của Sở Tiêu Việt đều dồn vào Mộ Dung Thương, nên chỉ lướt mắt qua Tần Vũ một cái.
Mộ Dung Thương cười nhạt, chẳng vì đối phương là Nhiếp Chính Vương mà tỏ ra cung kính.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Nhờ phúc của Thái phi, may mắn là chưa chết. Nói đến đây, Nhiếp Chính Vương điện hạ phải chăng còn nợ ta một mạng?"
Sở Tiêu Việt: "Ngươi nói vậy là sao?"
Tần Vũ nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, trông vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu.
Biểu cảm của Mộ Dung Thương trở nên phức tạp.
Hả, quả nhiên hắn chẳng biết nói gì.
Tần Vũ nắm tay hắn, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta mau chạy đi thôi."
Mộ Dung Thương cười lạnh:
"Chạy cái gì?"
Hắn có vẻ rất khác thường.
Trước đây dù hắn có là kẻ biến thái, nhưng cũng là loại biến thái nội tâm, vẻ bề ngoài vẫn giống người.
Còn giờ thì sao?
Bốn chữ "biến thái tàn ác" hiện rõ mồn một trên khuôn mặt hắn.
Hai người đứng rất gần nhau, khứu giác nhạy bén của Tần Vũ ngửi thấy mùi máu tanh nhẹ thoảng qua từ người hắn.
... Bị thương rồi sao?
Không thể nào! Hắn tàn bạo như thế, chắc là máu của người khác khi hắn giết người bắn lên thôi.
Vừa nghĩ nàng vừa thầm đánh giá hắn.
Sắc mặt Mộ Dung Thương tối tăm, giọng nói thản nhiên.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Tần Vũ chạm vào tay áo hắn, cảm giác ướt át, lạnh lẽo.
Nàng cúi xuống nhìn, thấy vết máu đỏ sẫm.
Đôi mắt Mộ Dung Thương nheo lại.
Tần Vũ chỉ sững người một lát, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn nói nhỏ:
"Sao ngươi bị thương thế? Đau lắm không?"
Hơi thở ấm áp, giọng nói nhỏ nhẹ đầy lo lắng, dường như nàng sợ chỉ cần nói lớn một chút là sẽ làm đau vết thương của hắn.
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nàng nắm chặt lấy tay hắn, siết nhẹ.
Đôi mắt Mộ Dung Thương trầm xuống, còn chưa kịp nói gì thì bỗng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Rừng hoa bị hất ra, một nhóm thị vệ cầm kiếm xông vào.
Thủ lính thị vệ quan sát tình hình xung quanh, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mọi thứ rồi dừng lại trên người Mộ Dung Thương.
Hắn ta trông rất cung kính, nhưng thực chất là đang âm thầm dò xét.
"Dung Trạm đại nhân, ngài có sao không?"
Mộ Dung Thương cười nhạt.
"Vật nhỏ ta nuôi suýt nữa đã bị người ta làm ô uế, ngươi nói xem ta có sao không?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ấn đầu Tần Vũ xuống, ép nàng vào trong ngực mình.
Tần Vũ: "??"
Ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Dung Trạm, bổn vương nghe nói ngươi vừa bị thích khách tấn công, có sao không?"
Tần Vũ nghe rõ ràng, đó chính là giọng của Sở Tiêu Việt.
Cả người nàng lập tức cứng đờ, nằm im không nhúc nhích trong lòng Mộ Dung Thương.
May thay, toàn bộ sự chú ý của Sở Tiêu Việt đều dồn vào Mộ Dung Thương, nên chỉ lướt mắt qua Tần Vũ một cái.
Mộ Dung Thương cười nhạt, chẳng vì đối phương là Nhiếp Chính Vương mà tỏ ra cung kính.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Nhờ phúc của Thái phi, may mắn là chưa chết. Nói đến đây, Nhiếp Chính Vương điện hạ phải chăng còn nợ ta một mạng?"
Sở Tiêu Việt: "Ngươi nói vậy là sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.